Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 108: Bên ngoài thế giới rất đặc sắc! Đoạt Đại Bảo cây trúc?

Chương 108: Thế giới bên ngoài thật đặc sắc! Cướp cây trúc Đại Bảo?
Buổi chiều, dưới mái hiên.
Trường Sinh một bên pha trà.
Tần Thú cùng Quy tiên nhân ngồi trên mặt đất, chuyện gẫu thế sự.
Tần Thú tràn đầy hiếu kỳ về sự phồn hoa của thế gian bên ngoài, còn Quy tiên nhân thì sống đã đủ lâu, trải qua quá nhiều phồn hoa và suy bại trong nhân thế, cũng chứng kiến sự trưởng thành cùng kết cục của từng vị thiên chi kiêu tử...
"So với bờ Bắc Hải, nơi càng về phía bắc, có một hòn đảo hoang, trên đảo có một gã què chân mù mắt thích uống rượu kiếm khách, thích kéo nhị hồ, hắn từng một kiếm chìm một châu, đã từng một ngụm rượu phun chết một tôn đại yêu Hợp Thể cảnh Thâm Hải đang làm loạn.
Ba ngàn năm trước, châu Thiên Tuyệt xuất hiện một gã cuồng đồ, cả đời bất kính trời, bất kính đất, bất kính thần ma quỷ quái, đầy trời tiên phật, chỉ kính mình và đao trong tay hắn, về sau hắn một đao bổ ra màn trời, không muốn đứng trong hàng tiên ban, chém xuống vô số Thiên Tiên, dấn thân vào Ma giới.
Chín ngàn năm trước, Trung Thổ thần châu có một vị nữ đế cái thế, nàng có chí nuốt trọn hoàn vũ, muốn cả nước phi thăng, tại tiên giới lập một tòa Thần Quốc vĩnh hằng, cuối cùng lại chết dưới chưởng ấn của Tiên Thần, ngay sau đó toàn bộ quốc độ đều hóa thành tro bụi.
Còn có một vạn năm trước, có một vị ma tu, vì một hồng nhan tri kỷ, đạp khắp lục đạo luân hồi, tính kế vô số Tiên Thần, cuối cùng lại không biết kết cục... ."
Quy tiên nhân chậm rãi kể.
Tần Thú lắng nghe tỉ mỉ.
Hắn thích nghe chuyện xưa, vẫn luôn rất thích, chỉ là sư tỷ không ở phía sau, nên không ai kể chuyện cho mình.
Trong lúc vô tình, Tần Thú cảm thấy trà xanh trong tay mình cũng vì câu chuyện của Quy tiên nhân mà thêm nhiều loại tư vị.
"Thật hâm mộ tiền bối, có thể biết đến đủ loại phong lưu trong nhân thế này, cùng những cảnh tượng tươi đẹp côi huyễn kia." Tần Thú chậm rãi thở dài, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, giống như là phong thái tĩnh lặng trong dòng chảy thời gian.
Quy tiên nhân tang thương lắc đầu, cười ha hả nói: "Nếu là khi ngươi đã trải qua quá nhiều sự tẩy rửa của thời gian, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy, sống quá lâu, thấy quá nhiều, có lẽ cũng không phải là vui vẻ như trong tưởng tượng."
"Có lẽ vậy." Tần Thú khẽ gật đầu đồng tình, chợt lại đột nhiên cười nói: "Chỉ là người ta vẫn hay nói thế, ví dụ như ta, liền muốn sống càng lâu một chút, càng lâu càng tốt, càng lâu ta càng vui, ha ha, cho dù ta có bi thương vì thế sự."
Quy tiên nhân nhìn thoáng qua Tần Thú, "Đạo hữu chưa từng xuống núi gặp gỡ thế gian này sao?"
Tần Thú lắc đầu, "Chưa từng, ta từ năm tuổi lên núi, liền luôn ở chỗ này."
"Đạo hữu đã thích phong lưu và phồn hoa của thế gian, sao không xuống núi đi một chút, nhìn một chút, tự mình trải nghiệm một lần?"
"Ta sợ chết."
Quy tiên nhân: ... . . . .
"Được rồi."
Bạch Vân trên trời thong dong....
Phong Linh dưới mái hiên chậm rãi....
Tần Thú và Quy tiên nhân trò chuyện rất lâu, chợt bưng chén trà xanh lên nhấp một miếng, nói với Trường Sinh: "Trường Sinh, lát nữa ngươi đi đến vườn trúc chặt ít cây trúc, làm cho Quy tiền bối một căn phòng trúc."
"Vâng, sư tôn." Trường Sinh trả lời.
Nhưng mà Quy tiên nhân lại cười ha hả nói: "Nhà của mình, vẫn là tự mình dựng thì ở mới thoải mái, vẫn là lão phu tự mình động thủ đi."
"Được." Tần Thú cười gật đầu, chợt gọi một tiếng Nhất Cam đang chơi đùa trong sân.
"Nhất Cam, ngươi dẫn Quy gia gia đi vườn trúc chặt chút cây trúc."
"Sư phụ, nga không rảnh, để Tiểu Bàn đi đi." Nhất Cam từ chối.
Giờ phút này nàng đang cùng Đại Mỹ chơi trò "Người gỗ không được nhúc nhích", chỉ thấy đôi mắt nhỏ tròn xoe như hạt đậu xanh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Đại Mỹ trước mặt.
Mà Đại Mỹ cũng không chịu yếu thế, hai bắp chân khép vào nhau, cằm ngẩng lên, hai tay buông thẳng đứng, như một cọc gỗ đứng yên tại chỗ.
"Ta cũng không đi, ta cũng đang thi." Tiểu Bàn nghênh mặt lên đầy vẻ thần khí, bóp eo, mắt to nghiêng xuống, liếc trái một cái, liếc phải một cái, tùy thời quan sát động tác của chị mình và Nhất Cam.
"Chi chi, ta cũng vậy." Thỏ đen cũng chi thì thầm một tiếng, ưỡn bụng lớn đứng trên một cọc gỗ, còn biểu diễn Kim kê độc lập.
Nếu hỏi con yêu nào trên núi này có khả năng giữ thăng bằng tốt nhất, thì không ai có thể hơn được ta thỏ đen này.
"Hừ!" Tần Thú phủi tay định đứng lên.
Lúc này Quy tiên nhân cũng đứng dậy, một bước vượt qua Tần Thú, một bên đi về phía xa, một bên cười ha hả nói: "Ha ha ha, nhất là đám tiểu thú không cần làm ồn, lão phu tự mình đi là được, vừa vặn ung dung đi bộ, vận động cái thân cốt già này."
Tần Thú nghe vậy, đưa mắt nhìn theo bóng lưng Quy tiên nhân.
"Sư tôn, mới nghe vị tiền bối kia kể chuyện, đều là do chính ông ấy trải qua sao?" Lúc này, Trường Sinh đứng sau lưng Tần Thú hỏi.
"Ừ." Tần Thú gật đầu.
Trường Sinh càng thêm hiếu kỳ nói: "Sư tôn, vị tiền bối này rốt cuộc sống được bao lâu rồi?"
Tần Thú chắp tay cười một tiếng, "Một vạn hai ngàn năm rồi."
"Tê!" Trường Sinh hít một hơi sâu, vội vàng gọi một tiếng, "Sư tôn ——"
Tần Thú quay đầu nhíu mày, "Sao thế?"
Trường Sinh, "Kiếp sau ta cũng muốn làm rùa."
Tần Thú, "... . . . ."
Trước núi, vườn linh.
Một mảng rừng trúc xanh tươi um tùm.
Quy tiên nhân và Đại Bảo mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Giờ phút này, trong lòng Quy tiên nhân vô cùng kinh hãi, bởi vì mạnh mẽ như hắn, đứng trước yêu thú đen trắng không rõ chủng loại này, vậy mà cảm nhận được một cỗ uy áp và cảm giác sợ hãi đến từ sâu trong huyết mạch.
"Xin hỏi đạo hữu danh tánh là gì?" Quy tiên nhân chắp tay hỏi.
Rắc... ! Đại Bảo gặm một cây trúc, giống như không nghe thấy.
"Đạo hữu, lão phu bản thể chính là một con thiên địa rùa, xin hỏi đạo hữu là chủng tộc nào của yêu tộc?"
Rắc...! Đại Bảo lại gặm một cây trúc, đôi tai to mềm oặt rũ xuống.
Quy tiên nhân: ... . ?
"Đạo hữu có phải là quá không tôn trọng lão phu rồi không!" Quy tiên nhân có chút dựng râu trợn mắt nói.
Rắc...! Rắc...!
Ái da má ơi, cây trúc thơm quá!Ε=(´ο* ) ) ) ai
"Được rồi, không tôn trọng thì không tôn trọng vậy."
"Ai bảo tu vi của người ta mạnh hơn ngươi chứ!" Quy tiên nhân thở dài, chợt cổ tay như đao chặt rớt mấy cây trúc.
˙ɷ˙ ! ! !
Đại Bảo dừng động tác gặm trúc lại, đôi mắt nhỏ lập tức xem xét tới, chỉ ngơ ngác nhìn Quy tiên nhân.
"Lầm bà lầm bẩm" ngươi đang làm cái gì đấy?
"Ân? Đạo hữu ngươi đang nói cái gì vậy? Lão phu không nghe rõ a?" Quy tiên nhân thấy con yêu thú này cuối cùng cũng chịu nói chuyện thì vừa vui mừng vừa sững sờ.
"Lầm bà lầm bẩm" tại sao ngươi lại chặt trúc của ta? ? ?" Quy tiên nhân gãi gãi đầu, đây là cái thứ ngôn ngữ hệ thống gì vậy? Lão nhân gia ta kiến thức rộng rãi mà sao lại chưa từng nghe qua chứ?
"Lầm bà lầm bẩm" ngươi không được chặt trúc của ta!
Quy tiên nhân, "Được rồi, tiếp tục làm việc thôi."
Rầm rầm!
Lại là mấy chục cây trúc thẳng tắp đổ xuống!
! ! ! (゜∀゜ ) na ka ma
Đại Bảo thấy vậy, lập tức cuống lên, "Cộc cộc cộc" hai bước nhảy đến trước người Quy tiên nhân, vung cái bàn tay nhỏ xíu đánh tới.
"A... ." Quy tiên nhân còn chưa kịp phản ứng, liền bị đánh về nguyên hình, hóa thành một viên sao đen lớn biến mất trong rừng trúc.
"Lầm bà lầm bẩm" cái đồ đen xì này thật đáng ghét.
Đại Bảo lầm bầm vài tiếng, chợt uốn éo xoay ngang cái mông lớn lên, bò lên trên một cây trúc, ngồi trên ngọn trúc, thoải mái gặm măng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận