Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 446: Thỉnh cam dễ dàng tiễn đưa cam khó khăn

Chương 446: Mời thì dễ tiễn mới khó.
Hậu duệ Tiên Quân thất bại, đánh dấu trận chiến tiên phàm kéo dài hơn một năm này đến đây kết thúc. Nhất Chanh trở thành công thần lớn nhất. Mọi người cũng đều quen biết một cái bụng nhỏ. “Bốn không, lúc ngỗng đánh nhau, nghe thấy có người nói muốn mời ngỗng đến nhà hắn ăn cơm, hơn nữa còn sẽ cho ngỗng ăn no căng tròn.” “Người tốt này là ai vậy?” “Ngỗng… Ngỗng cũng không biết.” Nhất Chanh gãi đầu một cái, mắt nhỏ liếc nhìn đám người đang dần tản đi, tìm kiếm mục tiêu. Phàm là người bị ánh mắt nhỏ của nàng chạm đến đều run rẩy cả người, linh hồn run rẩy, vội vàng cúi đầu khom lưng bước nhanh rời đi.
Mấy ngày sau.
Trên không Thần Vương Thành dựng lên một pho tượng. Pho tượng cao tới vạn trượng, sừng sững giữa biển mây, là hình ảnh một cô bé mập mạp, chống nạnh, bụng ưỡn ra, miệng nhếch lên, tự tin ngông nghênh. Từ nay về sau, pho tượng này cũng trở thành một trong những kiến trúc tiêu biểu của Thần Vương Thành.
“Nhất Chanh tiểu hữu, có thể bằng lòng đến nhà lão phu làm khách?” Có một vị đại lão đế tộc ngỏ lời mời Nhất Chanh. “Nhà lão phu có heo vàng bát bửu, canh Giao Long phượng ổ, bánh ngọt gan phượng thủy tinh...” Nhất Chanh dũng mãnh phi thường mọi người đều thấy rõ, có thể đánh bại hậu duệ Tiên Quân, tiềm lực khỏi cần phải nói, chỉ cần giữa đường không xảy ra chuyện vẫn lạc, độ kiếp chỉ là chuyện trong tầm tay, con đường tiên đạo cũng chỉ mới là bắt đầu. Nhân vật yêu nghiệt như thế, bọn họ đương nhiên là muốn kết giao. Mà thứ người này thích lại rất đơn giản, đó chính là ăn. “Tốt…tốt lắm (๑ ꒪ꌂ꒪๑)!” Đối phương thao thao bất tuyệt nói một tràng, Nhất Chanh chỉ nghe được heo vàng bát bửu, canh Giao Long phượng ổ, bánh ngọt gan phượng thủy tinh... các loại 108 món ngon hiếm có.
“Nhất Chanh tiểu hữu, cái nồi đen lớn của ngươi vẫn còn ở tộc ta Diễn Đế Tộc, không ngại đến nhà bản tọa làm khách trước chứ.” Tộc trưởng Thiên Diễn Đế Tộc lên tiếng. Những người khác nghe vậy cũng tranh nhau mời Nhất Chanh đến nhà mình làm khách.
“Hả! Mấy lão già thật là nhiệt tình!” “Nhưng mà mấy lão không nên gấp, mấy lão cứ xếp hàng trước đi, ngỗng sẽ đến.” Nhất Chanh vui vẻ trực tiếp bay lên tại chỗ.
Sau đó nửa năm.
Thiên hạ đâu đâu cũng có người mời Nhất Chanh ăn cơm. Ăn ăn, Nhất Chanh không muốn về nhà. Cuối cùng, Nhất Chanh bị từng gia tộc vừa cười vừa rưng rưng tiễn ra ngoài.
“Báo —” “Kiếp Phù Du Đế Tộc kiên trì được một tháng.” “Âu Dương Đế Tộc kiên trì được ba mươi chín ngày.” “Quy Tiên Đế Tộc rất hiếu khách, nhưng cũng chỉ kiên trì được bốn mươi mốt ngày.” “...”
Lúc Nhất Chanh rời đi, cả tông vui vẻ tiễn đưa, tiếng pháo nổ kéo dài mấy trăm dặm. Vì thế, Nhất Chanh rất cảm động. Càng nhận ra sư phụ trước kia đều lừa mình, rằng ở dưới núi có rất nhiều người hiếu khách, bọn họ cho mình ăn mà không lấy tiền. Mình muốn giúp bọn họ đào mỏ làm việc mà họ đều cự tuyệt. Ai, nếu có thể mãi gặp được những người tốt như vậy thì tốt biết bao. Nhất Chanh âm thầm cầu nguyện trong lòng. “Bốn không, đi nhanh lên, ngỗng phải đi đổi nhà đây.” Nhất Chanh chạy phía trước. Tiêu Huyền đuổi theo ở phía sau. Đại Bảo lẩm bẩm cưỡi trên cổ Tiêu Huyền.
Một năm sau.
Tiêu Huyền liên tục kéo Nhất Chanh về nhà, nhưng nàng nhất quyết không đi, còn đánh cho Tiêu Huyền một trận. “Bốn không con có chuyện gì vậy?” “Con có phải bị ngốc không?” “Cơm chùa con không cho ngỗng ăn, nếu mà về, chẳng phải ngỗng phải ăn sư phụ với con thôi sao?” Nhất Chanh mấy lần trừng mắt nhỏ dạy dỗ Tiêu Huyền.
Đối diện với việc tiểu sư tỷ huấn đạo, Tiêu Huyền không cãi lại được, cũng không dám lên tiếng, hắn cảm thấy sau khoảng thời gian được đại bổ này, trong đầu tiểu sư tỷ bắt đầu mọc thêm đầu óc. Còn biết vì mình, vì sư phụ mà lo lắng.
Lại ăn thêm nửa năm nữa.
Thiên Diễn Đế Tộc khóc. Xong rồi. Phải làm sao đây? Cô bé mập mạp này không sao đuổi đi được. Đế tộc tổ chức một cuộc họp khẩn cấp để thương lượng về chuyện này. “Chuyện này... Có chút nghiêm trọng.” “Đại trưởng lão, ngươi đang nói nhảm đấy.” “Tộc trưởng, ngươi thấy thế nào?” “Ta không dám nhìn.” “Lão nhị, ngươi đi xin ý kiến lão tổ.” “Lão tổ vẫn đang nằm trong quan tài, không gặp người.” “...” Trong phòng họp lâm vào một hồi im lặng.
Đinh Linh Linh! Một tiếng chuông trong trẻo vang lên. Cánh cửa điện bị đẩy ra. Một vạt ánh nắng tràn vào, cho điện đường vốn u ám thêm chút ánh sáng. “Lộp bộp lộp bộp…” Thiên Diễn Huyên Huyên vừa nhảy nhót vừa đi đến, cười nói: “Cha, Nhất Chanh hôm nay thật lợi hại, một hơi ăn hết hơn hai nghìn cái bánh bao mà không cần nghỉ ngơi, nàng lại phá vỡ kỷ lục hôm qua rồi! Mà nàng hiện giờ còn đang cố gắng, nói là muốn tiếp tục phá kỷ lục đây.” “!!!!???” Mọi người nghe vậy, bàn tay khẽ run rẩy.
“Bánh bao nhân gì?” Tộc trưởng cất giọng khàn khàn dò hỏi. “Bánh bao nhân Giao Long nha, chính là con Giao Long 500 năm mà chúng ta đang phong ấn trong kho lạnh ấy.” “Tê ~” Tim mọi người lạnh buốt. Đây chính là nhục thân một tôn Giao Long hợp thể cảnh, toàn thân trên dưới đều là bảo vật dược liệu, có thể luyện chế Bảo Đan, Linh Bảo các thứ. Bọn họ khóc không ra nước mắt. Thân là đế tộc, đồ ăn thức uống của bọn họ rất nhiều. Nhưng cô bé mập này ăn càng ngày càng kén, mấy thứ linh nhục cấp thấp, nguyên liệu nấu ăn loại thường đều không muốn ăn, động một chút là thịt Giao Long, gà bát trân, yến sào cực phẩm, sâm lão ngàn năm...
Thật ra những thứ này cũng không quan trọng, mấu chốt là lượng ăn cơm của nàng quá mức kinh người. Người khác một ngày ăn một bữa, nàng lại cứ đói là ăn, cứ ăn là đói. Người khác ăn ít nhưng chất lượng, nàng vừa ăn nhiều lại vừa ăn chất. Ầm ầm một lúc hết tám bát cơm, mắt cũng không chớp lấy một cái. Mấy người sang đây xem thử xem, cái bụng nhỏ này ăn được bao nhiêu. Không phải là chúng ta hẹp hòi keo kiệt gì, mà thật là thần tiên cũng bó tay. Thương thay trên trời nếu có linh, xin nghe đệ tử thành khẩn nguyện cầu. Ta nguyện giảm thọ 300 năm, cầu cho tiểu hữu nhà ta một tiếng no bụng. Ô hô ai tai oa oa oa, van cầu non nha nha nha.........
“Đúng rồi, cây sâm vương vạn năm của chúng ta cũng bị đem ra, cùng với xương cốt của con Giao Long kia, cùng với mấy con rùa linh ba nguyên trong Linh Nguyện Trì đều bị nấu thành canh cho Nhất Chanh uống.” “Vốn là dự định cho Nhất Chanh một lần hút hết năng lượng, kết quả cha ngươi đoán xem đã làm gì?” Thiên Diễn Huyên Huyên mắt sáng lên, “Nhất Chanh trực tiếp đánh một tiếng ợ no, rồi phá cảnh, ha ha ha.” “Cha, Nhất Chanh thật là quá lợi hại!” “Ta từ trước tới nay chưa từng gặp ai bụng nhỏ lợi hại như vậy đâu!” Thiên Diễn Huyên Huyên hai tay chống cằm, trong mắt đầy những ngôi sao đang lấp lánh. Sau khoảng thời gian sống chung này, cô bé hơn 200 tuổi đã sùng bái Nhất Chanh không muốn rời. “Cha, chúng ta còn bảo bối gì nữa không, cha mau lấy hết ra cho Nhất Chanh ăn đi.” “Ta rất muốn xem, có phải thật sự là Nhất Chanh ăn mãi không đủ no không.” Thiên Diễn Huyên Huyên thúc giục nói. Sắc mặt Thiên Diễn tộc trưởng bỗng dưng trở nên tái mét, như người đưa tang, hai tay giấu trong ống tay áo lại càng không kìm được mà run rẩy. Trưởng lão đoàn càng khóc than kể lể. “Tộc trưởng, dù lão phu rất thích tiểu hữu Nhất Chanh, nhưng không thể để nàng tiếp tục ăn như thế nữa.” “Đúng vậy, Thiên Diễn Đế Tộc chúng ta tuy là một trong thập đại đế tộc, tài nguyên hùng hậu, nhưng…nhưng…Ai….” Tất cả trưởng lão đều cảm thấy sa sút tinh thần. Lại có người nóng tính trực tiếp nhảy dựng lên, bất mãn chỉ trích Thiên Diễn tộc trưởng: “Tộc trưởng, đều tại ngươi cả, không có việc gì cứ giả bộ làm gì sói xám vẫy đuôi, nói muốn cho cái con bé mập này ăn no, giờ thì hay rồi, người không đuổi đi được.” Khóe miệng Thiên Diễn trận đồ co rút, rất muốn xông đến tát chết tên nghịch tử phạm thượng này, nhưng mà lần này quả thật là bản thân mình thiếu suy nghĩ, mang đến một "tai nạn" hủy thiên diệt địa cho tộc. “Ai......” Cuối cùng vị tộc trưởng này chỉ bất đắc dĩ thở dài từng tiếng. “Bây giờ nghĩ lại, cũng không có biện pháp gì tốt, chỉ có thể tăng thêm tốc độ, toàn lực tu sửa lại nồi đen của Nhất Chanh tiểu hữu, sau đó quỳ xin nàng rời đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận