Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi
Chương 531: Tiêu Huyền phi thăng! Một cam thành tiên!
Chương 531: Tiêu Huyền phi thăng! Một cam thành tiên!
"Sư phụ, sau khi con phi thăng, mong ngài che chở nhân gian ngàn năm, cho Vũ Nhi một chút không gian trưởng thành." Tiêu Huyền đứng dưới gốc cây hoa, nhìn ngọn núi quen thuộc này, vẻ mặt có chút cảm khái.
"Ngươi chọn người kế vị là Nguyên Bảo sao?"
"Dạ."
"Vì sao không phải Tiểu Thiên Hạ?"
"Vũ Nhi, nó... thích hợp hơn."
"Được." Tần Thú gật đầu đáp lời, rồi nói thêm: "Đến khi diệt thế tiên kiếp giáng xuống, nếu không thể tránh khỏi, ngươi phải lưu cho mình một con đường sống. Vi sư không muốn vì cứu một đồ nhi mà mất đi một đồ nhi khác."
"Sư phụ, ngài yên tâm, đồ nhi có Luân Hồi Bảo Tháp và Luân Hồi Ấn hộ thân, không chết được đâu. Tình huống xấu nhất là chỉ phải trùng tu một đời thôi." Tiêu Huyền có tâm tính rất tốt. Tần Thú nghe cũng yên tâm phần nào. Hai thầy trò ngắm nhìn phong cảnh trên đỉnh núi, rồi cùng nhau im lặng một hồi. Cho đến khi ánh chiều tà tắt, màn đêm dần buông xuống. Ánh nến trong phòng lay lắt, hắt lên cửa sổ bóng một người chập chờn. Tiêu Huyền cứ thế lẳng lặng ngồi bên giường, ngắm nhìn cô bé mập đang ngủ say, trong đầu nhớ lại cảnh khi còn nhỏ, nàng lẽo đẽo theo sau, cất tiếng gọi "Tiểu sư tỷ"... "Tiểu sư tỷ thân yêu, sư đệ con xin cáo lui một thời gian nhé." Tiêu Huyền giơ bàn tay to, nhẹ nhàng xoa cái bụng nhỏ của nàng, khóe mắt cong lên, lộ ý cười ôn hòa: "Sư đệ ta đây, chỉ mong nàng, tháng tháng bình an, năm năm sung sướng, luôn luôn vui vẻ."
Kẽo kẹt! Gió đêm khe khẽ lay cửa sổ. Trong bóng đêm thăm thẳm có một ngôi sao băng sáng chói xẹt qua. Đêm đó. Tiêu Huyền về đến Chu Tước Thần Đình. Cho triệu kiến Tiêu Vũ. Hai cha con dưới ánh trăng uống rượu tâm sự.
"Phụ hoàng, hôm nay người có hơi là lạ?" Tiêu Vũ cười nói: "Con nghe mẫu hậu nói người trở về trên núi, chẳng lẽ lại bị sư công lão nhân gia giáo huấn một trận, ha ha ha."
"Thằng nhóc này, dám giễu cợt cả lão tử." Tiêu Huyền bật cười giơ tay định đánh, nhưng vừa nghĩ đến mình sắp phải đi, liền hạ tay xuống, giọng lạnh lùng nói: "Hừ, thôi đi, hôm nay ta không dạy dỗ ngươi. Hôm nay hai cha con mình cứ thoải mái nói chuyện tâm tình thôi."
"Không đúng--" Tiêu Vũ lập tức nghiêm mặt, dứt khoát lùi lại cả trăm mét, giữ khoảng cách xa, hai tay ôm bụng, một mặt hồ nghi nhìn Tiêu Huyền chằm chằm, "Phụ hoàng, người đừng có giở trò, hôm nay người khác thường thế này, chắc chắn lại giăng bẫy ta rồi. Con nói cho người biết, hôm nay người mà lại vin cớ đạp con, con nhất định sẽ chạy về núi mách sư công lão nhân gia đấy. Đến lúc đó con sẽ tự đánh gãy mười cái xương sườn."
Tiêu Huyền:????
"Hay cho cái thằng nhóc này, lão tử hôm nay không vin vào cớ gì mà vẫn cứ đánh cho ngươi một trận cho coi!" Tiêu Huyền xắn tay áo xông lên, tóm lấy khuôn mặt phúng phính của nó rồi cho một trận đòn. "Có phục không? Có phục không? Má nó! Lão tử đánh con trai là thiên kinh địa nghĩa, sư phụ lão nhân gia có tới thì sao nào..."
Bốp bốp bốp...
"A a a... Đúng rồi đúng rồi, cảm giác này mới đúng nè, phụ hoàng, con cứ tưởng người bị người ta đoạt xá rồi chứ, ha ha ha..." Bị đánh như thế này Tiêu Vũ sớm đã quen. Dù sao mình cũng đã lén đi mách sư cô không biết bao nhiêu lần, mà phụ hoàng cũng đã không ít lần bị đánh đòn. Ừm... Mai lại phải về gặp tam sư cô xem có tỉnh chưa, để mách thêm một trận nữa, lần này nhất định phải mách thật hung ác mới được!
"Phụ hoàng, người có phải chưa ăn cơm không! A! Đánh mạnh tay lên chút đi! Đánh chết con luôn đi!"
"Ngươi cái thằng... nghịch tử!!!"
Trên không trung Thiên Huyền Đại Lục, dị tượng kéo dài hồi lâu. Ban đầu, chúng sinh kinh hoàng, ngày đêm khó lòng yên giấc. Nhưng theo thời gian trôi đi, họ phát hiện cũng không có gì khác lạ, bèn yên tâm hơn, tiếp tục cuộc sống như thường lệ. Cho đến mười năm sau. Trên vòm trời, Lôi Qua đã tích tụ đầy đủ.
Ngày hôm ấy, cả bầu trời bị nhuộm màu mực, từng đạo Lôi Đình đen kịt, lớn như núi non, nhe răng múa vuốt, sôi sùng sục xé toạc, giáng xuống nhân gian. Trong nháy mắt, cảnh tượng hãi hùng như tận thế, bao trùm cả Thiên Huyền Đại Lục.
Rít! Sau một khắc. Trên đại địa phía đông hoang xưa cũ, vang lên tiếng chim chu tước hót lớn. Ngay sau đó, từ Cửu Thiên Bí Quật, cấm địa thứ nhất phía đông hoang, phác họa một hình ảnh chu tước trải dài khắp đông hoang, ức vạn vạn dặm cương vực. Ầm ầm! Đại địa chấn động, một ảo ảnh chu tước cực lớn chưa từng có phóng lên trời, nó thần uy cuồn cuộn, thân thể che khuất bầu trời, tựa như một con cự thú thời tiền sử, từ Hỗn Độn mà đến, mang theo thần hỏa vô tận lao ngược lên, ngăn cản những đạo Lôi Kiếp có sức mạnh diệt thế kia. "Rít!" Thần điểu giương cánh, lấp đầy càn khôn. Pháp thân khổng lồ liên tục chống cự với Lôi Kiếp, tạo một vùng trời đất bảo vệ ức vạn sinh linh bên dưới.
Giờ phút này. Chúng sinh trên Thiên Huyền Đại Lục đều đang chăm chú nhìn cảnh tượng này. Người thì kinh hãi, người thì lo lắng, cũng có người nghi hoặc. Sách sử ghi lại, vùng trời đất này trước kia cũng từng trải qua thời mạt đại, nhưng chưa từng đến mức có diệt thế cướp giáng xuống thế này... "Đây chính là diệt thế tiên kiếp!" Rùa đen trên núi, Tống Ninh Sinh đứng bên cạnh Tần Thú, hai người cùng nhau nhìn lên bầu trời. Với nhãn lực của Tần Thú, chắc chắn đã nhìn thấu qua tầng tầng lớp lớp Lôi Kiếp, trông thấy hình ảnh Tiêu Huyền cô độc chống cự gian nan với Lôi Kiếp.
"Lôi Kiếp tầng thứ nhất lại khủng khiếp như vậy sao." Tần Thú thì thào. 3000 đạo Lôi Đình, mỗi đạo đều lớn hơn núi non, từ trên trời giáng xuống, tựa như ba nghìn cột thần hủy diệt thông thiên triệt địa, mà nguồn sức mạnh này thì liên tục không ngừng. Ba ngày sau. Ảo ảnh chu tước tan vỡ, diệt thế cướp tầng thứ nhất tiêu tán, Tiêu Huyền cũng từ trên trời rơi xuống.
Ầm ầm! Gần như là trong chớp mắt, Lôi Kiếp tầng thứ hai đã ập tới. Nó còn mênh mông hơn tầng thứ nhất, gần như một vạn đạo Lôi Đình giáng xuống nhân gian. Trong nháy mắt càn khôn vỡ nát, hư không tiêu tan.
Xoát! Cùng lúc đó, trên một sơn cốc nào đó ở Thiên Huyền Đại Lục, phân thân của Tần Thú đột ngột từ dưới đất mọc lên, giơ chưởng lên trời, ngăn cản Lôi Kiếp mênh mông, đồng thời giơ một bàn tay ra đỡ lấy phân thân của Tiêu Huyền. Lúc này, trên không Chu Tước Thần Đình, Tiêu Huyền bước ra, tiến lại gần, hợp nhất với phân thân, sau vài canh giờ dung hợp, nhục thân và thần hồn của hắn đạt đến cảnh giới viên mãn không tì vết, lập tức bỏ chạy ra xa chân trời, đón nhận thành tiên kiếp thuộc về mình.
Ầm ầm! Diệt thế cướp tầng thứ hai kéo dài suốt bảy ngày. Bên dưới Lôi Kiếp, quần áo Tần Thú rách nát, pháp lực tiêu hao không còn, may mà nhục thân và thần hồn không hề hấn gì. Oanh! Sau đó, Lôi Kiếp tầng thứ ba giáng xuống diệt thế. Ánh mắt Tần Thú ngưng lại. Đầy đủ 12,000 đạo diệt thế Lôi Đình.
Oanh! Sau một khắc. Dưới Minh Thổ, một chiếc quan tài màu đen khổng lồ phá đất mà lên. Quan tài che khuất bầu trời, phía trên đứng vững sáu bóng dáng khổng lồ. "Tiêu Huyền, đừng quên lời hứa của ngươi với Minh Thổ, ngày sau nếu làm Tiên Tôn, nhất định phải tới Đọa Thần Giới đón chủ nhân Minh giới về!" Trong cổ quan đen kịt phát ra tiếng gầm trầm muộn. Ngay sau đó, sáu cường giả Quỷ Tiên nửa bước của Minh Thổ ra tay, tạo dựng đại trận minh phủ ngăn cản diệt thế cướp. Rầm rầm—Uy Lôi mênh mông, kéo dài đến tám ngày. Đến ngày thứ chín, diệt thế cướp tầng thứ ba tiêu tán, lục đại Quỷ Tiên Minh Thổ bỏ mình, chiếc cổ quan đen kịt kia thôn phệ những tàn hồn còn sót lại, rồi lại rơi xuống dưới Minh Thổ. Diệt thế cướp tầng thứ tư, 24,000 đạo. Văn miếu Nho gia Tam Thánh xuất thủ, 72 hiền nhân, 360 vị quân tử, mấy triệu nho sinh, tạo dựng một tòa hạo nhiên đại trận, triệu hồi ra pháp tướng của Chí Thánh Tiên Sư, bậc Thánh Nhân thứ nhất của Nho gia. Pháp tướng nguy nga, che khuất bầu trời, cao đến mấy chục vạn trượng, khí hạo nhiên tràn ngập càn khôn, núi sông trăm châu đều nằm dưới đó. Ầm ầm! Pháp tướng Nho gia kia phất tay áo, vầng nhật nguyệt treo cao trên thanh thiên, ngưng tụ hạo nhiên khí vô tận, không ngừng làm suy yếu những đạo Lôi Kiếp diệt thế tựa như sinh sôi không ngừng kia trên bầu trời. "Diệt thế Lôi Kiếp này sao lại kinh khủng như vậy!" "Chúng ta mà cưỡng ép ngăn cản, sợ rằng sẽ giống với mấy Quỷ Tiên Minh Thổ kia, hồn tiêu phách tán." "Khốn nạn, cái tên Tiêu Huyền kia không hề nói ngăn cản diệt thế cướp sẽ khiến chúng ta phải bỏ mình mà!" "Cái này... Chúng ta nên làm sao?"
Lúc này, trong một dị không gian, các lão tổ thập đại đế tộc đều mang vẻ mặt ngưng trọng nhìn chăm chú vào cảnh tượng này. Oanh-- Sau mười ngày. Diệt thế cướp tầng thứ tư tiêu tán. Đại trận hạo nhiên Nho gia sụp đổ, Tam Thánh gánh chịu hết phản phệ chi lực, tọa hóa thiên địa. Vài khắc sau. Lôi Kiếp tầng thứ năm đã cận kề. Nhưng đại trận đế tộc do thập đại đế tộc liên thủ tạo dựng như đã nói trước lại chậm chạp không xuất hiện. Chỉ có vài bóng người xuất hiện trên bầu trời, tế ra Tiên Khí trấn tộc, bước đầu ngăn cản Lôi Kiếp. Nhưng Lôi Kiếp tầng thứ năm lại càng thêm cường đại, năm vị lão tổ đế tộc tuy cũng rất mạnh, nhưng so với sức mạnh đại trận minh phủ mà lục đại Quỷ Tiên Minh Thổ tế ra vẫn kém một chút. Rất nhanh, đại trận do năm người này vội vàng liên thủ tạo dựng bắt đầu tan vỡ. "Khốn kiếp, các đế tộc còn lại, các ngươi muốn bội ước sao?" Trên bầu trời, tóc Tiêu Huyền dài rối tung, vừa cố sức chống cự tiên kiếp của mình, vừa gào thét: "Đừng để bản đế sau khi độ kiếp đến tính sổ với các ngươi!"
Đáp lại hắn chỉ là một mảnh im lặng. Với tiên kiếp và diệt thế cướp như thế này, liệu hắn Tiêu Huyền có sống nổi hay không còn chưa biết.
"Lẽ nào lại như vậy!" Tiêu Huyền gầm thét, nhưng không có một chút biện pháp nào. Đúng lúc này, các lão tổ năm đại đế tộc đang chống cự Lôi Kiếp đều đã đến lực kiệt, bọn họ vốn dĩ dựa vào thân thể tàn phế, duy trì hơi tàn để tiêu trừ sự bào mòn thọ nguyên, giờ đây cũng chỉ vì thời đại mạt pháp tiến đến, có quỷ dị xâm lấn, nên mới thức tỉnh, có thể đáp ứng Tiêu Huyền ra sức ngăn cản diệt thế cướp cũng đều là những hạng người có tấm lòng quảng đại, nhưng bọn họ chung quy không phải tiên thật sự, dù năm người liên thủ cũng vô ích, dưới Lôi Kiếp màu đen mãnh liệt như vậy, ngay từ đầu bọn họ vốn đã không có quyết tâm muốn chết, rất nhanh đã bị Lôi Kiếp bao phủ, hồn phi phách tán.
"Lão tổ!" Về hướng các đế tộc, nhìn cảnh tượng này, vô số tộc nhân gào thét.
Ông! Đúng lúc này, Bắc Hải lại xuất hiện dị tượng, một ảo ảnh lão giả xuất hiện, cưỡi trâu đen, kéo theo cả Quy Khư Bắc Hải, tiếp sức cho năm vị lão tổ đế tộc kia, lao vào màn Lôi đen kịt. Nhưng dù vậy, cũng chỉ làm suy yếu được hơn một nửa lực lượng Lôi Kiếp. "Haiz..."
"Cuối cùng vẫn phải đến bước này!" "Trải qua ngàn hiểm, ta cuối cùng vẫn không thể đợi được đến ngày thành tiên thực sự!" Về hướng Bắc Câu Lô Châu, Lạc Hi cùng thở dài một tiếng, hô hấp pháp trong thể nội cùng thiên địa cộng minh, quanh thân bắt đầu cực điểm thăng hoa, thiêu đốt, giống như đom đóm bên trong, trong khoảnh khắc đốt sạch tất cả tiềm lực cả đời, để đổi lấy việc dừng chân ngắn ngủi trên Tiên Đạo.
"Ha ha ha, nhân sinh đương tử lại chết!" Lạc Hi cùng cười lớn một tiếng, lưng mang một vòng tử nguyệt kinh hoàng, đánh tới những kiếp nạn chồng chất. "Chúng con cung tiễn lão tổ!" Phía sau hắn, toàn bộ Lạc Thần hoàng triều cùng nhau quỳ lạy, trong mắt ngấn lệ. Ức vạn kiếm tu Bắc Câu Lô Châu cùng ngự kiếm đồng thanh.
Mười mấy ngày sau, Lôi Kiếp tầng thứ năm, tan. Ngay sau đó, chính là Lôi Kiếp tầng thứ sáu đúng hẹn ập đến. Mà lúc này, Tiêu Huyền vừa vặn độ kiếp xong, cả người Chu Thân Tiên Quang bao phủ, sinh mệnh cấp độ đã có một bước nhảy vọt lớn. Hắn thoáng hiện đến bên dưới diệt thế cướp. 100.000 Lôi Kiếp đổ xuống như đại dương mênh mông. Còn Tiêu Huyền lúc này, khí huyết trong người đáng sợ vô cùng, mười vạn tám ngàn khiếu huyệt trong cơ thể toàn bộ khai mở, dâng trào tiên quang, mấy chục loại thuật và pháp cường đại nở rộ, hội tụ ở hai nắm đấm, cứng rắn chống lại diệt thế cướp, nhân đó tôi luyện tiên thân. Sau mười ngày, khí huyết trong người bắt đầu uể oải, nhưng Lôi Kiếp trên đầu hắn cũng đã tiêu tan hơn phân nửa. Lúc này, hắn mới tế ra Luân Hồi bảo tháp, pháp thân 100.000 trượng, thông thiên triệt địa, ầm ầm chuyển động, trên thân tháp có thời gian chi lực lưu chuyển, không mấy ngày, diệt thế cướp tầng thứ sáu trên bầu trời liền tan. Nhưng Tiêu Huyền cũng không lùi lại mà lại chọn tiếp tục ngăn cản đạo diệt thế cướp thứ bảy. Hắn biết, diệt thế cướp càng về sau càng mạnh, hắn có thể ngăn cản thêm chút, sư phụ hắn có phần thắng lớn hơn chút. Hắn hiện tại đã không còn nhiều sức lực, nhưng hắn trước đó đã nghĩ kỹ rồi, nạp một nửa quốc vận vào trong cơ thể, dù việc này có ảnh hưởng lớn đến đế quốc, nhưng nếu diệt thế cướp này không chặn được, sinh linh nhân gian này sẽ càng tan nát nghiêm trọng hơn. "Tứ Không, ngươi lui ra đi."
"Sư phụ, con vẫn có thể ngăn cản, hãy để con cản thêm chút nữa." Tiêu Huyền kiên định nói. Lôi Kiếp tầng thứ bảy giáng xuống. Tiêu Huyền cố gắng ngăn cản mấy ngày, Lôi Kiếp tiêu tán hơn phân nửa, nhưng pháp thân của Tiêu Huyền đã hoàn toàn tan vỡ, nhục thân và thần hồn đều đã ở bên bờ tan thành từng mảnh.
Trên núi rùa đen, Tần Thú nhìn cảnh tượng này, nhíu chặt mày, đồng thời, từ trong người hắn xuất hiện từng tôn thần, trên đầu lơ lửng chuông tiên hoàng, mình mặc Lôi Đế giáp, khống chế vô số thanh tiên kiếm bay vọt đến trên bầu trời, hắn dùng một kiếm xẻ rách màn trời, hướng Tiêu Huyền nói: "Ngươi đi đi." "Vâng, sư tôn." Tiêu Huyền cuối cùng quay đầu nhìn nhân gian một chút. Trước khi đi, vung ra mấy đạo kiếm khí rơi vào chỗ các đế tộc, biểu thị sự bất mãn của mình. Sau đó lên trời mà đi. Nửa tháng sau, diệt thế cướp tầng thứ bảy tan.
Diệt thế cướp tầng thứ tám đến, tôn thần tiêu diệt. Tần Thú bản thể xuất hiện, quanh thân dán tỉ mỉ chuẩn bị mười vạn tấm phù lục, 3000 tòa đại trận, hơn mười kiện tiên khí hộ thể, vô số thuật pháp cường đại, mới khó khăn lắm ngăn được diệt thế cướp tầng thứ tám này. Đến đây, Cửu Trùng diệt thế cướp chỉ còn một trùng. Mà lúc này, cả thiên địa sớm đã tan nát không chịu nổi, trên bầu trời còn xuất hiện vô số lỗ thủng lớn, hắc thủy vô tận từ màn trời đổ xuống, bao phủ nhân gian. Những hắc thủy này chứa một luồng sức mạnh quỷ dị, ăn mòn tất cả năng lượng của vùng trời đất này, có những đại năng độ kiếp ra tay, cũng khó lòng vá được những dị tượng lỗ thủng trên màn trời...
Oanh!!! Diệt thế cướp tầng thứ chín vượt xa quá khứ, trọn vẹn một triệu đạo Lôi Kiếp thực sự rõ ràng tựa như diệt thế. Pháp lực của Tần Thú trong lúc ngăn cản diệt thế cướp tầng thứ tám đã tiêu hao hơn phân nửa, giờ đây chỉ có thể thi triển tất cả thủ đoạn toàn lực ngăn cản, nhưng không qua mấy chục hiệp, Tần Thú đã thất khiếu chảy máu, thức hải khô cạn, ngay cả những bất diệt kinh văn lưu chuyển trên thân thể cũng đang sụp đổ, vùi lấp. Lôi Kiếp tầng thứ chín này thật quá dọa người. Trong nháy mắt, Tần Thú nuốt mấy vạn viên thuốc, toàn lực thi triển Hỗn Độn tiên kinh, chuyển hóa tất cả thành sức mạnh vận chuyển lên hai tay, chống đỡ cái màn trời mênh mông này. Lúc này, dù nhục thể hắn cường đại đến mức khó tưởng tượng cũng suýt không trụ nổi dược lực bạo phát vô tận. Oanh!! Đồng thời, pháp thân của Tần Thú không ngừng bành trướng, đây là lần đầu tiên hắn toàn lực hành động sau khi nhập Tiên Đạo, không còn cố kỵ gì nữa, cũng không thể cố kỵ, trước đây không toàn lực ra tay một phần là do không gặp được việc gì cần toàn lực ra tay, một phần là sợ bị thiên đạo phương này bắt được mà bài xích, nhưng bây giờ hắn đã không còn cách nào khác. Chỉ có thể một bên ngăn cản thiên đạo bài xích, một bên ngăn cản diệt thế cướp. Ầm ầm! Trong nháy mắt, pháp thân Tiên Đạo mấy triệu trượng, thông thiên triệt địa, thậm chí chọc thủng cả Tiên Phàm thông đạo.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều sinh linh thọ nguyên không nhiều trong giới này, hoặc những kẻ cảm thấy giới này sắp sụp đổ nhìn thấy cảnh này, nhao nhao lên trời, ý đồ liều mạng xông vào Tiên giới. Tần Thú thấy vậy, giơ chưởng che trời, tóm lấy toàn bộ những sinh linh kia, dùng nuốt tiên thuật thôn phệ, để bổ sung năng lượng bản thân.
"Rống!" Hắn liều mạng gào thét, tiên quang trên pháp thân mấy triệu trượng mờ ảo một mảnh, trăm vạn đạo lôi đình đen kịt như những con Cự Long trườn lên đó, hai chân nó vốn treo trên bầu trời, mà giờ khắc này lại không thể không bước vào trên đại địa Thần Châu, vô tận núi sông bắt đầu từng khúc băng liệt, núi lửa phun trào, biển động trời đất, còn kèm theo vô số năng lượng hỗn loạn vô tự xé tan thiên địa... "Haiz... Nhân gian tận thế, sinh linh đồ thán rồi!" Trên đỉnh núi rùa đen, Tống Ninh Sinh ngắm nhìn cảnh tượng này, thở dài não nề. Lập tức thần niệm khẽ động, một bức tranh vàng vô tận mở ra trong hư không, một đầu dọc theo hư không kéo ra, không ngừng lan rộng ra, tựa như không có cuối cùng. "Bằng sức mạnh hiện tại của ta, hợp đạo cả Thiên Huyền Đại Lục cũng vẫn thiếu một chút. Nhưng hiện tại, không còn biện pháp nào khác."
"Haiz... Cứ tiếp tục thế này, không đợi diệt thế cướp này kết thúc, núi sông vùng trời đất này sẽ tan tành."
Sa sa sa... Đúng lúc này, bên dưới gốc cây dâu già kia, kén vàng lớn hóa thành những điểm kim quang từ từ tiêu tan, lộ ra bên trong vị hòa thượng trắng như ngọc. Ngộ đạo 700 năm, đã có nửa Phật khu. Ngay cả cây dâu già trên đầu hắn cũng phủ kín một tầng phật quang, có linh tính lưu chuyển. "A di đà phật, Tống thí chủ, hãy để bần tăng giúp ngài một tay."
Thánh Phật Tử đưa tay lên cây dâu già vẽ vài đường, rồi chắp tay trước ngực, cả người bốc cháy thành một viên xá lợi vàng, bay vào mi tâm của Tống Ninh Sinh. "Đa tạ đại sư." Cuối cùng, Tống Ninh Sinh chọn hòa nhập quan thần sách, hợp đạo Thiên Huyền Đại Lục, bảo vệ núi sông. Trong nháy mắt, núi sông tan nát được một tầng kim quang bao phủ, rồi chậm rãi khôi phục lại hình dáng, cảnh tượng này, cứ vậy kéo dài vô tận, cho đến khi bao trùm cả Thiên Huyền Đại Lục. Một tháng sau. Cửu Trùng diệt thế cướp cuối cùng kết thúc. Tần Thú kiệt sức, pháp thân cũng không chịu được nữa, từ từ tiêu tan, cả người như một huyết nhân, thân thể loạng choạng từ trên hư không rơi xuống.
Phía trên mặt đất, kim quang tụ lại thành một bàn tay năng lượng nâng đỡ Tần Thú. Tần Thú cứ vậy đứng trên bàn tay, cố gượng đỡ thân thể, lờ mờ nhìn trời. Nhưng, đúng lúc này, việc làm hắn thất phòng xảy ra. Sau khi Cửu Trùng Lôi Kiếp tiêu tán, thế gian trong một thời gian ngắn lại ấp ủ Lôi Kiếp tầng thứ mười. ???
Trong phút chốc, Tần Thú cả người đều ngơ ngác. Cùng lúc đó, trên núi rùa đen, trong căn nhà trúc, một Cam đang chìm vào giấc ngủ say, đúng vào khoảnh khắc diệt thế cướp tầng thứ chín tan biến, bỗng nhiên mở mắt. Thân thể nàng không thể khống chế bay lên trời, đến nơi có lôi kiếp tầng thứ mười.
“Một Cam!!!” Tần Thú kinh hãi sửng sốt, hét lớn: "Ngươi mau xuống đây, đừng lên đó!" Ầm ầm! Đúng lúc này, tiếng sấm nổ vang, chỉ thấy trong mảnh lôi kiếp đen kịt kia bỗng hiện ra một vệt hào quang, ngay sau đó là hai vệt, ba vệt, bốn vệt... Một lát sau, toàn bộ Lôi Đình đen kịt biến thành một mảnh Lôi Quang rực rỡ, Lôi Quang ba ngàn sắc, như ba nghìn xiềng xích óng ánh thuộc tính khác nhau lao vào trong cơ thể Một Cam, bị viên kim đan như lỗ đen trong cơ thể nàng hấp thu hoàn toàn.
Oanh—!!! Cùng lúc đó, dưới màn trời đen kịt, như có một dị tượng hiện ra. Trong dị tượng là một mảnh hỗn độn, pháp thân của một cô bé mập no căng cả thiên địa, nâng một cái bụng lớn, làm người ta hoảng sợ là bên trong bụng lớn ấy dường như có vô số ngôi sao xoay vần, tựa như một vũ trụ nhỏ bé, tỏa ra một hơi thở sâu thẳm, kinh khủng, thần bí... "Rống~" Cuối cùng, tất cả dị tượng đó đều tan thành mảnh vỡ trong tiếng hô của "người khổng lồ" trong hình ảnh.
"Sư phụ-- sư phụ! Ơ, sao con lại bay lên!" Một Cam chớp đôi mắt nhỏ ngơ ngác, dụi dụi mắt, oa oa kêu loạn, bay về phía bên ngoài màn trời. 【 Tần Thú, chúc mừng ngươi, đồ đệ của ngươi Một Cam độ kiếp thành công, tấn thăng đại thừa cảnh (Chân Tiên), ban thưởng "Thẻ khí vận màu bạc" một tấm, xin hỏi có muốn rút thưởng không? 】
"Một Cam!!! Mau trở lại!!!" Tần Thú dùng hết chút sức lực cuối cùng giơ tay muốn vớt Một Cam về, nhưng năng lượng bàn tay khổng lồ của hắn dường như trong suốt, xuyên qua thân thể của Một Cam mà không ngăn lại được.
"Một Cam! Một Cam!!!" Tần Thú hết lần này đến lần khác gào thét, nhưng vẫn vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Một Cam biến mất sau Lôi Kiếp. Cuối cùng, không còn cách nào, chỉ có thể hô lớn vài câu: "Một Cam, lên thượng giới phải ngoan, đừng đánh nhau, đói bụng thì nhớ ăn cơm... ""Chờ sư phụ lên tìm con!!!" "Sư phụ, con như vừa làm một giấc mơ rất dài?"
"A, dài bao nhiêu?"
"Con không biết, chỉ là rất dài rất dài." "Vậy con mơ thấy gì?" "Con mơ thấy Tứ Không đang ngoắc tay với con. Con còn mơ thấy sư tỷ ôm con xoay vòng vòng, nàng nói... Nàng nói..." "Nàng nói cái gì?" "Nàng nói sao con dạo này mập quá, ai..."
"Con đã về thế nào vậy?"
"Con nói muốn nàng nhớ con, a nga nga, sư phụ, con thông minh phải không." "Thông minh, thông minh." "Sư phụ, con lên trên kia tìm sư tỷ chơi nữa!" "Tứ Không cũng ở trên đó."
"Há! Vậy con tìm Tứ Không trước, sau đó mang theo Tứ Không đi tìm sư tỷ. Sư phụ, ở nhà nhớ chăm sóc kỹ Lão Đại nhé." "Được..."
"Một Cam, sư phụ cũng vừa có một giấc mơ." "Mơ gì vậy ạ?" "Sư phụ mơ thấy con bay mất, bị kẻ buôn người lừa bán, tìm không thấy đường về nhà nữa."
"Sư phụ, con không biết đâu, nhưng bây giờ con có thể tìm được đường về."
"Thật sao?" "Thật thật sư phụ, bây giờ con thông minh lắm rồi." "Ừm, thông minh..."
Nhiều năm sau trên đỉnh núi, tiên nhân tỉnh giấc. Một ngày này, hoa đào vẫn nở rộ tươi đẹp, ánh nắng sau buổi trưa cũng rất ấm áp.
"Sư phụ, sau khi con phi thăng, mong ngài che chở nhân gian ngàn năm, cho Vũ Nhi một chút không gian trưởng thành." Tiêu Huyền đứng dưới gốc cây hoa, nhìn ngọn núi quen thuộc này, vẻ mặt có chút cảm khái.
"Ngươi chọn người kế vị là Nguyên Bảo sao?"
"Dạ."
"Vì sao không phải Tiểu Thiên Hạ?"
"Vũ Nhi, nó... thích hợp hơn."
"Được." Tần Thú gật đầu đáp lời, rồi nói thêm: "Đến khi diệt thế tiên kiếp giáng xuống, nếu không thể tránh khỏi, ngươi phải lưu cho mình một con đường sống. Vi sư không muốn vì cứu một đồ nhi mà mất đi một đồ nhi khác."
"Sư phụ, ngài yên tâm, đồ nhi có Luân Hồi Bảo Tháp và Luân Hồi Ấn hộ thân, không chết được đâu. Tình huống xấu nhất là chỉ phải trùng tu một đời thôi." Tiêu Huyền có tâm tính rất tốt. Tần Thú nghe cũng yên tâm phần nào. Hai thầy trò ngắm nhìn phong cảnh trên đỉnh núi, rồi cùng nhau im lặng một hồi. Cho đến khi ánh chiều tà tắt, màn đêm dần buông xuống. Ánh nến trong phòng lay lắt, hắt lên cửa sổ bóng một người chập chờn. Tiêu Huyền cứ thế lẳng lặng ngồi bên giường, ngắm nhìn cô bé mập đang ngủ say, trong đầu nhớ lại cảnh khi còn nhỏ, nàng lẽo đẽo theo sau, cất tiếng gọi "Tiểu sư tỷ"... "Tiểu sư tỷ thân yêu, sư đệ con xin cáo lui một thời gian nhé." Tiêu Huyền giơ bàn tay to, nhẹ nhàng xoa cái bụng nhỏ của nàng, khóe mắt cong lên, lộ ý cười ôn hòa: "Sư đệ ta đây, chỉ mong nàng, tháng tháng bình an, năm năm sung sướng, luôn luôn vui vẻ."
Kẽo kẹt! Gió đêm khe khẽ lay cửa sổ. Trong bóng đêm thăm thẳm có một ngôi sao băng sáng chói xẹt qua. Đêm đó. Tiêu Huyền về đến Chu Tước Thần Đình. Cho triệu kiến Tiêu Vũ. Hai cha con dưới ánh trăng uống rượu tâm sự.
"Phụ hoàng, hôm nay người có hơi là lạ?" Tiêu Vũ cười nói: "Con nghe mẫu hậu nói người trở về trên núi, chẳng lẽ lại bị sư công lão nhân gia giáo huấn một trận, ha ha ha."
"Thằng nhóc này, dám giễu cợt cả lão tử." Tiêu Huyền bật cười giơ tay định đánh, nhưng vừa nghĩ đến mình sắp phải đi, liền hạ tay xuống, giọng lạnh lùng nói: "Hừ, thôi đi, hôm nay ta không dạy dỗ ngươi. Hôm nay hai cha con mình cứ thoải mái nói chuyện tâm tình thôi."
"Không đúng--" Tiêu Vũ lập tức nghiêm mặt, dứt khoát lùi lại cả trăm mét, giữ khoảng cách xa, hai tay ôm bụng, một mặt hồ nghi nhìn Tiêu Huyền chằm chằm, "Phụ hoàng, người đừng có giở trò, hôm nay người khác thường thế này, chắc chắn lại giăng bẫy ta rồi. Con nói cho người biết, hôm nay người mà lại vin cớ đạp con, con nhất định sẽ chạy về núi mách sư công lão nhân gia đấy. Đến lúc đó con sẽ tự đánh gãy mười cái xương sườn."
Tiêu Huyền:????
"Hay cho cái thằng nhóc này, lão tử hôm nay không vin vào cớ gì mà vẫn cứ đánh cho ngươi một trận cho coi!" Tiêu Huyền xắn tay áo xông lên, tóm lấy khuôn mặt phúng phính của nó rồi cho một trận đòn. "Có phục không? Có phục không? Má nó! Lão tử đánh con trai là thiên kinh địa nghĩa, sư phụ lão nhân gia có tới thì sao nào..."
Bốp bốp bốp...
"A a a... Đúng rồi đúng rồi, cảm giác này mới đúng nè, phụ hoàng, con cứ tưởng người bị người ta đoạt xá rồi chứ, ha ha ha..." Bị đánh như thế này Tiêu Vũ sớm đã quen. Dù sao mình cũng đã lén đi mách sư cô không biết bao nhiêu lần, mà phụ hoàng cũng đã không ít lần bị đánh đòn. Ừm... Mai lại phải về gặp tam sư cô xem có tỉnh chưa, để mách thêm một trận nữa, lần này nhất định phải mách thật hung ác mới được!
"Phụ hoàng, người có phải chưa ăn cơm không! A! Đánh mạnh tay lên chút đi! Đánh chết con luôn đi!"
"Ngươi cái thằng... nghịch tử!!!"
Trên không trung Thiên Huyền Đại Lục, dị tượng kéo dài hồi lâu. Ban đầu, chúng sinh kinh hoàng, ngày đêm khó lòng yên giấc. Nhưng theo thời gian trôi đi, họ phát hiện cũng không có gì khác lạ, bèn yên tâm hơn, tiếp tục cuộc sống như thường lệ. Cho đến mười năm sau. Trên vòm trời, Lôi Qua đã tích tụ đầy đủ.
Ngày hôm ấy, cả bầu trời bị nhuộm màu mực, từng đạo Lôi Đình đen kịt, lớn như núi non, nhe răng múa vuốt, sôi sùng sục xé toạc, giáng xuống nhân gian. Trong nháy mắt, cảnh tượng hãi hùng như tận thế, bao trùm cả Thiên Huyền Đại Lục.
Rít! Sau một khắc. Trên đại địa phía đông hoang xưa cũ, vang lên tiếng chim chu tước hót lớn. Ngay sau đó, từ Cửu Thiên Bí Quật, cấm địa thứ nhất phía đông hoang, phác họa một hình ảnh chu tước trải dài khắp đông hoang, ức vạn vạn dặm cương vực. Ầm ầm! Đại địa chấn động, một ảo ảnh chu tước cực lớn chưa từng có phóng lên trời, nó thần uy cuồn cuộn, thân thể che khuất bầu trời, tựa như một con cự thú thời tiền sử, từ Hỗn Độn mà đến, mang theo thần hỏa vô tận lao ngược lên, ngăn cản những đạo Lôi Kiếp có sức mạnh diệt thế kia. "Rít!" Thần điểu giương cánh, lấp đầy càn khôn. Pháp thân khổng lồ liên tục chống cự với Lôi Kiếp, tạo một vùng trời đất bảo vệ ức vạn sinh linh bên dưới.
Giờ phút này. Chúng sinh trên Thiên Huyền Đại Lục đều đang chăm chú nhìn cảnh tượng này. Người thì kinh hãi, người thì lo lắng, cũng có người nghi hoặc. Sách sử ghi lại, vùng trời đất này trước kia cũng từng trải qua thời mạt đại, nhưng chưa từng đến mức có diệt thế cướp giáng xuống thế này... "Đây chính là diệt thế tiên kiếp!" Rùa đen trên núi, Tống Ninh Sinh đứng bên cạnh Tần Thú, hai người cùng nhau nhìn lên bầu trời. Với nhãn lực của Tần Thú, chắc chắn đã nhìn thấu qua tầng tầng lớp lớp Lôi Kiếp, trông thấy hình ảnh Tiêu Huyền cô độc chống cự gian nan với Lôi Kiếp.
"Lôi Kiếp tầng thứ nhất lại khủng khiếp như vậy sao." Tần Thú thì thào. 3000 đạo Lôi Đình, mỗi đạo đều lớn hơn núi non, từ trên trời giáng xuống, tựa như ba nghìn cột thần hủy diệt thông thiên triệt địa, mà nguồn sức mạnh này thì liên tục không ngừng. Ba ngày sau. Ảo ảnh chu tước tan vỡ, diệt thế cướp tầng thứ nhất tiêu tán, Tiêu Huyền cũng từ trên trời rơi xuống.
Ầm ầm! Gần như là trong chớp mắt, Lôi Kiếp tầng thứ hai đã ập tới. Nó còn mênh mông hơn tầng thứ nhất, gần như một vạn đạo Lôi Đình giáng xuống nhân gian. Trong nháy mắt càn khôn vỡ nát, hư không tiêu tan.
Xoát! Cùng lúc đó, trên một sơn cốc nào đó ở Thiên Huyền Đại Lục, phân thân của Tần Thú đột ngột từ dưới đất mọc lên, giơ chưởng lên trời, ngăn cản Lôi Kiếp mênh mông, đồng thời giơ một bàn tay ra đỡ lấy phân thân của Tiêu Huyền. Lúc này, trên không Chu Tước Thần Đình, Tiêu Huyền bước ra, tiến lại gần, hợp nhất với phân thân, sau vài canh giờ dung hợp, nhục thân và thần hồn của hắn đạt đến cảnh giới viên mãn không tì vết, lập tức bỏ chạy ra xa chân trời, đón nhận thành tiên kiếp thuộc về mình.
Ầm ầm! Diệt thế cướp tầng thứ hai kéo dài suốt bảy ngày. Bên dưới Lôi Kiếp, quần áo Tần Thú rách nát, pháp lực tiêu hao không còn, may mà nhục thân và thần hồn không hề hấn gì. Oanh! Sau đó, Lôi Kiếp tầng thứ ba giáng xuống diệt thế. Ánh mắt Tần Thú ngưng lại. Đầy đủ 12,000 đạo diệt thế Lôi Đình.
Oanh! Sau một khắc. Dưới Minh Thổ, một chiếc quan tài màu đen khổng lồ phá đất mà lên. Quan tài che khuất bầu trời, phía trên đứng vững sáu bóng dáng khổng lồ. "Tiêu Huyền, đừng quên lời hứa của ngươi với Minh Thổ, ngày sau nếu làm Tiên Tôn, nhất định phải tới Đọa Thần Giới đón chủ nhân Minh giới về!" Trong cổ quan đen kịt phát ra tiếng gầm trầm muộn. Ngay sau đó, sáu cường giả Quỷ Tiên nửa bước của Minh Thổ ra tay, tạo dựng đại trận minh phủ ngăn cản diệt thế cướp. Rầm rầm—Uy Lôi mênh mông, kéo dài đến tám ngày. Đến ngày thứ chín, diệt thế cướp tầng thứ ba tiêu tán, lục đại Quỷ Tiên Minh Thổ bỏ mình, chiếc cổ quan đen kịt kia thôn phệ những tàn hồn còn sót lại, rồi lại rơi xuống dưới Minh Thổ. Diệt thế cướp tầng thứ tư, 24,000 đạo. Văn miếu Nho gia Tam Thánh xuất thủ, 72 hiền nhân, 360 vị quân tử, mấy triệu nho sinh, tạo dựng một tòa hạo nhiên đại trận, triệu hồi ra pháp tướng của Chí Thánh Tiên Sư, bậc Thánh Nhân thứ nhất của Nho gia. Pháp tướng nguy nga, che khuất bầu trời, cao đến mấy chục vạn trượng, khí hạo nhiên tràn ngập càn khôn, núi sông trăm châu đều nằm dưới đó. Ầm ầm! Pháp tướng Nho gia kia phất tay áo, vầng nhật nguyệt treo cao trên thanh thiên, ngưng tụ hạo nhiên khí vô tận, không ngừng làm suy yếu những đạo Lôi Kiếp diệt thế tựa như sinh sôi không ngừng kia trên bầu trời. "Diệt thế Lôi Kiếp này sao lại kinh khủng như vậy!" "Chúng ta mà cưỡng ép ngăn cản, sợ rằng sẽ giống với mấy Quỷ Tiên Minh Thổ kia, hồn tiêu phách tán." "Khốn nạn, cái tên Tiêu Huyền kia không hề nói ngăn cản diệt thế cướp sẽ khiến chúng ta phải bỏ mình mà!" "Cái này... Chúng ta nên làm sao?"
Lúc này, trong một dị không gian, các lão tổ thập đại đế tộc đều mang vẻ mặt ngưng trọng nhìn chăm chú vào cảnh tượng này. Oanh-- Sau mười ngày. Diệt thế cướp tầng thứ tư tiêu tán. Đại trận hạo nhiên Nho gia sụp đổ, Tam Thánh gánh chịu hết phản phệ chi lực, tọa hóa thiên địa. Vài khắc sau. Lôi Kiếp tầng thứ năm đã cận kề. Nhưng đại trận đế tộc do thập đại đế tộc liên thủ tạo dựng như đã nói trước lại chậm chạp không xuất hiện. Chỉ có vài bóng người xuất hiện trên bầu trời, tế ra Tiên Khí trấn tộc, bước đầu ngăn cản Lôi Kiếp. Nhưng Lôi Kiếp tầng thứ năm lại càng thêm cường đại, năm vị lão tổ đế tộc tuy cũng rất mạnh, nhưng so với sức mạnh đại trận minh phủ mà lục đại Quỷ Tiên Minh Thổ tế ra vẫn kém một chút. Rất nhanh, đại trận do năm người này vội vàng liên thủ tạo dựng bắt đầu tan vỡ. "Khốn kiếp, các đế tộc còn lại, các ngươi muốn bội ước sao?" Trên bầu trời, tóc Tiêu Huyền dài rối tung, vừa cố sức chống cự tiên kiếp của mình, vừa gào thét: "Đừng để bản đế sau khi độ kiếp đến tính sổ với các ngươi!"
Đáp lại hắn chỉ là một mảnh im lặng. Với tiên kiếp và diệt thế cướp như thế này, liệu hắn Tiêu Huyền có sống nổi hay không còn chưa biết.
"Lẽ nào lại như vậy!" Tiêu Huyền gầm thét, nhưng không có một chút biện pháp nào. Đúng lúc này, các lão tổ năm đại đế tộc đang chống cự Lôi Kiếp đều đã đến lực kiệt, bọn họ vốn dĩ dựa vào thân thể tàn phế, duy trì hơi tàn để tiêu trừ sự bào mòn thọ nguyên, giờ đây cũng chỉ vì thời đại mạt pháp tiến đến, có quỷ dị xâm lấn, nên mới thức tỉnh, có thể đáp ứng Tiêu Huyền ra sức ngăn cản diệt thế cướp cũng đều là những hạng người có tấm lòng quảng đại, nhưng bọn họ chung quy không phải tiên thật sự, dù năm người liên thủ cũng vô ích, dưới Lôi Kiếp màu đen mãnh liệt như vậy, ngay từ đầu bọn họ vốn đã không có quyết tâm muốn chết, rất nhanh đã bị Lôi Kiếp bao phủ, hồn phi phách tán.
"Lão tổ!" Về hướng các đế tộc, nhìn cảnh tượng này, vô số tộc nhân gào thét.
Ông! Đúng lúc này, Bắc Hải lại xuất hiện dị tượng, một ảo ảnh lão giả xuất hiện, cưỡi trâu đen, kéo theo cả Quy Khư Bắc Hải, tiếp sức cho năm vị lão tổ đế tộc kia, lao vào màn Lôi đen kịt. Nhưng dù vậy, cũng chỉ làm suy yếu được hơn một nửa lực lượng Lôi Kiếp. "Haiz..."
"Cuối cùng vẫn phải đến bước này!" "Trải qua ngàn hiểm, ta cuối cùng vẫn không thể đợi được đến ngày thành tiên thực sự!" Về hướng Bắc Câu Lô Châu, Lạc Hi cùng thở dài một tiếng, hô hấp pháp trong thể nội cùng thiên địa cộng minh, quanh thân bắt đầu cực điểm thăng hoa, thiêu đốt, giống như đom đóm bên trong, trong khoảnh khắc đốt sạch tất cả tiềm lực cả đời, để đổi lấy việc dừng chân ngắn ngủi trên Tiên Đạo.
"Ha ha ha, nhân sinh đương tử lại chết!" Lạc Hi cùng cười lớn một tiếng, lưng mang một vòng tử nguyệt kinh hoàng, đánh tới những kiếp nạn chồng chất. "Chúng con cung tiễn lão tổ!" Phía sau hắn, toàn bộ Lạc Thần hoàng triều cùng nhau quỳ lạy, trong mắt ngấn lệ. Ức vạn kiếm tu Bắc Câu Lô Châu cùng ngự kiếm đồng thanh.
Mười mấy ngày sau, Lôi Kiếp tầng thứ năm, tan. Ngay sau đó, chính là Lôi Kiếp tầng thứ sáu đúng hẹn ập đến. Mà lúc này, Tiêu Huyền vừa vặn độ kiếp xong, cả người Chu Thân Tiên Quang bao phủ, sinh mệnh cấp độ đã có một bước nhảy vọt lớn. Hắn thoáng hiện đến bên dưới diệt thế cướp. 100.000 Lôi Kiếp đổ xuống như đại dương mênh mông. Còn Tiêu Huyền lúc này, khí huyết trong người đáng sợ vô cùng, mười vạn tám ngàn khiếu huyệt trong cơ thể toàn bộ khai mở, dâng trào tiên quang, mấy chục loại thuật và pháp cường đại nở rộ, hội tụ ở hai nắm đấm, cứng rắn chống lại diệt thế cướp, nhân đó tôi luyện tiên thân. Sau mười ngày, khí huyết trong người bắt đầu uể oải, nhưng Lôi Kiếp trên đầu hắn cũng đã tiêu tan hơn phân nửa. Lúc này, hắn mới tế ra Luân Hồi bảo tháp, pháp thân 100.000 trượng, thông thiên triệt địa, ầm ầm chuyển động, trên thân tháp có thời gian chi lực lưu chuyển, không mấy ngày, diệt thế cướp tầng thứ sáu trên bầu trời liền tan. Nhưng Tiêu Huyền cũng không lùi lại mà lại chọn tiếp tục ngăn cản đạo diệt thế cướp thứ bảy. Hắn biết, diệt thế cướp càng về sau càng mạnh, hắn có thể ngăn cản thêm chút, sư phụ hắn có phần thắng lớn hơn chút. Hắn hiện tại đã không còn nhiều sức lực, nhưng hắn trước đó đã nghĩ kỹ rồi, nạp một nửa quốc vận vào trong cơ thể, dù việc này có ảnh hưởng lớn đến đế quốc, nhưng nếu diệt thế cướp này không chặn được, sinh linh nhân gian này sẽ càng tan nát nghiêm trọng hơn. "Tứ Không, ngươi lui ra đi."
"Sư phụ, con vẫn có thể ngăn cản, hãy để con cản thêm chút nữa." Tiêu Huyền kiên định nói. Lôi Kiếp tầng thứ bảy giáng xuống. Tiêu Huyền cố gắng ngăn cản mấy ngày, Lôi Kiếp tiêu tán hơn phân nửa, nhưng pháp thân của Tiêu Huyền đã hoàn toàn tan vỡ, nhục thân và thần hồn đều đã ở bên bờ tan thành từng mảnh.
Trên núi rùa đen, Tần Thú nhìn cảnh tượng này, nhíu chặt mày, đồng thời, từ trong người hắn xuất hiện từng tôn thần, trên đầu lơ lửng chuông tiên hoàng, mình mặc Lôi Đế giáp, khống chế vô số thanh tiên kiếm bay vọt đến trên bầu trời, hắn dùng một kiếm xẻ rách màn trời, hướng Tiêu Huyền nói: "Ngươi đi đi." "Vâng, sư tôn." Tiêu Huyền cuối cùng quay đầu nhìn nhân gian một chút. Trước khi đi, vung ra mấy đạo kiếm khí rơi vào chỗ các đế tộc, biểu thị sự bất mãn của mình. Sau đó lên trời mà đi. Nửa tháng sau, diệt thế cướp tầng thứ bảy tan.
Diệt thế cướp tầng thứ tám đến, tôn thần tiêu diệt. Tần Thú bản thể xuất hiện, quanh thân dán tỉ mỉ chuẩn bị mười vạn tấm phù lục, 3000 tòa đại trận, hơn mười kiện tiên khí hộ thể, vô số thuật pháp cường đại, mới khó khăn lắm ngăn được diệt thế cướp tầng thứ tám này. Đến đây, Cửu Trùng diệt thế cướp chỉ còn một trùng. Mà lúc này, cả thiên địa sớm đã tan nát không chịu nổi, trên bầu trời còn xuất hiện vô số lỗ thủng lớn, hắc thủy vô tận từ màn trời đổ xuống, bao phủ nhân gian. Những hắc thủy này chứa một luồng sức mạnh quỷ dị, ăn mòn tất cả năng lượng của vùng trời đất này, có những đại năng độ kiếp ra tay, cũng khó lòng vá được những dị tượng lỗ thủng trên màn trời...
Oanh!!! Diệt thế cướp tầng thứ chín vượt xa quá khứ, trọn vẹn một triệu đạo Lôi Kiếp thực sự rõ ràng tựa như diệt thế. Pháp lực của Tần Thú trong lúc ngăn cản diệt thế cướp tầng thứ tám đã tiêu hao hơn phân nửa, giờ đây chỉ có thể thi triển tất cả thủ đoạn toàn lực ngăn cản, nhưng không qua mấy chục hiệp, Tần Thú đã thất khiếu chảy máu, thức hải khô cạn, ngay cả những bất diệt kinh văn lưu chuyển trên thân thể cũng đang sụp đổ, vùi lấp. Lôi Kiếp tầng thứ chín này thật quá dọa người. Trong nháy mắt, Tần Thú nuốt mấy vạn viên thuốc, toàn lực thi triển Hỗn Độn tiên kinh, chuyển hóa tất cả thành sức mạnh vận chuyển lên hai tay, chống đỡ cái màn trời mênh mông này. Lúc này, dù nhục thể hắn cường đại đến mức khó tưởng tượng cũng suýt không trụ nổi dược lực bạo phát vô tận. Oanh!! Đồng thời, pháp thân của Tần Thú không ngừng bành trướng, đây là lần đầu tiên hắn toàn lực hành động sau khi nhập Tiên Đạo, không còn cố kỵ gì nữa, cũng không thể cố kỵ, trước đây không toàn lực ra tay một phần là do không gặp được việc gì cần toàn lực ra tay, một phần là sợ bị thiên đạo phương này bắt được mà bài xích, nhưng bây giờ hắn đã không còn cách nào khác. Chỉ có thể một bên ngăn cản thiên đạo bài xích, một bên ngăn cản diệt thế cướp. Ầm ầm! Trong nháy mắt, pháp thân Tiên Đạo mấy triệu trượng, thông thiên triệt địa, thậm chí chọc thủng cả Tiên Phàm thông đạo.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều sinh linh thọ nguyên không nhiều trong giới này, hoặc những kẻ cảm thấy giới này sắp sụp đổ nhìn thấy cảnh này, nhao nhao lên trời, ý đồ liều mạng xông vào Tiên giới. Tần Thú thấy vậy, giơ chưởng che trời, tóm lấy toàn bộ những sinh linh kia, dùng nuốt tiên thuật thôn phệ, để bổ sung năng lượng bản thân.
"Rống!" Hắn liều mạng gào thét, tiên quang trên pháp thân mấy triệu trượng mờ ảo một mảnh, trăm vạn đạo lôi đình đen kịt như những con Cự Long trườn lên đó, hai chân nó vốn treo trên bầu trời, mà giờ khắc này lại không thể không bước vào trên đại địa Thần Châu, vô tận núi sông bắt đầu từng khúc băng liệt, núi lửa phun trào, biển động trời đất, còn kèm theo vô số năng lượng hỗn loạn vô tự xé tan thiên địa... "Haiz... Nhân gian tận thế, sinh linh đồ thán rồi!" Trên đỉnh núi rùa đen, Tống Ninh Sinh ngắm nhìn cảnh tượng này, thở dài não nề. Lập tức thần niệm khẽ động, một bức tranh vàng vô tận mở ra trong hư không, một đầu dọc theo hư không kéo ra, không ngừng lan rộng ra, tựa như không có cuối cùng. "Bằng sức mạnh hiện tại của ta, hợp đạo cả Thiên Huyền Đại Lục cũng vẫn thiếu một chút. Nhưng hiện tại, không còn biện pháp nào khác."
"Haiz... Cứ tiếp tục thế này, không đợi diệt thế cướp này kết thúc, núi sông vùng trời đất này sẽ tan tành."
Sa sa sa... Đúng lúc này, bên dưới gốc cây dâu già kia, kén vàng lớn hóa thành những điểm kim quang từ từ tiêu tan, lộ ra bên trong vị hòa thượng trắng như ngọc. Ngộ đạo 700 năm, đã có nửa Phật khu. Ngay cả cây dâu già trên đầu hắn cũng phủ kín một tầng phật quang, có linh tính lưu chuyển. "A di đà phật, Tống thí chủ, hãy để bần tăng giúp ngài một tay."
Thánh Phật Tử đưa tay lên cây dâu già vẽ vài đường, rồi chắp tay trước ngực, cả người bốc cháy thành một viên xá lợi vàng, bay vào mi tâm của Tống Ninh Sinh. "Đa tạ đại sư." Cuối cùng, Tống Ninh Sinh chọn hòa nhập quan thần sách, hợp đạo Thiên Huyền Đại Lục, bảo vệ núi sông. Trong nháy mắt, núi sông tan nát được một tầng kim quang bao phủ, rồi chậm rãi khôi phục lại hình dáng, cảnh tượng này, cứ vậy kéo dài vô tận, cho đến khi bao trùm cả Thiên Huyền Đại Lục. Một tháng sau. Cửu Trùng diệt thế cướp cuối cùng kết thúc. Tần Thú kiệt sức, pháp thân cũng không chịu được nữa, từ từ tiêu tan, cả người như một huyết nhân, thân thể loạng choạng từ trên hư không rơi xuống.
Phía trên mặt đất, kim quang tụ lại thành một bàn tay năng lượng nâng đỡ Tần Thú. Tần Thú cứ vậy đứng trên bàn tay, cố gượng đỡ thân thể, lờ mờ nhìn trời. Nhưng, đúng lúc này, việc làm hắn thất phòng xảy ra. Sau khi Cửu Trùng Lôi Kiếp tiêu tán, thế gian trong một thời gian ngắn lại ấp ủ Lôi Kiếp tầng thứ mười. ???
Trong phút chốc, Tần Thú cả người đều ngơ ngác. Cùng lúc đó, trên núi rùa đen, trong căn nhà trúc, một Cam đang chìm vào giấc ngủ say, đúng vào khoảnh khắc diệt thế cướp tầng thứ chín tan biến, bỗng nhiên mở mắt. Thân thể nàng không thể khống chế bay lên trời, đến nơi có lôi kiếp tầng thứ mười.
“Một Cam!!!” Tần Thú kinh hãi sửng sốt, hét lớn: "Ngươi mau xuống đây, đừng lên đó!" Ầm ầm! Đúng lúc này, tiếng sấm nổ vang, chỉ thấy trong mảnh lôi kiếp đen kịt kia bỗng hiện ra một vệt hào quang, ngay sau đó là hai vệt, ba vệt, bốn vệt... Một lát sau, toàn bộ Lôi Đình đen kịt biến thành một mảnh Lôi Quang rực rỡ, Lôi Quang ba ngàn sắc, như ba nghìn xiềng xích óng ánh thuộc tính khác nhau lao vào trong cơ thể Một Cam, bị viên kim đan như lỗ đen trong cơ thể nàng hấp thu hoàn toàn.
Oanh—!!! Cùng lúc đó, dưới màn trời đen kịt, như có một dị tượng hiện ra. Trong dị tượng là một mảnh hỗn độn, pháp thân của một cô bé mập no căng cả thiên địa, nâng một cái bụng lớn, làm người ta hoảng sợ là bên trong bụng lớn ấy dường như có vô số ngôi sao xoay vần, tựa như một vũ trụ nhỏ bé, tỏa ra một hơi thở sâu thẳm, kinh khủng, thần bí... "Rống~" Cuối cùng, tất cả dị tượng đó đều tan thành mảnh vỡ trong tiếng hô của "người khổng lồ" trong hình ảnh.
"Sư phụ-- sư phụ! Ơ, sao con lại bay lên!" Một Cam chớp đôi mắt nhỏ ngơ ngác, dụi dụi mắt, oa oa kêu loạn, bay về phía bên ngoài màn trời. 【 Tần Thú, chúc mừng ngươi, đồ đệ của ngươi Một Cam độ kiếp thành công, tấn thăng đại thừa cảnh (Chân Tiên), ban thưởng "Thẻ khí vận màu bạc" một tấm, xin hỏi có muốn rút thưởng không? 】
"Một Cam!!! Mau trở lại!!!" Tần Thú dùng hết chút sức lực cuối cùng giơ tay muốn vớt Một Cam về, nhưng năng lượng bàn tay khổng lồ của hắn dường như trong suốt, xuyên qua thân thể của Một Cam mà không ngăn lại được.
"Một Cam! Một Cam!!!" Tần Thú hết lần này đến lần khác gào thét, nhưng vẫn vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Một Cam biến mất sau Lôi Kiếp. Cuối cùng, không còn cách nào, chỉ có thể hô lớn vài câu: "Một Cam, lên thượng giới phải ngoan, đừng đánh nhau, đói bụng thì nhớ ăn cơm... ""Chờ sư phụ lên tìm con!!!" "Sư phụ, con như vừa làm một giấc mơ rất dài?"
"A, dài bao nhiêu?"
"Con không biết, chỉ là rất dài rất dài." "Vậy con mơ thấy gì?" "Con mơ thấy Tứ Không đang ngoắc tay với con. Con còn mơ thấy sư tỷ ôm con xoay vòng vòng, nàng nói... Nàng nói..." "Nàng nói cái gì?" "Nàng nói sao con dạo này mập quá, ai..."
"Con đã về thế nào vậy?"
"Con nói muốn nàng nhớ con, a nga nga, sư phụ, con thông minh phải không." "Thông minh, thông minh." "Sư phụ, con lên trên kia tìm sư tỷ chơi nữa!" "Tứ Không cũng ở trên đó."
"Há! Vậy con tìm Tứ Không trước, sau đó mang theo Tứ Không đi tìm sư tỷ. Sư phụ, ở nhà nhớ chăm sóc kỹ Lão Đại nhé." "Được..."
"Một Cam, sư phụ cũng vừa có một giấc mơ." "Mơ gì vậy ạ?" "Sư phụ mơ thấy con bay mất, bị kẻ buôn người lừa bán, tìm không thấy đường về nhà nữa."
"Sư phụ, con không biết đâu, nhưng bây giờ con có thể tìm được đường về."
"Thật sao?" "Thật thật sư phụ, bây giờ con thông minh lắm rồi." "Ừm, thông minh..."
Nhiều năm sau trên đỉnh núi, tiên nhân tỉnh giấc. Một ngày này, hoa đào vẫn nở rộ tươi đẹp, ánh nắng sau buổi trưa cũng rất ấm áp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận