Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 473: Hổ lông vàng! Một cam lang thang chi lộ......

Chương 473: Hổ lông vàng! Một chặng đường phiêu bạt...
Chớp mắt, 60 năm sau.
Giữa trời đất, tuyết lớn rơi xuống.
Kẹt kẹt!
Cánh cửa trúc từ từ bị đẩy ra, một bóng người bước ra.
Tần Thú đứng dưới mái hiên, hít thở không khí trong lành, băng sương lạnh lẽo, nhưng lại khiến phổi mát rượi, hắn khẽ thở một hơi trọc khí.
"Tuyết rơi rồi sao?"
Hắn chậm rãi đưa tay, bông tuyết theo gió lạnh bay lượn trong sân, rối rít bay múa, thỉnh thoảng còn có gió tuyết tràn vào dưới mái hiên, táp vào mặt hắn, mang đến từng tia mát lạnh.
"Meo ô ~"
Trong sân, cây đào vẫn nở rộ rực rỡ, cánh hoa óng ánh, tắm mình trong gió tuyết, dần nhuốm một vẻ đẹp khác lạ... Còn dưới gốc đào, một con mèo mập da lông mượt mà, thân hình to lớn đang co ro. Lưng vàng bụng trắng, uy phong lẫm liệt mà cũng đáng yêu vô cùng.
"Lại đây."
Tần Thú vẫy tay, giọng nói dịu dàng.
"Meo ô ~"
Con mèo mập nhìn Tần Thú một chút, rồi nằm ườn một chỗ hở dưới cành cây, không muốn nhúc nhích.
"Này."
Tần Thú cười, lòng bàn tay khẽ nâng lên, con mèo mập to lớn liền bị một luồng linh lực bao bọc, bay vào lòng Tần Thú. 60 năm trước nhặt được một con mèo, trải qua linh khí đỉnh núi tẩm bổ, thân thể bóng mượt, vết thương đã hoàn toàn lành, chân gãy cũng khỏi hẳn.
"Ta đã đặt cho nó một cái tên, gọi là Kim Ti Hổ."
Tống Ninh Sinh hiện thân giữa gió tuyết, ôn hòa lên tiếng.
"Kim Ti Hổ, nghe cũng không tệ."
Tần Thú vuốt ve đầu con mèo mập.
"Meo ô ~"
Kim Ti Hổ kêu lên hai tiếng phản đối, ra hiệu rằng vuốt như vậy không thoải mái. Tần Thú cười, vỗ vỗ đầu nhỏ của nó, đầu ngón tay còn có chút hỗn độn linh lực tràn ra.
"Meo ô —— meo ô ——"
Kim Ti Hổ lập tức cảm thấy dễ chịu hơn, cố gắng rướn cổ lên cọ vào tay Tần Thú, ra hiệu bảo hắn vuốt nhiều thêm một chút, đồng thời còn thân mật cọ cọ bắp chân, lười biếng lật người, để lộ cái bụng tròn xoe trắng như tuyết, sau đó dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ vào tay Tần Thú, ý bảo hắn xoa xoa bụng nhỏ, rất mềm mại.
"Ha ha."
Tần Thú nghe lời, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nó.
"Meo ô ~~"
Kim Ti Hổ có lẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, vui vẻ kêu hừ hừ hai tiếng.
Hô ~ hô ~
Gió tuyết gào thét, con mèo mập trong lòng không an phận, cứ cọ vào lồng ngực Tần Thú, dán chặt lấy chút ấm áp, hài lòng ngủ say. Tần Thú nhìn Kim Ti Hổ đang ngủ say, thần thức rơi vào thức hải của nó. Nơi đó, một quyển bảo điển màu đen đang lơ lửng. Bảo điển Cùng Kỳ, U Minh Bạch Hổ trước khi chết một sợi tinh phách đã bị bảo điển hút vào, sau đó Tần Thú đã dung nhập nó vào thức hải con mèo phàm tục này, đồng thời dặn Tống Ninh Sinh thường xuyên dùng linh khí chải vuốt, tẩm bổ, mong một ngày kia U Minh Bạch Hổ sẽ tái hiện nhân gian. Vì vậy, hắn cảm thấy tên Kim Ti Hổ này đặt rất hay. Chỉ riêng về trình độ đặt tên này, Tống Ninh Sinh đã sắp vượt qua hắn rồi.
"Nhất Chanh đâu?"
Tần Thú cau mày, thần thức quét xuống phía dưới, mọi thứ trên đỉnh núi vẫn như cũ, chỉ là không thấy cô nàng mập mạp hay làm ồn kia.
"Xuống núi rồi."
Tống Ninh Sinh thở dài, nói, "Hôm đó ngươi vội vàng rời đi, đêm hôm khuya khoắt, cô nàng mập mạp này đang ngủ thì bỗng dưng tỉnh giấc, liền 'oa' một tiếng khóc òa, chạy khắp sân hô hào 'sư tỷ đâu, ngỗng sư tỷ đâu'...... Nói là mơ thấy sư tỷ nàng đi xa lắm, không cần nàng nữa. Rồi thì cưỡi con gấu trúc lớn lao xuống núi đi..."
"Xuống núi?"
Tần Thú nheo mắt, "Vậy sau đó thì sao, ngươi không ngăn cản một chút?"
"Ai? Ta?"
Tống Ninh Sinh trợn mắt, "Ta ngăn được sao? Ngay cả khi ta ở đỉnh cao cũng không chắc đã ngăn được đâu!"
"???"
Tần Thú nhìn sang tên hòa thượng đang trốn sau cây xem phát sóng trực tiếp. Thánh Phật tử dường như có cảm giác, từ sau cây thò ra một cái đầu trọc, lẩm bẩm nói "ngươi đừng nhìn ta, ta vừa hỏi một câu vì sao nàng khóc, liền bị bàn tay nhỏ đánh choáng váng đầu, Tống Thi Chủ nói ta ngủ hai tháng mới tỉnh."
"........."
Tần Thú ngồi dưới gốc đào, mở cột bạn bè, lướt xem Nhất Chanh những năm qua đã làm gì...
Nhất Chanh xuống núi, trong ba mươi năm đầu liên tục lặp lại một việc, đó là hễ gặp người là hỏi, "Các người có thấy ngỗng sư tỷ không? ...Ngỗng sư tỷ tên là Ôn Nhu... Dung mạo của nàng vừa xinh đẹp vừa dịu dàng... Nếu các người thấy ngỗng sư tỷ thì nói với ngỗng một tiếng có được không, ngỗng cho các người kẹo đậu ăn... Ô ô~ ngỗng sư tỷ không thấy, các người giúp ngỗng tìm xem có được không, ngỗng khỏe lắm, ngỗng có thể giúp các người đào mỏ..."
Trong quãng thời gian đó, Nhất Chanh đã đi qua những thành thị phồn hoa, những trấn nhỏ bình thường, cũng đi qua những nơi mất mùa, binh đao loạn lạc... Nàng gặp được người tốt, cũng bị người lừa gạt... Có người muốn lừa bán nàng, đánh gãy chân để nàng đi ăn xin, nhưng khi bị nàng liên tiếp đánh gãy mười bảy cái cọc sắt thì đã quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ, khóc lóc nói mình sai... Có người thấy tọa kỵ của nàng thì muốn chụp bao tải trộm đi, liền bị Đại Bảo đập thành huyết vụ... Cũng có người thấy nàng khỏe mạnh, liền lừa gạt nàng nói biết tin sư tỷ của nàng ở đâu, nhưng điều kiện tiên quyết là phải giúp gia chủ làm việc. Nhất Chanh giúp bọn họ làm việc suốt mười năm, mỗi ngày đều hỏi thăm sư tỷ ở đâu, cuối cùng vẫn là một ông lão thấy đứa trẻ này tuy xấu xí nhưng rất cần cù hiểu chuyện, không nỡ nhìn nó bị lừa gạt nữa nên đã lên tiếng nhắc nhở. Nhất Chanh biết chuyện liền tức giận đi tìm gia chủ cãi lý, gia chủ không muốn buông tha cho Nhất Chanh vì nàng là một người có sức lực bằng cả trăm người, nên muốn tiếp tục lừa nàng, còn phái người đánh chết ông lão kia. Con cái của ông lão tức giận mắng Nhất Chanh, ẩu đả Nhất Chanh, Nhất Chanh không hề phản kháng, nói mình có thể giúp ông lão báo thù, nhưng lại bị đám người này vừa đánh vừa mắng đuổi ra khỏi thôn. Nhất Chanh quay đầu nhìn lại thôn làng, sờ lên nước mắt, ông lão đó đối với mình rất tốt, còn lén nhét bánh màn thầu cho mình ăn, có một lần, trong bánh còn có kẹp cả thịt khô. Nhất Chanh vì sớm ngày tìm được sư tỷ, đã không biết ngày đêm giúp gia chủ làm việc, ngay cả thời gian đi săn cũng không có, giờ phút này, nàng cũng không nhớ rõ mình bao lâu rồi chưa được ăn thịt.
"Đại Bảo, sao người xấu lại muốn lừa gạt ngỗng vậy?"
Nhất Chanh vỗ vỗ bụng Đại Bảo, oà khóc nức nở.
"Ngỗng chỉ muốn tìm sư tỷ thôi, ngỗng chỉ muốn tìm sư tỷ thôi mà... Sao bọn họ lại muốn lừa ngỗng, ngỗng giúp bọn họ làm nhiều việc như vậy, bọn họ còn nói là ngỗng hại chết ông Phúc rồi..."
Nhất Chanh cưỡi Đại Bảo tiếp tục lên đường tìm sư tỷ.
Vào năm thứ bốn mươi, Nhất Chanh đi tới một bờ biển, nàng thổi lên một cái vỏ ốc biển. Nhà Tiểu Long Nữ ở trong biển lớn. Chỉ là nàng thổi rất lâu rất lâu mà vẫn không thấy Tiểu Long Nữ đến tìm mình. Nhất Chanh có chút ủ rũ cúi đầu, nói "Tiểu Long Nữ có phải không nhớ ngỗng rồi."
Tiếp đó, Nhất Chanh cứ dọc theo bờ biển mà chạy, thổi ốc biển ba tháng trời, cuối cùng vào một buổi chiều hoàng hôn, thấy một nàng tiên cá khổng lồ nhảy lên khỏi mặt biển, dưới ánh nắng chiều tỏa ra ánh sáng lung linh bảy màu.
"Nhất Chanh, sao ngươi lại ở tận hải vực xa xôi như vậy mà thổi ốc biển tìm ta thế?"
Tiểu Long Nữ giải thích, hiện giờ nàng là vương của tộc Người Cá, mẫu thân của nàng đã bị mấy tên đại yêu quái giết hại, nàng lúc trước đang giao chiến cùng các yêu tộc khác trên biển, nên mới chậm trễ. Nhất Chanh thấy Tiểu Long Nữ đến thì rất vui vẻ, nàng cùng Đại Bảo đến nhà Tiểu Long Nữ chơi rất nhiều ngày, Người Cá biết nàng thích ăn, mỗi ngày đều thiết đãi nàng một bữa tiệc hải sản thịnh soạn. Nhất Chanh nói đã rất lâu rồi mình chưa được ăn đồ ăn ngon như vậy. Tiểu Long Nữ ha ha cười, thấy Nhất Chanh phong trần mệt mỏi bẩn thỉu liền hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, sao các bạn của ngươi là Tiểu Bàn, Thỏ Đen và Đại Mỹ không đến vậy. Nhất Chanh kể cho nàng, mình đang đi tìm sư tỷ thì lạc đường, cũng không tìm được đường về nhà. Tiểu Long Nữ sau khi nghe xong thì quả quyết nói sẽ giúp nàng tìm sư tỷ, nhưng mấy tháng sau, Tiểu Long Nữ nói với nàng, "Ngươi nói sư tỷ ngươi ở Linh Châu, nhưng Linh Châu đã không còn nữa rồi, nghe nói có tiên nhân đại chiến, đã đánh chìm Linh Châu rồi, sư tỷ ngươi có lẽ đã chết rồi."
"Nói dối! Các ngươi nói dối! Ngỗng sư tỷ không có chết! Ngỗng không chơi với các ngươi nữa!...."
Nhất Chanh phồng má bỏ đi, sau đó không tiếp tục đến chơi với Tiểu Long Nữ nữa. Trước khi đi, nàng đi ngang qua mấy vùng biển, đánh chết mấy con yêu quái từng bắt nạt Tiểu Long Nữ.
Về sau, Nhất Chanh lại tiếp tục lưu lạc khắp các châu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận