Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 550: Cái này tông môn không thể ở nữa! Bàn đào thành thục!

Chương 550: Cái tông môn này không thể ở lại nữa! Bàn đào thành thục!
Nhưng ai có thể ngờ được, Tần Thú mới an tĩnh được ba năm, cái tiếng chuông đáng c·h·ế·t kia lại vang lên. Đông! Đông! Đông!
"Sư đệ, tập hợp, tông chủ triệu tập toàn tông tu sĩ, chuẩn bị cùng Tiên Dương Tông ở s·á·t vách liều m·ạ·n·g!" Nam Nguyệt ở ngoài động phủ gọi.
Tần Thú mí mắt giật liên hồi, trong lòng kêu r·ê·n không ngớt. Không phải chứ, ta khi chưa đến thì mọi thứ đều yên ổn, sao ta vừa đến, tông môn này cứ như uống t·h·u·ố·c k·í·c·h th·í·c·h ấy, một chút lại đòi liều m·ạ·n·g với người ta thế này...... Nếu ta nhớ không nhầm, toàn bộ Nguyệt Lượng tiên châu chỉ có ba tông môn Chân Tiên thì phải!!! Thế này chẳng phải hắn đã đắc tội hết rồi còn gì...??
"Sư đệ, tập hợp phải tích cực lên nha~" Nam Nguyệt lại tiếp tục gọi ở bên ngoài.
Tần Thú không tình nguyện đứng dậy, ngưng tụ một bộ đạo thân, nghênh ngang xông ra khỏi động phủ.
"Sư tỷ, xông lên a!"
"Ta muốn vì tông môn lập c·ô·ng đổ m·á·u, ta muốn vì tông môn dũng cảm húc đổ tường!"
Một tháng sau. Đại quân trở về. Tiểu Nguyệt Tiên Tông thua.
Nhưng điều làm Tần Thú kinh ngạc là, lần thua này không hề làm tông môn chán nản, ngược lại từng người còn lộ vẻ phấn khởi hơn cả lần thắng trước, nhao nhao kêu "Chúng ta phải nghỉ ngơi dưỡng sức, lần sau nhất định có thể thắng lại."
Bởi vì lần này không những thua, tông môn còn phải c·ắ·t nhường một tòa mỏ khoáng tiên thạch để bồi thường, đối với tông môn mà nói đây là một sự n·h·ụ·c nhã vô cùng...
Nhưng khi Tần Thú nghe được những câu này, cả người đều tê rần. Không phải chứ các huynh đệ tỷ muội, mọi người còn muốn đi liều m·ạ·n·g nữa sao???
"Sư đệ, cám ơn ngươi lúc nãy đã giúp ta ngăn cản một đòn, ngươi không sao chứ?" Nam Nguyệt quan tâm hỏi: "Sư đệ, ngươi đừng nản chí, thất bại chỉ là nhất thời, chỉ cần chúng ta toàn tông trên dưới đồng lòng đoàn kết, tông môn chúng ta nhất định sẽ không suy yếu."
Ai quan tâm chuyện đó chứ..... Tần Thú im lặng, vẻ mặt đau khổ nói "Sư tỷ, lần này ta đã c·h·é·m g·i·ế·t một tu sĩ cùng cảnh của đối phương, nhưng mà đại đạo căn cơ của ta đã bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng, e rằng phải bế quan hơn nghìn năm mới có thể khôi phục."
"Sư đệ, ta hiểu, sư tỷ ở đây còn có rất nhiều linh đan diệu dược, ngươi cầm tất cả đi dưỡng thương đi."
"Cám ơn sư tỷ."
Tần Thú lảo đ·ả·o trở về động phủ của mình, t·i·ệ·n tay để đan dược Nam Nguyệt cho lên bàn, sau đó nhíu mày suy tư.
"Không được, tông môn này không thể ở lại nữa."
Nghĩ xong, Tần Thú lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc, trong đêm rời khỏi tông môn này. Hắn quyết định tìm một nơi ít người lai vãng để an tĩnh tu luyện.
Một tháng sau, hắn đến một nơi Đại Hoang. Đại Hoang rất rộng lớn, hùng sơn có đến hàng triệu ngọn, trải dài bất tận, Tần Thú t·r·ố·n sâu vào Đại Hoang, tìm một ngọn núi lớn, ở lưng chừng núi mở ra một động phủ, bắt đầu tiếp tục tu luyện.
Kết quả mới yên tĩnh được hai tháng, bên trong Đại Hoang đã bùng nổ một trận đại chiến kinh t·h·i·ê·n đ·ộ·n·g đ·ị·a làm Tần Thú giật mình, Tần Thú sợ hãi, phân ra một sợi thần thức kh·ố·n·g c·h·ế Độn Thiên Toa ẩn nấp trong hư không, thấy hai con đại yêu Chân Tiên nhất trọng đang đ·á·n·h nhau, cảnh tượng kia có thể dùng hủy thiên diệt địa để hình dung. Thấy hai đại yêu này chỉ là Chân Tiên cảnh, Tần Thú liền bạo gan.
"Mẹ kiếp, dám q·uấy n·h·i·ễu lão đại ta tu luyện, hai tiểu yêu này s·ố·n·g đủ rồi à."
Tần Thú vừa xắn tay áo lên, vừa tức giận mắng, sau đó liền chuẩn bị ra tay, cho hai tiểu khả ái này một bài học. Kết quả còn chưa kịp ra tay, tr·ê·n bầu trời lại xảy ra biến cố lớn, chỉ thấy một pháp tướng vô song từ trên trời nhìn xuống, nhô ra một bàn tay khổng lồ che trời, bắt lấy hai con yêu thú kia.
"Ồ....Hai tiểu yêu tiên đạo, vừa vặn cho ta bắt về luyện đan."
Tần Thú: ????........
"Ngọa tào~ ngọa tào!"
"Không được không được, bên ngoài quá nguy hiểm, hay là quay về thôi. Chí ít ở trong Tiểu Nguyệt Tiên Tông, có kẻ đ·ị·c·h đến, còn có thể có người báo động, để Tiểu Nguyệt Tiên Tông ra mặt trước, mình còn có thể trốn tr·ộ·m."
Quyết định xong, Tần Thú lại trong đêm trở về Tiểu Nguyệt Tiên Tông.
Nhưng đêm đó trằn trọc, hắn thấy như vậy vẫn không đủ an toàn, ít nhất là chưa toàn diện, thế là đêm đó hắn lẻn vào phòng của tông chủ......
"Ác thảo! Chân thật là dài!" (chảy nước miếng)
"Không được, ta tới là để làm chuyện chính sự, sắc tức thị không không tức thị sắc..."
Ba ba ba..... Tần Thú không nói hai lời, đè tông chủ Tiểu Nguyệt Tiên Tông xuống g·i·ư·ờ·n·g đ·á·n·h cho một trận.
Trong lòng bàn tay trời đất của Tần Thú, tông chủ Tiểu Nguyệt Tiên Tông không hề có chút sức phản kháng.
"Các ngươi phạm tội lớn, từ hôm nay trở đi, bản tọa sắc lệnh các ngươi bế quan... hai ngàn năm, nếu vi phạm, bản tọa sẽ bắt ngươi luyện công, ha ha ha..."
Sau khi uy h·i·ế·p đe dọa một phen, Tần Thú lẳng lặng rút lui, chỉ để lại một tông chủ Tiểu Nguyệt Tiên Tông mặt mộng hoảng sợ ngơ ngác tại chỗ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trở lại động phủ, Tần Thú âm thầm theo dõi tình hình Tiểu Nguyệt Tiên Tông.
Ngày hôm sau, Nam Nguyệt đến thông báo cho Tần Thú, tông chủ đột nhiên tuyên bố bế quan hai ngàn năm, trong hai ngàn năm đệ tử không được tùy tiện xuống núi, lúc nói câu này Nam Nguyệt còn có chút tiếc nuối.
"Sư đệ, ta còn muốn dẫn ngươi đến tiên giới đi dạo một vòng, nghĩ ngươi mới tới tiên giới chắc sẽ rất ngạc nhiên, tiện thể chúng ta có thể cùng nhau trao đổi kinh nghiệm nữa chứ."
"À... vậy à, tiếc quá...... Sư tỷ, ta tiếp tục quay về chữa thương đây."
Trở lại động phủ, Tần Thú đào xuống dưới mười vạn mét, mở một động phủ mới ở sâu dưới lòng đất, đặt xuống trùng trùng trận pháp, sau đó để lại một đạo thân trấn giữ động phủ phía tr·ê·n.
"A, thoải mái~"
Sau khi làm xong mọi thứ, Tần Thú thoải mái nằm ngửa trên ghế trúc đung đưa, đung đưa. Hoa bay lả tả, phụ trợ tiên nhân tựa như tranh vẽ.
Trong chớp mắt, hai ngàn năm trôi qua. Tần Thú đột p·h·á đến Thiên Tiên cảnh trung kỳ.
Một ngày nọ, hắn vừa tỉnh lại sau tu luyện, còn chưa kịp làm gì, từng đợt tiếng chuông từ bên trên trận pháp truyền đến tai hắn.
Cái gì??? Tần Thú sửng sốt. Bấm ngón tay tính thời gian. Đúng vừa tròn hai ngàn năm.
"Không phải chứ, bọn họ đây là canh đúng giờ đi liều m·ạ·n·g sao?"
Việc này làm Tần Thú hết sức tức giận, không lẽ không nên nói bọn họ nghe lời chứ không phải nghe đạo lý. Mọi người hòa khí tu tiên chẳng tốt sao, tại sao cứ thích đ·á·n·h đ·á·n·h g·i·ế·t g·i·ế·t vậy.... Điều làm hắn tức giận hơn là, kẻ bán tư liệu cho mình, rõ ràng nói Tiểu Nguyệt Tiên Tông này nổi tiếng tốt, t·h·i·ện chí giúp người, đệ tử tông môn xưa nay không gây chuyện thị phi...
Tần Thú cảm giác có lẽ gốc rễ vấn đề là ở chỗ này, có thể là mình bị l·ừ·a... Giờ hắn càng nghi ngờ nghiêm trọng, liệu cái đống tư liệu mua bằng mười tiên tinh của mình có giá trị không...
"Không được, hôm nào phải x·á·c nh·ậ·n một chút, nếu thật sự mình bị lừa, nhất định nguyền rủa c·h·ế·t cái thằng đại s·á·t b·ú·t kia."
Ngay sau đó, Tần Thú quen với cuộc sống an tĩnh, lúc này chọn diễn lại chuyện xưa.
Một ngày nọ, không trung Tiểu Nguyệt Tiên Tông vốn đang phong thanh vân đạm, bỗng nhiên một pháp tướng Thiên Tiên khổng lồ từ trên mây nhìn xuống, nhô ra một bàn tay lớn, bắt lấy tông chủ Tiểu Nguyệt Tiên Tông đang nghị sự ở đại điện trên một tiên sơn, rồi chụp liên tiếp mấy chục cái vào mông.
"Tiểu Nguyệt Tiên Tông làm chuyện ngang ngược, phạm phải đại húy kỵ, ta phụng lệnh tiên chủ mà đến, ra lệnh cho Tiểu Nguyệt Tiên Tông bế quan ba ngàn năm nữa, không được gây chuyện thị phi, tu sĩ tương tàn, nếu không, bản tọa sẽ xóa sổ Tiểu Nguyệt Tiên Tông khỏi bản đồ Nguyệt Lượng tiên châu..."
Tần Thú nói xong, pháp tướng tan biến.
Trong đại điện, tông chủ luôn cao quý trang nhã giờ phút này đang sợ đến tóc tai bù xù ngồi sụp xuống đất, môi đỏ cắn chặt, nước mắt rưng rưng...
Vì đến giờ nàng cũng không biết tông môn mình bị nhắm đến như thế nào.
"Ách.... Tông chủ, người có thể nói cho chúng ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao vị tiền bối kia hết lần này đến lần khác nhằm vào Tiểu Nguyệt Tiên Tông chúng ta vậy?"
"Không biết." Tông chủ Tiểu Nguyệt Tiên Tông mờ mịt lắc đầu.
"Ôi... Tông chủ, người nói cho chúng ta biết đi mà." Đám người rõ ràng không tin.
"Bổn tông chủ nói, không biết."
Sau khi ổn định cảm xúc, uy thế tông chủ cuối cùng cũng dựng lên trở lại.
Những người khác thấy vậy, nhao nhao im lặng.
Nhưng vẫn có người nhỏ giọng cẩn thận hỏi.
"Tông chủ, đại hội chiêu sinh hôm nay chúng ta có tổ chức bình thường không? Dù sao Tiểu Nguyệt Tiên Tông chúng ta đã hai ngàn năm không có thu nhận m·á·u mới."
Lạc Tiên Sơn, ngoài động phủ.
Tần Thú đứng ở cửa động, nhìn mấy bình lọ để trước cửa, còn có một bức thư. Hắn nhặt bức thư lên xem.
"Sư đệ, ta đến tìm ngươi nhiều lần nhưng ngươi vẫn luôn bế quan, sư tỷ không dám quấy rầy, để lại cho ngươi chút đan dược, ngươi nhớ kỹ dùng nhé... Sư tỷ lén xuống núi muốn đi tìm cơ duyên thành tiên... Sư đệ, đợi sau này ta quay về, sẽ mang đồ tốt cho ngươi... Sư đệ bảo trọng, mong ngươi sớm ngày khỏi hẳn vết thương..."
Tần Thú gấp thư lại cất vào.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, tuyết đã bắt đầu rơi. Ở lưng chừng núi, phóng tầm mắt nhìn, một màu mênh mông, thiên địa vô tận bao la, không thể không nói, cảnh tuyết Lạc Tiên Sơn đúng là rất đẹp, ít nhất ở hạ giới, cảnh tuyết hùng vĩ thế này là không thể thấy được.
"Thành tiên... thành tiên..."
"Trường sinh... trường sinh..."
Dừng chân một lát, Tần Thú thu hồi ánh mắt, một lần nữa ổn định tâm cảnh, nhìn bức tường đá bên cạnh động phủ, hắn vung tay áo huy kiếm, khắc lên hai hàng chữ không lớn không nhỏ.
Một là nhẫn nhịn, rùa rùa ninja.
Một là lười biếng lại lười biếng, lười biếng đạo trường sinh.
Hoành phi: Cuối cùng được Trường Sinh.
"Tu luyện thôi ~"
Tần Thú quay trở về động phủ, lại bắt đầu con đường tu luyện khô khan.
Trong thời gian vừa qua, hắn đã nhận được tin tức Trường Sinh và Nhất Chanh lần lượt đột p·h·á lên Thiên Tiên, hệ thống cho ra một kiện tuyệt thế tiên khí, và một bộ chí cao pháp « Đại Không Gian Thuật »......
Thế nhân đều nói: "Than ôi, trời đất là lữ quán vạn vật; quang âm là khách qua trăm năm."
Mà đối với người có sinh m·ạ·n·g gần như vô hạn như Tần Thú, chớp mắt một cái đã là trăm năm, ngàn năm trôi qua, không biết nếu người nói câu đó có thể tự mình cảm nhận được cái tư vị đó, sẽ có cảm nhận như thế nào. t·r·ố·ng rỗng, cô quạnh, muốn c·h·ế·t.....
Có được trường sinh hay không thì không biết, quan trọng là phải trải qua mới biết, không cầu thì sẽ hiếu kỳ, mong đợi, không cam lòng.....
2700 năm sau.
Tần Thú rời khỏi trạng thái tu luyện. Tu vi của hắn giờ phút này đã gần như đạt đến Thiên Tiên cảnh hậu kỳ. Sở dĩ tỉnh lại, là bởi vì hắn ngửi thấy hương đào.
Cây bàn đào thần thụ cao đến mấy trăm trượng, cành lá che kín bầu trời, vô cùng tráng lệ, phía trên quả trĩu nặng, có đến hơn một vạn quả bàn đào, quả nào quả nấy vừa to vừa tròn căng mọng, lớn hơn cả Tiểu Bàn đầu, nhìn đã thấy thèm.
"Bẹp~"
Lúc này, trên một cành cây tráng kiện của cây bàn đào, nằm hai bé tiểu đôn, một đen một trắng, nâng tròn vo bụng nhỏ, đang ngủ gà gật, nước bọt chảy ròng, Tiểu Bàn còn ôm một nửa quả bàn đào trong ngực.
"Hương~ thơm quá~ Thỏ Đen mau tới ăn nè~"
Tiểu Bàn trong mơ vẫn còn nói lảm nhảm.
"Chi chi..."
Thỏ Đen bên cạnh cũng vô ý thức đáp lại, chẳng biết đang nói cái gì.
"Hắc, ta còn chưa từng nếm qua quả bàn đào trong truyền thuyết này, mà bọn chúng lại là người đầu tiên được ăn."
Tần Thú bật cười.
Ôm hai tiểu đôn này từ trên cây xuống, đặt lên chiếc giường rung Đại Mỹ vừa mới làm xong.
【 Cây Bàn Đào: Ba ngàn năm trưởng thành, ba ngàn năm ra hoa, ba ngàn năm kết quả, một quả bàn đào có thể tăng thêm ngàn năm pháp lực, ngàn năm tuổi thọ 】
"Haiz, một quả bàn đào mới tăng thêm ngàn năm pháp lực..........Cứ cho mình tự tu luyện đến Tiên Đế cảnh à......ừm... Chắc không đủ, nhưng đến Tiên Tôn thì chắc có thể nhỉ......"
"A? 9000 năm nữa nó sẽ còn ra quả đào nữa à!?"
Tần Thú xem nhiều ghi chép, nói rằng bàn đào thần thụ này là thần thụ trồng trong hậu hoa viên của Tiên Đế trong kỷ nguyên thần thoại cổ, giữa trời đất chỉ có ba cây.... Mà đối với những người ngoài Tần Thú mà nói, muốn tu luyện đến Tiên Đế cảnh, đến một cảnh giới nhất định, chỉ dựa vào tăng tu vi thì không có tác dụng gì, ân... Trừ Nhất Chanh, Nhất Chanh là một ẩn số.
"Háp Xích...."
Tần Thú trực tiếp lấy bàn đào xuống gặm. Nước quả văng tung tóe, toàn là tiên khí tinh hoa, tiên lực trong cơ thể cũng dần dần dâng lên, tư vị này, thật mỹ diệu, tựa như thăng tiên vậy. À, vốn dĩ hắn chính là tiên.
Khi hoàng hôn buông xuống, ngủ vài ngày Tiểu Bàn và Thỏ Đen tỉnh dậy, Tần Thú thấy vậy liền nắm lấy hai con nhóc này, cảnh cáo về sau không được ăn vụng bàn đào khi mình đang tu luyện, Tiểu Bàn thì oa oa kêu không phục, bị Thỏ Đen lôi đi.
"Tiểu Bàn ngươi đừng kêu nữa, ngươi mỗi lần to tiếng đều là muốn bị đánh đó."
"Nhưng mà Thỏ Đen ơi, quả đào thơm quá, còn thơm hơn cả bồ đào nữa đó."
"Tiểu Bàn ngốc à, quả đào nhiều như vậy, hai chúng ta cộng lại đếm không hết, chờ sau này chủ nhân tu luyện mình lén ăn một hai quả, hắn sẽ không phát hiện đâu."
"Đúng nga, Thỏ Đen ngươi thông minh thật."
"Hừ hừ, đó là! Ặc! Ngủ một giấc, yêu lực của ta tăng nhiều quá nha!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận