Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi
Chương 427: Nam Ninh Tiên Hoàng tự chém đạo cơ, đọa cảnh Động Hư, súng giết Huyền Minh Diệp
Chương 427: Nam Ninh Tiên Hoàng tự chém đạo cơ, rơi xuống cảnh Động Hư, súng giết Huyền Minh Diệp
"Cái mai rùa bất động này có chút tài đấy!" Giờ phút này, trên đỉnh núi Ô Quy, Tần Thú vuốt cằm suy tư, sau đó nhìn về phía Tống Ninh Sinh nói: "Môn công pháp mai rùa này có thể làm được không?"
"Đó là «bất động quy tiên lệnh»." Tống Ninh Sinh liếc mắt khinh thường, "Ngươi coi đây là rau cải trắng bên đường à, nói làm là làm được ngay sao?"
"Này, ta đây không phải hỏi thử thôi sao." Tần Thú nhún vai, bất quá hắn thực sự rất động tâm với môn công pháp phòng ngự này.
Thử hỏi nếu mình nắm giữ môn tuyệt kỹ này, lại thêm mình lĩnh ngộ mấy trăm loại pháp tắc, cảnh tượng kia... chậc chậc, cho dù là đứng bất động ở đó, để tất cả đại năng Hợp Thể cảnh cùng xông lên, cũng chưa chắc đã lay động được mình.
Đây quả thực là thần kỹ tạo riêng cho ta!
"Đáng ghét, gia tộc này trộm công pháp của ta." Trong màn phòng ngự, công pháp lộ ra càng thêm cường đại, Tần Thú lại càng căm giận.
Tống Ninh Sinh hờ hững liếc nhìn hắn, dứt khoát trực tiếp quay đầu đi, không để ý tới, cũng không thèm đáp lời.
—— "Ngươi cứ định trốn trong vỏ rùa mãi như vậy không ra à?" Tại Trung Thổ thần châu, trên chiến đài màu vàng, Huyền Minh Diệp mặc bộ giáp bạc, sau bốn ngày mới lần đầu tiên ngừng công kích, mặt lộ vẻ khinh thường nhìn chằm chằm Vương Bất Phàm.
Vương Bất Phàm thấy vậy, lập tức nổi giận, giơ chân lên mắng: "Có ý gì! Ngươi nói câu đó có ý gì!"
"Người sáng suốt đều nhìn ra được, Lão tử là đang nhường ngươi 1000 chiêu đó!"
"Thật là đồ lòng lang dạ thú, không biết tốt xấu, măng xấu thì không ra măng tốt được, lẫn lộn đen trắng, không phân phải trái, đồ rác rưởi, ngươi cái vách tường, đồ hai tay, sống sót thì lãng phí không khí, chết thì lãng phí đất đai, lớn lên giống chó gặm..."
Đối mặt với Vương Bất Phàm như khẩu pháo liên thanh, Huyền Minh Diệp tức giận đến mặt mày run rẩy, cuối cùng khí huyết công tâm, "oa" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi lớn.
"Ngọa Tào, thiên kiêu thượng giới các ngươi trâu bò thế!" Vương Bất Phàm kinh hô một tiếng, "Các ngươi đây là đánh không lại thì muốn người ta bị đụng à!"
Thần mẹ nó người giả bị đụng...!!!
Lúc này, không chỉ thiên kiêu thượng giới, ngay cả thiên kiêu hạ giới cũng nhao nhao quay mặt đi chỗ khác, không nỡ nhìn thẳng.
Ngươi nghĩ cái tên yêu nghiệt thứ mười bảng Vương Bất Phàm này làm sao mà có được?
Hắn chỉ thông qua hai đường tắt:
Một là cứ ngồi bất động ở đó để cho ngươi đánh, chờ ngươi đánh mệt, linh khí hao hết, sau đó hắn đứng lên nhặt gạch đập đầu ngươi. Đáng nói thêm, Vương Bất Phàm có một kiện linh bảo, được luyện từ mấy chục loại kim loại nặng hiếm có, là tự tay hắn vẽ bản thiết kế, tìm Luyện Khí tông sư rèn đúc, dùng rất thuận tay, không ít tuyệt đại thiên kiêu trên mảnh đại lục này đều từng hưởng qua "dịch vụ" "dán đầu" của hắn.
Đường tắt thứ hai là ngồi đó để ngươi đánh, đánh đến khi nào tự ngươi nhận thua mới thôi, nếu ngươi thấy hắn không nhả ra thì cũng đừng tốn công với hắn, đó là vấn đề của ngươi, ở trên Tiên Võ đại hội hắn từng trốn trong vỏ rùa ngủ ba tháng, cuối cùng đến mức trọng tài bên cạnh cũng không chịu nổi, muốn bắt hắn dậy đánh một trận.
"Ngươi! Hừ!" Huyền Minh Diệp giận chỉ vào Vương Bất Phàm, "Hạ giới sao lại có tên thổ dân vô liêm sỉ như ngươi, đánh không lại liền trốn, có bản lĩnh gì chứ!"
"Chậc chậc, đó là do ngươi không đúng, ngươi tự xưng là thiên kiêu thượng giới, xem tu sĩ hạ giới chúng ta là thổ dân, mở miệng ngậm miệng toàn rác rưởi, không xứng để ngươi ra tay các kiểu, nhưng hiện tại, ta đứng ở đây để ngươi đánh 1000 chiêu mà ngươi vẫn không lay động được ta, ngươi nói xem, có phải ngươi là thứ rác rưởi nhất không?
A, nói ngươi phạm tiện thì đúng là tiện, nói ngươi tự luyến thì đúng là vô liêm sỉ, nói ngươi rác rưởi thì ngươi lại còn không chạm được vào người ta, sớm biết thiên kiêu thượng giới các ngươi rác rưởi vậy thì Lão tử đã chẳng cần đến đây.
Thật là, Lão tử đang vui vẻ trong ngực hoa khôi thì lại đến gặp cái tên còn chưa mọc đủ lông đủ cánh làm trò hề này, đúng là vớ vẩn." Vương Bất Phàm thao thao bất tuyệt, rất bất mãn mà trút giận.
"Ha ha, chửi hay lắm!"
"Vương Bất Phàm, chó má, lão tử hôm nay thấy ngươi đặc biệt thuận mắt đấy, ân oán trước kia của chúng ta xóa bỏ đi." Tại hạ giới, một đại hán khuôn mặt thô kệch tên Mỹ Nhiêm vung tay lên, lớn giọng nói.
Vương Bất Phàm quay đầu nhìn sang, liếc mắt một cái, gãi đầu nói: "Ngươi là ai vậy?"
"..."
Đại hán Mỹ Nhiêm trong nháy mắt đổ sụp.
Nếu không có đồng bạn bên cạnh hết sức kéo lại, có lẽ đã xông lên đánh hắn rồi.
"Tiểu Diệp, ngươi cứ xuống nghỉ ngơi một lát, để ta thử xem xem phòng ngự của tên thổ dân hạ giới này có thật sự không thể phá được không." Trong đám người thượng giới, một thanh niên mặc tử y khuôn mặt yêu dị mở miệng nói.
"Ta không chịu, ta vẫn chưa thua mà." Huyền Minh Diệp rất quật cường, hắn chính là thiên kiêu thiếu niên, tuy không phải là hậu duệ tiên nhân, nhưng cũng có một vị sư phụ tiên nhân dạy mình tu luyện, thiên phú của hắn ở thượng giới tuy không được gọi là tuyệt đỉnh, nhưng cũng rất đáng nể. Được tiên nhân nhận làm đệ tử chính là một sự chứng minh.
Mà lần này chiến đấu, nếu là diễn ra ở thượng giới, hắn cho dù thua cũng không cảm thấy gì, nhưng giờ phút này hắn phải đối mặt với một hạ giới linh khí cằn cỗi, pháp tắc không hoàn thiện, nếu đến đây mà đánh không thắng thì cho dù về sau có quay về thượng giới hắn cũng không còn mặt mũi nào.
"Ngươi đừng ép ta xuất thủ!" Huyền Minh Diệp thần sắc dữ tợn, hai tay nắm chặt trường thương, cùng lúc đó, trên người hắn ẩn ẩn hiện ra một vệt hào quang đỏ như máu.
"Ô ô u, đây là muốn làm thật nha! Ta sợ quá đi!"
"Hừ, hy vọng miệng ngươi có thể cứng mãi như vậy." Huyền Minh Diệp hừ lạnh một tiếng.
Còn tên thanh niên tử y bên trong trận doanh thượng giới thấy vậy thì nhíu mày nhắc nhở: "Tiểu Diệp, tu vi hiện tại của ngươi còn thấp, nếu cưỡng ép vận dụng môn tiên thuật đó sẽ làm tổn thương đạo cơ đấy."
"Huyền Tùng ca ngươi không cần quan tâm." Huyền Minh Diệp đã quyết, hôm nay vô luận thế nào hắn cũng phải giết tên thổ dân này.
Vương Bất Phàm thấy vậy, cười nhạo một tiếng, "Cứ như thể ngươi tăng cường công kích thì ta không thể tăng cường phòng ngự ấy."
"Phòng ngự của ngươi còn có thể tăng cường à?" Huyền Minh Diệp bỗng ngạc nhiên.
Vương Bất Phàm lộ ra hàm răng trắng như tuyết, "Bất ngờ lắm đúng không, kinh ngạc lắm đúng không?"
"Ngươi tưởng danh hiệu phòng ngự đệ nhất của tiểu gia đây là sao mà có được."
Khóe miệng Huyền Minh Diệp giật giật, nhưng vẫn tràn đầy tự tin vào một chiêu tuyệt thế tiếp theo của mình.
Nhưng mà ngay khi hắn đang thủ thế chờ đợi, Vương Bất Phàm bỗng nhiên ngước mắt nhìn lên bầu trời nơi xa, khóe môi nở một nụ cười nhạt.
"Cuối cùng thì cũng đến rồi."
Ầm ầm!
Vừa dứt lời, trên cửu thiên, sấm sét nổ vang, một thân ảnh mang theo thần hỏa đầy trời ầm vang giáng xuống trên hư không của đài chiến đấu màu vàng.
Giờ phút này, mọi người đều nhao nhao ghé mắt nhìn về phía thân ảnh cao gầy vô song kia.
"Nam Ninh Tiên Hoàng, là nàng đến!" Có lão đại híp mắt, trong lòng an tâm không ít.
Nam Ninh Tiên Hoàng đã đến, vậy lần này phe thiên kiêu hạ giới của bọn họ tối thiểu cũng sẽ không thua quá thảm hại.
"Ngọa Tào! Nữ thần! Nữ thần của ta đến rồi!"
"Nữ thần, em yêu chị!"
"A ha ha ha, yêu nghiệt bảng thứ hai đến, Lão tử ngược lại muốn xem tên tiểu tử chưa mọc hết lông này có thể phách lối được đến bao giờ."
"Chính là, nữ thần, xử hắn đi."
Theo Nam Ninh Tiên Hoàng xuất hiện, các thiên kiêu hạ giới ban đầu còn lười biếng, hoặc đang xuống tinh thần đều một lần nữa tươi tỉnh lại, trở nên vô cùng phấn khởi.
Nam Ninh Tiên Hoàng, một nhân tài mới nổi, người đứng đầu trong giới nữ tu đạo trẻ tuổi, chiến lực vô song, nếu không có một thanh niên thần bí nào đó xuất hiện, thì vị trí thứ nhất trong yêu nghiệt bảng Tiên Võ lần này sẽ là của nàng.
"Ngươi đến, vậy nhiệm vụ của ta cũng coi như xong, còn lại thì không liên quan gì đến ta." Vương Bất Phàm đứng lên duỗi lưng.
"À phải rồi, ngươi có muốn ăn trái cây không, đều do ta tự tay gọt đấy, ngươi xem, con heo nhỏ này có giống ngươi không, đáng yêu chưa này." Vương Bất Phàm bưng một đĩa trái cây ra, vẻ mặt nịnh nọt.
Nam Ninh Tiên Hoàng hờ hững liếc nhìn hắn, rồi quay đầu đi, chẳng thèm để ý.
Đầu tiên nàng liếc qua trận doanh thiên kiêu thượng giới, quan sát một lượt, rồi nhìn về phía thiếu niên mặc giáp bạc đang đứng trên chiến đài màu vàng, giơ cao trường thương trong tay nói: "Đến chiến."
"Ngươi là Hợp Thể cảnh." Trong trận doanh thượng giới, người khoác Tinh Nguyệt vũ bào trung niên nam tử hờ hững lên tiếng: "Lần luận đạo này, chỉ giới hạn tu vi dưới Hợp Thể cảnh."
Ông!
Lời của trung niên nam tử còn chưa dứt, hư không rung động, chỉ thấy từ trong cơ thể Nam Ninh Tiên Hoàng bay ra một đóa hoa sen vàng, sen tắm trong thần hỏa, nở ra sáu cánh.
Đây là hoa đạo cơ của Nam Ninh Tiên Hoàng, một hoa là một cảnh giới.
Răng rắc!
Nam Ninh Tiên Hoàng khẽ vung tay trắng, một cánh hoa vỡ tan.
Mọi người thấy vậy, đột ngột mở to mắt.
"Nàng đang...tự chém đạo cơ!"
"Nàng điên rồi sao!!!?" Không chỉ có các thiên kiêu cảm thấy kinh hãi, mà ngay cả các lão đại Đế Tộc cũng đều kinh ngạc đứng lên.
Tự chém đạo cơ có ý nghĩa như thế nào?
Điều đó có nghĩa là Nam Ninh Tiên Hoàng từ bỏ cảnh giới Hợp Thể vất vả tu luyện, cảnh giới một lần nữa rơi xuống về Động Hư cảnh, làm vậy không khác gì đánh cược tương lai đạo của mình.
Sau khi tự chém hoa đạo cơ, đạo cơ bị tổn thương, về sau nếu muốn bước vào Hợp Thể cảnh lần nữa thì sẽ càng khó khăn hơn.
Trước kia họ chỉ từng thấy tu sĩ bị người ta cưỡng ép chém đạo cơ, nhưng tự chém đạo cơ thì đây là lần đầu tiên.
"Đây là..."
"Thật là một kẻ cuồng vọng!" Người khoác Tinh Nguyệt vũ bào trung niên nam tử có chút nheo mắt lại.
Không ngờ ở hạ giới cằn cỗi này, còn có một nữ tu sĩ có khí phách đến vậy.
"Ngươi điên rồi, tự chém hoa đạo cơ chỉ để đánh với ta một trận à?" Dù luôn tâm cao khí ngạo, sau khi thiên kiêu thượng giới nhìn thấy cảnh này, cũng có người ngạc nhiên, có người thán phục, cũng có người chế giễu.
Chỉ là một thiên kiêu hạ giới, không biết tự lượng sức mình, tự chém đạo cơ tất sẽ có tì vết, cho dù sau này nàng có thể một lần nữa bước vào Hợp Thể cảnh, nhưng mà, đợi đến sau này tu vi cảnh giới của nàng càng cao thì vết sẹo này sẽ càng thêm lớn.
"Chém ngươi!" Nam Ninh Tiên Hoàng không nói nhiều, bắp đùi thon dài bước lên một bước, không gian dưới chân bắt đầu vỡ vụn thành băng, toàn thân nàng thần hỏa quấn quanh, áo vàng tung bay, làm nổi bật nàng như hoàng nữ trên cửu thiên, cao quý vô song, uy áp thiên hạ.
"Hừ, cuối cùng cũng có một người không phải rùa đen rút đầu." Trên trường thương của Huyền Minh Diệp, lôi đình trút xuống như thác, tinh hà rũ xuống, còn có đủ loại pháp tắc hừng hực thiêu đốt, bộc phát ra thế cực kỳ cường đại, trong nháy mắt va chạm với Nam Ninh Tiên Hoàng.
Ầm! Ầm ầm ầm ầm...
Hư không đột ngột bộc phát ra từng đợt năng lượng hủy diệt mạnh mẽ.
Sóng năng lượng quét sạch tứ phương, khiến những người quan chiến đều kinh hô.
"Đây chính là Nam Ninh Tiên Hoàng! Đây chính là chiến lực của người đứng thứ hai trong yêu nghiệt bảng!"
"Hoàng Thiên Cửu Trọng!"
Đi kèm với tiếng quát nhẹ vang lên, trong người Nam Ninh Tiên Hoàng đột nhiên xông ra một đạo hư ảnh Phượng Hoàng, Phượng Hoàng tung cánh, phượng bay cửu thiên.
Lệ!
Thần Hỏa tràn ngập không trung, thân Nam Ninh Tiên Hoàng hòa làm một với hư ảnh Phượng Hoàng, mang theo đại thế đủ để san bằng trời đất hung hăng ép xuống.
Ầm ầm ầm!
Sơn hà rung chuyển, thiên địa nổ tung.
Vô số năng lượng hủy diệt quét tứ phương.
Mà Nam Ninh Tiên Hoàng trong khi chiến đấu giờ phút này lại thể hiện ra một khí thế không ai sánh kịp, cùng cái phong thái bễ nghễ thiên hạ vô song, mỗi một kích mỗi một thức của nàng đều khiến càn khôn rung chuyển, áp sập sơn hà, mấy chiêu sau đã đánh cho tên thiên kiêu kia liên tiếp bại lui.
"Khốn kiếp, sao lại có thể như vậy!" Huyền Minh Diệp gầm thét, giơ cao trường thương trong tay, đỡ được một kích thế như Thái Sơn của Nam Ninh Tiên Hoàng, thân hình lui nhanh mấy trăm mét, phun một ngụm máu tươi lên trường thương, sau đó bắt đầu lẩm bẩm.
"Tiên thuật: Huyết Long Ngâm!"
Theo tiếng gầm thét vang lên, trường thương trong tay Huyền Minh Diệp đột nhiên tỏa ra một hơi thở cực kỳ yêu dị lại nguy hiểm, bản thân trường thương từ màu đen chuyển sang màu đỏ máu.
Rống!
Ngay sau đó, một tiếng long ngâm vang vọng đất trời, trong trường thương, một cái hư ảnh Huyết Long chậm rãi hiện lên, cùng lúc đó, sắc mặt Huyền Minh Diệp đột nhiên trở nên tái nhợt, lại phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời thân hình loạng choạng, suýt không đứng vững.
"Tiểu Diệp!" Trong trận doanh thượng giới, có một nữ tu mặc váy tím nhíu mày.
"Áp lực lớn vậy, liệu Tiểu Diệp có chịu được không?"
"Ta tin tưởng hắn." Thanh niên mặc tử y khẽ gật đầu.
"Hừ." Nam Ninh Tiên Hoàng thấy vậy thì thần sắc không đổi.
Chỉ thấy nàng thu liễm khí thế, lơ lửng giữa không trung, tại mi tâm có một ấn ký Phượng Hoàng màu vàng như ẩn như hiện, dần dần ngưng tụ thành thực thể.
"Tiên thuật: Tuyệt Sinh!"
"Tiên thuật: Hư Hoàng Kính Diệt!" Nam Ninh Tiên Hoàng lập tức thi triển ra hai thức tiên thuật, vô số đạo hư ảnh Phượng Hoàng bao quanh, nhất thời nâng nàng lên như hoàng chủ trên cửu thiên, không ai sánh bằng.
Ầm ầm!
Hai loại tiên thuật va chạm, Thần Hoàng hư ảnh dục hỏa vó minh, Thương Long màu máu gào thét cửu thiên.
"Nàng này cũng nắm giữ tiên thuật, còn không chỉ một loại!" Người mặc Tinh Nguyệt vũ bào trung niên nam tử chậm rãi lên tiếng, nhưng sắc mặt lại không có quá nhiều ngạc nhiên.
Bởi vì ông biết, lần này giới từng huy hoàng qua mấy kỷ nguyên, đã từng có rất nhiều Chân Tiên xuất hiện, nghe nói xa xưa hơn nữa, trong thế giới nhỏ này còn từng có Tiên Quân giảng đạo.
Cho nên, một vài thế lực có thể nắm giữ một vài môn tiên thuật cũng không có gì lạ.
Chỉ là phần lớn thế lực trong tay cho dù có giữ được tiên thuật thì có lẽ cũng là đồ tàn khuyết.
Tựa như tiên thuật mà nữ tử kia vừa thi triển, xem đạo vận thì có thể thấy nó không đầy đủ, chỉ là nữ tử trước mắt này đủ kinh diễm, dù thi triển tiên thuật tàn khuyết nhưng vẫn có thể sánh ngang với thiên kiêu thượng giới của họ.
Thậm chí còn lấn át Huyền Minh Diệp một đầu.
"Rống!"
Đi kèm theo tiếng gào cuối cùng của Thương Long, một đạo kiếp quang chém tan mọi trở ngại, trường thương đâm thủng hư không, trong nháy mắt xuyên thủng đầu của Huyền Minh Diệp, rồi nhấc bổng hắn lên.
"Không thể nào! Sao có thể chứ!"
"Sao ta có thể thua bọn hạ giới các ngươi chứ!" Huyền Minh Diệp không chấp nhận được hiện thực, linh hồn điên cuồng gào thét.
"Nhất định là tại vì cảnh giới của ngươi cao hơn ta!"
"Đúng, nhất định là thế, ngươi là Động Hư tầng chín đại viên mãn, còn ta chỉ mới Động Hư tầng bảy, không công bằng!"
"Mọi người thấy đấy, không công bằng mà!" Huyền Minh Diệp gào lên với xung quanh.
Trong trận doanh thượng giới, trung niên nam tử mặc Tinh Nguyệt vũ bào trầm mặc, bởi vì ông biết, nữ tử trước mặt vừa rồi đã áp chế tu vi của mình xuống Động Hư tầng bảy, hoàn toàn không chiếm chút tiện nghi nào từ bên phía họ.
"Vừa rồi ta vẫn luôn giữ tu vi ở cùng cảnh giới với ngươi." Nam Ninh Tiên Hoàng lạnh lùng nói.
"Không, ta không tin, ngươi chắc chắn đang lừa ta!" Huyền Minh Diệp trừng lớn mắt.
Ông!
Trường thương trong tay Nam Ninh Tiên Hoàng rung lên, triệt để nghiền nát thần hồn Huyền Minh Diệp.
"Dừng tay!" Trong trận doanh thượng giới, nữ tử mặc váy tím thấy vậy thì kinh hoảng lên tiếng, muốn ra tay ngăn cản, nhưng đã muộn.
"Khốn kiếp, ngươi giết Tiểu Diệp rồi!"
"Cái mai rùa bất động này có chút tài đấy!" Giờ phút này, trên đỉnh núi Ô Quy, Tần Thú vuốt cằm suy tư, sau đó nhìn về phía Tống Ninh Sinh nói: "Môn công pháp mai rùa này có thể làm được không?"
"Đó là «bất động quy tiên lệnh»." Tống Ninh Sinh liếc mắt khinh thường, "Ngươi coi đây là rau cải trắng bên đường à, nói làm là làm được ngay sao?"
"Này, ta đây không phải hỏi thử thôi sao." Tần Thú nhún vai, bất quá hắn thực sự rất động tâm với môn công pháp phòng ngự này.
Thử hỏi nếu mình nắm giữ môn tuyệt kỹ này, lại thêm mình lĩnh ngộ mấy trăm loại pháp tắc, cảnh tượng kia... chậc chậc, cho dù là đứng bất động ở đó, để tất cả đại năng Hợp Thể cảnh cùng xông lên, cũng chưa chắc đã lay động được mình.
Đây quả thực là thần kỹ tạo riêng cho ta!
"Đáng ghét, gia tộc này trộm công pháp của ta." Trong màn phòng ngự, công pháp lộ ra càng thêm cường đại, Tần Thú lại càng căm giận.
Tống Ninh Sinh hờ hững liếc nhìn hắn, dứt khoát trực tiếp quay đầu đi, không để ý tới, cũng không thèm đáp lời.
—— "Ngươi cứ định trốn trong vỏ rùa mãi như vậy không ra à?" Tại Trung Thổ thần châu, trên chiến đài màu vàng, Huyền Minh Diệp mặc bộ giáp bạc, sau bốn ngày mới lần đầu tiên ngừng công kích, mặt lộ vẻ khinh thường nhìn chằm chằm Vương Bất Phàm.
Vương Bất Phàm thấy vậy, lập tức nổi giận, giơ chân lên mắng: "Có ý gì! Ngươi nói câu đó có ý gì!"
"Người sáng suốt đều nhìn ra được, Lão tử là đang nhường ngươi 1000 chiêu đó!"
"Thật là đồ lòng lang dạ thú, không biết tốt xấu, măng xấu thì không ra măng tốt được, lẫn lộn đen trắng, không phân phải trái, đồ rác rưởi, ngươi cái vách tường, đồ hai tay, sống sót thì lãng phí không khí, chết thì lãng phí đất đai, lớn lên giống chó gặm..."
Đối mặt với Vương Bất Phàm như khẩu pháo liên thanh, Huyền Minh Diệp tức giận đến mặt mày run rẩy, cuối cùng khí huyết công tâm, "oa" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi lớn.
"Ngọa Tào, thiên kiêu thượng giới các ngươi trâu bò thế!" Vương Bất Phàm kinh hô một tiếng, "Các ngươi đây là đánh không lại thì muốn người ta bị đụng à!"
Thần mẹ nó người giả bị đụng...!!!
Lúc này, không chỉ thiên kiêu thượng giới, ngay cả thiên kiêu hạ giới cũng nhao nhao quay mặt đi chỗ khác, không nỡ nhìn thẳng.
Ngươi nghĩ cái tên yêu nghiệt thứ mười bảng Vương Bất Phàm này làm sao mà có được?
Hắn chỉ thông qua hai đường tắt:
Một là cứ ngồi bất động ở đó để cho ngươi đánh, chờ ngươi đánh mệt, linh khí hao hết, sau đó hắn đứng lên nhặt gạch đập đầu ngươi. Đáng nói thêm, Vương Bất Phàm có một kiện linh bảo, được luyện từ mấy chục loại kim loại nặng hiếm có, là tự tay hắn vẽ bản thiết kế, tìm Luyện Khí tông sư rèn đúc, dùng rất thuận tay, không ít tuyệt đại thiên kiêu trên mảnh đại lục này đều từng hưởng qua "dịch vụ" "dán đầu" của hắn.
Đường tắt thứ hai là ngồi đó để ngươi đánh, đánh đến khi nào tự ngươi nhận thua mới thôi, nếu ngươi thấy hắn không nhả ra thì cũng đừng tốn công với hắn, đó là vấn đề của ngươi, ở trên Tiên Võ đại hội hắn từng trốn trong vỏ rùa ngủ ba tháng, cuối cùng đến mức trọng tài bên cạnh cũng không chịu nổi, muốn bắt hắn dậy đánh một trận.
"Ngươi! Hừ!" Huyền Minh Diệp giận chỉ vào Vương Bất Phàm, "Hạ giới sao lại có tên thổ dân vô liêm sỉ như ngươi, đánh không lại liền trốn, có bản lĩnh gì chứ!"
"Chậc chậc, đó là do ngươi không đúng, ngươi tự xưng là thiên kiêu thượng giới, xem tu sĩ hạ giới chúng ta là thổ dân, mở miệng ngậm miệng toàn rác rưởi, không xứng để ngươi ra tay các kiểu, nhưng hiện tại, ta đứng ở đây để ngươi đánh 1000 chiêu mà ngươi vẫn không lay động được ta, ngươi nói xem, có phải ngươi là thứ rác rưởi nhất không?
A, nói ngươi phạm tiện thì đúng là tiện, nói ngươi tự luyến thì đúng là vô liêm sỉ, nói ngươi rác rưởi thì ngươi lại còn không chạm được vào người ta, sớm biết thiên kiêu thượng giới các ngươi rác rưởi vậy thì Lão tử đã chẳng cần đến đây.
Thật là, Lão tử đang vui vẻ trong ngực hoa khôi thì lại đến gặp cái tên còn chưa mọc đủ lông đủ cánh làm trò hề này, đúng là vớ vẩn." Vương Bất Phàm thao thao bất tuyệt, rất bất mãn mà trút giận.
"Ha ha, chửi hay lắm!"
"Vương Bất Phàm, chó má, lão tử hôm nay thấy ngươi đặc biệt thuận mắt đấy, ân oán trước kia của chúng ta xóa bỏ đi." Tại hạ giới, một đại hán khuôn mặt thô kệch tên Mỹ Nhiêm vung tay lên, lớn giọng nói.
Vương Bất Phàm quay đầu nhìn sang, liếc mắt một cái, gãi đầu nói: "Ngươi là ai vậy?"
"..."
Đại hán Mỹ Nhiêm trong nháy mắt đổ sụp.
Nếu không có đồng bạn bên cạnh hết sức kéo lại, có lẽ đã xông lên đánh hắn rồi.
"Tiểu Diệp, ngươi cứ xuống nghỉ ngơi một lát, để ta thử xem xem phòng ngự của tên thổ dân hạ giới này có thật sự không thể phá được không." Trong đám người thượng giới, một thanh niên mặc tử y khuôn mặt yêu dị mở miệng nói.
"Ta không chịu, ta vẫn chưa thua mà." Huyền Minh Diệp rất quật cường, hắn chính là thiên kiêu thiếu niên, tuy không phải là hậu duệ tiên nhân, nhưng cũng có một vị sư phụ tiên nhân dạy mình tu luyện, thiên phú của hắn ở thượng giới tuy không được gọi là tuyệt đỉnh, nhưng cũng rất đáng nể. Được tiên nhân nhận làm đệ tử chính là một sự chứng minh.
Mà lần này chiến đấu, nếu là diễn ra ở thượng giới, hắn cho dù thua cũng không cảm thấy gì, nhưng giờ phút này hắn phải đối mặt với một hạ giới linh khí cằn cỗi, pháp tắc không hoàn thiện, nếu đến đây mà đánh không thắng thì cho dù về sau có quay về thượng giới hắn cũng không còn mặt mũi nào.
"Ngươi đừng ép ta xuất thủ!" Huyền Minh Diệp thần sắc dữ tợn, hai tay nắm chặt trường thương, cùng lúc đó, trên người hắn ẩn ẩn hiện ra một vệt hào quang đỏ như máu.
"Ô ô u, đây là muốn làm thật nha! Ta sợ quá đi!"
"Hừ, hy vọng miệng ngươi có thể cứng mãi như vậy." Huyền Minh Diệp hừ lạnh một tiếng.
Còn tên thanh niên tử y bên trong trận doanh thượng giới thấy vậy thì nhíu mày nhắc nhở: "Tiểu Diệp, tu vi hiện tại của ngươi còn thấp, nếu cưỡng ép vận dụng môn tiên thuật đó sẽ làm tổn thương đạo cơ đấy."
"Huyền Tùng ca ngươi không cần quan tâm." Huyền Minh Diệp đã quyết, hôm nay vô luận thế nào hắn cũng phải giết tên thổ dân này.
Vương Bất Phàm thấy vậy, cười nhạo một tiếng, "Cứ như thể ngươi tăng cường công kích thì ta không thể tăng cường phòng ngự ấy."
"Phòng ngự của ngươi còn có thể tăng cường à?" Huyền Minh Diệp bỗng ngạc nhiên.
Vương Bất Phàm lộ ra hàm răng trắng như tuyết, "Bất ngờ lắm đúng không, kinh ngạc lắm đúng không?"
"Ngươi tưởng danh hiệu phòng ngự đệ nhất của tiểu gia đây là sao mà có được."
Khóe miệng Huyền Minh Diệp giật giật, nhưng vẫn tràn đầy tự tin vào một chiêu tuyệt thế tiếp theo của mình.
Nhưng mà ngay khi hắn đang thủ thế chờ đợi, Vương Bất Phàm bỗng nhiên ngước mắt nhìn lên bầu trời nơi xa, khóe môi nở một nụ cười nhạt.
"Cuối cùng thì cũng đến rồi."
Ầm ầm!
Vừa dứt lời, trên cửu thiên, sấm sét nổ vang, một thân ảnh mang theo thần hỏa đầy trời ầm vang giáng xuống trên hư không của đài chiến đấu màu vàng.
Giờ phút này, mọi người đều nhao nhao ghé mắt nhìn về phía thân ảnh cao gầy vô song kia.
"Nam Ninh Tiên Hoàng, là nàng đến!" Có lão đại híp mắt, trong lòng an tâm không ít.
Nam Ninh Tiên Hoàng đã đến, vậy lần này phe thiên kiêu hạ giới của bọn họ tối thiểu cũng sẽ không thua quá thảm hại.
"Ngọa Tào! Nữ thần! Nữ thần của ta đến rồi!"
"Nữ thần, em yêu chị!"
"A ha ha ha, yêu nghiệt bảng thứ hai đến, Lão tử ngược lại muốn xem tên tiểu tử chưa mọc hết lông này có thể phách lối được đến bao giờ."
"Chính là, nữ thần, xử hắn đi."
Theo Nam Ninh Tiên Hoàng xuất hiện, các thiên kiêu hạ giới ban đầu còn lười biếng, hoặc đang xuống tinh thần đều một lần nữa tươi tỉnh lại, trở nên vô cùng phấn khởi.
Nam Ninh Tiên Hoàng, một nhân tài mới nổi, người đứng đầu trong giới nữ tu đạo trẻ tuổi, chiến lực vô song, nếu không có một thanh niên thần bí nào đó xuất hiện, thì vị trí thứ nhất trong yêu nghiệt bảng Tiên Võ lần này sẽ là của nàng.
"Ngươi đến, vậy nhiệm vụ của ta cũng coi như xong, còn lại thì không liên quan gì đến ta." Vương Bất Phàm đứng lên duỗi lưng.
"À phải rồi, ngươi có muốn ăn trái cây không, đều do ta tự tay gọt đấy, ngươi xem, con heo nhỏ này có giống ngươi không, đáng yêu chưa này." Vương Bất Phàm bưng một đĩa trái cây ra, vẻ mặt nịnh nọt.
Nam Ninh Tiên Hoàng hờ hững liếc nhìn hắn, rồi quay đầu đi, chẳng thèm để ý.
Đầu tiên nàng liếc qua trận doanh thiên kiêu thượng giới, quan sát một lượt, rồi nhìn về phía thiếu niên mặc giáp bạc đang đứng trên chiến đài màu vàng, giơ cao trường thương trong tay nói: "Đến chiến."
"Ngươi là Hợp Thể cảnh." Trong trận doanh thượng giới, người khoác Tinh Nguyệt vũ bào trung niên nam tử hờ hững lên tiếng: "Lần luận đạo này, chỉ giới hạn tu vi dưới Hợp Thể cảnh."
Ông!
Lời của trung niên nam tử còn chưa dứt, hư không rung động, chỉ thấy từ trong cơ thể Nam Ninh Tiên Hoàng bay ra một đóa hoa sen vàng, sen tắm trong thần hỏa, nở ra sáu cánh.
Đây là hoa đạo cơ của Nam Ninh Tiên Hoàng, một hoa là một cảnh giới.
Răng rắc!
Nam Ninh Tiên Hoàng khẽ vung tay trắng, một cánh hoa vỡ tan.
Mọi người thấy vậy, đột ngột mở to mắt.
"Nàng đang...tự chém đạo cơ!"
"Nàng điên rồi sao!!!?" Không chỉ có các thiên kiêu cảm thấy kinh hãi, mà ngay cả các lão đại Đế Tộc cũng đều kinh ngạc đứng lên.
Tự chém đạo cơ có ý nghĩa như thế nào?
Điều đó có nghĩa là Nam Ninh Tiên Hoàng từ bỏ cảnh giới Hợp Thể vất vả tu luyện, cảnh giới một lần nữa rơi xuống về Động Hư cảnh, làm vậy không khác gì đánh cược tương lai đạo của mình.
Sau khi tự chém hoa đạo cơ, đạo cơ bị tổn thương, về sau nếu muốn bước vào Hợp Thể cảnh lần nữa thì sẽ càng khó khăn hơn.
Trước kia họ chỉ từng thấy tu sĩ bị người ta cưỡng ép chém đạo cơ, nhưng tự chém đạo cơ thì đây là lần đầu tiên.
"Đây là..."
"Thật là một kẻ cuồng vọng!" Người khoác Tinh Nguyệt vũ bào trung niên nam tử có chút nheo mắt lại.
Không ngờ ở hạ giới cằn cỗi này, còn có một nữ tu sĩ có khí phách đến vậy.
"Ngươi điên rồi, tự chém hoa đạo cơ chỉ để đánh với ta một trận à?" Dù luôn tâm cao khí ngạo, sau khi thiên kiêu thượng giới nhìn thấy cảnh này, cũng có người ngạc nhiên, có người thán phục, cũng có người chế giễu.
Chỉ là một thiên kiêu hạ giới, không biết tự lượng sức mình, tự chém đạo cơ tất sẽ có tì vết, cho dù sau này nàng có thể một lần nữa bước vào Hợp Thể cảnh, nhưng mà, đợi đến sau này tu vi cảnh giới của nàng càng cao thì vết sẹo này sẽ càng thêm lớn.
"Chém ngươi!" Nam Ninh Tiên Hoàng không nói nhiều, bắp đùi thon dài bước lên một bước, không gian dưới chân bắt đầu vỡ vụn thành băng, toàn thân nàng thần hỏa quấn quanh, áo vàng tung bay, làm nổi bật nàng như hoàng nữ trên cửu thiên, cao quý vô song, uy áp thiên hạ.
"Hừ, cuối cùng cũng có một người không phải rùa đen rút đầu." Trên trường thương của Huyền Minh Diệp, lôi đình trút xuống như thác, tinh hà rũ xuống, còn có đủ loại pháp tắc hừng hực thiêu đốt, bộc phát ra thế cực kỳ cường đại, trong nháy mắt va chạm với Nam Ninh Tiên Hoàng.
Ầm! Ầm ầm ầm ầm...
Hư không đột ngột bộc phát ra từng đợt năng lượng hủy diệt mạnh mẽ.
Sóng năng lượng quét sạch tứ phương, khiến những người quan chiến đều kinh hô.
"Đây chính là Nam Ninh Tiên Hoàng! Đây chính là chiến lực của người đứng thứ hai trong yêu nghiệt bảng!"
"Hoàng Thiên Cửu Trọng!"
Đi kèm với tiếng quát nhẹ vang lên, trong người Nam Ninh Tiên Hoàng đột nhiên xông ra một đạo hư ảnh Phượng Hoàng, Phượng Hoàng tung cánh, phượng bay cửu thiên.
Lệ!
Thần Hỏa tràn ngập không trung, thân Nam Ninh Tiên Hoàng hòa làm một với hư ảnh Phượng Hoàng, mang theo đại thế đủ để san bằng trời đất hung hăng ép xuống.
Ầm ầm ầm!
Sơn hà rung chuyển, thiên địa nổ tung.
Vô số năng lượng hủy diệt quét tứ phương.
Mà Nam Ninh Tiên Hoàng trong khi chiến đấu giờ phút này lại thể hiện ra một khí thế không ai sánh kịp, cùng cái phong thái bễ nghễ thiên hạ vô song, mỗi một kích mỗi một thức của nàng đều khiến càn khôn rung chuyển, áp sập sơn hà, mấy chiêu sau đã đánh cho tên thiên kiêu kia liên tiếp bại lui.
"Khốn kiếp, sao lại có thể như vậy!" Huyền Minh Diệp gầm thét, giơ cao trường thương trong tay, đỡ được một kích thế như Thái Sơn của Nam Ninh Tiên Hoàng, thân hình lui nhanh mấy trăm mét, phun một ngụm máu tươi lên trường thương, sau đó bắt đầu lẩm bẩm.
"Tiên thuật: Huyết Long Ngâm!"
Theo tiếng gầm thét vang lên, trường thương trong tay Huyền Minh Diệp đột nhiên tỏa ra một hơi thở cực kỳ yêu dị lại nguy hiểm, bản thân trường thương từ màu đen chuyển sang màu đỏ máu.
Rống!
Ngay sau đó, một tiếng long ngâm vang vọng đất trời, trong trường thương, một cái hư ảnh Huyết Long chậm rãi hiện lên, cùng lúc đó, sắc mặt Huyền Minh Diệp đột nhiên trở nên tái nhợt, lại phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời thân hình loạng choạng, suýt không đứng vững.
"Tiểu Diệp!" Trong trận doanh thượng giới, có một nữ tu mặc váy tím nhíu mày.
"Áp lực lớn vậy, liệu Tiểu Diệp có chịu được không?"
"Ta tin tưởng hắn." Thanh niên mặc tử y khẽ gật đầu.
"Hừ." Nam Ninh Tiên Hoàng thấy vậy thì thần sắc không đổi.
Chỉ thấy nàng thu liễm khí thế, lơ lửng giữa không trung, tại mi tâm có một ấn ký Phượng Hoàng màu vàng như ẩn như hiện, dần dần ngưng tụ thành thực thể.
"Tiên thuật: Tuyệt Sinh!"
"Tiên thuật: Hư Hoàng Kính Diệt!" Nam Ninh Tiên Hoàng lập tức thi triển ra hai thức tiên thuật, vô số đạo hư ảnh Phượng Hoàng bao quanh, nhất thời nâng nàng lên như hoàng chủ trên cửu thiên, không ai sánh bằng.
Ầm ầm!
Hai loại tiên thuật va chạm, Thần Hoàng hư ảnh dục hỏa vó minh, Thương Long màu máu gào thét cửu thiên.
"Nàng này cũng nắm giữ tiên thuật, còn không chỉ một loại!" Người mặc Tinh Nguyệt vũ bào trung niên nam tử chậm rãi lên tiếng, nhưng sắc mặt lại không có quá nhiều ngạc nhiên.
Bởi vì ông biết, lần này giới từng huy hoàng qua mấy kỷ nguyên, đã từng có rất nhiều Chân Tiên xuất hiện, nghe nói xa xưa hơn nữa, trong thế giới nhỏ này còn từng có Tiên Quân giảng đạo.
Cho nên, một vài thế lực có thể nắm giữ một vài môn tiên thuật cũng không có gì lạ.
Chỉ là phần lớn thế lực trong tay cho dù có giữ được tiên thuật thì có lẽ cũng là đồ tàn khuyết.
Tựa như tiên thuật mà nữ tử kia vừa thi triển, xem đạo vận thì có thể thấy nó không đầy đủ, chỉ là nữ tử trước mắt này đủ kinh diễm, dù thi triển tiên thuật tàn khuyết nhưng vẫn có thể sánh ngang với thiên kiêu thượng giới của họ.
Thậm chí còn lấn át Huyền Minh Diệp một đầu.
"Rống!"
Đi kèm theo tiếng gào cuối cùng của Thương Long, một đạo kiếp quang chém tan mọi trở ngại, trường thương đâm thủng hư không, trong nháy mắt xuyên thủng đầu của Huyền Minh Diệp, rồi nhấc bổng hắn lên.
"Không thể nào! Sao có thể chứ!"
"Sao ta có thể thua bọn hạ giới các ngươi chứ!" Huyền Minh Diệp không chấp nhận được hiện thực, linh hồn điên cuồng gào thét.
"Nhất định là tại vì cảnh giới của ngươi cao hơn ta!"
"Đúng, nhất định là thế, ngươi là Động Hư tầng chín đại viên mãn, còn ta chỉ mới Động Hư tầng bảy, không công bằng!"
"Mọi người thấy đấy, không công bằng mà!" Huyền Minh Diệp gào lên với xung quanh.
Trong trận doanh thượng giới, trung niên nam tử mặc Tinh Nguyệt vũ bào trầm mặc, bởi vì ông biết, nữ tử trước mặt vừa rồi đã áp chế tu vi của mình xuống Động Hư tầng bảy, hoàn toàn không chiếm chút tiện nghi nào từ bên phía họ.
"Vừa rồi ta vẫn luôn giữ tu vi ở cùng cảnh giới với ngươi." Nam Ninh Tiên Hoàng lạnh lùng nói.
"Không, ta không tin, ngươi chắc chắn đang lừa ta!" Huyền Minh Diệp trừng lớn mắt.
Ông!
Trường thương trong tay Nam Ninh Tiên Hoàng rung lên, triệt để nghiền nát thần hồn Huyền Minh Diệp.
"Dừng tay!" Trong trận doanh thượng giới, nữ tử mặc váy tím thấy vậy thì kinh hoảng lên tiếng, muốn ra tay ngăn cản, nhưng đã muộn.
"Khốn kiếp, ngươi giết Tiểu Diệp rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận