Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi
Chương 366: Nguyên Bảo, non muốn đăng cơ sao?
"Chương 366: Nguyên Bảo, con muốn đăng cơ sao?"
"Nói gì không nói, lại đi nói ta nuôi Tể Tể mập ú mập ịch, mẹ ngươi, nghiền xương thành tro cũng hời cho ngươi." Tần Thú nghĩ linh tinh lẩm bẩm chửi rủa.
Sau đó bàn tay nhẹ nhàng vẫy một cái, mấy chiếc nhẫn trữ vật xuất hiện trong tay.
Tần Thú đưa cho Tiêu Vũ.
"Nguyên Bảo, cái này coi như là sư công cho con lễ trưởng thành."
"Cám ơn sư công." Tiêu Vũ nhận nhẫn trữ vật nhét vào trong ngực, khiến Tiêu Huyền bên cạnh nhìn mà nhỏ dãi.
Đây chính là mấy vị đại năng Động Hư cảnh gia tài, có thể nói là rất phong phú.
Bên dưới Chu Tước đài, chúng đại thần nhìn một màn này, đều vô cùng kích động, bọn họ không hề nghĩ đến, vị hoàng tử này của chúng ta lại có hậu thuẫn vững chắc như vậy, năm sáu vị đại năng Động Hư cảnh nói giết là giết, không chút do dự, vô cùng dứt khoát quyết đoán, quả thực nhanh đến mức khiến người ta hoài nghi nhân sinh.
Cảnh tượng này càng khiến cho người ta thoải mái đến mức muốn bay lên.
Dù sao, giây trước bọn họ còn đang sợ hãi cùng tức giận.
Một giây sau liền như sau cơn mưa trời lại sáng, vẫn là trời quang mây tạnh kiểu đó, sảng khoái vô cùng.
Đông!
Theo một tiếng chuông vang lên, chúng thần nhao nhao dập đầu xa bái.
"Chúng ta chúc mừng điện hạ lễ trưởng thành kết thúc buổi lễ."
"Nga nga nga... các ngươi khách khí quá, miễn lễ hết đi." Tiêu Vũ thích thú cười lớn.
Bốp!
Yêu Nguyệt thấy vậy, vỗ lên cái trán trắng nõn.
"Phu quân, sao con trai ta cười lên trông ngốc thế không biết?"
"Không sao phu nhân, lát nữa ta lấy dây lưng đánh nó, để nó sửa đổi là được." Tiêu Huyền an ủi Yêu Nguyệt.
"Nga nga nga..." Ai ngờ lúc này, Nhất Cam đứng trước mặt hắn bỗng nhiên cũng bóp cái eo mập ú cười lớn, nhìn phía dưới khung cảnh náo nhiệt, bàn tay nhỏ bé vui sướng phồng lên.
"A? Tứ Vô non vừa nói chuyện với nga sao?" Nhất Cam quay đầu gãi gãi cái đầu nhỏ hỏi.
"Không có mà tiểu sư tỷ ^▼^" Trên mặt Tiêu Huyền trong nháy mắt rạng rỡ như hoa cúc.
"À à." Nhất Cam gật cái đầu nhỏ, lập tức lại hỏi: "Tứ Vô, khi nào chúng ta ăn cơm nha, nga đói sắp gầy rồi."
Đói không gầy ngươi đấy.
Tiêu Huyền trong lòng nhổ nước bọt, trên mặt vẫn là vẻ tươi cười.
"Sư tỷ yêu dấu, cơm xong ngay đây, tỷ chờ một chút, lát nữa nhất định sẽ cho tỷ ăn thật vui vẻ, no nê mập mạp nha."
Yêu Nguyệt: ... Phu quân ngươi nói chuyện giọng ẻo lả thật ghê tởm.
"Nga nga nga... nhà Tứ Vô non tốt thật, có đủ thứ để ăn, ngay cả bánh ngọt không phải t·h·ị·t t·h·ị·t cũng ngon a, chờ nga về núi, nga muốn mang nhiều chút về có được không?" Nhất Cam chớp mắt nhỏ một mặt chờ mong hỏi.
"Không có vấn đề." Tiêu Huyền lúc này sảng khoái đáp ứng.
Nhất Cam nghe vậy càng vui vẻ hơn, còn nhân cơ hội tranh công nói: "Tứ Vô non tốt quá, nga nói cho non biết, ở trên núi, nga mỗi ngày đều chia cho Nguyên Bảo thật nhiều t·h·ị·t t·h·ị·t, cho nên ngươi cũng phải chuẩn bị thêm chút t·h·ị·t t·h·ị·t cho nga mang về, biết không."
Yêu Nguyệt: ... Ta cám ơn ngươi nha!
"Tiệc rượu bắt đầu!"
Hoàng tử lễ trưởng thành, bày tiệc rượu, khao thưởng tam quân, dân chúng Hoàng thành, khắp nơi vui mừng, kéo dài ròng rã bảy ngày.
Trong bảy ngày này, Nhất Cam dẫn theo Tiểu Bàn cùng Hắc Thố ăn rất vui vẻ.
Bọn họ từ bàn này ăn đến bàn kia, từ bàn kia ăn đến bàn nọ, rồi từ bàn nọ ăn đến cái...cái... bàn khác.
Hoàng thành bày 3000 bàn tiệc rượu, người khác đều là ăn qua loa rồi dừng, trò chuyện vui vẻ, mà ba người bọn họ, không, phải nói là bốn người, còn có vị hoàng tử vừa trưởng thành của chúng ta, là thật chỉ chăm chú ăn cơm không thôi, từ sáng tới tối, ăn từ đầu đến cuối, mệt thì nằm xuống nghỉ một chút, nghỉ xong thì đứng dậy ăn tiếp.
Tiếng ợ hơi vang dội như sấm.
"Nguyên Bảo, nhà con có quá nhiều cơm ngon, lại còn đủ kiểu, mắt nga nhìn muốn lòi ra rồi, miệng càng ăn không xuể."
"Nga nga nga... tiểu sư cô thích là được."
"Vậy Nguyên Bảo, sau này con có thể tổ chức lễ trưởng thành nhiều lần nữa không, như vậy, nga sẽ được ăn thêm mấy trận."
"Tiểu sư cô, người cả đời chỉ có một lần trưởng thành, không tổ chức được nữa, lần sau đợi đến khi con thành hôn, sinh con nối dõi, hoặc là đăng cơ may ra mới có tiệc rượu trọng thể thế này."
"Ôi, vậy Nguyên Bảo, con nhanh đi thành hôn đi, đến lúc đó con sinh thêm mấy đứa bé, mỗi lần sinh một đứa bọn nga lại tổ chức một bữa đại tiệc thế này, có được không?"
"Ách... Tiểu sư cô, con còn nhỏ, bây giờ không muốn kết hôn."
"Chi chi, chi chi, vậy thì con đi đăng cơ." Hắc Thố nhảy nhót lên, nó cảm thấy mình thật thông minh lúc này.
"Ừ, Nguyên Bảo, con có thể đăng cơ mấy lần, đăng một lần, thoái vị một lần, rồi đăng tiếp, lại thoái vị, cứ thế tuần hoàn, như vậy ta và Nhất Cam sẽ được ăn tiệc không hết."
"Chi chi, chi chi, bà mẹ ơi, Tiểu Bàn hôm nay mày thông minh thật sự."
"Hừ hừ hừ, ta Cẩm Lý đại vương vốn là thông minh mà." Tiểu Bàn đắc ý ngẩng đầu lên.
Tiêu Vũ: ...
Cha ta còn đang tại vị đây này.
"Không sao, Nguyên Bảo non muốn đăng cơ thì cứ nói, ngày mai nga sẽ bảo Tứ Vô xuống đây." Nhất Cam vung tay lên.
Khiến cho Tiêu Huyền ở nơi xa đang nhấm nháp rượu ngon nghe được mà lảo đảo suýt ngã.
"Ừ, Nguyên Bảo con muốn đăng cơ thì nhớ nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ bảo Tứ Vô xuống."
"Chi chi, Nguyên Bảo đăng cơ! Nguyên Bảo bày tiệc!" Tiểu Bàn và Hắc Thố giơ cao tay nhỏ cánh tay reo hò.
Các đại thần đang dùng cơm bên cạnh thấy vậy, đều rón rén lách ghế nhỏ rời xa cái nơi thị phi này.
...
Bên trên Đăng Tiên các, cánh hoa bay tán loạn.
Tần Thú khoanh chân ngồi dưới gốc đào, trước mặt bày rất nhiều vật liệu xây dựng trận pháp, hắn tiến hành luyện hóa từng cái và khắc họa trận văn.
Bảy ngày sau.
Trận pháp trên không Hoàng thành rực rỡ hẳn lên.
"Trận này có thể ngăn cản được tất cả tu sĩ trong Động Hư cảnh." Tần Thú nói với Tiêu Huyền.
"Làm phiền sư tôn." Tiêu Huyền khom người nói một câu.
"Ừ." Tần Thú khẽ gật đầu, lại nói: "Những người bị giết trong lễ trưởng thành của Nguyên Bảo mấy ngày trước kia, thế lực sau lưng bọn họ lại gây uy hiếp?"
"Có một chút, nhưng không sao." Tiêu Huyền mở miệng giải thích, "Trong đó khó nhằn nhất cũng chỉ là cái Thanh Mộc hoàng triều và Thiên Dương hoàng triều, bất quá hai thế lực lớn này còn chưa có Hợp Thể cảnh, cho nên vẫn nằm trong phạm vi khống chế."
"Chờ đồ nhi tiến vào Động Hư cảnh, những chuyện này sẽ không tính là gì."
"Động Hư cảnh!" Tần Thú ngước mắt nhìn về phía Tiêu Huyền, "Ngươi tuy thiên phú hiếm thấy, chiến lực siêu tuyệt, nhưng chênh lệch giữa Động Hư tầng một và Động Hư tầng chín vẫn rất lớn.
Có lẽ ngươi có vài át chủ bài, nhưng làm sao xác định được người khác cũng không có?
Hơn nữa thiên hạ này rộng lớn, người tài xuất hiện lớp lớp, vẫn là đừng quá tự phụ, khi cần thận trọng vẫn nên cẩn trọng một chút, tránh lật thuyền trong mương." Tần Thú kiên nhẫn dặn dò.
"Ta biết rồi sư tôn." Tiêu Huyền gật đầu đáp lời, Di Nhiên cười nói: "Sư tôn, con có tự tin, thật ra nếu bây giờ con muốn, cũng có thể cưỡng ép tiến vào Động Hư chi cảnh, bất quá con vẫn luôn chờ đợi, chờ một thời cơ.
Chỉ cần phân thân con đủ sức luyện hóa món đồ trong Cửu Thiên bí quật, cùng bản thể cùng nhau bước vào Động Hư chi cảnh, đến lúc đó chiến lực của con sẽ không thể địch nổi, dù không dám nói vô địch Động Hư, nhưng Thanh Mộc, Thiên Dương hai đại hoàng triều con còn không thèm để vào mắt."
"Được rồi, tự con nắm chắc là được." Tần Thú nhìn đồ nhi lúc nào cũng hăng hái, cũng không nói gì thêm.
Mỗi người đều có con đường muốn đi và đạo lý muốn theo đuổi, hắn không ép buộc quấy nhiễu, chỉ cần dưới tình huống đảm bảo an toàn cho bản thân, hắn cố hết sức giúp đỡ những việc có thể làm là được rồi.
Dù sao tình thầy trò một trận, đã là duyên phận, cũng có tình cảm rất sâu đậm.
Sau ba ngày, Tần Thú muốn rời đi.
Hắn gọi Nhất Cam đang cưỡi ngựa lùn đi dạo khắp nơi trong hoàng cung.
"Nhất Cam, về nhà thôi."
"Nga không, nga muốn ở nhà Tứ Vô chơi." Nhất Cam xách ngựa lùn lên rồi chạy, trốn trong hoàng cung trùng điệp.
Tiểu Bàn còn nhảy thẳng xuống hồ, biến thành một con cá lớn trốn sâu dưới đáy hồ, còn bảo đàn em hỗ trợ yểm hộ.
Chỉ có Hắc Thố luống cuống chi chi tán loạn, biến thành Hắc Thố một đầu cắm vào bụi cỏ, cái mông nhỏ vểnh ra ngoài không yên phận lay động.
"Nhất Cam, nên về nhà thôi, sư phụ sẽ tức giận đó." Tần Thú tăng thêm chút ngữ điệu.
Thần thức hắn phiêu đãng trong phòng bếp, thấy Nhất Cam muốn chui vào trong cái vại nước nhỏ nhưng lại bị kẹt ở miệng vại, đang lo lắng cuống cuồng, không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Sư công, để tiểu sư cô ở nhà con chơi một thời gian đi." Cuối cùng vẫn là Nguyên Bảo cầu xin, lúc này Tần Thú mới thôi.
Hắn gọi mấy đứa nhóc kia lại dặn dò vài lần, "Còn phải ngoan ngoãn hơn nữa, đừng có gây sự, đừng có đánh nhau tùy tiện, đừng rời khỏi phạm vi Hoàng thành..."
"Vâng, sư phụ, nga biết rồi." Nhất Cam đáp lời rất nhanh.
Nhưng mà Tần Thú còn chưa dứt lời.
Sắc mặt Tần Thú hơi tối sầm lại, muốn đánh cho cái thằng ngốc này một trận cho nhớ đời, nhưng Tần Thú biết, đánh cũng không làm cho nó nhớ lâu được, thế là đành thôi, chỉ đành quay lại dặn Đại Mỹ thêm vài câu, để nàng để ý tới mấy tên tiểu ngốc này.
Đại Mỹ luôn miệng vâng dạ.
"Các con ở đây phải nghe lời Đại Mỹ, biết không?"
"Dạ biết, sư phụ (chủ nhân)."
"Đại Mỹ, mấy đứa ngốc này nếu không nghe lời cô thì cứ dùng tiểu Bản Bản ghi lại, đợi về núi, ta sẽ lần lượt giáo huấn bọn nó."
"Dạ, con biết rồi chủ nhân." Đại Mỹ nhu thuận gật đầu.
Tần Thú lưu lại một đạo kiếm ý trong cơ thể mấy đứa nhóc, lúc này mới mang Trường Sinh rời đi.
Trước khi đi, Tiêu Huyền và Nguyên Bảo vẫn giữ Trường Sinh ở lại một thời gian, đương nhiên là Trường Sinh từ chối liên tục.
Hắn rất muốn ở lại, dù sao hoàng cung phồn hoa như thế, một kẻ phàm phu tục tử ở trong này cũng rất thoải mái, hơn nữa nơi này còn có hai đứa nhóc mình nuôi lớn, nhưng hắn vẫn cảm thấy, nơi có sư phụ là an toàn nhất.
Thế là, Trường Sinh theo Tần Thú phiêu nhiên mà đi.
A, là bị Tần Thú kéo đi thì đúng hơn.
...
"Sư phụ đi rồi." Tiêu Huyền nhìn theo bóng dáng biến mất.
Quay đầu lại liền gọi Nguyên Bảo vào trong cung điện.
"Con trai, mấy cái nhẫn trữ vật mà sư công cho con đâu, đưa ra đây."
"Cha muốn làm gì?"
"Con à, đồ vật trong đó quá mức quý giá, con giữ không được, cha vì an toàn của con thôi, con đưa cho cha, cha thay con giữ trước, sau này sẽ từ từ cho con dùng."
"Không cần cha, con giữ được mà."
"Đợi lát con ạ, con không giữ được."
"Cha ơi, con thật sự giữ được mà."
Bốp!
Tiêu Huyền tháo dây lưng bên hông ra, run lên vài cái, không khí nổ tanh tách.
"Con trai, cha nói con giữ không được là giữ không được, ngoan, nghe lời, cha thay con giữ trước, đợi sau này con làm thái tử cha cho thêm."
"Vậy cha ơi, khi nào con làm thái tử ạ?"
"Không vội, cứ chờ một chút đã."
"Đợi đến khi nào ạ?"
"Đợi khi nào cha vui."
"Vậy cha khi nào mới vui ạ?"
"Con nhóc này, nói chuyện với Lão t·ử sao nhiều lời vậy, nhanh lên, mau nộp ra, nếu không cha chỉ có thể dùng gia pháp hầu hạ." Tiêu Huyền mặt nghiêm nghị nói.
"A." Tiêu Vũ khẽ gật đầu, quay đầu liền gào thét về phía ngoài điện: "Tiểu sư cô, tiểu sư cô, cứu m·ạ·n·g!"
"Đừng kêu, con đừng có kêu đã, cha không có ý đó..." Tiêu Huyền vội vàng tiến lên che miệng Tiêu Vũ, nhỏ giọng lại sốt ruột nói.
"A? Có phải Nguyên Bảo đang gọi nga không?" Hoàng cung rất lớn, Nhất Cam đang cưỡi ngựa lùn tản bộ ở một con đường nhỏ râm mát dưới bóng cây cùng mấy người kia lập tức dừng lại, nhanh chóng xuống ngựa, xách ngựa lùn lần theo phương hướng âm thanh liền chạy tới.
"A a a, tiểu sư tỷ, hạ thủ lưu tình a, ta không có ý đó mà... Ngao ngao gào..."
Chỉ lát sau, bên trong đại điện hoàng cung liền truyền đến từng đợt tiếng kêu rên.
Ba ngày sau, càng có tin đồn ngầm truyền đến.
Kháo Sơn Vương ở trong hoàng cung đánh đuổi cả bệ hạ hiện tại, ngay cả hai con hắc bạch gấu trúc bên cạnh nàng cũng động thủ, cùng nhau xông lên đánh bệ hạ.
Đương nhiên, đây chỉ là tin đồn, không đáng tin, thực tế rất nhiều người nghe được tin này sau cũng chỉ cười một cái, coi như lời đồn cho vui.
Nhưng, cũng có một số ít người có địa vị cao biết được một ít nội tình, bị khiếp sợ á khẩu không trả lời được, đợi khi suy ngẫm sâu xa ý nghĩa của nó rồi, lập tức nghiêm lệnh người trong nhà ngàn vạn lần không được đi trêu chọc vị Kháo Sơn Vương kia.
...
Bên trên Ô Quy sơn.
Tần Thú vừa về đến nơi, đã thấy Đại Bảo lo lắng chạy vọt ra từ rừng trúc, lay bắp đùi của Tần Thú, bất mãn lẩm bẩm: "Lẩm bẩm lẩm bẩm... các ngươi đi đâu vậy? Sao không mang ta theo?"
"Lẩm bẩm lẩm bẩm... Nhất Cam đâu? Nhất Cam đi đâu rồi?"
"Lẩm bẩm lẩm bẩm..."
Tần Thú nhìn con gấu trúc lớn không ngừng lẩm bẩm, có lỗi an ủi: "Ây da, thật xin lỗi a Đại Bảo, bỏ quên con mất rồi."
"Nhất Cam bọn nó đi nhà Tứ Vô chơi rồi, qua một thời gian nữa mới về, con cứ về rừng trúc gặm trúc đi, có được không?"
"Lẩm bẩm lẩm bẩm... không muốn không muốn, ta muốn tìm Nhất Cam, ta muốn đi cùng Nhất Cam."
Đại Bảo ngoan ngoãn đi, Nhất Cam các nàng sẽ về nhanh thôi mà."
"Lẩm bẩm lẩm bẩm, lẩm bẩm lẩm bẩm... ta không nghe ta không nghe vương bát niệm kinh, ta chỉ muốn tìm Nhất Cam, ngươi dẫn ta đi tìm Nhất Cam."
Đại Bảo ra sức cọ bắp đùi của Tần Thú, Tần Thú làm sao đẩy cũng không ra.
"Hứ, ngươi còn lên mặt à." Tần Thú cười, "Để xem ai càng cố chấp hơn."
Thời gian sau đó, Tần Thú tu luyện Đại Bảo vểnh mông cọ hắn, Tần Thú ăn cơm Đại Bảo phun nước bọt, Tần Thú đánh cờ Đại Bảo lật tung bàn cờ, Tần Thú đánh Đại Bảo thì Đại Bảo lẩm bẩm lẩm bẩm, Tần Thú bất đắc dĩ, đồng ý đưa hắn đi tìm Nhất Cam.
"Lẩm bẩm lẩm bẩm..."
Đại Bảo vui vẻ chạy vào rừng trúc, lát sau mặc quần yếm, ôm một cái rổ bóng chạy ra, rồi lại chạy đến sân, vểnh mông lên khiêng đứng cái khung bóng rổ lên.
Cuối cùng mới rất vui vẻ chạy đến trước mặt Tần Thú, hưng phấn nhảy cà tưng ra hiệu nói: "Lẩm bẩm lẩm bẩm... chúng ta nhanh đi tìm Nhất Cam đi."
Đại Bảo nhắm mắt lại, không chạm đất không cho phép mở mắt.
"Lẩm bẩm lẩm bẩm..." Tốt đó."
"Đi thôi." Tần Thú lùi về sau mấy bước, lấy đà chạy một cái, đá một cước vào mông Đại Bảo, đá Đại Bảo ra khỏi Đại Hoang.
"Lẩm bẩm lẩm bẩm..."
Trên bầu trời, mây mù nhanh chóng trôi qua, Đại Bảo nhắm tịt đôi mắt nhỏ, vui vẻ lẩm bẩm.
"Nói gì không nói, lại đi nói ta nuôi Tể Tể mập ú mập ịch, mẹ ngươi, nghiền xương thành tro cũng hời cho ngươi." Tần Thú nghĩ linh tinh lẩm bẩm chửi rủa.
Sau đó bàn tay nhẹ nhàng vẫy một cái, mấy chiếc nhẫn trữ vật xuất hiện trong tay.
Tần Thú đưa cho Tiêu Vũ.
"Nguyên Bảo, cái này coi như là sư công cho con lễ trưởng thành."
"Cám ơn sư công." Tiêu Vũ nhận nhẫn trữ vật nhét vào trong ngực, khiến Tiêu Huyền bên cạnh nhìn mà nhỏ dãi.
Đây chính là mấy vị đại năng Động Hư cảnh gia tài, có thể nói là rất phong phú.
Bên dưới Chu Tước đài, chúng đại thần nhìn một màn này, đều vô cùng kích động, bọn họ không hề nghĩ đến, vị hoàng tử này của chúng ta lại có hậu thuẫn vững chắc như vậy, năm sáu vị đại năng Động Hư cảnh nói giết là giết, không chút do dự, vô cùng dứt khoát quyết đoán, quả thực nhanh đến mức khiến người ta hoài nghi nhân sinh.
Cảnh tượng này càng khiến cho người ta thoải mái đến mức muốn bay lên.
Dù sao, giây trước bọn họ còn đang sợ hãi cùng tức giận.
Một giây sau liền như sau cơn mưa trời lại sáng, vẫn là trời quang mây tạnh kiểu đó, sảng khoái vô cùng.
Đông!
Theo một tiếng chuông vang lên, chúng thần nhao nhao dập đầu xa bái.
"Chúng ta chúc mừng điện hạ lễ trưởng thành kết thúc buổi lễ."
"Nga nga nga... các ngươi khách khí quá, miễn lễ hết đi." Tiêu Vũ thích thú cười lớn.
Bốp!
Yêu Nguyệt thấy vậy, vỗ lên cái trán trắng nõn.
"Phu quân, sao con trai ta cười lên trông ngốc thế không biết?"
"Không sao phu nhân, lát nữa ta lấy dây lưng đánh nó, để nó sửa đổi là được." Tiêu Huyền an ủi Yêu Nguyệt.
"Nga nga nga..." Ai ngờ lúc này, Nhất Cam đứng trước mặt hắn bỗng nhiên cũng bóp cái eo mập ú cười lớn, nhìn phía dưới khung cảnh náo nhiệt, bàn tay nhỏ bé vui sướng phồng lên.
"A? Tứ Vô non vừa nói chuyện với nga sao?" Nhất Cam quay đầu gãi gãi cái đầu nhỏ hỏi.
"Không có mà tiểu sư tỷ ^▼^" Trên mặt Tiêu Huyền trong nháy mắt rạng rỡ như hoa cúc.
"À à." Nhất Cam gật cái đầu nhỏ, lập tức lại hỏi: "Tứ Vô, khi nào chúng ta ăn cơm nha, nga đói sắp gầy rồi."
Đói không gầy ngươi đấy.
Tiêu Huyền trong lòng nhổ nước bọt, trên mặt vẫn là vẻ tươi cười.
"Sư tỷ yêu dấu, cơm xong ngay đây, tỷ chờ một chút, lát nữa nhất định sẽ cho tỷ ăn thật vui vẻ, no nê mập mạp nha."
Yêu Nguyệt: ... Phu quân ngươi nói chuyện giọng ẻo lả thật ghê tởm.
"Nga nga nga... nhà Tứ Vô non tốt thật, có đủ thứ để ăn, ngay cả bánh ngọt không phải t·h·ị·t t·h·ị·t cũng ngon a, chờ nga về núi, nga muốn mang nhiều chút về có được không?" Nhất Cam chớp mắt nhỏ một mặt chờ mong hỏi.
"Không có vấn đề." Tiêu Huyền lúc này sảng khoái đáp ứng.
Nhất Cam nghe vậy càng vui vẻ hơn, còn nhân cơ hội tranh công nói: "Tứ Vô non tốt quá, nga nói cho non biết, ở trên núi, nga mỗi ngày đều chia cho Nguyên Bảo thật nhiều t·h·ị·t t·h·ị·t, cho nên ngươi cũng phải chuẩn bị thêm chút t·h·ị·t t·h·ị·t cho nga mang về, biết không."
Yêu Nguyệt: ... Ta cám ơn ngươi nha!
"Tiệc rượu bắt đầu!"
Hoàng tử lễ trưởng thành, bày tiệc rượu, khao thưởng tam quân, dân chúng Hoàng thành, khắp nơi vui mừng, kéo dài ròng rã bảy ngày.
Trong bảy ngày này, Nhất Cam dẫn theo Tiểu Bàn cùng Hắc Thố ăn rất vui vẻ.
Bọn họ từ bàn này ăn đến bàn kia, từ bàn kia ăn đến bàn nọ, rồi từ bàn nọ ăn đến cái...cái... bàn khác.
Hoàng thành bày 3000 bàn tiệc rượu, người khác đều là ăn qua loa rồi dừng, trò chuyện vui vẻ, mà ba người bọn họ, không, phải nói là bốn người, còn có vị hoàng tử vừa trưởng thành của chúng ta, là thật chỉ chăm chú ăn cơm không thôi, từ sáng tới tối, ăn từ đầu đến cuối, mệt thì nằm xuống nghỉ một chút, nghỉ xong thì đứng dậy ăn tiếp.
Tiếng ợ hơi vang dội như sấm.
"Nguyên Bảo, nhà con có quá nhiều cơm ngon, lại còn đủ kiểu, mắt nga nhìn muốn lòi ra rồi, miệng càng ăn không xuể."
"Nga nga nga... tiểu sư cô thích là được."
"Vậy Nguyên Bảo, sau này con có thể tổ chức lễ trưởng thành nhiều lần nữa không, như vậy, nga sẽ được ăn thêm mấy trận."
"Tiểu sư cô, người cả đời chỉ có một lần trưởng thành, không tổ chức được nữa, lần sau đợi đến khi con thành hôn, sinh con nối dõi, hoặc là đăng cơ may ra mới có tiệc rượu trọng thể thế này."
"Ôi, vậy Nguyên Bảo, con nhanh đi thành hôn đi, đến lúc đó con sinh thêm mấy đứa bé, mỗi lần sinh một đứa bọn nga lại tổ chức một bữa đại tiệc thế này, có được không?"
"Ách... Tiểu sư cô, con còn nhỏ, bây giờ không muốn kết hôn."
"Chi chi, chi chi, vậy thì con đi đăng cơ." Hắc Thố nhảy nhót lên, nó cảm thấy mình thật thông minh lúc này.
"Ừ, Nguyên Bảo, con có thể đăng cơ mấy lần, đăng một lần, thoái vị một lần, rồi đăng tiếp, lại thoái vị, cứ thế tuần hoàn, như vậy ta và Nhất Cam sẽ được ăn tiệc không hết."
"Chi chi, chi chi, bà mẹ ơi, Tiểu Bàn hôm nay mày thông minh thật sự."
"Hừ hừ hừ, ta Cẩm Lý đại vương vốn là thông minh mà." Tiểu Bàn đắc ý ngẩng đầu lên.
Tiêu Vũ: ...
Cha ta còn đang tại vị đây này.
"Không sao, Nguyên Bảo non muốn đăng cơ thì cứ nói, ngày mai nga sẽ bảo Tứ Vô xuống đây." Nhất Cam vung tay lên.
Khiến cho Tiêu Huyền ở nơi xa đang nhấm nháp rượu ngon nghe được mà lảo đảo suýt ngã.
"Ừ, Nguyên Bảo con muốn đăng cơ thì nhớ nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ bảo Tứ Vô xuống."
"Chi chi, Nguyên Bảo đăng cơ! Nguyên Bảo bày tiệc!" Tiểu Bàn và Hắc Thố giơ cao tay nhỏ cánh tay reo hò.
Các đại thần đang dùng cơm bên cạnh thấy vậy, đều rón rén lách ghế nhỏ rời xa cái nơi thị phi này.
...
Bên trên Đăng Tiên các, cánh hoa bay tán loạn.
Tần Thú khoanh chân ngồi dưới gốc đào, trước mặt bày rất nhiều vật liệu xây dựng trận pháp, hắn tiến hành luyện hóa từng cái và khắc họa trận văn.
Bảy ngày sau.
Trận pháp trên không Hoàng thành rực rỡ hẳn lên.
"Trận này có thể ngăn cản được tất cả tu sĩ trong Động Hư cảnh." Tần Thú nói với Tiêu Huyền.
"Làm phiền sư tôn." Tiêu Huyền khom người nói một câu.
"Ừ." Tần Thú khẽ gật đầu, lại nói: "Những người bị giết trong lễ trưởng thành của Nguyên Bảo mấy ngày trước kia, thế lực sau lưng bọn họ lại gây uy hiếp?"
"Có một chút, nhưng không sao." Tiêu Huyền mở miệng giải thích, "Trong đó khó nhằn nhất cũng chỉ là cái Thanh Mộc hoàng triều và Thiên Dương hoàng triều, bất quá hai thế lực lớn này còn chưa có Hợp Thể cảnh, cho nên vẫn nằm trong phạm vi khống chế."
"Chờ đồ nhi tiến vào Động Hư cảnh, những chuyện này sẽ không tính là gì."
"Động Hư cảnh!" Tần Thú ngước mắt nhìn về phía Tiêu Huyền, "Ngươi tuy thiên phú hiếm thấy, chiến lực siêu tuyệt, nhưng chênh lệch giữa Động Hư tầng một và Động Hư tầng chín vẫn rất lớn.
Có lẽ ngươi có vài át chủ bài, nhưng làm sao xác định được người khác cũng không có?
Hơn nữa thiên hạ này rộng lớn, người tài xuất hiện lớp lớp, vẫn là đừng quá tự phụ, khi cần thận trọng vẫn nên cẩn trọng một chút, tránh lật thuyền trong mương." Tần Thú kiên nhẫn dặn dò.
"Ta biết rồi sư tôn." Tiêu Huyền gật đầu đáp lời, Di Nhiên cười nói: "Sư tôn, con có tự tin, thật ra nếu bây giờ con muốn, cũng có thể cưỡng ép tiến vào Động Hư chi cảnh, bất quá con vẫn luôn chờ đợi, chờ một thời cơ.
Chỉ cần phân thân con đủ sức luyện hóa món đồ trong Cửu Thiên bí quật, cùng bản thể cùng nhau bước vào Động Hư chi cảnh, đến lúc đó chiến lực của con sẽ không thể địch nổi, dù không dám nói vô địch Động Hư, nhưng Thanh Mộc, Thiên Dương hai đại hoàng triều con còn không thèm để vào mắt."
"Được rồi, tự con nắm chắc là được." Tần Thú nhìn đồ nhi lúc nào cũng hăng hái, cũng không nói gì thêm.
Mỗi người đều có con đường muốn đi và đạo lý muốn theo đuổi, hắn không ép buộc quấy nhiễu, chỉ cần dưới tình huống đảm bảo an toàn cho bản thân, hắn cố hết sức giúp đỡ những việc có thể làm là được rồi.
Dù sao tình thầy trò một trận, đã là duyên phận, cũng có tình cảm rất sâu đậm.
Sau ba ngày, Tần Thú muốn rời đi.
Hắn gọi Nhất Cam đang cưỡi ngựa lùn đi dạo khắp nơi trong hoàng cung.
"Nhất Cam, về nhà thôi."
"Nga không, nga muốn ở nhà Tứ Vô chơi." Nhất Cam xách ngựa lùn lên rồi chạy, trốn trong hoàng cung trùng điệp.
Tiểu Bàn còn nhảy thẳng xuống hồ, biến thành một con cá lớn trốn sâu dưới đáy hồ, còn bảo đàn em hỗ trợ yểm hộ.
Chỉ có Hắc Thố luống cuống chi chi tán loạn, biến thành Hắc Thố một đầu cắm vào bụi cỏ, cái mông nhỏ vểnh ra ngoài không yên phận lay động.
"Nhất Cam, nên về nhà thôi, sư phụ sẽ tức giận đó." Tần Thú tăng thêm chút ngữ điệu.
Thần thức hắn phiêu đãng trong phòng bếp, thấy Nhất Cam muốn chui vào trong cái vại nước nhỏ nhưng lại bị kẹt ở miệng vại, đang lo lắng cuống cuồng, không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Sư công, để tiểu sư cô ở nhà con chơi một thời gian đi." Cuối cùng vẫn là Nguyên Bảo cầu xin, lúc này Tần Thú mới thôi.
Hắn gọi mấy đứa nhóc kia lại dặn dò vài lần, "Còn phải ngoan ngoãn hơn nữa, đừng có gây sự, đừng có đánh nhau tùy tiện, đừng rời khỏi phạm vi Hoàng thành..."
"Vâng, sư phụ, nga biết rồi." Nhất Cam đáp lời rất nhanh.
Nhưng mà Tần Thú còn chưa dứt lời.
Sắc mặt Tần Thú hơi tối sầm lại, muốn đánh cho cái thằng ngốc này một trận cho nhớ đời, nhưng Tần Thú biết, đánh cũng không làm cho nó nhớ lâu được, thế là đành thôi, chỉ đành quay lại dặn Đại Mỹ thêm vài câu, để nàng để ý tới mấy tên tiểu ngốc này.
Đại Mỹ luôn miệng vâng dạ.
"Các con ở đây phải nghe lời Đại Mỹ, biết không?"
"Dạ biết, sư phụ (chủ nhân)."
"Đại Mỹ, mấy đứa ngốc này nếu không nghe lời cô thì cứ dùng tiểu Bản Bản ghi lại, đợi về núi, ta sẽ lần lượt giáo huấn bọn nó."
"Dạ, con biết rồi chủ nhân." Đại Mỹ nhu thuận gật đầu.
Tần Thú lưu lại một đạo kiếm ý trong cơ thể mấy đứa nhóc, lúc này mới mang Trường Sinh rời đi.
Trước khi đi, Tiêu Huyền và Nguyên Bảo vẫn giữ Trường Sinh ở lại một thời gian, đương nhiên là Trường Sinh từ chối liên tục.
Hắn rất muốn ở lại, dù sao hoàng cung phồn hoa như thế, một kẻ phàm phu tục tử ở trong này cũng rất thoải mái, hơn nữa nơi này còn có hai đứa nhóc mình nuôi lớn, nhưng hắn vẫn cảm thấy, nơi có sư phụ là an toàn nhất.
Thế là, Trường Sinh theo Tần Thú phiêu nhiên mà đi.
A, là bị Tần Thú kéo đi thì đúng hơn.
...
"Sư phụ đi rồi." Tiêu Huyền nhìn theo bóng dáng biến mất.
Quay đầu lại liền gọi Nguyên Bảo vào trong cung điện.
"Con trai, mấy cái nhẫn trữ vật mà sư công cho con đâu, đưa ra đây."
"Cha muốn làm gì?"
"Con à, đồ vật trong đó quá mức quý giá, con giữ không được, cha vì an toàn của con thôi, con đưa cho cha, cha thay con giữ trước, sau này sẽ từ từ cho con dùng."
"Không cần cha, con giữ được mà."
"Đợi lát con ạ, con không giữ được."
"Cha ơi, con thật sự giữ được mà."
Bốp!
Tiêu Huyền tháo dây lưng bên hông ra, run lên vài cái, không khí nổ tanh tách.
"Con trai, cha nói con giữ không được là giữ không được, ngoan, nghe lời, cha thay con giữ trước, đợi sau này con làm thái tử cha cho thêm."
"Vậy cha ơi, khi nào con làm thái tử ạ?"
"Không vội, cứ chờ một chút đã."
"Đợi đến khi nào ạ?"
"Đợi khi nào cha vui."
"Vậy cha khi nào mới vui ạ?"
"Con nhóc này, nói chuyện với Lão t·ử sao nhiều lời vậy, nhanh lên, mau nộp ra, nếu không cha chỉ có thể dùng gia pháp hầu hạ." Tiêu Huyền mặt nghiêm nghị nói.
"A." Tiêu Vũ khẽ gật đầu, quay đầu liền gào thét về phía ngoài điện: "Tiểu sư cô, tiểu sư cô, cứu m·ạ·n·g!"
"Đừng kêu, con đừng có kêu đã, cha không có ý đó..." Tiêu Huyền vội vàng tiến lên che miệng Tiêu Vũ, nhỏ giọng lại sốt ruột nói.
"A? Có phải Nguyên Bảo đang gọi nga không?" Hoàng cung rất lớn, Nhất Cam đang cưỡi ngựa lùn tản bộ ở một con đường nhỏ râm mát dưới bóng cây cùng mấy người kia lập tức dừng lại, nhanh chóng xuống ngựa, xách ngựa lùn lần theo phương hướng âm thanh liền chạy tới.
"A a a, tiểu sư tỷ, hạ thủ lưu tình a, ta không có ý đó mà... Ngao ngao gào..."
Chỉ lát sau, bên trong đại điện hoàng cung liền truyền đến từng đợt tiếng kêu rên.
Ba ngày sau, càng có tin đồn ngầm truyền đến.
Kháo Sơn Vương ở trong hoàng cung đánh đuổi cả bệ hạ hiện tại, ngay cả hai con hắc bạch gấu trúc bên cạnh nàng cũng động thủ, cùng nhau xông lên đánh bệ hạ.
Đương nhiên, đây chỉ là tin đồn, không đáng tin, thực tế rất nhiều người nghe được tin này sau cũng chỉ cười một cái, coi như lời đồn cho vui.
Nhưng, cũng có một số ít người có địa vị cao biết được một ít nội tình, bị khiếp sợ á khẩu không trả lời được, đợi khi suy ngẫm sâu xa ý nghĩa của nó rồi, lập tức nghiêm lệnh người trong nhà ngàn vạn lần không được đi trêu chọc vị Kháo Sơn Vương kia.
...
Bên trên Ô Quy sơn.
Tần Thú vừa về đến nơi, đã thấy Đại Bảo lo lắng chạy vọt ra từ rừng trúc, lay bắp đùi của Tần Thú, bất mãn lẩm bẩm: "Lẩm bẩm lẩm bẩm... các ngươi đi đâu vậy? Sao không mang ta theo?"
"Lẩm bẩm lẩm bẩm... Nhất Cam đâu? Nhất Cam đi đâu rồi?"
"Lẩm bẩm lẩm bẩm..."
Tần Thú nhìn con gấu trúc lớn không ngừng lẩm bẩm, có lỗi an ủi: "Ây da, thật xin lỗi a Đại Bảo, bỏ quên con mất rồi."
"Nhất Cam bọn nó đi nhà Tứ Vô chơi rồi, qua một thời gian nữa mới về, con cứ về rừng trúc gặm trúc đi, có được không?"
"Lẩm bẩm lẩm bẩm... không muốn không muốn, ta muốn tìm Nhất Cam, ta muốn đi cùng Nhất Cam."
Đại Bảo ngoan ngoãn đi, Nhất Cam các nàng sẽ về nhanh thôi mà."
"Lẩm bẩm lẩm bẩm, lẩm bẩm lẩm bẩm... ta không nghe ta không nghe vương bát niệm kinh, ta chỉ muốn tìm Nhất Cam, ngươi dẫn ta đi tìm Nhất Cam."
Đại Bảo ra sức cọ bắp đùi của Tần Thú, Tần Thú làm sao đẩy cũng không ra.
"Hứ, ngươi còn lên mặt à." Tần Thú cười, "Để xem ai càng cố chấp hơn."
Thời gian sau đó, Tần Thú tu luyện Đại Bảo vểnh mông cọ hắn, Tần Thú ăn cơm Đại Bảo phun nước bọt, Tần Thú đánh cờ Đại Bảo lật tung bàn cờ, Tần Thú đánh Đại Bảo thì Đại Bảo lẩm bẩm lẩm bẩm, Tần Thú bất đắc dĩ, đồng ý đưa hắn đi tìm Nhất Cam.
"Lẩm bẩm lẩm bẩm..."
Đại Bảo vui vẻ chạy vào rừng trúc, lát sau mặc quần yếm, ôm một cái rổ bóng chạy ra, rồi lại chạy đến sân, vểnh mông lên khiêng đứng cái khung bóng rổ lên.
Cuối cùng mới rất vui vẻ chạy đến trước mặt Tần Thú, hưng phấn nhảy cà tưng ra hiệu nói: "Lẩm bẩm lẩm bẩm... chúng ta nhanh đi tìm Nhất Cam đi."
Đại Bảo nhắm mắt lại, không chạm đất không cho phép mở mắt.
"Lẩm bẩm lẩm bẩm..." Tốt đó."
"Đi thôi." Tần Thú lùi về sau mấy bước, lấy đà chạy một cái, đá một cước vào mông Đại Bảo, đá Đại Bảo ra khỏi Đại Hoang.
"Lẩm bẩm lẩm bẩm..."
Trên bầu trời, mây mù nhanh chóng trôi qua, Đại Bảo nhắm tịt đôi mắt nhỏ, vui vẻ lẩm bẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận