Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 93: Liên phá thất cảnh! Tiêu Tứ Vô xuống núi!

Chương 93: Liên phá thất cảnh! Tiêu Tứ Vô xuống núi!
Ngày hôm sau, khi tia Thần Hi đầu tiên chiếu rọi đại địa.
Trong sân, ánh sao từ từ tan đi, Tiêu Tứ Vô mở mắt, khóe miệng nở nụ cười.
Ngay sau đó, một cỗ uy áp Kim Đan cường đại lan tỏa ra.
Liên phá thất cảnh!
Kim Đan tầng tám!
Thiên kiêu trên đời có đến hàng triệu, nhưng Tiêu Tứ Vô hắn có thể xưng là tuyệt đỉnh.
"Không hổ là khí vận chi tử!"
Tần Thú sờ cằm, cảm khái một câu.
Chỉ là những người như vậy, thường hay trêu chọc vào nhân quả lớn lao.
"Sư tôn, ta đã đạt đến Kim Đan tầng tám!"
Tiêu Tứ Vô vui vẻ nói.
Bảy chén rượu Thất tinh thiên châu, giúp hắn trực tiếp tránh được khổ tu cả giáp tý, thật là một cơ duyên trời cho.
"Vi sư thấy rồi."
"Ha ha ha, ta uống bảy chén rượu, một lần phá nhất cảnh, sư tôn thấy thiên phú căn cốt của ta thế nào?"
"Đại thiện!"
Tần Thú vỗ tay.
Đồ nhi mình càng mạnh một chút, sau khi xuống núi, mình cũng sẽ càng yên tâm hơn một chút.
"Tứ Vô, Tứ Vô, mau tới bay cao cao!"
Lúc này, Nhất Cam vừa rời giường, việc đầu tiên chính là gọi Tiêu Tứ Vô trong sân.
Hồ lô cá nhỏ bên trong đang ngủ, nghe tiếng Nhất Cam liền lập tức phản xạ có điều kiện mà tỉnh, mở to đôi mắt tròn xoe, biến thành hình người vui vẻ chạy tới.
"Đến đây, đến đây."
Tiêu Tứ Vô đáp lại một tiếng, chạy tới, bắt đầu công tác chuẩn bị trước khi cất cánh.
Tay trái kéo lên bụng nhỏ nấm của Nhất Cam, tay phải nắm chặt tiểu nhục nhục trên bụng của Tiểu Bàn, trên đỉnh đầu đội một chú thỏ đen lớn bằng quả bóng rổ, linh lực toàn thân phun trào, vững vàng bám chặt các nàng.
Sau đó "Xoát" một cái, cả ba lướt đi trên biển mây.
Tầng mây nặng nề bị Tiêu Tứ Vô kéo ra một cái đuôi dài, hào quang rải xuống, giống như một con đường kim quang dẫn đến phương xa.
"Nga nga nga, chơi thật vui!"
Từng đợt cười nói vang lên từ biển mây.
"Đại Mỹ, sao ngươi không đi chơi?"
Tần Thú đi đến bên hồ cá, hỏi Đại Mỹ đang tu luyện.
"Chủ nhân, ta phải cố gắng tu luyện, nếu không sẽ bị muội muội vượt qua mất."
Đại Mỹ trả lời.
"À, được thôi, vậy ngươi tiếp tục tu luyện đi, cố lên!"
Tần Thú nắm bàn tay nhỏ cổ vũ Đại Mỹ.
"Ừ, cố lên!"
Đại Mỹ cũng giơ nắm tay nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc đáp lại.
Hôm nay, Tiêu Tứ Vô bế Nhất Cam và Tiểu Bàn bay rất lâu, so với mọi khi lâu hơn rất nhiều.
Từ lúc mặt trời mọc, đến khi Thái Dương lặn xuống.
Nhất Cam và Tiểu Bàn đều không biết mệt, Tiêu Tứ Vô cũng rất kiên nhẫn, cố gắng phối hợp với các nàng vui đùa.
"Tứ Vô, hôm nay sao non lại tốt bụng quá vậy! Còn bế bọn ta bay cả ngày nữa!"
Buổi tối, trên bàn cơm, Nhất Cam nhìn Tiêu Tứ Vô hỏi.
"Đúng vậy a đúng vậy a, Tứ Vô hôm nay ngươi thật tốt!"
Tiểu Bàn cũng gật đầu liên tục đáp lại.
"Vậy hôm qua ta không tốt sao?"
Tiêu Tứ Vô cười nhìn Tiểu Bàn hỏi.
Tiểu Bàn vội vàng lắc đầu, rồi lại vội vàng gật đầu, "Tốt, Tứ Vô ngươi mỗi ngày đều rất tốt."
"Ha ha ha, vậy hôm nay các ngươi chơi có vui không?"
"Vui!"
"Vui!"
Nhất Cam và Tiểu Bàn liên tục gật đầu.
"Vậy ngày mai chúng ta tiếp tục bay một ngày nữa được không?"
"Được!"
"Được!"
"Ăn cơm thôi."
"Ta ăn ăn ăn..."
"Ta ăn ăn ăn..."
Nhất Cam và Tiểu Bàn bắt đầu thi nhau, thỏ đen cũng gia nhập chiến cuộc, giúp Tiểu Bàn chống lại sự tấn công của Nhất Cam.
Sau bữa cơm tối.
Mọi người ở trên núi Ô Quy quen thuộc bưng ghế nhỏ, ngồi dưới mái hiên, ngắm nhìn ráng chiều.
Gió núi thổi nhẹ, Nhất Cam bẻ ngón tay nhẹ nhàng đếm, giọng nói khe khẽ truyền đến.
"Hôm nay có ráng chiều, lại là một ngày nhớ sư tỷ rồi!" . . .
Mấy ngày sau đó, mỗi ngày nhiệm vụ của Tiêu Tứ Vô chính là bế Tiểu Bàn và Nhất Cam, từ sáng bay đến tối.
. . . .Bảy ngày sau.
Tiêu Tứ Vô nói lời tạm biệt với mọi người.
Đây là mùa xuân, hoa đào nở rộ khắp núi đồi, rực rỡ, tràn đầy sinh cơ.
Một thân váy đỏ lớn, Tiêu Tứ Vô cứ vậy yên lặng đứng trên đỉnh núi, nhìn toàn cảnh núi Ô Quy.
"Sư tôn, con phải đi rồi."
Tiêu Tứ Vô khẽ nói.
"Ừ."
Tần Thú "Ừ" một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu.
"Sư tôn, trước khi đi, ngài có bảo vật gì muốn tặng cho đồ nhi phòng thân không?"
Tần Thú: ... .
"Vi sư có một thanh kiếm, tên gọi «Viêm Long thôn thiên kiếm» là một kiện cực phẩm linh bảo, bên trong chứa một sợi tinh phách của Viêm Long thượng cổ, có thể triệu hồi ra chín cái Viêm Long Hồn Ảnh chiến đấu. Đây là bảo vật tổ truyền của vi sư, hôm nay vi sư liền tặng cho ngươi, ái đồ."
Tần Thú vẻ quyến luyến không rời đưa thanh bảo kiếm cho Tiêu Tứ Vô.
Sau đó lại lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, nói: "Tứ Vô à, đừng nói vi sư không thương con, khi sư tỷ con xuống núi, vi sư đã chuẩn bị cho nàng 5 vạn linh thạch cực phẩm làm lộ phí. Trong đây có 10 vạn linh thạch cực phẩm, xem như một nửa vốn liếng của vi sư, cho con tiêu vặt. Nhớ kỹ, con trai, bên ngoài đừng bạc đãi bản thân mình."
Tần Thú nâng tay áo lau đi giọt nước mắt vừa chớm.
"Đa tạ sư tôn hậu ái!"
Tiêu Tứ Vô mũi cay cay, nặng nề nhận lấy bảo kiếm và nhẫn trữ vật Tần Thú đưa cho.
Quả nhiên, người sư tôn yêu nhất là mình.
"À, đúng rồi, vi sư ở đây còn có một vò ngộ đạo tửu và một phần Thất tinh thiên châu tửu."
"Sư tôn, đây... Ngài đối với con tốt quá (ಥ﹏ಥ )" Tiêu Tứ Vô cảm động muốn khóc.
"Không phải cho ngươi."
"Hả..." Ai nha, hết hồn, cảm động hụt.
Tiêu Tứ Vô giả bộ lau nước mắt.
"Thất tinh thiên châu tửu cả đời người chỉ có thể uống một lần, cho ngươi uống thêm là lãng phí, đây là để dành cho nhị sư tỷ của ngươi, sau khi con xuống núi, nếu gặp nàng, hãy đưa Thất tinh thiên châu tửu cùng ngộ đạo tửu này cho nàng."
"Con hiểu rồi sư tôn."
Tiêu Tứ Vô nhẹ gật đầu, "Sư tôn, ngộ đạo tửu này sư tỷ một người dùng không hết, con có thể xin một ít được không?"
Tần Thú liếc mắt, "Ngươi không phải đã uống một ly rồi sao?"
Tiêu Tứ Vô, "Sư tôn, ngộ đạo tửu có giới hạn người ta chỉ uống được một ly trong đời đâu."
Tần Thú lắc đầu, "Không được, đây là cho Tiểu Tình Nhi, thiên tư của nàng kém hơn con nhiều, cần phải uống nhiều hơn một chút, nếu ngươi dám uống trộm, vi sư đánh gãy chân ngươi."
Tiêu Tứ Vô: ... Sư tôn yêu nhanh như gió cuốn vậy.
"Yên tâm, sư tôn, sau khi xuống núi, con sẽ cố gắng tìm hiểu tin tức của nhị sư tỷ, cũng để nàng trở lại thăm ngài."
Tiêu Tứ Vô thề son sắt nói.
"Hừ, vi sư lớn ngần này rồi, cần gì nàng phải cố ý về thăm."
Tần Thú ngạo kiều quay mặt đi chỗ khác, "Đương nhiên, nếu nàng muốn về, vi sư đương nhiên là hoan nghênh, dù sao đều là đồ nhi của ta mà."
"U, sư tôn còn ngạo kiều kìa!"
Tiêu Tứ Vô trong lòng cười thầm.
"Tứ Vô, Tứ Vô, non muốn đi đâu?"
Nhất Cam chạy tới.
"Tiểu sư tỷ, ta phải xuống núi."
"A! Tứ Vô non muốn đi sao?"
Nhất Cam gãi gãi đầu, "Tứ Vô, sư phụ nói, dưới núi rất nguy hiểm, non ngốc như vậy, nếu như bị người lừa bán thì làm sao bây giờ? Bọn họ sẽ không cho non ăn cơm, còn đánh non nữa."
Tiêu Tứ Vô: ... . Khá lắm! Tiểu sư tỷ, ngươi ngốc như vậy, sao biết được ta khờ thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận