Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 215: Vạn thế kinh quyển! Không nhặt của rơi tinh thần. . .

Chương 215: Vạn thế kinh quyển! Tinh thần không nhặt của rơi. . .Nhìn vẻ mặt thần thần bí bí của Vân An Nhiên, Tần Thú cũng không kìm được tò mò. Hắn lại muốn xem thử xem, rốt cuộc là bảo bối gì mà khiến gã trang trọng như vậy. "Tần ca, nhìn này!" Vân An Nhiên đưa ra một quyển sổ màu vàng tinh xảo. Khi quyển sổ từ từ mở ra, mắt Tần Thú lập tức sáng rực. Quyển sổ nhìn không lớn, chỉ cỡ hai ngón tay bề ngang và ba ngón tay chiều dài, nhưng một khi mở ra lại kéo dài vô tận, không thấy điểm dừng. Thần thức vừa chạm vào, bên trong sổ như một thế giới riêng, từng bức đồ giám màu vàng lớn chậm rãi trôi trên không trung, giống như đang chiếu chậm vậy. Hình dáng nhân vật sinh động, hình ảnh tinh xảo khiến Tần Thú phải trầm trồ. "Tần ca, thứ này tên là «Vạn thế kinh quyển», truyền thuyết kể rằng do một vị ngoan nhân Tiên giới tạo ra, vì muốn nghiên cứu Âm Dương đại đạo, nên đã thu thập tiên tử khắp thiên hạ, vẽ lại dáng vẻ của từng người, trong đó ghi chép đủ loại tư thế, hắc hắc hắc..." "Tần ca, vật này không phải dâm ô gì đâu, mà là bảo vật vô thượng thực sự." Vân An Nhiên tán thưởng: "Ta mới nhìn qua đã thấy kinh ngạc như gặp tiên, tranh vẽ trong này còn chân thật hơn cả lưu ảnh thạch, lại ẩn chứa một cỗ tiên vận. Cho nên khi có được quyển kinh này, việc đầu tiên ta nghĩ tới là cùng Tần ca yêu quý cùng nhau thưởng thức." Vân An Nhiên cười tủm tỉm. "Khụ khụ," Tần Thú ho khan hai tiếng, lấy lại vẻ bình thường, nhìn Vân An Nhiên không tin, "Thật sao?" "Đương nhiên!" Vân An Nhiên thề thốt gật đầu, rồi lại giải thích thêm: "Tần ca, truyền thuyết «Vạn thế kinh quyển» có 13 quyển, mỗi quyển ghi chép hơn chín ngàn bức họa, tức là hơn chín ngàn vị tiên tử, hắc hắc hắc..." "Mà quyển này của ta chỉ là một trong số đó, nhưng số lượng nhiều thì tha hồ mà dùng nha! Chất lượng lại cực cao, cao đến không có đỉnh, dù sao ta chưa bao giờ thấy kỹ nghệ nào tinh xảo như vậy!" "Nhưng quan trọng hơn là, truyền thuyết «Vạn thế kinh quyển» ghi chép bản chất của Âm Dương đại đạo, nếu có thể ngộ ra, sẽ hiểu rõ Âm Dương, tạo hóa vô song." "Thậm chí có truyền thuyết, nếu ai thu thập đủ 13 quyển «Vạn thế kinh quyển», thấu hiểu được sự ảo diệu trong đó, có thể làm chủ Âm Dương, đạt được thân thể nửa bước Tiên Đế. Nhưng ta thấy lời này không đáng tin lắm, Tiên Đế, từ xưa tới nay đâu có mấy ai..." Vân An Nhiên ung dung thở dài. Vật này đúng là bảo bối vô thượng, nhưng đối với hắn mà nói, hiện tại có lẽ chỉ dùng để thưởng thức và học tập tư thế mới. "Ừm, đúng là đồ tốt!" Tần Thú vuốt cằm gật gù, vẻ mặt thành thật nói: "Ta vừa nhìn đã cảm thấy vật này có duyên với ta, có lẽ là đồ vật ta đánh mất từ kiếp trước." ? ? ? ? Vân An Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tần Thú, "Ý ngươi là gì?" Tần Thú liếc hắn, tiện tay thu quyển sổ, "Ý là cảm ơn ngươi đã tìm lại gia phả thất lạc cho ta, ta sẽ cho ngươi mấy khối linh thạch gọi là tạ lễ." "Ốc ———— thảo!" Vân An Nhiên hoảng hốt. Mẹ nó, thổ phỉ cũng không dám trực tiếp như ngươi nha. Nhưng mà ngươi còn lịch sự hơn thổ phỉ, còn muốn cho ta vài viên linh thạch tạ lễ. "Không được a, Tần ca, ta còn chưa cùng Phi Phi nhà ta thử các tư thế trong này mà?" Vân An Nhiên đưa tay giữ chặt quyển sổ, chết sống không buông. Tần Thú ung dung liếc nhìn hắn, "Ngươi nghĩ sao nếu ta lột quần ngươi, dùng cỏ đuôi chó chọc một chút, lại quay video, vài ngày nữa ta đăng hết lên bảng Thiên Cơ công báo, tuyên truyền cho ngươi mạnh vào?" "Tê" Vân An Nhiên lạnh cả sống lưng, vội rụt tay về, móng vuốt cào một vệt dài trên mặt bàn đá. Máu và nước mắt a! Trái tim đang rỉ máu đây này. Sao ta lại hớ hểnh khoe của vậy chứ. Giờ thì toi, vừa sờ vào bảo bối chưa ấm tay đã mất. Đồ cầm thú! "Ai..." Vân An Nhiên thở dài thườn thượt. Trong chớp mắt, cảm giác cả người mất hết tinh khí thần. "Vân ca đừng buồn thế, thứ thần vật như này ngươi giữ cũng không nổi. Với lại, huynh đệ ta cũng là thật lòng muốn bảo vệ thận cho ngươi!" Tần Thú đưa tay vỗ vai Vân An Nhiên, an ủi: "Yên tâm, ta là người học nhanh, tin là chẳng mấy chốc sẽ học được hết ảo diệu trong này, lúc đó ta trả lại cho ngươi." "Thật chứ!" Vân An Nhiên lại có chút hy vọng. Bốp! Tần Thú quăng cho Vân An Nhiên một cái túi, hỏi: "Đau không?" "Đau chứ!" Vân An Nhiên ngơ ngác gật đầu. "Vậy là thật rồi." Vân An Nhiên: . . . Sao cảnh này quen thế! Y hệt lúc ta trêu chọc sư đệ vậy! "Nào nào, uống rượu uống rượu." Tần Thú nhích lại gần Vân An Nhiên, khoác vai hắn cười lớn: "Ha ha ha, hảo huynh đệ, cảm ơn tinh thần không nhặt của rơi của ngươi. Thế này nhé, hôm nay rượu ngộ đạo bao đủ, thấy sao?" "Thật đó!" Vân An Nhiên lập tức tỉnh táo hẳn. Phải nói hắn thèm nhất cái gì ở chỗ Tần Thú, thì đó chắc chắn là rượu ngộ đạo, không còn gì khác. "Một chén ngộ đạo rượu, đổi được nửa tòa châu." Đây là câu nói nổi tiếng trong giới tu tiên. Mà đối với những siêu cấp đại năng Hợp Thể cảnh, rượu ngộ đạo còn giá trị hơn thế nhiều. Quan trọng hơn là, Vân An Nhiên biết Tần Thú dùng vật liệu cực kỳ phi phàm để ủ rượu ngộ đạo, chỉ riêng đóa hoa sen vàng trong linh trì kia thôi cũng đủ khiến hắn cảm thấy một cỗ khí tức huyền diệu, dường như không thuộc về thế giới này, tựa như tiên vận... "Ai nha, Tần ca, người ta yêu ngươi chết đi được." Vân An Nhiên ôm lấy cánh tay Tần Thú cọ tới cọ lui. "Ngươi nói một tiếng, chỉ cần ngươi muốn, hôm nay ta cũng nguyện ý bẻ cong, cùng ngươi tu luyện thử những tư thế trong «Vạn thế kinh quyển» đó nha..." ( ρ " ) "Ọe..." Tần Thú cảm thấy dạ dày trào lên, rượu vừa uống vào bụng chưa lâu đã phun ra. "Cút mẹ ngươi đi." Tần Thú hất mạnh đầu chó của Vân An Nhiên sang một bên, tránh xa hắn. "Ha ha ha, Tần ca, đến, ta uống rượu!" Vân An Nhiên cầm lấy rượu ngộ đạo uống ừng ực từng chén, như thể sợ uống không đủ. "Tần ca, lần này ta định ở trên núi tu luyện cùng ngươi luôn, tu luyện đến thiên hoang địa lão mới thôi." "Con mẹ nó, đợi đến khi ta tu thành tiên nhân rồi, ra ngoài cho những tên đáng ghét kia dừng bút!" "Ha ha ha... Nấc..." Vân An Nhiên liên tiếp uống bảy chén rượu, cả người vui vẻ lâng lâng. "Hảo huynh đệ, vậy mới đúng chứ!" Tần Thú thấy vậy, cũng vui vẻ cười cười. "Ba ngàn đại đạo, cẩu là nhất đạo." "Cẩu trong cẩu, phương thành tiên thượng tiên." "Chờ khi huynh đệ ta cẩu thành vô địch, vũ trụ vạn giới này, đâu đâu mà chúng ta không thể lãng a." "...Tần ca nói đúng, cạn ly!" "Làm!" ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận