Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 270: Tử Tiêu thần lôi thuật! Đại Mỹ Độ Kiếp! Tử hồ lô!

Chương 270: Tử Tiêu thần lôi thuật! Đại Mỹ Độ Kiếp! Tử hồ lô!
Chạng vạng tối, đất tuyết giống như một khối đá quý màu trắng khổng lồ, dưới ánh hào quang màu đỏ chiếu rọi, phản xạ ra những vệt sáng lung linh như pha lê, vô cùng lộng lẫy, tựa chốn tiên cảnh.
Dưới núi, tiếng cười nói không ngớt, từ sáng sớm đến chiều tối, từ ban ngày đến đêm khuya, từng quả cầu tuyết lớn được lũ vật nhỏ đẩy tới đẩy lui, vượt núi băng đèo, nhấp nhô trên mặt đất rộng lớn, tạo nên tiếng ầm ầm vang động.
Trên đỉnh núi, dưới gốc cây đào hồng trong suốt, cánh hoa bay lả tả, cá chép nhỏ chau mày, từng nét bút đều cực kỳ cẩn thận. Nàng thích vẽ tranh, nàng cũng đã vẽ rất nhiều bức tranh, nhưng hôm nay nàng muốn vẽ ra một bức tranh đẹp nhất.
Đinh linh linh...
Tiếng chuông gió dưới mái hiên vang lên, âm thanh trong trẻo như tiếng thì thầm của mỹ nhân bên tai, đánh thức tiên nhân đang còn say ngủ.
Tần Thú mở mắt, nhìn đỉnh núi tuyết rơi, xuất thần trong giây lát rồi hoàn hồn.
"Vị đạo hữu này chuyện gì xảy ra?"
"Tại sao lại cùng mình lĩnh ngộ cùng một môn đạo thuật?"
"Lần này thì hay rồi, vất vả lắm mới tiến vào đạo tạng không gian, lại một lần tay trắng trở về."
Tần Thú thở dài thườn thượt.
Đạo tạng không gian mười năm mới mở ra một lần, mình lần nào cũng thắng lợi trở về, đáng thương cho những thiên tài khác vào đó.
Nếu như dựa theo đạo tạng không gian mười năm mới mở ra một lần, mà mỗi lần có người ở trong đó chỉ lĩnh ngộ được một môn đạo thuật thì liền đóng lại, vậy thì Tần Thú chỉ có thể nói: "Ta là kẻ cản đường, lỗi tại ta."
"Bất quá gặp lại tức là có duyên, lần sau ta cố để hắn lĩnh ngộ thêm một canh giờ vậy."
Buổi chiều gió tuyết dần tan, trời đất hiện lên một mảng màu sắc tuyệt đẹp.
Tần Thú nhìn xa, tâm trạng rất tốt.
Bởi vì lần này hắn lĩnh ngộ được một môn đạo thuật —— tử Tiêu thần lôi thuật.
Nếu tham ngộ đủ, có thể triệu hồi tử Tiêu thần lôi hộ thể, giết địch, đây chính là tiên đạo lôi đình, dù chỉ có một tia uy lực, cũng có thể dễ dàng trấn sát sinh linh phàm đạo.
Vả lại, theo tu vi của mình tăng lên, có khả năng triệu hồi ra tử Tiêu thần lôi có uy lực càng lớn.
Lôi đình a, từ xưa đã được tôn là hình phạt của đạo gia, uy lực của nó mênh mông, sâu không thể lường.
Nếu như ngày khác mình thực sự nắm giữ một loại thần lôi, nói không chừng còn có thể ảnh hưởng, thậm chí can thiệp vào lôi phạt thiên đạo giáng xuống khi tu sĩ trong thế giới này độ kiếp.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi nắm giữ thần lôi phải là tiên thiên lôi đình phân hóa từ bản nguyên vũ trụ mà ra.
"Hô..."
Lúc này, cá chép nhỏ dưới gốc cây thở ra một hơi, mặt mày hớn hở.
Nàng đã vẽ xong.
Trong tranh, phòng trúc cổ kính tao nhã, tươi mát tĩnh lặng, tuyết trắng rơi trên mái hiên, tiên nhân nằm ngửa trên ghế trúc, một tay đặt cạnh đầu đang lim dim ngủ, những đường nét trên gương mặt vẽ ra rõ ràng, lại thêm vài phần nhu hòa, lười biếng và buông lỏng, bạch y gấm trải trên ghế trúc xanh biếc, như một áng mây phiêu lãng ở tiên giới, lộ ra vài sợi tiên khí, đẹp đến nỗi khiến người ta có cảm giác không chân thực.
Còn có những vệt kim quang chiếu xuống, tựa như giấc mộng huyễn hoặc trong lòng cá chép nhỏ đã phác họa.
Ầm ầm!
Sau một khắc, lôi đình chấn động trên núi Ô Quy, gió tuyết gào thét.
Chỉ thấy một vòng xoáy lôi đình khổng lồ từ từ hình thành, từng đạo lôi đình màu vàng hỗn loạn giáng xuống núi Ô Quy.
"A!"
Tần Thú kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó mắt lộ vẻ vui mừng.
Đại Mỹ, sắp độ kiếp rồi!
"Ta...muốn...độ kiếp rồi!?"
Đại Mỹ khẽ thì thầm.
Nàng có chút không tin, lại có chút bất ngờ, nhưng sau đó liền là kinh hỉ.
Kiếp Nguyên Anh lần này đối với nàng mà nói, đến quá vội vàng không kịp chuẩn bị.
Ầm ầm!
Lôi đình gào thét, trên thân Đại Mỹ lóe ra từng đạo hào quang thất thải, sau đó cả thân thể nàng trôi nổi lên, lơ lửng trên không trung núi Ô Quy, sau lưng hiện ra một đôi cánh chim màu vàng khổng lồ, bao bọc toàn thân.
Khí vận chi lực nồng đậm tràn ra bốn phía, tất cả đều được Tần Thú thu về trên núi Ô Quy.
Ngộ đạo tiên liên phun ra nuốt vào tiên thiên đạo vận, cành lá bàn đào thụ dần tươi tốt, trên tiên thiên hồ lô đằng, cái hồ lô thứ nhất tỏa ánh sáng mờ ảo, hỗn độn khí lưu chuyển, như thể sắp đến thời điểm dưa chín rụng cuống.
Mà Tần Thú cũng đang cố gắng hấp thu, cảm ngộ tiên thiên đạo vận mà ngộ đạo tiên liên phun ra.
"A? Lôi kiếp!"
"Oa! Nhất Cam ngươi mau nhìn, tỷ tỷ ta độ lôi kiếp kìa."
"Tỷ tỷ ta và ta cũng vậy, cũng sắp trở thành đại lão Nguyên Anh rồi."
Trong Đại Hoang sâu thẳm, Tiểu Bàn đứng trên một quả cầu tuyết lớn cao mấy chục mét, chống eo ngửa mặt lên trời cười lớn.
Một bên, Nhất Cam mắt nhỏ đảo liên tục, sau đó vỗ bụng nhỏ lồm cồm đứng lên cười lớn.
"Nga nga nga, vậy nga nhóm ngày mai lại có tiệc ăn."
"Chi chi, chi chi, ăn tiệc, ăn tiệc."
Hắc Thố thử răng cửa lớn nhấp nha nhấp nhổm.
Mà Tiểu Bàn đã giơ tay lên xông về dãy núi Vu Vân và dãy núi Tương Vừng.
"Nhất Cam, Hắc Thố, các ngươi ở đây chờ, ta đi trước nhắc nhở bọn Hùng Đại ngày mai tặng quà."
"Ừ, Tiểu Bàn ngươi đi nhanh về nhanh, nhắc bọn hắn đưa nhiều một chút."
"Chi chi, đưa nhiều một chút, đưa nhiều một chút."
"Được, được."
...
Sau nửa canh giờ, lôi kiếp trên núi Ô Quy tan biến.
«Tần Thú, chúc mừng ngươi, linh sủng Đại Mỹ của ngươi độ kiếp thành công, trở thành linh thú Nguyên Anh, ban thưởng "Thẻ khí vận màu bạc" một tấm.»
"Thẻ khí vận màu bạc, ngon đấy."
Trong khi Tần Thú đang vui mừng trong lòng, tiên thiên hồ lô đằng dưới cây bàn đào đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tử khí bao phủ vạn dặm, khiến Tần Thú vội vàng mở đại trận hộ sơn, bao phủ toàn bộ dị tượng rực rỡ bên trong.
Ba!
Sau đó, một tiếng vang trong trẻo vang lên, một quả hồ lô màu tím từ từ rơi xuống.
"Thành rồi!"
Tần Thú mừng rỡ trong lòng.
Mình chờ sao chờ trăng, cuối cùng đã đợi được tiểu hồ lô của mình.
Lúc này hắn có chút nóng lòng muốn xem xem cái tử hồ lô này có chỗ nào khác thường.
"Hồ lô đến!"
Tần Thú vẫy tay một cái, tử hồ lô bị dẫn tới trong tay mình, sau đó trước mắt Tần Thú hiện lên một dòng chữ:
«Tử hồ lô: Tiên thiên chí bảo, còn gọi là "Tử Kim Đỏ Hồ Lô". Có hai đặc điểm chính: Thứ nhất có thể ủ dưỡng đan dược, nâng cao phẩm chất đan dược, tất cả đan dược đặt vào trong tử hồ lô ủ dưỡng, chỉ cần đủ thời gian, liền có thể tiến hóa thành đan dược không tì vết. Thứ hai, công năng "khống chế âm thanh", triệu hồi tử hồ lô, mở nắp hồ lô, gọi tên thật đối thủ, chỉ cần đối phương trả lời, có thể hút đối phương vào trong hồ lô, trong hồ lô có càn khôn, phân hóa âm dương, người nắm giữ hồ lô trong một ý niệm có thể điều động âm dương nhị khí trong hồ lô, luyện hóa đối phương thành một vũng nước mủ. Chú ý: Do ký chủ tu vi còn thấp, đang ở lĩnh vực phàm đạo, nên công năng tử hồ lô cũng bị hạn chế, trước mắt có thể hút tất cả sinh linh dưới lĩnh vực tiên đạo vào và luyện hóa thành một vũng nước mủ...»
"Tử Kim Đỏ Hồ Lô! Cái hồ lô mà Thái Thượng Lão Quân ở Hồng Hoang nắm giữ sao!?
"Mẹ ơi! Ta giật cả mình! Cái này thú vị à!"
Tần Thú xoa xoa tay nhỏ, có chút vui mừng.
Giờ phút này hắn có chút không kịp chờ đợi, muốn hút Nhất Cam vào trong xem một chút.
"Ân? Không đúng, cái hồ lô này có sơ hở à."
"Nếu như ngày nào đó gặp kẻ tâm tình không tốt, hoặc là nhìn thấu cái mánh của hồ lô này, ta gọi hắn mà hắn không mở miệng thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận