Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 214: Tan Hư Đan!

Chương 214: Đan Tan Hư!
...Chu Hiển Thánh kéo quần lên hùng hổ bỏ đi. Hôm nay là một ngày đen tối trong cuộc đời hắn. Với tư cách là một lão đại của thế hệ trẻ ở Bắc Câu Lô Châu, người đã trải qua hàng ngàn trận chiến lớn nhỏ trong đời, sao hắn có thể gặp phải loại tình huống này chứ. Hai tên chó này thật sự là không biết xấu hổ. Đặc biệt là cái tên kia, trông đẹp trai như vậy mà lại muốn dùng cỏ đuôi chó đùa nghịch huynh đệ của hắn, hơn nữa còn là một bó. Mẹ nó chứ, cái này có thể nhịn được sao? Ai cũng không thể nhịn được mà! Cũng may là mình nhận nhầm nhanh. Nếu không thì nỗi nhục này hôm nay có rửa cũng không sạch. Cẩu, ta, Chu Hiển Thánh, không phải dễ bắt nạt như vậy. Đợi một ngày nào đó ta phi thăng lên trời, khi mà đạo trời không thể trói buộc được ta nữa, lão tử nhất định phải chém đầu hai thằng chó này để chứng đạo!"
"Ha ha ha, Tần ca, sảng khoái!"
"Hôm nay là ngày mà ta thích nhất trong mấy chục năm qua."
"Còn phải cảm tạ ông bạn già đấy!"
Vân An Nhiên ôm vai Tần Thú, cười ha hả nói: "Đi đi đi, hơn mười năm không gặp, hôm nay huynh đệ hai ta nhất định phải uống cho say, không say không về, uống đến trời đất điên đảo, nhật nguyệt mờ ám."
"Tốt." Tần Thú cười đáp.
Dưới gốc cây đào, hai người tùy ý ngồi xuống. Tần Thú vuốt vuốt ống tay áo, cầm một vò rượu lớn đụng với Vân An Nhiên. Linh khí tràn ngập xung quanh, mùi rượu thơm nồng. Rượu tràn ra theo khóe miệng, rầm rầm chảy xuống, Tần Thú cũng không thấy lãng phí. Trên núi tu tiên không có khái niệm thời gian, hiếm khi có thể được buông thả. Mấy trăm năm qua, cũng chỉ có một mình Vân An Nhiên mới có thể khiến hắn uống một cách thống khoái như vậy. Luôn có những lúc, Tần Thú như thấy một người khác của mình từ trên người hắn, một người luôn chờ mong đến lúc vô địch thiên hạ, tiêu dao tung hoành khắp thế gian, vô ảnh vô tung, tự do tự tại.
"À phải, Vân ca, huynh vừa nói huynh có được rất nhiều đồ tốt muốn cùng ta chia sẻ...?" Tần Thú đặt chén rượu xuống hỏi. Lão tử đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, lát nữa nếu hắn mà không đưa ra được thứ gì khiến mình động lòng, ít nhất cũng phải đá hắn xuống núi.
"Ha ha ha, Tần ca, mấy chục năm qua, huynh đệ ta đi theo một vị lão đại ca, ít nhất cũng vào xem mấy chục ngôi mộ lớn từ cảnh giới Động Hư trở lên, đúng là kiếm được chút đồ tốt!" Vân An Nhiên không hề khách sáo, lấy ra hơn mười chiếc nhẫn trữ vật rồi đổ ra một đống lớn đồ đạc. Trong đó chỉ riêng hạ phẩm linh bảo đã có vài món, ngoài ra còn có vô số linh thảo đan dược, công pháp bí thuật, phù lục kỳ vật các loại. Đồ vật đúng là rất hiếm lạ, bất kỳ vị đại năng Động Hư cảnh, thậm chí Hợp Thể cảnh nào cũng sẽ động tâm. Nhưng thật sự là mình không để vào mắt. Linh bảo đan dược mình đều có, công pháp bí thuật của mình lại càng mạnh hơn, còn những vật liệu luyện khí trân quý kia thì mình lại không dùng được. Tổng kết lại: trông cứ như một đống đồng nát sắt vụn của kẻ nghèo kiết xác!
"Thôi được rồi, ngươi thu hết về đi." Tần Thú chán ghét khoát tay áo.
Vân An Nhiên cười hắc hắc nói: "Đừng vội a, ta biết Tần ca huynh có nhiều bảo bối, ngay cả trúc hỗn độn còn có thể trồng liên miên, tự nhiên là không để vào mắt mấy thứ bảo vật này, ta chẳng qua chỉ muốn lấy ra cho huynh xem qua, nói không chừng có cái gì huynh có thể coi trọng đó."
"À, huynh đệ ta còn có cái này đây." Vừa nói, Vân An Nhiên vừa lấy từ trong ngực ra một cái bình màu đen lớn cỡ bàn tay, vừa mở ra, liền có một đám ô quang xông ra.
"Đây là..." Tần Thú nhìn vào trong bình đen, thấy ba viên đan dược màu đen to cỡ trái nhãn.
"Đây là đan Tan Hư, là ta tìm được trong mộ lớn của một luyện đan sư huyền giai đỉnh phong Động Hư cảnh, đan này không chỉ có thể giúp tu sĩ Động Hư cảnh vô điều kiện phá nhất cảnh, còn có thể giúp bọn họ dung hợp pháp tắc càng thêm trôi chảy."
"Hắc hắc hắc, thế nào Tần ca, là đồ tốt không?" Vân An Nhiên đắc ý cười nói, sau đó lại thở dài một tiếng: "Ai, đáng tiếc là một người cả đời chỉ có thể dùng một viên, nếu không thì ta đã sớm đạt tới Động Hư cảnh tầng chín đại viên mãn rồi. Hừ, nếu lúc trước ta đã đến Động Hư cảnh tầng chín đại viên mãn… thì cũng vẫn là không đánh lại thằng cẩu con Chu Hiển Thánh kia.” Vân An Nhiên có chút nhụt chí. Tên cẩu đó thực sự rất mạnh, suýt chút nữa đã làm tan vỡ đạo tâm vô địch của mình. Bất quá, hắn Vân An Nhiên chung quy không phải người tầm thường, không chỉ gào thét to hơn khi bị đánh, mà đạo tâm lại càng thêm kiên định. Thế gian không có thiên kiêu vĩnh hằng, chỉ có Vân An Nhiên cầm kiếm mà dám không nói hai chữ bại… Đó là lời răn thứ ba của hắn.
"Đan Tan Hư?" Tần Thú nhíu mày, rồi cũng lấy ra một viên đan dược tương tự. Màu sắc tròn trịa, phía trên còn có những đường vân vàng. "Ý ngươi là cái này sao?" Tần Thú chỉ viên đan dược trên tay. Đây là viên đan dược hắn vừa luyện chế xong, còn chưa dùng thử.
"Xong rồi... Đan dược hoàn mỹ!!!" Vân An Nhiên ngây người. Mặt ngơ ngác nhìn viên đan dược trong tay Tần Thú. Sáu đạo vân vàng kia quá chói mắt! Chớp chớp! Vân An Nhiên dụi dụi mắt, xác định mình không nhìn nhầm. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng ngoài nhất mạch đế thị của Trung Thổ thần châu ra, lại còn có người luyện chế được đan dược cấp hoàn mỹ.
"Tần ca, cái này là huynh luyện chế sao?"
"Trên núi chán quá, tiện tay luyện mấy viên đan dược chơi thôi mà." Tần Thú tùy ý nói.
"Tiện tay… chơi…mà thôi..." Vân An Nhiên khóe miệng co giật. Hắn đây là gặp phải quái thai như thế nào vậy! Không được, mình phải ôm chặt cái bắp đùi này mới được.
"Muốn?" Tần Thú lắc lắc viên đan dược trong tay.
"Dạ, muốn." Vân An Nhiên hai mắt sáng rỡ, liên tục gật đầu.
"Không phải ngươi đã dùng qua rồi sao?"
"Ta có thể đem bán kiếm tiền mà, kém nhất cũng có thể cầm đi tán gái." Vân An Nhiên rất chân thành nói.
Tần Thú hết cách, cầm đan dược của ta đi tán gái, còn nói trước mặt ta nữa, cái tên này là sao đây? Bất quá, đan dược đối với ta mà nói không đáng một đồng, nên hắn cũng tiện tay ném cho Vân An Nhiên một viên. Vân An Nhiên cẩn thận từng li từng tí đón lấy, khóe miệng vui vẻ nở hoa. Cầm viên đan dược này đi khoe mẽ, chỉ cần thao tác tốt, nói không chừng còn có thể chơi miễn phí vài cô mỹ nhân nữa, khặc khặc khặc... Hừ, ta, Vân An Nhiên, không phải là loại người như vậy! Đúng là hành vi điên cuồng, thật là điên cuồng.
"Tây không có A di đà phật, Nam Hải Vô Lượng thiên Tôn." Vân An Nhiên lẩm bẩm hai câu có phải phật hay không, chả biết có ý gì. Sau đó hắn xoa xoa hai tay, nhìn Tần Thú với vẻ mặt hèn mọn cười nói: "Khặc khặc khặc… Tần ca nếu đã hào phóng như vậy, thì huynh đệ ta đây chỉ có thể lấy ra bảo vật trấn quan tài của mình."
"Bảo vật trấn quan tài! Nghe ghê gớm vậy!" Tần Thú cố ý khoa trương đáp lời, nhưng trong mắt lại không hề có chút mong đợi. Dù sao, đối với một tên quỷ nghèo đứng trên đỉnh cao như hắn thì, đây đều là đan dược hắn tiện tay ném ra mà thôi.
"Không tệ, đây là một thứ mà ta định sẽ đem đi trấn quan tài sau khi chết." Vân An Nhiên thề son sắt nói: "Sự tinh diệu của thứ này tuyệt đối không phải người phàm có thể nhìn thấu. Nó chính là ta đã moi được trong mộ lớn của một cường giả Hợp Thể cảnh cực kỳ cổ xưa. Nghe nói, nó đến từ Tiên giới!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận