Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 517: Kháng nghị vô hiệu, ngày mai thiếu bữa cơm

Chương 517: Kháng nghị vô hiệu, ngày mai t·h·iếu bữa cơm
Bạch Lộc thư viện. Phía sau núi. Một ngọn núi xanh tươi um tùm, trên đó cắm rễ một cây cổ thụ ngàn năm, thân cành mạnh mẽ, lá cây xum xuê, phía trên dựng một cái tổ chim to lớn của yêu thú không biết tên. Giờ phút này, trong cái tổ chim vốn nên có chim đang nằm, lại là một tiểu lão đầu gầy gò, chỉ thấy hắn bắt chéo hai chân, một bên nhàn nhã uống rượu, một bên híp mắt nhỏ “lẩm bẩm lẩm bẩm” ngâm nga mấy câu từ khúc không đứng đắn.
“Lệ ——!”
Bên cạnh, trên một cành cây có một con đại điểu màu đen xấu xí đang ngồi xổm, thỉnh thoảng lại kêu lên mấy tiếng bất mãn lên án về kẻ "tu hú chiếm tổ" trong tổ chim.
“Ai nha, đừng có ồn ào nhao nhao, lão t·ử còn muốn mộng thấy cô nương xinh đẹp đây.”
Tiểu lão đầu tiện tay vung lên, con đại hắc điểu lập tức kêu lên một tiếng, vỗ cánh rơi xuống, lông vũ rào rào rụng mất hơn nửa.
Hừ hừ… Tiểu lão đầu thoải mái dễ chịu lẩm bẩm một tiếng, đổi tư thế ngủ tiếp.
“Mã Đức, lần này trong mộng nhất định phải sờ được tay cô nương mới tỉnh được.”
Ông! Lúc này, hư không bên cạnh bỗng nhiên phát ra một trận chấn động nhẹ nhàng, một bóng dáng áo trắng như tuyết từ đó đi ra.
Tiểu lão đầu đang ngủ chợt mở to mắt, nhíu mày hỏi: “Người nào đến?”
“Người yêu của ngươi đó u!”❤~ღ(´・ᴗ・` ღ)[ Trái tim bàn tay ]
Tần Thú Tiên lễ phép giơ lên một hình trái tim, sau đó dùng cả tay lẫn chân.
Phanh phanh phanh ——
Thân cây lay động, tổ chim chấn động.
“Tra ——! Tra ——! Tra ——!!!”
Con đại điểu dưới cây đang vỗ đôi cánh trơ trụi, hưng phấn kêu lên chói tai, tựa như đang vỗ tay cổ vũ cho cái người loài người cực kỳ đẹp trai kia.
“A ~ ngao ~ ô ~~~”
“Hảo hán tha mạng, nhanh đừng đ·á·nh, xin hỏi anh hùng người nào vậy?”
Tiểu lão đầu vốn gầy như que củi, giờ phút này co rúm trong tổ chim bị không ngừng đ·á·n·h đ·ập, trông có bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu. Không phải hắn không muốn phản kháng, mà là hắn phát hiện mình đánh không lại người ta, trong sách nói: đánh không lại thì nên bó tay chịu trói cầu xin tha mạng, như vậy còn có thể đỡ chịu đ·òn hơn chút. Nhưng ai ngờ, người trước mắt này thật cầm thú, mình càng c·ầ·u x·i·n t·h·a t·h·ứ, hắn lại có vẻ càng đ·á·nh hăng.
“đ·ạ·p mã, đúng là thói đời ngày nay lòng người chẳng ra sao cả, các ngươi những kẻ t·r·ộm đạo s·ờ x·ông vào địa bàn của người ta còn không chào hỏi, so với cá mập con còn không đọc sách thánh hiền nữa à?”
Nếu c·ầ·u x·i·n t·h·a t·h·ứ vô vọng, dứt khoát trực tiếp mắng lên, cũng may hắn còn rất am hiểu đạo này.
Phanh phanh phanh ——
Nhưng đáp lại hắn chỉ có những nắm tay nhỏ liên tiếp nện xuống.
“Hô ~”
Rốt cuộc, sau ba canh giờ, Tần Thú nhấc nhấc quần, toàn thân sảng khoái duỗi lưng một cái.
““Tiểu lão đầu cảm giác không còn động tĩnh liền chậm rãi bỏ hai tay đang ôm đầu xuống, vừa muốn mở to mắt nhìn người kia như thế nào, đã bị “phanh phanh” hai quyền ngay vào mắt, mắt tối sầm lại, kêu la oai oái.
“đ·ạ·p mã, biết sai chưa?”
Tần Thú một chân đạp lên mông nhỏ gầy của lão đầu, lớn tiếng chất vấn.
“…” Tiểu lão đầu che mắt lắc đầu, “không biết.”
“Ác thảo ~ còn dám cãi!”
Tần Thú trợn mắt to, lập tức nhấc chân đá mạnh vào mông lão đầu một trận, phương châm là gây sát thương không cao nhưng lại có tính vũ nhục cực mạnh.
“Ngươi đ·ạ·p mã, từ đâu ra lão bất t·ử dám đến trêu đùa lão phu, lẽ nào coi lão t·ử dễ ức h·i·ế·p! Ai không biết lão t·ử phóng tầm mắt khắp Nho gia, là kẻ chống chịu đòn nhất, không cần mặt mũi nhất!
“A ~ ngao ~ Anh Anh Anh ~~~ hảo hán tha mạng nha nha ~”
“???” Đúng là những lời nói buồn n·ôn trùng trùng điệp điệp. Tần Thú đang đá bỗng nhiên dừng lại, toàn thân nổi cả da gà.
“Mẹ kiếp, thật buồn nôn!”
Tần Thú vẻ mặt ghê tởm nhấc chân chà xát lên quần áo của lão đầu đang co ro.
“Sau này dạy bảo đệ t·ử cho cẩn thận chút, đừng có dạy bậy bạ nữa.”
Tần Thú giận dữ ném lại một câu, sau đó rời đi. Hắn không thể tức giận với Đại Mỹ, nên chỉ có thể trút giận lên lão đầu này, tiện thể giúp lão ta giãn gân cốt.
Xoát!
Tiểu lão đầu lập tức ngồi bật dậy, thần sắc trở nên rất nghiêm chỉnh, đảo cặp mắt nhỏ sang trái sang phải quan s·á·t, đến tận ba canh giờ sau, hắn mới thật dài thở phào nhẹ nhõm.
“Xem bộ dạng là thật đi rồi!”
“Kỳ quái, lão già này là ai? Chạy xa đến chỉ để đánh mình một trận sao?”
“Cái này không đúng a.....”
“Chờ chút, chẳng lẽ là Nho thánh cái tên già mà không đứng đắn kia cố ý biến ảo khí tức đến trêu chọc lão t·ử !? Ừm.... Lão t·ử cảm thấy rất có khả năng, dù sao ta cũng thường xuyên đối xử với đám hậu bối như vậy.”
“A..... Không đúng, vừa rồi hắn bảo mình phải dạy dỗ đồ đệ cho tốt là sao?? Chẳng lẽ người này đến vũ n·h·ụ·c mình vì đồ đệ nào đó của ta??? ”
“Để ta nghĩ xem...... Đại Mỹ ngoan nhất, nên tuyệt đối không thể nào là Đại Mỹ gây phiền phức, có thể loại trừ trước.... Lão nhị tính tình hiền lành nhất, làm người cũng rất chất phác, cho nên cũng không thể nào là lão nhị...... Lão đại, bề ngoài ôn nhu nhưng bên trong là nữ bạo long, ta thấy có chút khả năng, nhưng mà nàng vẫn luôn ở thư viện, hơn trăm năm chưa từng xuống núi, nên có thể loại trừ trước.... Còn có mấy đồ nhi khác......... Nói vậy thì, chỉ có lão tam là đáng nghi nhất.... Mã Đức, chắc chắn là thằng mặt đơ lão tam, tên này ngày nào cũng lạnh mặt, hễ gặp chuyện khó chịu là rút kiếm chém người, lần trước còn c·h·ặ·t cả một vị hoàng tử hoàng triều.”
“Mã Đức! Chân tướng đã rõ ràng, lão t·ử đi g·iết hắn, thanh lý môn hộ!”
Tiểu lão đầu cởi giày đi phì phò, trước khi đi còn đập vào đầu con chim trơ trụi lông dưới cây mấy cái, tức giận nói: “Trong sách thánh hiền nói người chậm phải cố gắng sớm, ngươi nhìn ngươi con sửu điểu này đi, suốt ngày chỉ biết bay lung tung, lông vũ rụng đầy đất, ngươi nói, ngươi có đáng bị giáo hóa không?”
“Tra —— tra ——”
“đ·ạ·p mã điểu ngữ điểu khí mắng thật khó nghe, thưởng ngươi mấy cái giáo huấn thánh hiền.”
Ba ba ba!........
Rùa đen trên núi.
Tần Thú ngồi dưới mái hiên ngẩn người. Hắn đang nghĩ đến chuyện của Đại Mỹ. Nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Sau đó, hắn lại đưa mắt nhìn về phía tòa Liên Hoa phúc địa. Phía tây núi non trùng điệp.
Giờ phút này, trong dãy núi có một con thỏ màu đen đang hiện hóa pháp thân, di chuyển từng ngọn núi lớn chơi đùa. Nhất Chanh và Tiểu Bàn đang ngồi ở trên một ngọn núi lớn di động, uống rượu trái cây, ăn bánh quy nhỏ, hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp tạm bợ.
Từ khi Hắc Thỏ đạt được truyền thừa bạt núi của tiên thỏ, liền vô cùng thích di chuyển núi chơi, Tần Thú nhìn pháp tướng con thỏ béo cao mấy trăm trượng, vừa chống mông di chuyển từng ngọn núi lớn, vừa lè lưỡi làm vẻ mệt mỏi cũng có chút buồn cười và khôi hài.
“Nhất Chanh, Đại Bảo, các ngươi đi theo bên cạnh Đại Mỹ để bảo vệ nàng đi.”
Tần Thú lôi Nhất Chanh và Đại Bảo từ Liên Hoa phúc địa ra, phân phát cho bọn họ trang bị và thức ăn đã chuẩn bị sẵn rồi truyền tống đi.
“Chủ nhân, chủ nhân, ta cũng muốn đi bên cạnh tỷ tỷ.”
Tiểu Bàn “cộc cộc cộc” chạy tới.
“Chi chi —— còn có ta, thỏ đại gia!”
Hắc Thỏ cũng ở bên cạnh kêu to, giơ cánh tay nhỏ lên, tỏ vẻ cơ thể mình rất cường đại, có thể bảo vệ Đại Mỹ.
Tần Thú liếc hai hàng này một chút.
“Hai ngươi gà mờ bé nhỏ vẫn là ở trong Liên Hoa phúc địa cố gắng tu luyện cho tốt đi.”
“A ~~ ta cá chép đại vương kháng nghị!”
“Chi chi, ta thỏ đại gia cũng kháng nghị!”
“Kháng nghị vô hiệu, hôm nay t·h·iếu một bữa cơm.”
“Ta lại kháng nghị!”
“Ta cũng kháng nghị!”
“Kháng nghị vô hiệu, ngày mai cũng bớt một bữa cơm.”
“.........”
“.........”
Bạn cần đăng nhập để bình luận