Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 411: Đuổi heo

"Này u! Này u!" Trên đường lớn ở Chu Tước Hoàng thành, Nhất Cam vừa la lớn, vừa xua đuổi một đàn heo thúy linh đi về hướng hoàng cung. Tiểu Bàn, Hắc Thố, Đại Bảo, cùng rất nhiều đại yêu tạo thành một hình quạt, hỗ trợ Nhất Cam xua đuổi đàn heo. "Tiểu Bàn, Tiểu Bàn, phía sau ngươi rớt mất hai con heo con kìa." Nhất Cam la hét chỉ huy toàn bộ. Lần này Tiểu Dũng rất hào phóng, suýt chút nữa đem cả chuồng heo của mình dọn sạch muốn ép đưa cho Nhất Cam, cuối cùng Nhất Cam vẫn tự giác một chút, chỉ lấy chín phần, còn để lại rất nhiều heo con cho Tiểu Dũng. Hai con heo con này là Nhất Cam cố ý ôm về, dự định đưa cho sư tỷ nuôi, một con cho mình, một con cho sư tỷ, hắc hắc. "Biết rồi Nhất Cam." Tiểu Bàn nhận lệnh, vui vẻ chạy tới kẹp hai con heo con dưới nách, sau đó tiếp tục kêu the thé giọng con nít ra sức xua đuổi đàn heo. "Vương gia! Là vương gia trở về!" "Các ngươi nhìn kìa, vương gia đang đuổi heo, chúng ta mau đi giúp." Người dân trên đường nhìn thấy Nhất Cam bỗng nhiên trở nên rất nhiệt tình. "Ha ha, vương gia cuối cùng ngài cũng về rồi, chúng ta rất nhớ ngài." "Vương gia, ta là Tiểu Lý đây, tiệm bánh bao không để ý tới ở đầu ngõ là do nhà ta mở đó, trước kia ngài thường xuyên đến nhà ta ăn bánh bao, ngài có nhớ không? Lúc đó ta mới là một đứa nhóc con choai choai thôi, giờ ta kế thừa tiệm bánh bao của cha rồi, vương gia ngài có rảnh thường ghé ăn nha, không cần tiền." "Vương gia, ta là Trương nhớ vịt lâu đây, ngài thích ăn nhất vịt quay của nhà ta, mấy chục năm không gặp ngài, ta nhớ ngài đến già rồi." "Vương gia, vương gia, đến nhà ta đi, bánh ngọt nhà ta cũng rất ngọt." "Đến nhà ta, đến nhà ta..." Dân chúng nhao nhao gào to. Có thể nói độ được hoan nghênh của Nhất Cam tại hoàng đô đã đạt đến đỉnh cao, thậm chí còn được hoan nghênh hơn cả bệ hạ hiện tại. Kháo Sơn Vương, khai quốc công thần, cùng thần uy thiên Bảo đại tướng quân trong truyền thuyết sánh ngang là hai trụ cột của đế quốc, hoàng đô hoàn khố, tấm lòng son, chí tình chí nghĩa, lấy giúp người làm niềm vui.... Tóm lại, vương gia có một đống lớn ưu điểm. "Ngoan ngoãn tốt, ngoan ngoãn tốt!" Nhìn đám dân chúng không ngừng tràn tới trong đế đô để giúp mình đuổi heo, Nhất Cam lật Kháo Sơn Vương đại lệnh bài từ trong yếm đeo lên cổ, sau đó nhiệt tình vẫy tay nhỏ chào hỏi với dân chúng bốn phía. "Ha ha ha, vương gia đang chào mình kìa!" "Nói bậy, rõ ràng vương gia đang chào ta!" "Vương gia, ngài vẫn phong thái như xưa, thật là đáng yêu." "Vương gia, chúng ta yêu ngươi!" Trong tiếng nịnh bợ của dân chúng, Nhất Cam phảng phất tìm lại được cảm giác hô phong hoán vũ trên đường phố trước kia. "Lẩm bẩm lẩm bẩm." Đại Bảo thấy Nhất Cam đeo một cái đại lệnh bài vàng chóe trên cổ, chợt nhớ ra mình cũng có một cái, nhưng tìm kiếm nửa ngày cũng không thấy, lúc này mới nhớ là để quên trên núi, thế là Đại Bảo lại lẩm bẩm không vui. Tiểu Bàn thì không giống vậy, từ lần đầu thấy dân chúng tràn tới, đã lật « tụ bảo tiểu tướng quân » lệnh bài từ trong yếm treo trước ngực, nhưng không ai thèm nhìn. Nhưng Tiểu Bàn cũng không để ý, đi bên cạnh Nhất Cam, ôm hai con heo con vung vẩy tay nhỏ, xem như những tiếng vỗ tay đó cũng là dành cho mình. "Hắc, Trương huynh, ngươi xem, đó đều là heo thúy linh đấy, một con heo con đã có giá mấy vạn linh thạch, heo thúy linh trưởng thành còn có giá mấy chục vạn, hay là chúng ta bắt trộm một con đi?" "Hồ nháo, đó là heo của vương gia, ngươi không biết vương gia thích ăn như mạng sao, cái tên đã từng đánh rụng mứt quả của vương gia tới nay còn đang nằm trên giường kìa, ba mươi năm rồi, ngươi có muốn đến hỏi hắn bị như vậy không?" "Ách... ta chỉ đùa thôi mà." "Tốt nhất là vậy.... Vương gia, vương gia, ta báo cáo, có người muốn trộm heo của ngài!" "Ngọa tào! Ngươi mẹ nó... ta trượt" "Cảm ơn ngoan ngoãn, cảm ơn ngoan ngoãn! Ngoan ngoãn mau về đi thôi!" Bên ngoài hoàng cung, Nhất Cam quyến luyến vẫy tay chào tạm biệt dân chúng, sau đó la lớn hối thúc đàn heo hướng hậu cung đi tới. Đợi tới ngự hoa viên, vừa đúng lúc nhìn thấy Yêu Nguyệt đang ngắm hoa. "Ai cả gan quấy nhiễu phượng giá!" Có một cung nữ thấy thế quát lớn. Nhưng rất nhanh liền bị Yêu Nguyệt ngăn lại. "Tiểu sư tỷ, lâu rồi không gặp, ngài đang đuổi heo chơi đó hả?" Yêu Nguyệt nửa ngồi chào hỏi với Nhất Cam. Các cung nữ bên cạnh thấy vậy, mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi. Hoàng hậu nương nương là người thế nào chứ, vậy mà lại hạ mình chào hỏi người khác? "A! Tiểu Nguyệt, ngoan đến xem, ta có chuẩn bị quà cho ngoan." Nhất Cam lấy từ trong không gian trữ vật ra hai bao tải linh dược đưa cho Yêu Nguyệt. "Cảm ơn tiểu sư tỷ!" Yêu Nguyệt cười ngọt ngào, nàng biết linh dược của nhà tiểu sư tỷ nhiều như cỏ, nên cũng không khách khí nhận lấy. "Đúng rồi tiểu sư tỷ, hôm qua Bắc Vực có vận đến một con linh quy hai nghìn năm cùng trứng chim cút tử kim, ta bảo ngự thiện phòng nấu canh cho ngươi uống nha." "Háp! Cảm ơn Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt ngoan tốt quá!" Nhất Cam lại lộ ra đôi mắt sáng long lanh tiêu chí của mình. "Tiểu sư tỷ khách khí." "Người đâu, phân phó ngự thiện phòng đi chuẩn bị canh linh quy sâm." "Mặt khác chuẩn bị thêm chút bánh ngọt, thịt linh thú để đó, chờ khi tiểu sư tỷ đói bụng sẽ tự tìm đến ngự thiện phòng ăn." Sau khi phân phó xong, Yêu Nguyệt lại cười nói với Nhất Cam: "Tiểu sư tỷ, ở Tây Uyển có một khu linh thảo mọc um tùm, rất thích hợp để chăn heo, hay là ta sai người dẫn ngài tới đó nhé?" "Tốt, Tiểu Nguyệt." "Này u! Này u!" Nhất Cam ôm cái bụng to tướng, dựa theo chỉ dẫn của cung nữ xua đuổi đàn heo đi về phía trước. "..." Dưới ánh chiều tà, ánh nắng vàng rải xuống, Yêu Nguyệt nhìn cảnh này từ xa, không khỏi che miệng cười khẽ. Thật sự là, dáng vẻ ngốc nghếch này của tiểu sư tỷ, thực sự rất đáng yêu. Mặt trời lặn về tây, ánh hoàng hôn nhạt nhòa. Nhất Cam và đám người liền dứt khoát ngồi trên bãi cỏ ở Tây Uyển mở tiệc nướng. Mấy chục con đại yêu vây thành một vòng, miệng gặm da heo nướng giòn thơm. "Cá sấu nhỏ cá, Chu Cáp đâu?" Nhất Cam nhìn về phía thiết giáp ngạc. "Không biết, Chu Cáp trước kia nói là đi tìm các đại nho luận đạo rồi." "A a, vậy Đại Mỹ đâu?" "Đại Mỹ tỷ giống như đang ở Đăng Tiên các đọc sách trên cây đào." "Tiểu Bàn, ngoan đi gọi Đại Mỹ đến ăn heo nướng nha?" "Nhất Cam, tỷ tỷ ta không thích ăn heo nướng, tỷ ấy thích ăn rau." Dưới ánh chiều tà, sau khi ăn tối xong, đám người ngồi trên bãi cỏ, tán gẫu dăm ba câu. "A! Nhất Cam, có phải ngươi quên chúng ta tới Tứ Vô gia là làm gì không?" Tiểu Bàn bỗng nhiên ngồi bật dậy lên tiếng. "Chi chi, đánh Tứ Vô, là đánh Tứ Vô!" Hắc Thố kêu to giành trả lời. "Đúng nha, chúng ta đến để đánh Tứ Vô, để trả thù cho Nguyên Bảo!" Mắt nhỏ của Nhất Cam cũng chợt trừng lên, sau đó lại vỗ vỗ bụng nhỏ rồi lại nằm xuống. "Được rồi, ta hôm nay ăn no rồi, không muốn động, ngày mai lại đi đánh Tứ Vô!" Quyển sách này bị người hữu tâm báo cáo, nhốt vào phòng tối rồi, không biết có ra được nữa không, viết một năm rồi, dù tốt hay xấu thì cũng coi như là một chút tâm huyết, bất quá vì mấy lượng bạc vụn kia, sách cứ ở đây thôi, thích thì đọc, không thích thì thôi, vốn dĩ đọc sách miễn phí, không cần như thế....
Bạn cần đăng nhập để bình luận