Chương 138: Tiểu sư tỷ giá lâm! Ngũ Hành thiên sát trận! Danh xưng Hóa Thần phía dưới đều có thể giết! Càng huống hồ, đối phương duy nhất một lần xuất động mười vị Nguyên Anh cảnh đại năng, cùng 26 vị Kim Đan cảnh đại tu. Dưới tình huống này, cho dù là Hóa Thần Sơ cảnh cường giả, cũng rất nguy hiểm. “Phản tặc Tiêu Huyền, hôm nay chính là ngày c·h·ế·t của mày!” “Luyện cho ta!” Vị đại trưởng lão của Lạc Nhật tiên tông là một lão giả râu tóc bạc trắng, chỉ thấy năm ngón tay hư nắm, đại trận màu vàng óng bao phủ bốn bề thiên địa liền chậm rãi vận chuyển. Trong trận pháp hiện ra năm loại cảnh tượng kỳ dị: Kim mang sắc bén, ánh lửa ngập trời, cự nhạc trấn áp, đằng mạn triền nhiễu, hải lãng triều tịch... Ngũ hành linh lực diễn hóa thành năm loại sát lực, nhao nhao quét sạch hướng Tiêu Huyền. “Phản tặc Tiêu Huyền, còn chưa chịu c·h·ế·t!” Đại trưởng lão Lạc Nhật tiên tông gầm thét. “A a, ha ha ha...” Tiêu Huyền ngửa mặt lên trời cười to, hồng bào phần phật. Chợt ánh mắt hằn học nhìn về phía đám người. “Chỉ bằng ngũ hành sát trận này, cũng vọng tưởng luyện hóa ta Tiêu Huyền, các ngươi cũng đánh giá thấp bản điện quá mức rồi.” Tiêu Huyền ánh mắt mãnh liệt, đầu ngón tay tại mi tâm vạch ra một vệt m·á·u. “Lấy ta chi huyết, gọi thần chi linh. Huy hoàng thần uy, gia trì thân ta. Chu Tước chân linh, cho ta hiện!” Lệ! Sau một khắc, mạch m·á·u trong người Tiêu Huyền sôi trào, ngọc bội đeo ở cổ lóe ra thần quang chói mắt, theo sát đó, một con thần điểu Chu Tước mang theo thần uy huy hoàng giáng xuống nhân gian. Vũ dực mở rộng, bảo hộ Tiêu Huyền ở giữa, tùy ý sát lực ngũ hành có m·ã·n·h l·i·ệ·t đến đâu, cũng không thể đến gần Tiêu Huyền. “Hừ, thằng nhãi ranh Tiêu Huyền, cho dù ngươi lấy huyết mạch chi lực triệu hồi ra t·à·n linh Chu Tước thì tính sao? Tất cả điều này đều nằm trong tính toán của chúng ta, hôm nay, cho dù là Đại La thần tiên đến, cũng cứu không được ngươi.” Đại trưởng lão Lạc Nhật tiên tông hừ lạnh một tiếng, chợt toàn lực thôi động Ngũ Hành thiên sát trận. “A a, các ngươi đang tính kế ta, ta sao lại không muốn bắt gọn các ngươi một mẻ đâu.” Tiêu Huyền cười khẽ, chợt ánh mắt nhìn về phía bầu trời bên trên, nỉ non nói: “Kiếm của chúng ta, cũng nên mau tới đi.” Xoẹt! Sau một khắc, một đạo kiếm quang xẹt qua bầu trời, biển mây bị cắt chém thành hai nửa, lộ ra một đội ngũ trùng điệp sau tầng mây. Chợt, một giọng nói mênh mông vang lên. “Thiên kiếm thành phụng Thành Chủ lệnh, đến đây trợ Tiêu điện hạ đăng đế.” Trước đó, Tiêu Huyền từng truyền tin cho Thiên Kiếm thành, hy vọng vị kiếm Tổ kia có thể xuất quan, giúp hắn một tay. Nhưng mà nhận được tin tức là, vị kiếm Tổ kia đang bế tử quan. Bất quá đối phương biểu thị, có thể điều động ba vị đại năng Nguyên Anh cảnh, cùng mười hai vị trưởng lão Kim Đan cảnh đến đây tương trợ. Chỉ là nhìn những thân ảnh lít nha lít nhít trên bầu trời kia, các tu sĩ Kim Đan phía dưới của Thiên Kiếm thành sợ rằng đã dốc toàn bộ lực lượng. “Kết tinh đấu kiếm trận!” Thiên Kiếm thành xưa nay do lục đại kiếm đạo gia tộc nắm giữ, thành chủ thay phiên nhau làm. Mà Tiêu Huyền từng độc thân vào Thiên Kiếm thành, một người một kiếm, ép lục đại kiếm tử đương đại của Thiên Kiếm thành không dám ngẩng đầu, cũng thu bọn họ làm kiếm hầu. Bởi vậy, Thiên Kiếm thành coi như cùng Tiêu Huyền trói buộc một chỗ. Mỗi một vị kiếm tử của Thiên Kiếm thành đều là một đời thiên kiêu, chỉ tiếc, khi đó Tiêu Huyền quá mạnh. “Vâng!” Gần ngàn tên kiếm tu ngự kiếm bay lên, ba đại Nguyên Anh dẫn đầu, mười hai tu sĩ Kim Đan cảnh đứng thứ hai, còn lại tu sĩ Trúc Cơ cảnh xếp cuối, hóa thành một thanh cự kiếm thông thiên tinh hoa sáng chói. Cự kiếm che kín bầu trời, lập tức thanh thế cuồn cuộn chém về phía Ngũ Hành thiên sát trận bên dưới. Kiếm tu, được mệnh danh là ba nhất, sát lực số một, tốc độ số một, có thể trang bức nhất. Oanh! Trong nháy mắt cự kiếm rơi xuống, Ngũ Hành thiên sát đại trận đang vây khốn Tiêu Huyền liền rung chuyển kịch liệt. “Phốc phốc!” Dẫn đầu là đại trưởng lão Lạc Nhật tiên tông, đám người nhao nhao phun ra một ngụm m·á·u tươi. “Kiếm của kiếm tu, sao lại cường hãn như vậy?” Đại trưởng lão Lạc Nhật tiên tông thần sắc kinh hãi, chợt gầm thét: “Xin các vị đạo hữu cùng nhau ra tay, giúp lão phu chém g·i·ế·t kẻ này.” Xoát! Xoát! Xoát! Sau một khắc, từ trong Long Vân đế quốc lại xông ra hơn mười vị đại năng Nguyên Anh cảnh, cùng gần trăm vị đại tu Kim Đan cảnh. Chu Huyền Thần thấy thế, cũng dẫn đầu phe mình tất cả chiến lực cao cấp đến chặn đường. Ầm ầm! Trong nháy mắt, toàn bộ bầu trời đều bị đánh loạn. Vô số pháp bảo, pháp thuật bay tán loạn, trong nháy mắt rơi vào một trận đại hỗn chiến. “Chư vị, tế trận!” Đại trưởng lão Lạc Nhật tiên tông tàn khốc hô lên, không tiếc thiêu đốt tu vi cùng thọ nguyên, lấy thân tế trận, cũng muốn triệt để chém g·i·ế·t Tiêu Huyền. Ầm ầm! Trong nháy mắt, cả tòa đại trận ngũ hành điên cuồng bốc cháy lên, phảng phất như muốn cùng Tiêu Huyền hóa thành hư vô. “Điện hạ!” Chu Huyền Thần quá sợ hãi, trực tiếp điên cuồng thiêu đốt thọ nguyên, lấy thân đụng trận. Nhưng mà đại trận đã thành, không phải sức của một mình hắn có thể lay chuyển. “Ha ha ha, Tiêu Huyền tiểu nhi, hôm nay thung lũng Tuyệt Thiên này, chính là mồ chôn của ngươi.” Đại trưởng lão Lạc Nhật tiên tông thần sắc điên cuồng. Lúc này, phía sau hắn rất nhiều tu sĩ Kim Đan cảnh, vì quá độ thiêu đốt tu vi cùng thọ nguyên, đã sắp không kiên trì được nữa, thậm chí có mấy vị tu vi hơi thấp, thân hình đã bắt đầu hư ảo. Bất quá chỉ cần lại kiên trì nửa nén hương công phu, bọn hắn tin tưởng, nhất định có thể luyện hóa Tiêu Huyền này cùng cả tòa đại trận thành hư vô. Đến lúc đó, trận chiến này coi như hết thảy kết thúc. Nhưng mà - Đúng lúc này, đột biến phát sinh. Mấy chục vị đại năng Nguyên Anh cảnh đang kịch chiến trên bầu trời, bỗng nhiên bị một luồng lực lượng cuồng bạo từ trên trời giáng xuống, chấn lui liên tục về phía sau. “A... ... . Thích... . . chơi!” Một tiếng kêu to kinh hoảng xen lẫn chút hưng phấn vang lên. Chợt trong ánh mắt mọi người, có hai đoàn đen sì rơi "phanh" một tiếng đập vào đại trận. Ầm ầm! Đại trận trực tiếp bị nện thành hai cái lỗ thủng lớn. Tiêu Huyền nhân cơ hội bay ra. Đại trưởng lão Lạc Nhật tiên tông ngây người: ... Đó là cái thứ gì! ! ! Hắn đã sắp thiêu đốt mất một nửa thọ nguyên, bỗng nhiên bị cưỡng ép đánh gãy, nhất thời không biết mình nên vui hay nên lo. “Ai u... cái đầu nhỏ choáng quá!” Nhất Cam lắc lắc đầu nhỏ, mắt nhỏ lấp lánh ngôi sao. “Đại Bảo, Đại Bảo, ngỗng thấy sao.” “Lẩm bẩm lẩm bẩm.” Ta cũng thấy. “Ha ha ha, ngỗng đều thấy rồi.” “Lẩm bẩm lẩm bẩm.” Ừm, đều thấy rồi. Trong chiến trường, hai cục thịt đen sì kích động ôm nhau, vui vẻ lắc qua lắc lại. “Tiểu... . . Tiểu sư tỷ?” Nhìn hai cục thịt đen sì kia, Tiêu Huyền đầu tiên ngây người, chợt nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc kia, thế là dò hỏi. Nói là dò hỏi, thực ra nhìn cái đầu và dáng người độc nhất vô nhị kia, Tiêu Huyền đã xác định trong lòng. “A, Tứ Vô, Tứ Vô đang gọi ngỗng, Tứ Vô con ở đâu?” Nhất Cam mở to mắt nhỏ, ngó ngó quét mắt bốn phía. “Ở đây, ở đây, tiểu sư tỷ, ta ở đây!” Tiêu Huyền giơ tay lên. “Há – a a a, Tứ Vô, cuối cùng ngỗng cũng tìm được con rồi!” Nhất Cam vui vẻ chạy tới, một nháy mắt đã nhảy lên, ngồi trên đùi Tiêu Huyền, một mặt tro than cọ cọ. Tiêu Huyền nhìn dáng vẻ Nhất Cam, cũng rất cảm động. Thầm nghĩ, tiểu sư tỷ một đường đội trời đạp đất chạy tới, nhất định đã chịu rất nhiều khổ sở. “Tứ Vô, con còn thiếu ngỗng hai trăm con gà quay chưa trả đấy.” Nhất Cam bỗng nhiên mở to mắt nhỏ, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiêu Huyền nói: “Tứ Vô, có phải con quên rồi không?” Tiêu Huyền: … “Không có, sao ta quên được, ta nói rồi mà, lần sau về núi sẽ mang cho ngươi, đúng không?” “Ừ, thế nhưng con không có mang cho ngỗng mà!” “Tiểu sư tỷ, đây ta còn chưa có về núi mà.” “Đúng rồi!” Nhất Cam gãi gãi đầu, ngây ngô cười nói: “Vậy con lần sau về núi nhớ mang cho ngỗng đấy nhé.” “Ừ, nhất định.” Tiêu Huyền liên tục gật đầu. Lúc này. Hai phe địch ta đều toát ra cực kỳ nhiều dấu chấm hỏi... .... ? ? ? ? “Vừa rồi chính là tên tiểu Hắc bàn tử này, đụng nát đại trận? ? ?” Đại trưởng lão Lạc Nhật tiên tông chau mày thật sâu, hắn cảm thấy mình hôm nay gặp phải những chuyện khó hiểu và không thể tưởng tượng nổi. Nếu hắn không nhìn lầm, từ khí tức mà tên tiểu Hắc bàn tử kia vừa tiết lộ, hình như là tu vi Nguyên Anh nhất tầng a? ? ? “Đúng rồi, tiểu sư tỷ, muội có nhớ sư tôn bảo muội tới làm gì không?” Tiêu Huyền từng bước hướng dẫn nói. Hy vọng tiểu sư tỷ nhớ được chuyện chính sự, đừng nghĩ tới gà quay nữa. Dù sao, hai bên hiện tại đang giương cung bạt kiếm đại chiến đấy. “Nhớ chứ, sư phụ bảo ngỗng tới đòi gà quay.” Nhất Cam thiên chân vô tà nói. “….” Tiêu Huyền trong nháy mắt ngớ ngẩn. “Ngỗng ngỗng ngỗng... Tứ Vô, con bị ngỗng lừa rồi, ngỗng nói đùa thôi, ngỗng nói cho con biết, bây giờ ngỗng lại biết nói đùa rồi, ngỗng ngỗng ngỗng...” Nhất Cam véo lấy eo nhỏ béo mập đắc ý cười to. Vẻ mặt ấy, giống như mình biết nói đùa là một việc gì đó rất ghê gớm. “Lẩm bẩm lẩm bẩm.” Nhất Cam lại nói đùa rồi. Đại Bảo ở phía sau hưng phấn nhảy múa, rất là phối hợp. “ ? ? ? ?” Tiêu Huyền ngây người một chút, khóe miệng có chút run rẩy, chợt vỗ tay một cái, lớn tiếng khen ngợi: “Hay! Tiểu sư tỷ mở trò đùa thật ghê gớm! Ha ha ha, ta không ngờ tiểu sư tỷ ngươi lại biết đùa như vậy, lợi hại thật đó!” nhưng lần sau có thể đừng giỡn kiểu này được không.( ̄︶ ̄ ) “Hừ, ta lợi hại chứ sao!” Nhất Cam ngạo kiều ngẩng đầu. “Lợi hại, lợi hại!” Tiêu Huyền giơ ngón tay cái lên. Lúc này, hai bên đang chiến đấu, hoặc không chiến đấu, nhìn thấy một màn này, đều có chút bối rối. .... Tên này chẳng lẽ không phải viện binh mà bên ta phái tới sao......? ? ? “Tứ Vô, sư phụ nói con bị người đánh thảm lắm, bảo ngỗng tới giúp con.” Nhất Cam nhíu lại khuôn mặt nhỏ, dữ tợn hô lớn: “Con nói, là ai k·h·i·n·h d·ễ con, ngỗng đánh cho nó tàn phế luôn.” “Là bọn họ.” Tiêu Huyền lúc này khí thế hùng hổ chỉ về phía trước. “A a a, các ngươi dám đánh Tứ Vô, ngỗng sẽ đánh cho các ngươi tàn phế luôn.” Nhất Cam hét lớn một tiếng, vác hai chiếc chùy nhỏ màu vàng lên liền xông tới. “Tiểu sư tỷ, đó là trận doanh của ta, là phe mình mà…” Tiêu Huyền thấy thế, lập tức kinh ngạc kêu lớn. “A a.” Nhất Cam phanh lại bước chân, thay đổi phương hướng, lần nữa khí thế hùng hổ xông tới. “A a a... Các người dám đánh Tứ Vô, ngỗng đánh cho các người tàn phế luôn.” Đại trưởng lão Lạc Nhật tiên tông sững sờ, nhìn tên tiểu ngốc nữu đang lao về phía mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ là kẻ ngốc ư? “Hừ, chỉ là một tiểu oa nhi, mà cũng dám…” Phanh! Nhất Cam xông đến trước mặt hắn, một chùy nhỏ nện vào ngực. “Phốc!” Đại trưởng lão Lạc Nhật tiên tông mắt trợn trừng lớn, trong miệng máu tươi thẳng tắp phun ra cao mấy chục mét. Pháp thân Nguyên Anh cảnh kia, cùng hộ thể pháp bảo đều vỡ nát dưới một chùy này. Thân thể càng giống như bị một cỗ cự lực tiền sử đánh sâu vào người, "phần phật" một tiếng, trong nháy mắt bay ngược ra xa mấy vạn mét. Tốc độ nhanh chóng, khiến các tu sĩ ở đây chỉ bắt được một cái tàn ảnh mơ hồ bay qua. Trên đường nó đi qua, tu sĩ địch quân lập tức bị đụng bay một mảng lớn, những người tu vi yếu chút thì trực tiếp bị khí tức tán loạn từ Nguyên Anh cảnh kia đụng thành huyết vụ. ! ! ! ! =͟͟͞͞(๑ò◊ó ノ )ノ “Ngọa tào! ! ! ” ! ! ! =͟͟͞͞(๑ò◊ó ノ )ノ “Ngọa tào! ! ! ” ! ! ! =͟͟͞͞(๑ò◊ó ノ )ノ “Ngọa tào! ! ! ” Chuyện quan trọng nên kinh ngạc ba lần. Giờ phút này, vô luận là phe mình hay phe địch đều kinh ngạc đến nỗi miệng sắp rớt ra ngoài. “Đây chính là tiểu sư tỷ... của điện hạ! ! ! ” Chu Huyền Thần thân thể bê bết máu, một thân Nguyên Anh thể phách lung lay sắp đổ, hắn nhìn về hướng Nhất Cam trùng kích, trong mắt lộ ra vẻ kinh thán cùng sùng bái nồng đậm. “Ổ - thảo!” “Thì ra tiểu sư tỷ của ta... Mạnh như vậy! ! ! ” Không chỉ có bọn hắn, ngay cả Tiêu Huyền bản thân cũng ngây ngẩn cả người. Đây là tiểu sư tỷ ngây ngô cả ngày chỉ biết ăn cơm khô của hắn sao? ? “A a a, để bọn ngươi khinh dễ Tứ Vô, ngỗng đánh cho các ngươi tàn phế luôn.” Nhất Cam hai tay vung hai chùy vàng, cả người giống như con quay nhanh chóng xoay tròn, quét sạch tứ phương. Nơi đi qua, núi non tan hoang. Từng đợt địch nhân liên tiếp, giống như sủi cảo bay tán loạn, không ngừng bị đánh bay, ném vào giữa không trung. Những người tu vi yếu chút, thì trực tiếp hóa thành một mảnh huyết vụ, nhuộm đỏ chiến trường. Nếu như Tần Thú ở đây, nhất định sẽ hô to một câu: Ngọa tào, đây là bộ tướng nào mà dũng mãnh phi thường đến thế! “Ngỗng đấm bóp nện….” Phanh! Phanh! Phanh! Theo từng chùy của Nhất Cam nện xuống, trong đại hạp cốc lập tức xuất hiện đầy vết nứt thâm uyên, cảnh tượng hãi hùng. Không ít tu sĩ Trúc Cơ cảnh, Luyện Khí cảnh nhao nhao rơi xuống dưới đó. Mặc dù có rất nhiều tu sĩ nhao nhao bay lên, nhưng trong nháy mắt đã bị khí tức cuồng bạo mà Nhất Cam phát ra chấn ngất, lần nữa rơi vào vết nứt sâu thẳm. “Các ngươi liều c·h·ế·t cản bọn họ lại, để chúng ta cùng nhau lên, c·h·é·m g·i·ế·t... Hắc cầu này.” Bên trong trận doanh Long Vân đế quốc, lập tức bay ra mười mấy vị đại năng Nguyên Anh cảnh cùng nhau vây công Nhất Cam. Còn lại toàn bộ ngăn cản trước mặt Tiêu Huyền và những người khác. Một trận đại chiến lại bùng nổ. Phanh! Một đại năng Nguyên Anh cảnh nắm tay đấm vào bụng nhỏ của Nhất Cam. Nhưng hắn đau khổ phát hiện, cánh tay của mình đã bị gãy xương. Không chỉ như vậy, lực lượng mình tung ra còn phản ngược trở lại trên người mình. "Phanh" một tiếng, hắn lập tức bay ngược ra ngoài, máu tươi phun tung tóe giữa không trung. “Tê, đây là cái gì lực lượng! ! ” Mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh, bắt đầu tấn công từ xa. Có người dời núi lớn đập vào Nhất Cam, có người thi triển pháp thuật công kích nhục thân của Nhất Cam, còn có người thi triển huyễn thuật, muốn dùng điều này công kích tinh thần thế giới của Nhất Cam..... Nhưng mà bọn họ kinh hãi phát hiện, những công kích này dường như không có tác dụng gì quá lớn đối với con tiểu béo nữu kia. Nhiều nhất chỉ là khiến thân hình nàng khựng lại một chút rồi nhấc chân ném mà thôi. “Thảo! Rốt cuộc là quái vật gì! ! ! ” Con tiểu béo nữu đứng ở đó, nhìn cả người đều là sơ hở, nhưng chính là không có chỗ để ra tay. “Ngỗng ngỗng ngỗng...” Theo một tiếng ngỗng kêu hào sảng, một cự nhân kim quang lóng lánh đứng thẳng trong thiên địa. “Đánh bọn con nha u!”