Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 319: Quá mập, đen bên trong mập, Tiểu Bạch mập

Chương 319: Quá mập, đen thui mập, Tiểu Bạch mập.
Trong chớp mắt, lại mấy tháng trôi qua.
Ngày nọ, Nhất Cam mời chúng yêu ở trên đỉnh núi, xếp hàng chơi ná cao su. Đáng thương Lạc Thần An đã bị treo ở đó mấy năm, dần dà cũng gần như thích ứng với cuộc sống này.
"Nga nga nga, nga lại bắn trúng rồi!" Nhất Cam nâng cái bụng phệ lên, miệng nhỏ nhếch lên đắc ý.
"Ba! Ba!"
"Nhất Cam tỷ uy vũ!"
"Ba! Ba!"
"Nhất Cam tỷ lợi hại!"
"Ba! Ba! Ba!"
"Nhất Cam tỷ thật chuẩn!!!"
Chúng yêu vui sướng vỗ tay, tiếng vỗ tay nhịp nhàng, vang động cả trời.
"Tiểu Bàn, phía dưới là Kề Nộn, rồi đến Hắc Thố, Tiểu Ngưu, tiểu cẩu..." Nhất Cam điểm từng người.
Những đại yêu Kim Đan uy chấn một phương ngày thường đều xếp hàng chỉnh tề, tập trung tinh thần, mong chờ.
Vút---
Khi mọi người đang chơi quên trời đất thì trên không trung xuất hiện một bóng người lướt tới.
Nhất Cam chớp mắt, thấy thân ảnh quen thuộc, lập tức từ vẻ mặt hớn hở trên đỉnh núi trở nên ảm đạm, vừa vung tay nhỏ vừa thét lớn: "Sư tỷ, sư tỷ, nga ở đây, non cuối cùng cũng về rồi!"
Lúc này, trong ngực Ôn Tình có một chú hổ trắng nhỏ đang run rẩy, khi thấy Nhất Cam, nó bỗng nhiên lắc người, bắt đầu hưng phấn:
"Két két két, tiểu phì nữu, đại gia tu vi đột nhiên tăng mạnh, đã vào hóa thần sáu tầng, hôm nay là lúc đại gia báo thù, a ha ha ha ha..." U Minh Bạch Hổ cười to trong lòng, "vút" một tiếng, hóa thành ánh bạch quang bay đến chỗ Nhất Cam.
"Tiểu phì nữu, nhìn chiêu U Minh Bạch Hổ chưởng của bản đại gia!"
Phanh!
U Minh Bạch Hổ tung ra vuốt mèo trắng như tuyết đánh vào bụng Nhất Cam. Theo tiếng nổ vang "phanh" là một luồng yêu lực mạnh mẽ lan tỏa ra xung quanh.
Nhưng Nhất Cam vẫn không nhúc nhích, cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ, nơi in dấu một vết vuốt mèo, gãi đầu hỏi: "Tiểu Bạch, non đang làm gì?"
"Ách...?" U Minh Bạch Hổ chớp mắt hổ, nhìn móng vuốt, trong đầu xuất hiện 1 vạn dấu chấm hỏi.
"Tiểu Bạch, non đi trước đi, đợi nga ôm xong sư tỷ rồi chơi với non." Nhất Cam nói một câu, rồi "bộp" một tiếng tùy ý đập cả U Minh Bạch Hổ bay ra ngoài.
"A---" U Minh Bạch Hổ rú lên, hóa thành một luồng sáng biến mất khỏi đỉnh núi.
"Nga nga nga, sư tỷ, nga tới rồi!" Nhất Cam vểnh chân nhỏ, như một con bướm mập mạp đáng yêu, chạy tới ôm lấy đùi Ôn Tình xoay vòng vài vòng rồi lại chạy loanh quanh trên đỉnh núi.
"Nga nga nga, sư tỷ, lần này non sao nhanh về thế?" Nhất Cam ngẩng đầu nhỏ lên hỏi.
"Sư tỷ xong việc thì về thôi." Ôn Tình sờ đầu Nhất Cam cười nói.
"Vậy sư tỷ, tối nay non có thể ngủ chung với nga không?" Nhất Cam chớp mắt, vẻ mặt mong đợi.
"Được." Ôn Tình sảng khoái đáp ứng.
"Nga nga nga, sư tỷ non thật tốt!" Nhất Cam vui vẻ ôm lấy Ôn Tình xoay vòng mấy vòng trên đỉnh núi.
"Nhất Cam, mau thả sư tỷ xuống, sư tỷ đau đầu quá (◎_◎;) ."
"Nga nga nga, được sư tỷ." Nhất Cam để Ôn Tình xuống.
"Lạp lạp lạp, ta là một con cá chép nhỏ xinh đẹp." Lúc này, Đại Mỹ tay nhỏ xách giỏ hoa từ hậu sơn trở về, đến đỉnh núi nhìn thấy Ôn Tình, mắt to chợt bừng sáng.
"A! Ôn tỷ tỷ, Ôn tỷ tỷ, tỷ về rồi!" Đại Mỹ chạy đến bên Ôn Tình, kéo tay áo nàng cười hỏi: "Ôn tỷ tỷ, tỷ xem, hoa em hái có đẹp không?"
"Đẹp! Đại Mỹ còn trở nên xinh đẹp nữa! Vóc dáng cũng cao hơn chút rồi!"
"Thật sao!" Đại Mỹ che miệng cười, mắt to cong như vầng trăng khuyết.
Sau đó còn nhón chân nhỏ, xòe váy trước mặt Ôn Tình xoay một vòng.
"Ôn tỷ tỷ, tỷ xem váy em đẹp không, đây là Tứ Vô tặng đó, Tứ Vô còn tặng cho em nhiều đồ lót xinh lắm!"
"Đẹp, như công chúa nhỏ!" Ôn Tình cười dịu dàng, đưa tay ngọc xoa đầu Đại Mỹ.
"Lần này Ôn tỷ tỷ về gấp, quên mang đồ lót đẹp cho muội rồi, đợi lần sau Ôn tỷ tỷ đến nhất định mang cho muội được không?"
"Không sao đâu Ôn tỷ tỷ, tỷ về là em đã vui rồi." Đại Mỹ đưa tay nhỏ, nắm lấy tay Ôn Tình lay lay rồi nói: "Ôn tỷ tỷ, em tết vòng hoa cho tỷ nhé, vòng hoa em tết đẹp lắm, muội muội thích lắm!"
"Được!" Ôn Tình nắm tay Đại Mỹ, hai người cùng đến dưới hiên, bắt đầu xem Đại Mỹ tết vòng hoa.
"Đại Mỹ, sư phụ đâu?"
"Chủ nhân ở hậu sơn, cho Trường Sinh ca ca ngâm thuốc, dạy hắn tu luyện." Đại Mỹ thật sự đã trưởng thành, biết lễ nghĩa, cũng hiểu chuyện hơn rất nhiều, biết rằng Trường Sinh ca ca dù nhìn già nhưng thật ra tuổi nhỏ hơn chủ nhân, cũng hiểu ra trước kia nàng và các muội muội gọi hắn là Trường Sinh gia gia là khiến hắn buồn lòng, vì vậy, Đại Mỹ hiện tại đổi giọng gọi Trường Sinh ca ca. Chuyện này khiến Trường Sinh cảm động vô cùng.
Còn Nhất Cam thì nằm rạp dưới gốc đào, cánh hoa bay lả tả, rơi trên đầu phì nữu, nếu là bình thường, với tính hiếu động của nàng, chắc chắn sẽ lắc đầu hất cánh hoa xuống, sau đó khẩy những cánh hoa trên đầu rồi dẫm lên chúng, hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Nhưng giờ phút này, nàng chỉ chăm chú nằm dưới gốc cây, mắt không chớp nhìn chằm chằm Ôn Tình.
"Nhất Cam, ngươi làm gì đó? Chúng ta tiếp tục chơi ná cao su đi? Đến lượt ngươi." Tiểu Bàn chạy tới, hỏi Nhất Cam.
"Nga không đi." Nhất Cam lắc đầu nhỏ, thành thật nói: "Nga đang canh chừng sư tỷ, nga sợ quay đi sư tỷ lại chạy mất."
"A! A!" Tiểu Bàn gật gù, cùng Nhất Cam nằm xuống dưới gốc cây: "Vậy ta cùng ngươi canh chừng Ôn tỷ tỷ nhé."
"Chi chi, chi chi, ta cũng muốn canh chừng." Hắc Thố lăn đến, chen vào giữa hai người.
Cứ vậy, ba người, sáu con mắt, chăm chú nhìn đại tỷ tỷ dịu dàng xinh đẹp dưới mái hiên, như thể đang thi không được chớp mắt.
"Ha ha, Đại Mỹ, vòng hoa con tết đẹp thật!" Một lát sau, trên đầu Ôn Tình đã đội một vòng hoa nhỏ đủ màu.
"Ôn tỷ tỷ thích là tốt rồi." Ôn Tình thích, đây là chuyện Đại Mỹ vui nhất.
"Đại Mỹ tết, ta đương nhiên thích rồi." Ôn Tình tìm một chiếc gương soi thử, vô cùng vui mừng.
"Vậy Ôn tỷ tỷ, để vòng hoa đó em vẽ cho tỷ một bức tranh nhé?" Đại Mỹ đề nghị.
"A? Đại Mỹ biết vẽ tranh à?"
"Dạ, chủ nhân dạy em."
"Được, vậy em vẽ cho ta một bức, nhất định phải vẽ đẹp đó."
"Vâng, Ôn tỷ tỷ." Đại Mỹ chạy vào sân, dựng bàn vẽ nhỏ, bắt đầu chuyên tâm vẽ tranh cho Ôn Tình.
Trong tranh, Ôn Tình ngồi dưới mái hiên, ánh nắng vừa vặn xuyên qua mái hiên, rọi trên người nàng. Bộ phượng bào đỏ thẫm làm nổi bật làn da trắng như tuyết, tăng thêm vẻ lãnh diễm cao quý, chỉ có vòng hoa nhỏ trên đầu mới làm nàng thêm phần hoạt bát và dịu dàng.
Khóe môi nở nụ cười, quả là mỹ nhân.
Ngoài ra, ở góc tranh, còn có một cây hoa đào, cánh hoa bay lả tả, dưới gốc cây là ba bé con đang nằm rạp. Dựa theo hình thể mà nói thì theo thứ tự là: quá mập, đen thui mập, Tiểu Bạch mập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận