Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 452: Luân Hồi cổ Tiên Tôn

Chương 452: Luân Hồi Cổ Tiên Tôn
“Lục Đạo Luân Hồi Lệnh?”
Tần Thú nhíu mày, nhờ đọc nhiều truyện mạng nên hắn cảm thấy vật này chắc chắn không tầm thường, có lẽ là một bảo bối.
“Sư phụ, cái khối kim loại hình quạt này ta lấy được trong một bí quật ở Cửu Thiên, ta từng ở chỗ sâu trong bí quật nhìn trộm được rất nhiều lời bí mật trên một vách đá, trong đó có liên quan tới lệnh bài này.”
Tiêu Huyền vuốt ve khối kim loại trong tay, khép hờ mắt lại rồi nói tiếp, “Nếu ta đoán không sai, vật này có thể có liên quan tới Luân Hồi Cổ Tiên Tôn trong truyền thuyết.”
Thấy vẻ mặt ngưng trọng của đồ nhi, Tần Thú cũng nhận ra vật này xem ra thật không tầm thường. Thế là hắn đưa tay, đặt khối kim loại vào lòng bàn tay quan sát kỹ hơn nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
“Luân Hồi Cổ Tiên Tôn? Nghe danh hào đã thấy bất phàm rồi.”
Tần Thú nhíu mày suy tư, sau đó chợt ngẩng đầu nhìn Tiêu Huyền, “Chẳng lẽ là một vị...Tiên Tôn?!”
Thật mới lạ a! Tiêu Huyền nhìn thẳng vào mắt Tần Thú, phối hợp gật đầu nhẹ, “Có lẽ vậy. Trong Cửu Thiên Bí Quật ghi chép vô số bí mật cổ sử, ta có thần huyết Chu Tước nên mới nhìn trộm được rất nhiều, ta nghĩ không sai đâu. Mà ta cảm thấy lệnh bài này rất có khả năng liên quan tới đại mộ sắp xuất hiện kia.”
“Cái này...”
Hai thầy trò nhìn nhau, đồng thời run rẩy vai, cười gian “Khẹc khẹc khẹc”.
“Bảo tàng của một vị Tiên Tôn hẳn phải nhiều lắm nhỉ?”
“Hắc hắc, nhiều đến mức đếm không xuể.”
“Ô ô u, cuối cùng cũng đến lượt thầy trò chúng ta phát tài.”
“Khẹc khẹc khẹc, đúng vậy sư phụ, vậy ngài có muốn rời núi không, thầy trò mình mưu tính một phen, làm một cú lớn?”
Dừng! Không khí bỗng im lặng. Bốp! Một tiếng tát thanh thúy vang lên. Tiêu Huyền ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ, vẻ mặt ai oán, “Sư phụ, lần sau ngài có thể đánh hai bên đều nhau chút không, mặt mũi tuấn tú của con bị ngài tát cho không đối xứng rồi.”
“Nghịch đồ!”
Tần Thú trừng mắt quát lớn, “Ngươi là chê vi sư sống quá dài đúng không? Hả!”
“Nếu còn lần sau nữa, vi sư đánh chết ngươi!”
Tần Thú tức giận đến lồng ngực phập phồng dữ dội. Câu này hình như lần trước ngài cũng đã nói rồi thì phải. Tiêu Huyền ấm ức hỏi, “Vậy sư phụ, bảo tàng thì sao ạ?”
“Nói nhảm, đương nhiên là ngươi mang về, thầy trò mình chia đều một chín.”
“Một...chín…?” Tiêu Huyền sững người, sau đó cẩn thận từng chút một hỏi: “Con một ngài chín ạ?”
“Hả!” Tần Thú nhíu mày, “Đồ nhi ngoan, mau đứng lên, cứ theo lời con nói đi, vi sư nghe con.”
Tiêu Huyền:........Con nói cái gì cơ? Con chỉ hỏi một chút thôi mà!!!
“Sư phụ, hay là ngài cho con mượn tiểu sư tỷ với Đại Bảo ca đi?”
Tiêu Huyền nháy mắt, “Có tiểu sư tỷ ở bên cạnh, con thấy an toàn hơn.”
“Chuyện này không được.” Tần Thú không hề nghĩ ngợi mà từ chối ngay. Nhất Chanh ngốc như thế, còn Đại Bảo thì...cũng giống Nhất Chanh, cả lũ như nhau. Mà lần đại mộ này, không những các thế lực lớn của cả Thiên Huyền Đại Lục đổ xô tới, mà còn có nhiều thế lực tiên gia từ thượng giới nhúng tay vào, nếu bọn chúng cố tình nhằm vào Nhất Chanh, chỉ sợ nguy hiểm trùng trùng. Quan trọng nhất là, Tần Thú cảm thấy, thằng nhãi này kiểu gì chả là khí vận chi tử, chắc không dễ chết như vậy...đâu? Mà rất có thể là hiến tế người bên cạnh rồi sau đó một đường mở hack lên như diều gặp gió.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù thằng nhãi này có là khí vận chi tử của cái thế giới này đi nữa, Tần Thú cũng cảm thấy số mệnh của nó không nhất định cứng cỏi bằng Nhất Chanh, vì cái gọi là người ngốc có phúc. Nhưng mà, trí thông minh của Nhất Chanh lại là cái bug lớn nhất của nàng, nên chuyện nguy hiểm này vẫn nên tránh cho thỏa đáng.
“Chờ một chút, ngươi có biết cái đại mộ kia ở đâu không?” Tần Thú hỏi Tiêu Huyền.
Tiêu Huyền lắc đầu, “Không biết ạ.”
“…” Tần Thú, “Vậy nãy giờ ta với ngươi cao hứng cả buổi để làm gì?”
Dựa vào! Ta còn tưởng cuối cùng đã có được món hời của Vân An Nhiên cẩu tặc rồi chứ.
“Ha ha, sư phụ, người khác cho dù tìm được đại mộ kia thì không có chìa khóa này cũng vô dụng thôi.” Tiêu Huyền cười lớn.
Tần Thú ngẩng đầu lên rồi lại nhíu mày, “Chìa khóa?”
“Đúng vậy ạ.” Tiêu Huyền đáp, “Tương truyền khối Lục Đạo Luân Hồi Lệnh này là chìa khóa mở ra bảo tàng sâu nhất trong mộ của Luân Hồi Cổ Tiên Tôn.”
“Cần tập hợp đủ sáu khối?”
Tần Thú câm nín, thì ra nãy giờ trong tay bọn họ chỉ là một phần ba chiếc chìa khóa.
“Đúng vậy sư phụ, nhưng chỉ cần nắm trong tay một cái chìa khóa thì lúc đại mộ mở ra chúng ta đã có quyền lên tiếng rồi. Mà chìa khóa nếu thiếu một bộ phận, thì mộ lớn đến mấy cũng không mở được, nên một khi đại mộ xuất thế, chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua.”
“Thôi được rồi, dù sao cũng chỉ là một Cổ Tiên Tôn, chứ không phải Tiên Đế, bảo tàng tuy nhiều mà lại mạnh, nhưng chắc chắn rủi ro cũng vô cùng lớn, dù sao các Tiên Quân ở thượng giới cũng đã bắt đầu bày binh bố trận ở hạ giới.”
Tần Thú nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, liền có chút mất hứng. Mình chỉ cần trốn trên núi an tĩnh tu luyện, cuối cùng cũng sẽ có một ngày tu luyện đến cảnh giới kia, không cần thiết phải dính líu đến nhân quả cấp bậc Tiên Quân. Khác biệt duy nhất chính là, nếu mình có một tòa bảo tàng Tiên Tôn trợ giúp tu luyện thì tốc độ tăng tiến cảnh giới có lẽ sẽ nhanh hơn vô số lần so với hiện tại, tối thiểu cũng có thể giúp mình tu luyện tới cảnh giới Tiên Quân không thành vấn đề.
“Sư phụ à, đây chính là đại mộ của một Cổ Tiên Tôn đó. Đừng nói là nguy hiểm, mà kể cả những người kia biết rõ sẽ phải chết thì họ cũng vẫn liều mình tham gia.”
Tiêu Huyền cảm thán, rồi nói, “Tiên Tôn, cảnh giới đó hiện tại chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết thôi. Ngồi trên dòng sông thời gian, lượn lờ đỉnh chư thiên đại đạo, trong một ý niệm có thể làm tinh hà lụi tàn, biển cả hóa thành ruộng nương, dù là một sợi lông mày rơi xuống, cũng thành một vực sâu thăm thẳm giữa vũ trụ, vạn năm không thể xóa mờ. Đến cảnh giới kia, cơ hồ không khác gì trường sinh bất tử. Mà vạn linh thế gian này, nghịch thiên tu đạo, chẳng phải là vì cầu cái đạo trường sinh bất tử vạn cổ đó sao.”
“Trường sinh a, cũng là thứ sư phụ mong cầu.”
Tần Thú khẽ cười một tiếng, đưa ngón tay thon dài vuốt ve vành chén trà ấm nóng, sau đó nhấc lên, chậm rãi uống một ngụm, nói “Danh hiệu Luân Hồi Tiên Tôn này nghe đúng là rất bá khí, chỉ là không biết sinh linh này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?”
“Mạnh đến cỡ nào!?!” Tiêu Huyền bỗng nở nụ cười, “Sư phụ, chỉ cần hai chữ ‘Tiên Tôn’ thôi cũng đủ chứng minh tất cả rồi.”
“Nhưng mà, nếu nói về độ mạnh, vị Cổ Tiên Tôn này cũng chính xác rất mạnh.”
“Nghe nói, ở trên một Tiên Vực trung ương ở thượng giới, có dựng một khối bia đá thông thiên, trên đó kể lại cuộc đời của Luân Hồi Cổ Tiên Tôn. Tương truyền, vị Cổ Tiên Tôn này sinh ra ở một đạo thống đỉnh cấp của thượng giới, thuộc dạng thiếu niên anh tài, đánh đâu thắng đó, vô địch cùng thế hệ, chỉ là về sau đạo thống đó bị nhiều thế lực tiêu diệt, thiếu niên Luân Hồi Cổ Tiên Tôn bị chém đứt tiên mạch, biến thành phế nhân, không rõ sống chết......Và sau đó vô số năm, thiếu niên từng bị chém rụng tiên mạch đó xuất hiện lại trước mặt người đời, đồng thời lấy tu vi Chân Tiên cảnh, trực tiếp giết một nửa thiên kiêu trên một đại hội luận đạo, chém đến cả tòa thiên kiêu chiến đài máu chảy thành sông, mà đa số các thiên kiêu này đều là những hạt giống tiên kiêu của các đạo thống đối địch. Sau đó, hắn đương nhiên lại gặp phải sự truy sát không ngừng......Rồi, hắn lại biến mất. Khi xuất hiện trở lại, hắn đã vào Tiên Quân cảnh, quét ngang kẻ địch ở tám vực, tiêu diệt vô số đạo thống, triệt để chém hết những nhân quả ngày xưa. Rồi sau đó, hắn lại biến mất. Thiên hạ đồn rằng hắn đã xuống Cửu U Hoàng Tuyền, tìm kiếm bí mật luân hồi, ý đồ phục sinh Huyết tộc chí thân năm xưa. Đến về sau thì....hắn vào Tiên Tôn cảnh, tự sáng tạo ra Lục Đạo Luân Hồi pháp, đồng thời trở thành người đầu tiên được công nhận là chiến lực nội chiến của Tiên Tôn cảnh từ xưa đến nay. Có một không hai, danh chấn cổ kim.”
“Người lợi hại như vậy thì chết thế nào?” Tần Thú không khỏi thốt lên.
Nghe câu chuyện của Luân Hồi Cổ Tiên Tôn, khiến hắn không khỏi nhớ tới sinh linh mà hắn đã nhìn thấy bên trong dòng sông thời gian. Hắn ta nói rằng đã giết Tiên Đế, mặc dù không rõ thật hư. Nhưng mà cho dù là nhân vật như vậy, cuối cùng cũng vẫn chết. Không hiểu vì sao, cứ hễ nghe ai đó tu luyện đến cảnh giới kia rồi vẫn phải chết, Tần Thú liền thấy trong lòng hoang mang rối bời.
“Con không biết ạ.” Tiêu Huyền cũng rất mơ hồ, vị Cổ Tiên Tôn này có thể được xưng là người đứng đầu về nội chiến trong cảnh giới Tiên Tôn, đã đủ cho thấy sự kinh diễm của hắn vượt xa trí tưởng tượng của thế nhân. Nhưng mà cho dù là một nhân vật như vậy mà cũng không được trường sinh sao?
“Sư tôn, vị Cổ Tiên Tôn này vô địch Tiên Vực sáu mươi triệu năm, tương truyền người đó còn diễn giải một môn pháp đến mức đạt tới cấp độ Tiên Đế. Nhưng khi người người cho rằng hắn sắp nhờ vào pháp này thành công hái được quả vị Tiên Đế trong kỷ nguyên đó thì hắn bỗng biến mất, từ đó về sau chưa từng xuất hiện nữa. Cho đến khi dần dần có tin đồn hắn đã chết......Và đến giờ các Tiên Nhân thượng giới lại bày binh bố trận xuống phàm. Con đoán bọn chúng chắc chắn đã biết về lai lịch của đại mộ này.”
Tần Thú nhíu mày, “Vì sao ngươi biết chuyện của Luân Hồi Cổ Tiên Tôn rõ ràng như vậy?”
Tiêu Huyền cười một tiếng, “Hắc hắc, từ khi con có được cái lệnh bài không trọn vẹn này thì con đã bắt đầu thu thập khắp nơi các bí sử liên quan đến Cổ Tiên Tôn đó, cho đến lần đến Trung Thổ Thần Châu, con còn vụng trộm bắt một tên thiên kiêu ở thượng giới, ép hắn phải khai ra mấy bí sử của thượng giới. Chuyện của vị Cổ Tiên Tôn này ở thượng giới không phải là bí mật gì, ngược lại còn được người người truyền tụng, nên ai cũng biết chút ít. Dù sao thì, đây cũng là người trong truyền thuyết được cho là có hi vọng chứng đạo Tiên Đế nhất trong vô vàn thế giới, mấy ngàn vạn năm qua.”
Tiêu Huyền xoa xoa tay nhỏ, vẫn chưa hết hy vọng mà dò hỏi: “Sư phụ, con biết ngài sợ chết, nhưng đây chính là pháp Tiên Đế trong truyền thuyết đó, nếu thầy trò mình đạt được thì chẳng phải ngon lành hay sao. Hắc hắc hắc...Ai da, ánh mắt sư phụ có hơi lạ nha, có phải vừa rồi con lại lỡ lời...Ổ cỏ! Sợ chết, không phải sợ chết, con muốn nói là…Nói…Nói ngài thích an tĩnh, ngao ngao ~ đồ nhi nhất thời lanh chanh, phì phì phì, không phải lanh chanh, mà là đồ nhi nhất thời lỡ miệng…”
Tiêu Huyền nhìn Tần Thú chậm rãi cởi giày, sợ quá mà bật dậy chạy ra ngoài sân.
“Nhất Chanh a, bốn giờ chiều đã lén lút giấu bao nhiêu bánh bao, đó là sư phụ để dành cho con ăn tối đó.”
Nhất Chanh đang trong bếp chơi đùa với bụng chuột béo tròn, lập tức xông ra, ôm bụng cười ha ha.
“Hố hố ha ha, Bốn Giờ, con dám lén giấu bánh bao ngỗng, con phải trả cho ngỗng 10.000 cái bánh bao, ngỗng muốn ăn thịt rồng!”
“Chít chít, 20.000 cái!”
“Không được, 30.000 cái, ta cá chép đại vương cũng muốn 10.000 cái!”
“Khẹc khẹc khẹc......”
Trong sân, tiếng gió thoảng mưa bay, lại vang lên một màn đòi nợ và đàm phán đơn phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận