Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi
Chương 559: Trong mộng gặp ta, tức chứng nhận vĩnh hằng!
Chương 559: Trong mộng gặp ta, tức chứng nhận vĩnh hằng!
"Ha ha, oa nhi này dáng dấp không tệ, vô cùng đáng yêu!"
"Người đâu, đem hắn ném vào nồi nấu, bản trại chủ muốn lấy hình bổ hình!"
"Tiên... Tiên nhân! Ngài là tiên nhân sao?"
"Sư phụ ở tr·ê·n, xin nhận đệ tử cúi đầu!"
"Sư phụ, tông môn của chúng ta vì sao lại gọi Kháo Sơn Tông vậy ạ?"
"Bởi vì dựa vào một ngọn núi."
"Tiểu sư đệ, bế một cái đi."
"Ha ha ha, đại sư huynh, chơi thật vui, lại bế một cái nữa đi."
"Oa ~ sư tỷ đáng ghét quá đi!!!"
"Tiểu sư đệ, còn không mau đi thả hạt giống."
"Hiên ngang ~"
......
"Thịt kho tàu, thịt kho tàu ~~"
"Sư tỷ, ngươi làm thịt kho tàu thơm ngon quá ~!"
"Đại sư huynh, ăn miếng thịt kho tàu ~"
"Ai da, răng ta đ·ậ·p m·ấ·t rồi!"
"Ô ô ~ sư huynh, huynh đừng ch·ết mà ~~"
......
"Sư phụ, là đồ nhi vô năng, không thể vì người báo th·ù....."
"Sư tỷ! Sư tỷ!!!"
"Sư tỷ, tỷ đừng đi có được không?"
"Tỷ đi rồi, tr·ê·n núi này sẽ thật sự chỉ còn lại mình ta cô đơn lẻ loi....."
Ly biệt tức là vĩnh biệt, gió tuyết đầy trời làm chứng.
"Sư tỷ, ta thật sự rất nhớ tỷ!"
"Sư tỷ, ta đói bụng."
"Hức, sư tỷ của ta....không có ở đây....."
"Sư phụ, sư huynh, sư tỷ, ta rốt cục đã báo t·h·ù cho các người rồi....."
Tần Thú đã có một giấc mộng rất dài. Hoặc có thể nói, hắn như thể đang lặp lại trong cùng một mộng cảnh, luân hồi trăm ngàn vạn lần. Trong mộng có con đường hắn đã đến, có những người hắn gặp được tr·ê·n con đường khác....... Sư phụ, sư huynh, sư tỷ...... Tần Thú cảm thấy kỳ lạ vì sao mình lại có một giấc mộng như vậy. Vài vạn năm tu hành, hắn vốn đã không còn mơ nữa. Tần Thú cũng cảm thấy lạ. Vì sao giấc mộng này cứ như thể lặp lại mãi như vậy...... Rõ ràng vài vạn năm nay, hắn đã t·r·ải qua rất nhiều chuyện, nhưng giấc mộng này lại chỉ dừng lại ở thời điểm ban sơ.....
"Sư phụ, sư huynh, sư tỷ..........Là các người.....đang nhớ ta sao?"
Trong mộng, Tần Thú lẩm bẩm. Hắn trong từng đợt luân hồi, tinh thần dần dần mệt mỏi, lập tức từ từ chìm vào giấc ngủ. Thời gian....cũng không biết đã t·r·ải qua bao lâu. Hắn phảng phất như đang ngủ say rất lâu trong mộng cảnh. Lâu đến mức hắn gần như quên mất mình là ai, đang làm gì.....
"Giết! Giết! Giết!"
Thiên quang chợt lóe, vũ trụ mờ mịt. Cuối cùng, hắn như thể thức tỉnh giữa một trận tiếng la g·iết cổ xưa. Hắn thấy một vùng đất t·àn p·h·á, khắp nơi đều là hài cốt đại tinh, những bóng dáng khổng lồ không thể miêu tả bằng ngôn ngữ, bọn họ người trước ngã xuống, người sau tiến lên s·á·t nhập vào một vùng tối tăm mờ mịt...... Nh·ụ·c thân tan nát, tinh thần băng toái, t·àn huyết chiếu rọi đại nhật, chư thiên vạn giới đều bắt đầu vỡ nát, p·h·á diệt trong những tiếng gãy đại kỳ, ức vạn sinh linh kêu kh·ó·c....Càng có những cường giả vô cùng bi ai, làm cho dòng sông thời gian cuồn cuộn, ức vạn đại đạo r·u·ng chuyển..... Thời gian dường như có những mảnh ký ức, khắc từng khoảnh khắc đó vào trong mộng của Tần Thú, và cả trong óc của hắn......Tất cả mọi thứ, rõ ràng như vậy...
Khi hắn tỉnh lại lần nữa, mọi thứ xung quanh dường như trở nên yên tĩnh trở lại.
"Ta.....đang ở đâu?"
Giống như là quá lâu chưa lên tiếng, ngữ điệu của hắn có chút lạ, trong mơ hồ mở mắt ra, hắn nhìn thấy một bầu trời lưu ly rực rỡ sắc màu, còn dưới chân là một mặt nước tĩnh lặng không chút gợn sóng, mặt nước trong như lưu ly, theo hắn từ từ đứng dậy trong mơ hồ mà tràn ra những gợn sóng nhỏ...... Xuyên qua những rung động nhỏ của mặt nước, hắn nhìn thấy ánh mắt của mình.....Cái đó.....có vẻ không giống ánh mắt của mình..... Bên trong ẩn chứa sự t·ang t·hương, giống như là một sự mông lung do t·r·ải qua năm tháng...... Hắn đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt mình, hắn x·á·c định nh·ụ·c thân này chính là của mình ..... Theo những mảnh ký ức từ từ gom lại, sự t·ang t·hương trong đôi mắt hắn cũng dần tan đi, như thể xua tan màn sương mù, để lộ ra vầng thái dương tr·ê·n đỉnh đầu, dần trở nên rõ ràng.
"Đây là....mộng cảnh?"
Sắp xếp lại suy nghĩ, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy một tấm đạo đồ lơ lửng trong thế giới như mộng như ảo này, đạo đồ có hai màu đen trắng, hơi cũ kỹ, phía tr·ê·n còn có đầy vết nứt, như thể t·r·ải qua một trận đại chiến khốc liệt.
"Ngươi......đến rồi."
Lúc này, một giọng nói dịu dàng như thể ẩn chứa vô tận vang lên. Tấm đạo đồ tr·ê·n đỉnh đầu từ từ xoay tròn, những mảnh vỡ ánh sáng ngưng tụ thành hình một ông lão, râu tóc bạc phơ, mặt mày hiền từ nhìn về phía Tần Thú.
"Ngươi là ai?"
Tần Thú lên tiếng hỏi. Ông lão chậm rãi cười nói: "Ngươi và ta làm bạn lâu như vậy, còn không biết ta là ai sao?"
"Th·ố·n·g t·ử? Ngươi là hệ th·ố·n·g!!"
Tần Thú đột nhiên mở to mắt, tỏ vẻ kinh ngạc. Hệ th·ố·n·g của mình lại có linh? Không, nếu không có linh mới là bất thường. Tần Thú nhanh c·h·óng thu lại cảm xúc, nhìn về phía ông lão nói: "Ngươi là tấm đạo đồ kia....khí linh? Luôn ở trong cơ thể ta??"
"Ta là Đạo Tổ."
"!!! Ngọa Tào!!! Ngươi là Đạo Tổ!!!!"
Lần này Tần Thú càng hoảng sợ hơn. Lập tức, hắn cảm thấy có chỗ không đúng. "Khoan đã, nếu ngươi là Đạo Tổ, vậy ta là ai??" "Ta không phải Đạo Tổ!??" Tần Thú lại nhìn về phía ông lão, hỏi ngược lại, thực tế trong lòng đã sớm dậy sóng bởi vì hắn vẫn luôn suy đoán mình là chuyển thế của Đạo Tổ.
"Ngươi hy vọng mình là ta sao?"
Ông lão cũng nhìn Tần Thú.
"Không hy vọng."
Tần Thú quả quyết lắc đầu.
"Vì sao?"
Ông lão mỉm cười hỏi lại.
"Ta vậy.....không biết." Tần Thú dừng lại, như thể đang suy tư, "Nếu ta là ngươi, ta sẽ cảm thấy hơi lạ, rõ ràng ta cảm giác mình như một người đ·ộ·c lập, có suy nghĩ của riêng mình, nhưng lại vào một ngày nào đó bị ép tiếp nhận một mớ ký ức khác.......Trở thành một người khác....... "
"Ha ha, điều này có quan trọng không?"
Ông lão chắp tay sau lưng chậm rãi tiến đến.
"Không quan trọng sao?"
Tần Thú nghiêng đầu nhìn ông.
"Có lẽ, quan trọng đấy."
Ông lão đi đến bên cạnh Tần Thú, không gian xung quanh biến ảo, bọn họ xuất hiện bên cạnh một cái ao, bên cạnh ao có một tấm bia đá, tr·ê·n đó khắc ba chữ "chúng sinh ao", ông lão cầm một cây cần câu không lưỡi cũng không mồi, ngồi ở đó, Tần Thú cúi nhìn, thấy thế giới trong ao vô cùng bao la, những con quái vật khổng lồ đang bơi lội bên dưới.
"Ngồi đi."
"Trong lòng ngươi có thắc mắc gì ta đều có thể giải đáp cho ngươi."
Theo lời ông lão nói, Tần Thú nghe theo ngồi xuống. Sau đó hỏi vấn đề thứ nhất của mình. "Vì sao trước đây ta cứ liên tục t·r·ải qua cùng một giấc mộng."
"Đó không phải giấc mộng của ngươi, mà là những gì chúng ta đã cùng nhau t·r·ải qua."
"Ý gì!?"
Tần Thú kinh ngạc nhìn ông lão bên cạnh.
Ông lão từ từ nhấc cần câu lên, không có cá. Tần Thú trong nháy mắt hiểu ra, "ngài là đang trầm mặc sao?"
"Hả!? Không phải, chỉ là không câu được cá mà thôi."
Nói xong, ông lão lại thả cần câu xuống, giải thích: "Những gì ngươi t·r·ải qua, chính là những gì ta đã t·r·ải qua ."
Tần Thú tr·ê·n đầu hiện lên một loạt dấu chấm hỏi, "Lời này có chút huyền bí, ngài có thể nói rõ hơn không?"
"Ha ha ha..." Ông lão cười, nói: "Để ta kể chuyện của mình cho ngươi nghe nhé."
"Ta sinh ra ở Tiên Cổ, đó là một thời đại rất huy hoàng, ta sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng ta biết nhân gian có Tiên Nhân, có thể hái trăng bắt sao, trường sinh bất t·ử, ta từ nhỏ đã hướng tới, muốn tu tiên, nhưng ta chỉ là một phàm nhân, cho nên cũng chỉ dám nghĩ mà thôi..... Về sau, nhân gian xảy ra chiến loạn, bọn cướp tàn sát thành trì nhà ta, trong một đêm, cả thành chỉ còn lại mình ta, ta từ một công tử nhà giàu lưu lạc thành một kẻ ăn mày bên đường..... Ta lang thang khắp nhân gian, trong một lần nguy nan, được một ông lão cứu, về sau, ông trở thành sư phụ ta.....Ta còn có một vị sư huynh và sư tỷ, họ đều đối xử với ta rất tốt, đó là sự ấm áp cuối cùng của ta trong nhân gian này, chúng ta cùng nhau làm bạn mười mấy năm. Nhưng mà, sau này, vào một ngày nọ, họ đều đã ch·ết...... Ta lại không thể báo thù cho họ. Lang thang..... Trở thành điểm đến của ta. Vì tư chất của ta bình thường, nên con đường tu đạo trắc trở, nhưng chính trong từng bước như vậy, ta đã trưởng thành thành một đại tu sĩ..... Cho đến những năm cuối Tiên Cổ, hắc ám náo loạn bùng p·h·át, ta p·h·át hiện ra một góc khuất và sự thật của vũ trụ này......Những thần linh đã từng sa đọa kia, vậy mà vì vĩnh hằng bất t·ử, đã coi Tiên Cổ kỷ nguyên như một cái l·ồ·ng giam, xem như là hậu hoa viên của chúng, ở bên trong dưỡng cổ, từng bước xâm chiếm sinh mệnh và linh hồn của những sinh linh mạnh mẽ......Ta đã từng bị quỷ dị ăn mòn, nhưng ta không có sa đọa, mà là đã p·h·á kén tân sinh trong vô số lần thử thách, ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Thời gian đã đào thải vô số t·h·i·ê·n kiêu, cuối cùng lại khiến cho một kẻ phàm nhân như ta đứng ở đỉnh cao của thời đại...... Sau đó, ta truyền đạo cho chúng sinh Chư thiên vạn giới, danh hào của ta làm rung chuyển vũ trụ, chúng ta cùng nhau s·á·t nhập vào vùng đất vĩnh hằng đó.....Rồi, chúng ta thất bại. Trận chiến đó, chín phần mười cường giả trong vũ trụ đều t·ử trận. Cuối cùng, ta chọn lấy thân tế đạo, mở lại luân hồi, ta để cho sinh linh trong vũ trụ Chư Thiên nghỉ ngơi lấy sức trong từng đợt luân hồi, hoàn thiện đại đạo.....Ta và Ma Chủ cùng nhau bày một trận cục kéo dài thiên cổ. Khi ngươi xuất hiện, nó mang ý nghĩa trận cục này sắp đến hồi kết thúc."
"Ầm"
Mặt ao nổi lên một bọt nước lớn. Chỉ thấy một con quái vật khổng lồ nhảy ra khỏi ao, nó như xuyên qua một tầng thế giới, đầu một nơi, thân một nơi, to lớn đến mức không thể nhìn thấy đầy đủ.
"C·ô·n...... Bằng!"
Tần Thú sửng sốt.
"Hắn c·hết rồi, c·hết ở Tiên Cổ, cho đến nay hài cốt khổng lồ của hắn vẫn còn nằm ở trên con đường Vĩnh Sinh kia đấy." Ông lão tùy ý đáp.
Tần Thú nghe xong kinh hồn táng đởm. Trong mộng, hắn nhìn thấy một phần nhỏ của trận đại chiến, chỉ từ tiếng la g·iết, đã có thể cảm nhận được sự bi tráng và khốc liệt của trận chiến đó.
"Ngươi nói, cuộc đời ta đã t·r·ải qua, chính là cuộc đời ngươi đã t·r·ải qua, vậy thì....." Cảm xúc Tần Thú bỗng nhiên có chút xuống dốc, trong lòng như có một đáp án bi thương.
"Vậy thì.....ta chỉ là một giấc mộng của ngươi, dùng để hoàn thiện tâm cảnh của ngươi thôi sao?" "Ta là giả, là thế giới ảo này từ đầu đến cuối không hề có ta, đúng không?" "Đồ nhi của ta, người yêu của ta, cùng ta đã t·r·ải qua tất cả........"
Tần Thú bỗng ngẩng đầu lên, nước mắt đã rơi đầy mặt. Chuyện thật vậy... Sao có thể không khiến người ta tan vỡ chứ! Hết thảy đều chỉ là mộng. Những người đã gặp, những chuyện đã qua, những con người có m·á·u có t·h·ị·t đều là ảo ảnh.....
"Đừng vội, khóc sớm thế." Ông lão nghe vậy liền cười an ủi.
"A? Ờ!" Tần Thú vội quệt nước mắt, u oán nói: "Ngài nói sớm đi, làm con sợ muốn c·h·ết."
"Ha ha ha..." Ông lão khẽ cười, "chuyện của ta vẫn chưa kể xong đâu."
"Năm đó, trận chiến đó, ta đánh giá thấp sức mạnh của những sinh linh quỷ dị, ta đã tìm sai lịch sử, trên thực tế, trong biển vĩnh sinh quỷ dị đó, có đến mười con quỷ dị tổ linh, ngoài ra còn có những Tiên Đế, Tiên Tôn cường giả đã bị bọn chúng xâm chiếm, n·h·ụ·c thân có thể bị chúng dùng để chiến đấu...... Nhưng mà, điều quan trọng nhất là ta phát hiện chúng từng bước xâm chiếm ý chí vũ trụ, tại bản nguyên vũ trụ chế tạo một vùng biển quỷ dị, nó được hình thành từ vô vàn linh hồn thể, thân ở trong vùng biển kia, chúng sẽ bất t·ử bất diệt lại không hủ, dù ta có thể g·iết được chúng, thì qua một thời gian thai nghén, chúng vẫn có thể hồi sinh, l·ắ·ng đọng tại phía tr·ê·n Vạn Cổ Đại Đạo. Mà vùng biển kia, còn được gọi là "biển vĩnh sinh". Khi hiểu ra mọi chuyện, ta đã chọn hóa vạn cổ, trong từng luân hồi tìm phương pháp giải quyết."
"Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín, để lại một, cái 'một' đó chính là biến số mà ta đang tìm, và ngươi chính là cái 'một' đó."
Ông lão nhìn Tần Thú.
Tần Thú cũng nhìn lại. "Vậy thì, hiện tại ta xem như là một cá thể đ·ộ·c lập, hay là mang gánh nặng mà ông nói là kết quả của 'một' sau khi lột x·á·c.....rốt cuộc ta có tính là ông không?"
"Ha ha, ngươi muốn là thì là, ngươi không muốn là thì không là." Ông lão vung cần câu lên, lại câu được một con quái vật khổng lồ khác, nhưng vẫn như lần trước, con quái vật khổng lồ kia nhanh chóng ẩn mình trong ao, "Thiên địa là một cuộc luân hồi, hết thảy đều là do đạo của ta và pháp thuật huyễn hóa, nhưng pháp thuật của ta đã có thể hợp với dòng chảy thời gian, cho nên tất cả nhân sinh ngươi đã t·r·ải qua, những nhân vật mà ngươi đã từng biết đều là thật....Hơn nữa, tất cả mọi thứ đều chỉ là để cho cái "một" đã trốn đi kia có tâm cảnh viên mãn. Ngươi gánh chịu ảo ảnh của ta, nhưng ngươi lại là một cá thể đ·ộ·c lập. Ngươi có thể là Đạo Tổ, nhưng ta đã ch·ết ở Tiên Cổ. Ta tỉnh mộng trận này, là để gặp ngươi ở đây, giúp ngươi chứng đạo viên mãn."
"Có vẻ là đã hiểu, nhưng lại cũng hình như không hiểu. Tóm lại, ý ông là, ta xuất hiện vì lựa chọn nào đó của ông, nhưng ta lại là một cá thể đ·ộ·c lập?"
"Xem như vậy đi, vậy giờ tới vấn đề của ta."
Ông lão từ từ xoay người lại, nhìn Tần Thú bằng đôi mắt thâm sâu dường như đã trải qua vô vàn thăng trầm. "Xin hỏi, ngươi có nguyện gánh vác đạo của ta, quét sạch quỷ dị, bảo vệ chúng sinh?"
Nói rồi, thân thể ông lão chậm rãi tan biến, hóa thành những điểm sáng nhỏ lơ lửng tr·ê·n mặt ao, ngay lúc đó, trong ao xuất hiện một vệt sáng chập chờn.
"Nếu nguyện, hãy bước vào ao này, nắm chặt vệt sáng này."
"Đây là.....cái gì?" Tần Thú hỏi.
"Đây là một bản nguyên vũ trụ không bị ăn mòn, bên trong chứa đựng đạo lý của ta, nắm giữ nó, từ đây về sau, cái 'một' của ngươi sẽ đại đạo viên mãn, chứng vĩnh hằng. Mà khoảnh khắc ngươi nắm nó, thế gian sẽ không còn Đạo Tổ nữa, mà ngươi, chính là đạo tổ mới, ngươi sẽ theo nguyện vọng của chúng sinh, dựng chiến kỳ, g·iết vào mảnh đất vô đạo kia, triệt để quét sạch hắc ám quỷ dị, trả lại sự an bình cho chúng sinh, trả lại sự hưng thịnh cho thế gian...."
"Ta..." Tần Thú do dự. Hắn nhìn vệt sáng lơ lửng trước mắt. Tiến lên một bước, chứng vĩnh hằng, bất t·ử bất diệt. Nhưng........
"Quỷ dị, không phải là g·iết không ch·ết sao?"
"Vạn cổ luân hồi, ta đã tìm ra phương pháp tiêu diệt hoàn toàn quỷ dị."
"Thật sao, vậy thì cơ hội thắng của chúng ta chẳng phải rất lớn." Tần Thú có chút vui vẻ.
Ông lão lại im lặng một lúc. Tần Thú dường như cảm nhận được sự trầm mặc của ông lão, liền hỏi: "Lần này chúng ta sẽ thắng sao?"
"Sẽ thắng."
"Ha..."
"Nhưng cũng sẽ c·hết."
"..........."
"Kiểu biến m·ấ·t hoàn toàn."
"..........." Tần Thú trầm mặc.
"Đổi lấy phương pháp bằng m·ạ·n·g s·ố·n·g phải không?"
"Đúng vậy."
"Nhưng ta.......không muốn c·hết." Vẻ mặt Tần Thú kinh ngạc. Hắn cúi đầu nhìn đôi bàn tay của mình, hốc mắt dần dần ửng đỏ. "Đã bao nhiêu năm rồi, ta vẫn luôn cẩn trọng như dẫm tr·ê·n băng mỏng, ta tuy biết có lúc mình rất mạnh, nhưng vẫn không dám xuống núi, chỉ sợ sơ sẩy. Ta từng không ít lần đứng tr·ê·n núi, nhìn về phía nhân gian phồn hoa, nhìn những núi sông hùng vĩ, nhìn những kẻ ngao du thiên địa, tu luyện tùy hứng, nhìn những công tử phong lưu ngắm hoa, uống rượu, đùa mỹ nhân.... Thế gian lớn biết bao, thiên địa bao la như thế, ta ngưỡng mộ mọi thứ đó, nhưng chưa từng t·r·ải qua...... Trước đây, ta tưởng Tiên Đế chính là đỉnh cao của thế giới này, hệ th·ố·n·g là ông trời ban cho ta đặc ân, chỉ cần an phận thủ thường tu luyện tới cảnh giới kia, thì ta có thể trường sinh bất t·ử, tùy ý vui đùa giữa nhân thế, ngắm gió, ngắm trăng, đùa giỡn những cô nương xinh đẹp, có một mối tình hoa tuyết trăng gió.... Sau đó làm vẻ thâm tình, không nỡ ly biệt.....rồi quay người đi đến một Ôn Nhu Hương khác........Ta vẫn chưa thể phục sinh đồ nhi của mình..... Mấy vạn năm rồi, ta đến con nối dõi cũng không có.....Ta vẫn còn phải chờ con lươn ngu kia có trí thông minh chứ....Thực ra không có trí thông minh cũng tốt, sống vô lo, vui vẻ......Nhưng.....Ta thật sự rất s·ợ c·hết mà. Ta vẫn chưa được sống đủ, ta......Cảm thấy mình không thể gánh vác nổi trọng trách này........." Tần Thú luyên thuyên nói, như một kẻ ngốc đang lảm nhảm. Còn vệt sáng thì chìm n·ổi cách đỉnh đầu hắn không xa, im lặng lơ lửng... yên tĩnh... lơ lửng. "Chúng sinh và ta thì liên quan gì?"
"Ta tu tiên chỉ để sống lâu thôi mà!"
"Ta chỉ là vì s·ợ c·hết, muốn sống, sống mãi, sống lâu....."
Trong giây lát, kẻ ngốc đang luyên thuyên đã nước mắt lưng tròng, có lẽ trong lòng hắn đã biết trước kết cục của mình.
"Ta có thể có lựa chọn của riêng mình không?"
Tần Thú cúi đầu lẩm bẩm.
"Có thể."
Trong vệt sáng, khuôn mặt ông lão lại một lần nữa ngưng tụ. Tần Thú cũng nhìn ông. "Ngươi không sợ ta không đi theo kế hoạch của ngươi, để cho vạn cổ tâm huyết của ngươi tan thành mây khói?"
"Không sợ." Ông lão lắc đầu cười, "Vì ta biết, ngươi sẽ không như vậy. Mà trong lòng ngươi cũng biết, ngươi sẽ không làm vậy, nếu không, ngươi sẽ không lảm nhảm như một kẻ ngốc lâu như vậy."
"A....ha ha.....ha ha ha ha.........." Tần Thú bỗng ngửa mặt lên trời cười lớn, hắn cười điên cuồng, cười bất đắc dĩ, cười cô độc.
"Đúng vậy, ta biết."
"Nếu một con lươn bị nhốt ở con đường Vĩnh Sinh đó sau vạn năm thì cũng tàn tạ rồi, nó không chống đỡ được bao lâu nữa đâu, và ở thế giới này quỷ dị sẽ lan tràn khắp vũ trụ, nuốt chửng chín phần sinh linh để bù đắp cho chúng, chín phần đó vẫn tiếp tục bị nuôi dưỡng như 'ấu trùng độc' trong l·ồ·ng giam đợi ngày trưởng thành để rồi tiếp tục thu hoạch....Khi tất cả không còn, vợ con ta, đồ nhi ta, bạn bè ta......đều đã rời đi.......Vậy thì ý nghĩa sống của ta còn là gì chứ?"
Tần Thú cúi đầu trầm mặc. Hắn hữu tâm. Nên hắn s·ợ c·hết. Hắn hữu tâm. Nên hắn....nhớ chúng sinh. Dù nói nhiều bao nhiêu đi nữa, hắn cũng chỉ đang xả sự tan vỡ khi phải đối diện với vận mệnh định sẵn mà thôi.
"Ha ha....""Nhân gian bất quá cũng chỉ là một cuộc luân hồi, có nhiều người đã ngã xuống, thì có sao nếu mình cũng c·hết?"
Tần Thú đã quyết, liền bước một bước vào mặt ao, không chút lưu luyến nắm lấy vệt sáng bản nguyên vũ trụ.
Trong chớp mắt, thời gian lưu chuyển, vô số đại đạo gầm thét, Hỗn Độn thể trong Tần Thú ầm ầm rung chuyển, cộng hưởng, giao hòa, xác minh với những bản nguyên đại đạo của Đạo Tổ.....
Giờ khắc này, vũ trụ vạn cổ, trong mỗi dòng sông thời gian đều có những "bụi ánh sáng" xuất hiện, đó là những thần niệm của Đạo Tổ t·à·ng ẩn trong dòng sông thời gian. Mỗi thần niệm đều là một sự lĩnh ngộ đại đạo, mang theo những hệ th·ố·n·g tu luyện khác nhau. Hắn hóa đạo vạn cổ, chính là vì sự trở về này.
Trong vũ trụ bao la, thời gian vô tận, ức vạn vạn sợi suy nghĩ đếm không xuể, giống như đom đóm hội tụ thành một dải ngân hà lập lòe, từ quá khứ đến tương lai, tụ về một điểm ở hiện tại, tiến vào trong cơ thể Tần Thú. Từ khoảnh khắc nắm chặt bản nguyên vũ trụ, Tần Thú như thể lại mơ một giấc mộng. Chỉ là trong giấc mộng này, là vô vàn cái tôi trải nghiệm chân thực trong các dòng thời gian khác nhau...... Và hiện tại, bọn họ đang hướng về bản thể mà đến, để bản thể từng chút một cảm ngộ. Đây là một giấc mộng dài bất tận... Đây là một giấc mộng dài đến mức quên cả thời gian... Hằng hà sa số, khoảnh khắc chớp mắt, lại chứa đựng một mối tình cảm kéo dài vạn cổ.... Đạo Tổ, vốn là một tu sĩ phàm nhân bình thường, trải qua gian nan sóng gió để trở thành đỉnh phong của một thời đại, nhưng cuối cùng lại cam tâm tình nguyện vì thiên địa đại đạo, vì đông đảo chúng sinh, vì tất cả sinh linh hữu tri trên thế gian, mà một mình nhận lấy sự cô tịch vạn cổ, mở ra một con đường thông thiên. Một nhân vật như vậy, khiến Tần Thú vô cùng kính nể. Và khi Tần Thú tự mình cảm thụ được từng đạo cảm ngộ, từng nhân sinh hùng vĩ tráng quan được ngưng tụ từ những "vi diệu" đó, hắn không khỏi rơi lệ trong giấc mộng... Từ đó về sau, hắn chính là Đạo Tổ, Đạo Tổ cũng chính là hắn... Thời gian trôi đi không hay biết... Đến một ngày, một bóng hình xuất hiện trong mộng của Tần Thú. Chủ thể và phân thân của Tần Thú trong khoảnh khắc đó từ từ hòa làm một. Cái "một" đó đã viên mãn. Và cũng vào khoảnh khắc ấy, đại đạo vũ trụ cộng hưởng, dòng sông thời gian hiển lộ trên Chư Thiên, trong hư không, trên thời gian, trong Chư Thiên Vạn Giới, từng đóa sen vàng lặng lẽ nở rộ, trải khắp mọi ngóc ngách vũ trụ. Và giữa vũ trụ cô quạnh dường như vĩnh hằng đó, rơi xuống một trận mưa bụi vàng vĩnh hằng. Đây là trận "đạo vũ" lớn nhất trong lịch sử.
Trong mộng gặp ta, tức chứng vĩnh hằng....
Cùng lúc đó.
Sâu trong vũ trụ.
Một vùng tối tăm mờ mịt, trên một Vĩnh Sinh Lộ không nhìn thấy điểm cuối, bỗng vang lên một tiếng nức nở.
"Sư phụ, có phải sư phụ đã trở về rồi không....."
Cũng đồng thời ở nơi này, cuối Vĩnh Sinh Lộ, trong một vùng biển lớn màu đen, đột nhiên dâng lên những con sóng dữ, kèm theo những tiếng gầm trầm thấp đầy giận dữ.
"Hỗn đản, con trùng trăm chân chết vẫn còn giãy giụa!"
"Cũng được, để chúng ta ở kiếp này, diệt s·á·t sạch sẽ lũ sâu bọ các ngươi!"
"Ha ha, oa nhi này dáng dấp không tệ, vô cùng đáng yêu!"
"Người đâu, đem hắn ném vào nồi nấu, bản trại chủ muốn lấy hình bổ hình!"
"Tiên... Tiên nhân! Ngài là tiên nhân sao?"
"Sư phụ ở tr·ê·n, xin nhận đệ tử cúi đầu!"
"Sư phụ, tông môn của chúng ta vì sao lại gọi Kháo Sơn Tông vậy ạ?"
"Bởi vì dựa vào một ngọn núi."
"Tiểu sư đệ, bế một cái đi."
"Ha ha ha, đại sư huynh, chơi thật vui, lại bế một cái nữa đi."
"Oa ~ sư tỷ đáng ghét quá đi!!!"
"Tiểu sư đệ, còn không mau đi thả hạt giống."
"Hiên ngang ~"
......
"Thịt kho tàu, thịt kho tàu ~~"
"Sư tỷ, ngươi làm thịt kho tàu thơm ngon quá ~!"
"Đại sư huynh, ăn miếng thịt kho tàu ~"
"Ai da, răng ta đ·ậ·p m·ấ·t rồi!"
"Ô ô ~ sư huynh, huynh đừng ch·ết mà ~~"
......
"Sư phụ, là đồ nhi vô năng, không thể vì người báo th·ù....."
"Sư tỷ! Sư tỷ!!!"
"Sư tỷ, tỷ đừng đi có được không?"
"Tỷ đi rồi, tr·ê·n núi này sẽ thật sự chỉ còn lại mình ta cô đơn lẻ loi....."
Ly biệt tức là vĩnh biệt, gió tuyết đầy trời làm chứng.
"Sư tỷ, ta thật sự rất nhớ tỷ!"
"Sư tỷ, ta đói bụng."
"Hức, sư tỷ của ta....không có ở đây....."
"Sư phụ, sư huynh, sư tỷ, ta rốt cục đã báo t·h·ù cho các người rồi....."
Tần Thú đã có một giấc mộng rất dài. Hoặc có thể nói, hắn như thể đang lặp lại trong cùng một mộng cảnh, luân hồi trăm ngàn vạn lần. Trong mộng có con đường hắn đã đến, có những người hắn gặp được tr·ê·n con đường khác....... Sư phụ, sư huynh, sư tỷ...... Tần Thú cảm thấy kỳ lạ vì sao mình lại có một giấc mộng như vậy. Vài vạn năm tu hành, hắn vốn đã không còn mơ nữa. Tần Thú cũng cảm thấy lạ. Vì sao giấc mộng này cứ như thể lặp lại mãi như vậy...... Rõ ràng vài vạn năm nay, hắn đã t·r·ải qua rất nhiều chuyện, nhưng giấc mộng này lại chỉ dừng lại ở thời điểm ban sơ.....
"Sư phụ, sư huynh, sư tỷ..........Là các người.....đang nhớ ta sao?"
Trong mộng, Tần Thú lẩm bẩm. Hắn trong từng đợt luân hồi, tinh thần dần dần mệt mỏi, lập tức từ từ chìm vào giấc ngủ. Thời gian....cũng không biết đã t·r·ải qua bao lâu. Hắn phảng phất như đang ngủ say rất lâu trong mộng cảnh. Lâu đến mức hắn gần như quên mất mình là ai, đang làm gì.....
"Giết! Giết! Giết!"
Thiên quang chợt lóe, vũ trụ mờ mịt. Cuối cùng, hắn như thể thức tỉnh giữa một trận tiếng la g·iết cổ xưa. Hắn thấy một vùng đất t·àn p·h·á, khắp nơi đều là hài cốt đại tinh, những bóng dáng khổng lồ không thể miêu tả bằng ngôn ngữ, bọn họ người trước ngã xuống, người sau tiến lên s·á·t nhập vào một vùng tối tăm mờ mịt...... Nh·ụ·c thân tan nát, tinh thần băng toái, t·àn huyết chiếu rọi đại nhật, chư thiên vạn giới đều bắt đầu vỡ nát, p·h·á diệt trong những tiếng gãy đại kỳ, ức vạn sinh linh kêu kh·ó·c....Càng có những cường giả vô cùng bi ai, làm cho dòng sông thời gian cuồn cuộn, ức vạn đại đạo r·u·ng chuyển..... Thời gian dường như có những mảnh ký ức, khắc từng khoảnh khắc đó vào trong mộng của Tần Thú, và cả trong óc của hắn......Tất cả mọi thứ, rõ ràng như vậy...
Khi hắn tỉnh lại lần nữa, mọi thứ xung quanh dường như trở nên yên tĩnh trở lại.
"Ta.....đang ở đâu?"
Giống như là quá lâu chưa lên tiếng, ngữ điệu của hắn có chút lạ, trong mơ hồ mở mắt ra, hắn nhìn thấy một bầu trời lưu ly rực rỡ sắc màu, còn dưới chân là một mặt nước tĩnh lặng không chút gợn sóng, mặt nước trong như lưu ly, theo hắn từ từ đứng dậy trong mơ hồ mà tràn ra những gợn sóng nhỏ...... Xuyên qua những rung động nhỏ của mặt nước, hắn nhìn thấy ánh mắt của mình.....Cái đó.....có vẻ không giống ánh mắt của mình..... Bên trong ẩn chứa sự t·ang t·hương, giống như là một sự mông lung do t·r·ải qua năm tháng...... Hắn đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt mình, hắn x·á·c định nh·ụ·c thân này chính là của mình ..... Theo những mảnh ký ức từ từ gom lại, sự t·ang t·hương trong đôi mắt hắn cũng dần tan đi, như thể xua tan màn sương mù, để lộ ra vầng thái dương tr·ê·n đỉnh đầu, dần trở nên rõ ràng.
"Đây là....mộng cảnh?"
Sắp xếp lại suy nghĩ, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy một tấm đạo đồ lơ lửng trong thế giới như mộng như ảo này, đạo đồ có hai màu đen trắng, hơi cũ kỹ, phía tr·ê·n còn có đầy vết nứt, như thể t·r·ải qua một trận đại chiến khốc liệt.
"Ngươi......đến rồi."
Lúc này, một giọng nói dịu dàng như thể ẩn chứa vô tận vang lên. Tấm đạo đồ tr·ê·n đỉnh đầu từ từ xoay tròn, những mảnh vỡ ánh sáng ngưng tụ thành hình một ông lão, râu tóc bạc phơ, mặt mày hiền từ nhìn về phía Tần Thú.
"Ngươi là ai?"
Tần Thú lên tiếng hỏi. Ông lão chậm rãi cười nói: "Ngươi và ta làm bạn lâu như vậy, còn không biết ta là ai sao?"
"Th·ố·n·g t·ử? Ngươi là hệ th·ố·n·g!!"
Tần Thú đột nhiên mở to mắt, tỏ vẻ kinh ngạc. Hệ th·ố·n·g của mình lại có linh? Không, nếu không có linh mới là bất thường. Tần Thú nhanh c·h·óng thu lại cảm xúc, nhìn về phía ông lão nói: "Ngươi là tấm đạo đồ kia....khí linh? Luôn ở trong cơ thể ta??"
"Ta là Đạo Tổ."
"!!! Ngọa Tào!!! Ngươi là Đạo Tổ!!!!"
Lần này Tần Thú càng hoảng sợ hơn. Lập tức, hắn cảm thấy có chỗ không đúng. "Khoan đã, nếu ngươi là Đạo Tổ, vậy ta là ai??" "Ta không phải Đạo Tổ!??" Tần Thú lại nhìn về phía ông lão, hỏi ngược lại, thực tế trong lòng đã sớm dậy sóng bởi vì hắn vẫn luôn suy đoán mình là chuyển thế của Đạo Tổ.
"Ngươi hy vọng mình là ta sao?"
Ông lão cũng nhìn Tần Thú.
"Không hy vọng."
Tần Thú quả quyết lắc đầu.
"Vì sao?"
Ông lão mỉm cười hỏi lại.
"Ta vậy.....không biết." Tần Thú dừng lại, như thể đang suy tư, "Nếu ta là ngươi, ta sẽ cảm thấy hơi lạ, rõ ràng ta cảm giác mình như một người đ·ộ·c lập, có suy nghĩ của riêng mình, nhưng lại vào một ngày nào đó bị ép tiếp nhận một mớ ký ức khác.......Trở thành một người khác....... "
"Ha ha, điều này có quan trọng không?"
Ông lão chắp tay sau lưng chậm rãi tiến đến.
"Không quan trọng sao?"
Tần Thú nghiêng đầu nhìn ông.
"Có lẽ, quan trọng đấy."
Ông lão đi đến bên cạnh Tần Thú, không gian xung quanh biến ảo, bọn họ xuất hiện bên cạnh một cái ao, bên cạnh ao có một tấm bia đá, tr·ê·n đó khắc ba chữ "chúng sinh ao", ông lão cầm một cây cần câu không lưỡi cũng không mồi, ngồi ở đó, Tần Thú cúi nhìn, thấy thế giới trong ao vô cùng bao la, những con quái vật khổng lồ đang bơi lội bên dưới.
"Ngồi đi."
"Trong lòng ngươi có thắc mắc gì ta đều có thể giải đáp cho ngươi."
Theo lời ông lão nói, Tần Thú nghe theo ngồi xuống. Sau đó hỏi vấn đề thứ nhất của mình. "Vì sao trước đây ta cứ liên tục t·r·ải qua cùng một giấc mộng."
"Đó không phải giấc mộng của ngươi, mà là những gì chúng ta đã cùng nhau t·r·ải qua."
"Ý gì!?"
Tần Thú kinh ngạc nhìn ông lão bên cạnh.
Ông lão từ từ nhấc cần câu lên, không có cá. Tần Thú trong nháy mắt hiểu ra, "ngài là đang trầm mặc sao?"
"Hả!? Không phải, chỉ là không câu được cá mà thôi."
Nói xong, ông lão lại thả cần câu xuống, giải thích: "Những gì ngươi t·r·ải qua, chính là những gì ta đã t·r·ải qua ."
Tần Thú tr·ê·n đầu hiện lên một loạt dấu chấm hỏi, "Lời này có chút huyền bí, ngài có thể nói rõ hơn không?"
"Ha ha ha..." Ông lão cười, nói: "Để ta kể chuyện của mình cho ngươi nghe nhé."
"Ta sinh ra ở Tiên Cổ, đó là một thời đại rất huy hoàng, ta sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng ta biết nhân gian có Tiên Nhân, có thể hái trăng bắt sao, trường sinh bất t·ử, ta từ nhỏ đã hướng tới, muốn tu tiên, nhưng ta chỉ là một phàm nhân, cho nên cũng chỉ dám nghĩ mà thôi..... Về sau, nhân gian xảy ra chiến loạn, bọn cướp tàn sát thành trì nhà ta, trong một đêm, cả thành chỉ còn lại mình ta, ta từ một công tử nhà giàu lưu lạc thành một kẻ ăn mày bên đường..... Ta lang thang khắp nhân gian, trong một lần nguy nan, được một ông lão cứu, về sau, ông trở thành sư phụ ta.....Ta còn có một vị sư huynh và sư tỷ, họ đều đối xử với ta rất tốt, đó là sự ấm áp cuối cùng của ta trong nhân gian này, chúng ta cùng nhau làm bạn mười mấy năm. Nhưng mà, sau này, vào một ngày nọ, họ đều đã ch·ết...... Ta lại không thể báo thù cho họ. Lang thang..... Trở thành điểm đến của ta. Vì tư chất của ta bình thường, nên con đường tu đạo trắc trở, nhưng chính trong từng bước như vậy, ta đã trưởng thành thành một đại tu sĩ..... Cho đến những năm cuối Tiên Cổ, hắc ám náo loạn bùng p·h·át, ta p·h·át hiện ra một góc khuất và sự thật của vũ trụ này......Những thần linh đã từng sa đọa kia, vậy mà vì vĩnh hằng bất t·ử, đã coi Tiên Cổ kỷ nguyên như một cái l·ồ·ng giam, xem như là hậu hoa viên của chúng, ở bên trong dưỡng cổ, từng bước xâm chiếm sinh mệnh và linh hồn của những sinh linh mạnh mẽ......Ta đã từng bị quỷ dị ăn mòn, nhưng ta không có sa đọa, mà là đã p·h·á kén tân sinh trong vô số lần thử thách, ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Thời gian đã đào thải vô số t·h·i·ê·n kiêu, cuối cùng lại khiến cho một kẻ phàm nhân như ta đứng ở đỉnh cao của thời đại...... Sau đó, ta truyền đạo cho chúng sinh Chư thiên vạn giới, danh hào của ta làm rung chuyển vũ trụ, chúng ta cùng nhau s·á·t nhập vào vùng đất vĩnh hằng đó.....Rồi, chúng ta thất bại. Trận chiến đó, chín phần mười cường giả trong vũ trụ đều t·ử trận. Cuối cùng, ta chọn lấy thân tế đạo, mở lại luân hồi, ta để cho sinh linh trong vũ trụ Chư Thiên nghỉ ngơi lấy sức trong từng đợt luân hồi, hoàn thiện đại đạo.....Ta và Ma Chủ cùng nhau bày một trận cục kéo dài thiên cổ. Khi ngươi xuất hiện, nó mang ý nghĩa trận cục này sắp đến hồi kết thúc."
"Ầm"
Mặt ao nổi lên một bọt nước lớn. Chỉ thấy một con quái vật khổng lồ nhảy ra khỏi ao, nó như xuyên qua một tầng thế giới, đầu một nơi, thân một nơi, to lớn đến mức không thể nhìn thấy đầy đủ.
"C·ô·n...... Bằng!"
Tần Thú sửng sốt.
"Hắn c·hết rồi, c·hết ở Tiên Cổ, cho đến nay hài cốt khổng lồ của hắn vẫn còn nằm ở trên con đường Vĩnh Sinh kia đấy." Ông lão tùy ý đáp.
Tần Thú nghe xong kinh hồn táng đởm. Trong mộng, hắn nhìn thấy một phần nhỏ của trận đại chiến, chỉ từ tiếng la g·iết, đã có thể cảm nhận được sự bi tráng và khốc liệt của trận chiến đó.
"Ngươi nói, cuộc đời ta đã t·r·ải qua, chính là cuộc đời ngươi đã t·r·ải qua, vậy thì....." Cảm xúc Tần Thú bỗng nhiên có chút xuống dốc, trong lòng như có một đáp án bi thương.
"Vậy thì.....ta chỉ là một giấc mộng của ngươi, dùng để hoàn thiện tâm cảnh của ngươi thôi sao?" "Ta là giả, là thế giới ảo này từ đầu đến cuối không hề có ta, đúng không?" "Đồ nhi của ta, người yêu của ta, cùng ta đã t·r·ải qua tất cả........"
Tần Thú bỗng ngẩng đầu lên, nước mắt đã rơi đầy mặt. Chuyện thật vậy... Sao có thể không khiến người ta tan vỡ chứ! Hết thảy đều chỉ là mộng. Những người đã gặp, những chuyện đã qua, những con người có m·á·u có t·h·ị·t đều là ảo ảnh.....
"Đừng vội, khóc sớm thế." Ông lão nghe vậy liền cười an ủi.
"A? Ờ!" Tần Thú vội quệt nước mắt, u oán nói: "Ngài nói sớm đi, làm con sợ muốn c·h·ết."
"Ha ha ha..." Ông lão khẽ cười, "chuyện của ta vẫn chưa kể xong đâu."
"Năm đó, trận chiến đó, ta đánh giá thấp sức mạnh của những sinh linh quỷ dị, ta đã tìm sai lịch sử, trên thực tế, trong biển vĩnh sinh quỷ dị đó, có đến mười con quỷ dị tổ linh, ngoài ra còn có những Tiên Đế, Tiên Tôn cường giả đã bị bọn chúng xâm chiếm, n·h·ụ·c thân có thể bị chúng dùng để chiến đấu...... Nhưng mà, điều quan trọng nhất là ta phát hiện chúng từng bước xâm chiếm ý chí vũ trụ, tại bản nguyên vũ trụ chế tạo một vùng biển quỷ dị, nó được hình thành từ vô vàn linh hồn thể, thân ở trong vùng biển kia, chúng sẽ bất t·ử bất diệt lại không hủ, dù ta có thể g·iết được chúng, thì qua một thời gian thai nghén, chúng vẫn có thể hồi sinh, l·ắ·ng đọng tại phía tr·ê·n Vạn Cổ Đại Đạo. Mà vùng biển kia, còn được gọi là "biển vĩnh sinh". Khi hiểu ra mọi chuyện, ta đã chọn hóa vạn cổ, trong từng luân hồi tìm phương pháp giải quyết."
"Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín, để lại một, cái 'một' đó chính là biến số mà ta đang tìm, và ngươi chính là cái 'một' đó."
Ông lão nhìn Tần Thú.
Tần Thú cũng nhìn lại. "Vậy thì, hiện tại ta xem như là một cá thể đ·ộ·c lập, hay là mang gánh nặng mà ông nói là kết quả của 'một' sau khi lột x·á·c.....rốt cuộc ta có tính là ông không?"
"Ha ha, ngươi muốn là thì là, ngươi không muốn là thì không là." Ông lão vung cần câu lên, lại câu được một con quái vật khổng lồ khác, nhưng vẫn như lần trước, con quái vật khổng lồ kia nhanh chóng ẩn mình trong ao, "Thiên địa là một cuộc luân hồi, hết thảy đều là do đạo của ta và pháp thuật huyễn hóa, nhưng pháp thuật của ta đã có thể hợp với dòng chảy thời gian, cho nên tất cả nhân sinh ngươi đã t·r·ải qua, những nhân vật mà ngươi đã từng biết đều là thật....Hơn nữa, tất cả mọi thứ đều chỉ là để cho cái "một" đã trốn đi kia có tâm cảnh viên mãn. Ngươi gánh chịu ảo ảnh của ta, nhưng ngươi lại là một cá thể đ·ộ·c lập. Ngươi có thể là Đạo Tổ, nhưng ta đã ch·ết ở Tiên Cổ. Ta tỉnh mộng trận này, là để gặp ngươi ở đây, giúp ngươi chứng đạo viên mãn."
"Có vẻ là đã hiểu, nhưng lại cũng hình như không hiểu. Tóm lại, ý ông là, ta xuất hiện vì lựa chọn nào đó của ông, nhưng ta lại là một cá thể đ·ộ·c lập?"
"Xem như vậy đi, vậy giờ tới vấn đề của ta."
Ông lão từ từ xoay người lại, nhìn Tần Thú bằng đôi mắt thâm sâu dường như đã trải qua vô vàn thăng trầm. "Xin hỏi, ngươi có nguyện gánh vác đạo của ta, quét sạch quỷ dị, bảo vệ chúng sinh?"
Nói rồi, thân thể ông lão chậm rãi tan biến, hóa thành những điểm sáng nhỏ lơ lửng tr·ê·n mặt ao, ngay lúc đó, trong ao xuất hiện một vệt sáng chập chờn.
"Nếu nguyện, hãy bước vào ao này, nắm chặt vệt sáng này."
"Đây là.....cái gì?" Tần Thú hỏi.
"Đây là một bản nguyên vũ trụ không bị ăn mòn, bên trong chứa đựng đạo lý của ta, nắm giữ nó, từ đây về sau, cái 'một' của ngươi sẽ đại đạo viên mãn, chứng vĩnh hằng. Mà khoảnh khắc ngươi nắm nó, thế gian sẽ không còn Đạo Tổ nữa, mà ngươi, chính là đạo tổ mới, ngươi sẽ theo nguyện vọng của chúng sinh, dựng chiến kỳ, g·iết vào mảnh đất vô đạo kia, triệt để quét sạch hắc ám quỷ dị, trả lại sự an bình cho chúng sinh, trả lại sự hưng thịnh cho thế gian...."
"Ta..." Tần Thú do dự. Hắn nhìn vệt sáng lơ lửng trước mắt. Tiến lên một bước, chứng vĩnh hằng, bất t·ử bất diệt. Nhưng........
"Quỷ dị, không phải là g·iết không ch·ết sao?"
"Vạn cổ luân hồi, ta đã tìm ra phương pháp tiêu diệt hoàn toàn quỷ dị."
"Thật sao, vậy thì cơ hội thắng của chúng ta chẳng phải rất lớn." Tần Thú có chút vui vẻ.
Ông lão lại im lặng một lúc. Tần Thú dường như cảm nhận được sự trầm mặc của ông lão, liền hỏi: "Lần này chúng ta sẽ thắng sao?"
"Sẽ thắng."
"Ha..."
"Nhưng cũng sẽ c·hết."
"..........."
"Kiểu biến m·ấ·t hoàn toàn."
"..........." Tần Thú trầm mặc.
"Đổi lấy phương pháp bằng m·ạ·n·g s·ố·n·g phải không?"
"Đúng vậy."
"Nhưng ta.......không muốn c·hết." Vẻ mặt Tần Thú kinh ngạc. Hắn cúi đầu nhìn đôi bàn tay của mình, hốc mắt dần dần ửng đỏ. "Đã bao nhiêu năm rồi, ta vẫn luôn cẩn trọng như dẫm tr·ê·n băng mỏng, ta tuy biết có lúc mình rất mạnh, nhưng vẫn không dám xuống núi, chỉ sợ sơ sẩy. Ta từng không ít lần đứng tr·ê·n núi, nhìn về phía nhân gian phồn hoa, nhìn những núi sông hùng vĩ, nhìn những kẻ ngao du thiên địa, tu luyện tùy hứng, nhìn những công tử phong lưu ngắm hoa, uống rượu, đùa mỹ nhân.... Thế gian lớn biết bao, thiên địa bao la như thế, ta ngưỡng mộ mọi thứ đó, nhưng chưa từng t·r·ải qua...... Trước đây, ta tưởng Tiên Đế chính là đỉnh cao của thế giới này, hệ th·ố·n·g là ông trời ban cho ta đặc ân, chỉ cần an phận thủ thường tu luyện tới cảnh giới kia, thì ta có thể trường sinh bất t·ử, tùy ý vui đùa giữa nhân thế, ngắm gió, ngắm trăng, đùa giỡn những cô nương xinh đẹp, có một mối tình hoa tuyết trăng gió.... Sau đó làm vẻ thâm tình, không nỡ ly biệt.....rồi quay người đi đến một Ôn Nhu Hương khác........Ta vẫn chưa thể phục sinh đồ nhi của mình..... Mấy vạn năm rồi, ta đến con nối dõi cũng không có.....Ta vẫn còn phải chờ con lươn ngu kia có trí thông minh chứ....Thực ra không có trí thông minh cũng tốt, sống vô lo, vui vẻ......Nhưng.....Ta thật sự rất s·ợ c·hết mà. Ta vẫn chưa được sống đủ, ta......Cảm thấy mình không thể gánh vác nổi trọng trách này........." Tần Thú luyên thuyên nói, như một kẻ ngốc đang lảm nhảm. Còn vệt sáng thì chìm n·ổi cách đỉnh đầu hắn không xa, im lặng lơ lửng... yên tĩnh... lơ lửng. "Chúng sinh và ta thì liên quan gì?"
"Ta tu tiên chỉ để sống lâu thôi mà!"
"Ta chỉ là vì s·ợ c·hết, muốn sống, sống mãi, sống lâu....."
Trong giây lát, kẻ ngốc đang luyên thuyên đã nước mắt lưng tròng, có lẽ trong lòng hắn đã biết trước kết cục của mình.
"Ta có thể có lựa chọn của riêng mình không?"
Tần Thú cúi đầu lẩm bẩm.
"Có thể."
Trong vệt sáng, khuôn mặt ông lão lại một lần nữa ngưng tụ. Tần Thú cũng nhìn ông. "Ngươi không sợ ta không đi theo kế hoạch của ngươi, để cho vạn cổ tâm huyết của ngươi tan thành mây khói?"
"Không sợ." Ông lão lắc đầu cười, "Vì ta biết, ngươi sẽ không như vậy. Mà trong lòng ngươi cũng biết, ngươi sẽ không làm vậy, nếu không, ngươi sẽ không lảm nhảm như một kẻ ngốc lâu như vậy."
"A....ha ha.....ha ha ha ha.........." Tần Thú bỗng ngửa mặt lên trời cười lớn, hắn cười điên cuồng, cười bất đắc dĩ, cười cô độc.
"Đúng vậy, ta biết."
"Nếu một con lươn bị nhốt ở con đường Vĩnh Sinh đó sau vạn năm thì cũng tàn tạ rồi, nó không chống đỡ được bao lâu nữa đâu, và ở thế giới này quỷ dị sẽ lan tràn khắp vũ trụ, nuốt chửng chín phần sinh linh để bù đắp cho chúng, chín phần đó vẫn tiếp tục bị nuôi dưỡng như 'ấu trùng độc' trong l·ồ·ng giam đợi ngày trưởng thành để rồi tiếp tục thu hoạch....Khi tất cả không còn, vợ con ta, đồ nhi ta, bạn bè ta......đều đã rời đi.......Vậy thì ý nghĩa sống của ta còn là gì chứ?"
Tần Thú cúi đầu trầm mặc. Hắn hữu tâm. Nên hắn s·ợ c·hết. Hắn hữu tâm. Nên hắn....nhớ chúng sinh. Dù nói nhiều bao nhiêu đi nữa, hắn cũng chỉ đang xả sự tan vỡ khi phải đối diện với vận mệnh định sẵn mà thôi.
"Ha ha....""Nhân gian bất quá cũng chỉ là một cuộc luân hồi, có nhiều người đã ngã xuống, thì có sao nếu mình cũng c·hết?"
Tần Thú đã quyết, liền bước một bước vào mặt ao, không chút lưu luyến nắm lấy vệt sáng bản nguyên vũ trụ.
Trong chớp mắt, thời gian lưu chuyển, vô số đại đạo gầm thét, Hỗn Độn thể trong Tần Thú ầm ầm rung chuyển, cộng hưởng, giao hòa, xác minh với những bản nguyên đại đạo của Đạo Tổ.....
Giờ khắc này, vũ trụ vạn cổ, trong mỗi dòng sông thời gian đều có những "bụi ánh sáng" xuất hiện, đó là những thần niệm của Đạo Tổ t·à·ng ẩn trong dòng sông thời gian. Mỗi thần niệm đều là một sự lĩnh ngộ đại đạo, mang theo những hệ th·ố·n·g tu luyện khác nhau. Hắn hóa đạo vạn cổ, chính là vì sự trở về này.
Trong vũ trụ bao la, thời gian vô tận, ức vạn vạn sợi suy nghĩ đếm không xuể, giống như đom đóm hội tụ thành một dải ngân hà lập lòe, từ quá khứ đến tương lai, tụ về một điểm ở hiện tại, tiến vào trong cơ thể Tần Thú. Từ khoảnh khắc nắm chặt bản nguyên vũ trụ, Tần Thú như thể lại mơ một giấc mộng. Chỉ là trong giấc mộng này, là vô vàn cái tôi trải nghiệm chân thực trong các dòng thời gian khác nhau...... Và hiện tại, bọn họ đang hướng về bản thể mà đến, để bản thể từng chút một cảm ngộ. Đây là một giấc mộng dài bất tận... Đây là một giấc mộng dài đến mức quên cả thời gian... Hằng hà sa số, khoảnh khắc chớp mắt, lại chứa đựng một mối tình cảm kéo dài vạn cổ.... Đạo Tổ, vốn là một tu sĩ phàm nhân bình thường, trải qua gian nan sóng gió để trở thành đỉnh phong của một thời đại, nhưng cuối cùng lại cam tâm tình nguyện vì thiên địa đại đạo, vì đông đảo chúng sinh, vì tất cả sinh linh hữu tri trên thế gian, mà một mình nhận lấy sự cô tịch vạn cổ, mở ra một con đường thông thiên. Một nhân vật như vậy, khiến Tần Thú vô cùng kính nể. Và khi Tần Thú tự mình cảm thụ được từng đạo cảm ngộ, từng nhân sinh hùng vĩ tráng quan được ngưng tụ từ những "vi diệu" đó, hắn không khỏi rơi lệ trong giấc mộng... Từ đó về sau, hắn chính là Đạo Tổ, Đạo Tổ cũng chính là hắn... Thời gian trôi đi không hay biết... Đến một ngày, một bóng hình xuất hiện trong mộng của Tần Thú. Chủ thể và phân thân của Tần Thú trong khoảnh khắc đó từ từ hòa làm một. Cái "một" đó đã viên mãn. Và cũng vào khoảnh khắc ấy, đại đạo vũ trụ cộng hưởng, dòng sông thời gian hiển lộ trên Chư Thiên, trong hư không, trên thời gian, trong Chư Thiên Vạn Giới, từng đóa sen vàng lặng lẽ nở rộ, trải khắp mọi ngóc ngách vũ trụ. Và giữa vũ trụ cô quạnh dường như vĩnh hằng đó, rơi xuống một trận mưa bụi vàng vĩnh hằng. Đây là trận "đạo vũ" lớn nhất trong lịch sử.
Trong mộng gặp ta, tức chứng vĩnh hằng....
Cùng lúc đó.
Sâu trong vũ trụ.
Một vùng tối tăm mờ mịt, trên một Vĩnh Sinh Lộ không nhìn thấy điểm cuối, bỗng vang lên một tiếng nức nở.
"Sư phụ, có phải sư phụ đã trở về rồi không....."
Cũng đồng thời ở nơi này, cuối Vĩnh Sinh Lộ, trong một vùng biển lớn màu đen, đột nhiên dâng lên những con sóng dữ, kèm theo những tiếng gầm trầm thấp đầy giận dữ.
"Hỗn đản, con trùng trăm chân chết vẫn còn giãy giụa!"
"Cũng được, để chúng ta ở kiếp này, diệt s·á·t sạch sẽ lũ sâu bọ các ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận