Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 88: Thiên sứ lưu quang chùy, Nhất Cam lễ vật!

Chương 88: Thiên sứ lưu quang chùy, Quà Nhất Cam!
"Tốt, ha ha"
"Thằng nhóc Tiểu Cáp này, tuy hơi xấu xí một chút, nhưng mà đầu óc của hắn vẫn rất thông minh."
"Đúng vậy a đúng vậy a, mười hai đệ của ta từ nhỏ đã thông minh rồi."
"Ha ha ha. . . ."
Đám đại yêu nhao nhao vỗ tay, hiếm khi đồng ý với Liệt Diễm Chu Cáp một lần, bởi vì bọn họ thật sự không thể không đồng ý.
"Đa tạ các ca ca tỷ tỷ khen ngợi" Liệt Diễm Chu Cáp chắp tay, sau khi đạt được sự tán đồng của các ca ca tỷ tỷ, càng thêm hưng phấn, tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực.
"Oa! Hắn. . . Hắn đáng ghét quá nha!"
"Nga sư tỷ cũng để nga cõng rồi, nga đều chưa được cõng."
Nhất Cam một bên phồng má, một bên say khướt lung lay, còn không ngừng rót rượu vào bụng nhỏ của mình.
Rượu do sư phụ ủ, lại còn dễ uống thế chứ!
Rượu qua năm lượt, Nhất Cam đã say đến mức mắt nhỏ sắp không mở ra được, cùng Tiểu Bàn ôm nhau, lăn lộn trên mặt đất.
Lăn lộn một hồi, liền lăn đến trước bàn của Trường Sinh, phanh một tiếng, đầu nhỏ cúi xuống ở góc bàn.
"Ai u, Tiểu Bàn non làm gì nện nga!"
"Hả? Hả? Ta không có a?"
"Tiểu sư muội, muội không sao chứ, mau đứng lên!"
Trường Sinh đang cùng Tần Thú uống rượu, thấy tiểu sư muội mình đập đầu, vô ý thức vứt bỏ chén rượu trong tay, đi đỡ đầu nhỏ của nàng.
"Nga. . . Nga không sao nha!" Nhất Cam lắc lư đứng lên, mở mắt nhỏ mơ màng nhìn Trường Sinh, khúc khích cười.
"Đại sư huynh, nga kết Kim Đan rồi! Nga lợi hại"
"Đại sư huynh, sao huynh vẫn là Luyện Khí cảnh a? Nga lợi hại"
"Đại sư huynh, huynh có phải lười biếng không nha? Nga nga nga lợi hại"
"Đại sư huynh, huynh phải cố gắng tu luyện a, nga nga nga. . ."
Phanh —— Đầu Nhất Cam cúi xuống trên mặt bàn ngủ thiếp đi.
Trước khi ngủ, đầu còn đập bay một cái đĩa vào trán Trường Sinh.
" . ."
Trường Sinh nhìn về phía Tần Thú. . . . . Sư phụ, ngài còn nói nàng không có coi thường ta.
Tần Thú im lặng xoay người, gáy quay về phía Trường Sinh, nhìn về phía mặt trăng trên trời, làm như không thấy.
Trường Sinh vừa nhìn về phía Tứ Vô.
Tiêu Tứ Vô vốn định an ủi vài câu, nhưng lại cảm thấy không ổn, thế là bịch một tiếng, không thắng tửu lượng, trực tiếp gục xuống trên mặt bàn "Hô a" ngủ thiếp đi.
"Oa ô" Trường Sinh che miệng chạy về phía sau núi, vừa mới chạy được mấy bước, cơn say ập đến, một cái trượt chân ngã trên mặt đất.
Trường Sinh bò dậy, kẹp chân cong mông lên, che miệng, cẩn thận từng chút một nhìn về phía sau lưng, kết quả phát hiện lúc này ánh mắt mọi người và chúng yêu đều sáng quắc nhìn mình chằm chằm.
"A. . . . ."
Trường Sinh xấu hổ khó chịu, "A ô" một tiếng, chạy cuồng về phía sau núi.
Mặt trăng không nỡ nhìn thẳng, trốn vào trong tầng mây, một lúc lâu sau mới dám ló đầu ra.
Trên tiệc rượu, đám yêu lại ngã chổng vó ngủ say, cũng có lác đác vài con, uống chút rượu ở phía xa đấu vật.
Tiểu Bàn sau khi say rượu đặc biệt dũng mãnh, nàng Trúc Cơ tầng tám trực tiếp gia nhập chiến đoàn, đánh cho những đại yêu Trúc Cơ tầng chín kia kêu trời khóc đất.
Đại Mỹ mặt đỏ hồng đứng một bên, cổ vũ cho muội muội.
Được tỷ tỷ cổ vũ, Tiểu Bàn biểu hiện càng Thần Võ, mặt Tiểu Bàn hếch lên, còn giơ ngón tay nhỏ nhấn tới từng cái, muốn mấy con đại yêu kia cùng xông lên.
Kết quả bị đánh khóc, úp vào lòng tỷ tỷ khóc nức nở, mắt to rưng rưng như diều đứt dây rơi lã chã.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mau đuổi chúng đi, ô ô ô. . . .""
"Muội muội ngoan, tỷ tỷ sẽ đuổi chúng đi ngay" Đại Mỹ ra sức an ủi Tiểu Bàn.
Gió đêm dịu dàng, bóng đêm thoải mái.
Tần Thú dựa vào ghế trúc, trong ngực ôm thỏ đen, khóe môi mỉm cười nhìn lên một vài bức họa trên núi.
"Thỏ đen, ngươi muốn hóa hình sao?"
Tần Thú nhìn vào con vật đen nhẻm đang nhúc nhích trong ngực.
"Chi chi chi, muốn" Thỏ đen vui vẻ giơ móng vuốt nhỏ.
"Không muốn à, vậy thôi đi" Tần Thú thở dài, "Ai, dung mạo ngươi đen như vậy, nếu hóa hình thành người không chừng lại xấu như con cóc kia, hay cứ để nguyên hình thỏ này cho nó thoải mái nhỉ?"
Thỏ đen: ? ? ? ? ? Ngươi đúng là chó mà, Thiên Nguyệt Cẩu toàn tộc cũng không ai chó như ngươi.
"Hả? Thỏ đen, ngươi có vẻ đang mắng ta?"
"Chi chi chi chi, không có không có, thân yêu chủ nhân, ngài nói đều đúng, yêu ngài u" (du ̄3 ̄) du╭❤→ Con thỏ đen này quen biết Tần Thú đã hơn một trăm năm, nương theo bên cạnh hắn cũng hơn vài chục năm, vì phải thường xuyên gặp phải hành vi "chó đạo" của đối phương, cái chỉ số IQ tránh né đó thế nhưng là tăng lên vùn vụt a.
Bốp!
Tần Thú cho nó một cú đánh nhẹ.
Đã đen như vậy rồi còn giả ngây thơ, ngươi đưa cái vị đại sư huynh đã chết của ta đâu rồi?
Thỏ đen: . . . . .
Ngày thứ hai, yến tiệc vẫn tiếp tục, Nhất Cam sau khi tỉnh dậy, lại bắt đầu lôi kéo Tiểu Bàn, thỏ đen và đám đại yêu này, tiếp tục vui vẻ.
"Rút thưởng!"
Tần Thú ý niệm khẽ động, click vào đĩa quay lớn chư thiên khí vận trong đầu, sử dụng "thẻ khí vận màu đồng" bắt đầu tiến hành hoạt động rút thưởng hôm nay.
« Chúc mừng ngươi, rút trúng "Thiên sứ lưu quang chùy" » « Thiên sứ lưu quang chùy: Cực phẩm linh bảo, rót linh lực vào có thể theo ý muốn thay đổi độ lớn, đã có thể lớn như núi cao, cũng có thể nhỏ hơn Tu Di, trọng lượng cao nhất của búa có thể đạt đến 1 ức cân, có thể nện trời nứt đất, đánh tan hư không, dưới cảnh giới Hợp Thể, Độ Kiếp thì không thể múa nổi. Chú: Bên trong thiên sứ lưu quang chùy có một bộ chùy pháp hoàn chỉnh —— thiên sứ lưu quang chùy pháp » Trong lòng bàn tay Tần Thú xuất hiện một đôi tiểu kim chùy nhỏ nhắn xinh xắn, giống như hai quả cầu gai lớn ngược lại của cây xương rồng cảnh, cuối chuôi chùy còn có một sợi xích vàng mảnh nối liền, có thể vừa cầm chuôi búa chiến đấu, cũng có thể kéo dài vô hạn để tấn công từ xa.
Theo linh lực của Tần Thú rót vào, hình thể đôi tiểu kim chùy này không ngừng lớn lên, trọng lượng cũng không ngừng tăng, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành to bằng căn phòng, trọng lượng cũng đạt đến 5 vạn cân.
Vả lại Tần Thú phát hiện, gai ngược nhô ra của búa này, có thể hóa thành lưu quang đầy trời tiến hành công kích diện rộng lên địch nhân.
"Oa! Sư phụ, búa lớn quá!"
Lúc này, Nhất Cam đang chơi đùa ở đằng xa, đột nhiên bị chiếc búa kim quang lấp lánh hấp dẫn, rất vui vẻ chạy tới.
"Thích không?"
Tần Thú cười hỏi.
"Ưm, thích thích"
Mắt nhỏ của Nhất Cam lập lòe sáng lên, "Sư phụ, búa này của sư phụ lớn quá, uy vũ quá đi!"
"À, vi sư tặng cho con, coi như quà mừng kết Kim Đan của con."
Tần Thú thu nhỏ búa lại, đưa cho Nhất Cam, đồng thời hết sức nghiêm túc dặn dò:
"Nhưng con phải nhớ kỹ, búa này uy lực lớn, có thể giết địch, nhưng mà khi đùa nghịch cùng người khác thì tuyệt đối không được sử dụng cái chùy này, để tránh gây thương tích cho người khác, biết chưa?"
"Ưm, sư phụ, con biết"
Nhất Cam cầm lấy búa nhỏ, hết sức ngạc nhiên hít sâu một hơi, "Sư phụ, sư phụ, làm sao người làm búa nhỏ lại như vậy được?"
"Thần thức của con dò vào bên trong búa, bên trong có phương pháp sử dụng, con cứ theo đó học là được"
"A a, cám ơn sư phụ"
Nhất Cam vui vẻ bưng lấy búa nhỏ, chạy đi khoe với đám bạn nhỏ của mình.
"Nhìn này, đây là quà sư phụ ta tặng, nó còn có thể trở nên to lớn thật đẹp đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận