Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 226: Trốn ở gầm giường tiểu sư muội

Chương 226: Tiểu sư muội trốn ở gầm giường Hôn lễ tiếp tục.
Những bông tuyết thưa thớt bay lất phất trên bầu trời hoàng thành. Ôn Tình mặc bộ áo cưới đỏ rực, bước chân nhẹ nhàng, đạp trên tấm thảm đỏ, từng bước một tiến về phía đại điện. Bên cạnh nàng, vị hoàng đế trẻ tuổi nâng đỡ, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, dáng vẻ uy phong lẫm liệt. Hai bên, các thị nữ kéo giỏ hoa, tung lên từng nắm cánh hoa bay lượn giữa không trung. Mà phía sau họ, những mảnh phế tích đổ nát của Hoàng thành, nhờ một cái phẩy tay của Tuyết Nguyệt Thanh, cát bụi tụ lại, một lần nữa khôi phục nguyên trạng.
Đông! Đông! Đông!
Tiếng chuông, tiếng khánh vang lên, nhạc điệu trầm bổng. Khung cảnh lại náo nhiệt như ban đầu.
“Nhất bái thiên địa!” Bên trong điện Thiên Nguyên vàng son lộng lẫy, đôi tân lang tân nương hướng về trời đất bái lạy. Còn ở vị trí phía trước bên trái của họ, Huyền Đế - vị vua của một triều đại - giờ phút này lại làm người chủ trì hôn lễ, từng tiếng lớn giọng hô:
“Kính cẩn nghiêng mình, kính Thương Thiên, giai ngẫu tự nhiên!” “Hai cúi đầu, kính cát vàng, vui kết liền cành!” “Ba cúi đầu, kính thiên, thiên trường địa cửu!” Sau khi người mới bái lạy xong thiên địa, giọng Tiêu Huyền tiếp tục vang lên:
“Nhị bái cao đường!” Phía trên điện Thiên Nguyên, bày một chiếc ghế trống. Là Ôn Tình chuẩn bị cho sư tôn của mình. Nàng mất cha mẹ từ nhỏ, sư tôn chính là trưởng bối của nàng.
“Sư tôn, đồ nhi hôm nay thành hôn.” Ôn Tình thầm niệm trong lòng, cùng Trương Đoan đồng thời quỳ lạy.
“Sư tôn nhìn thấy rồi.” Lúc này, trên chiếc ghế kia, xuất hiện một bóng người, thân ảnh bồng bềnh tựa tiên, ánh mắt mang theo ý cười nhìn đôi tân lang tân nương phía dưới.
“Phu thê giao bái!” Tiếng Tiêu Huyền vang lên lần nữa.
Ôn Tình và Trương Đoan hoàn thành nghi lễ cuối cùng. Lúc này, Tiêu Huyền lấy từ trong ngực ra lời chúc phúc sư tôn tự tay viết cho nhị sư tỷ, đọc lên:
“Hai họ kết giao, một mối ký ước, lương duyên vĩnh kết, xứng đôi vừa lứa. Ngắm ngày hoa đào tươi thắm, nghi thất nghi gia, đoán năm nào dưa điệt liên tục, ngươi thịnh ngươi rực rỡ. Cẩn lấy bạc đầu thề ước, sách hồng tuyến se duyên, đem Hồng Diệp chi minh, chở tấm lòng son. Xin chứng giám!” Tiêu Huyền khép lại lời thề, mỉm cười nói với Ôn Tình: “Nhị sư tỷ, đây là lời chúc phúc hôn lễ mà sư tôn hắn tự tay viết cho tỷ. Hắn hy vọng tỷ được hạnh phúc viên mãn, vui vẻ trọn đời.” “Đồ nhi Ôn Tình, cảm ơn sư tôn.” Đôi mắt sáng của Ôn Tình mỉm cười, hơi nước long lanh.
“Tốt, nghi lễ kết thúc, hai vị vào động phòng đi, ha ha ha.” Tiêu Huyền cười lớn.
Sau đó, Ôn Tình được đám nữ quan vây quanh, tiến về Khánh Vân điện - nơi ở của Đế Hậu. Còn Trương Đoan bị Tiêu Huyền giữ lại uống rượu… … Ánh trăng như nước.
Bên trong Khánh Vân điện, nến đỏ lay động. Ôn Tình khoác lên mình bộ áo cưới đỏ rực, dịu dàng ngồi trên giường, an tĩnh chờ đợi.
Két két!
Lúc này, cửa cung điện được mở ra.
Vị hoàng đế trẻ tuổi mang hắc kim long bào, khuôn mặt ửng đỏ bước vào. Hắn từng bước tiến gần nữ tử yêu dấu, nhẹ nhàng quỳ xuống trước giường, gác đầu lên đầu gối Ôn Tình, gương mặt tươi cười nỉ non:
“Ôn tỷ tỷ, cuối cùng Trương Đoan cũng cưới được người rồi…” Ánh trăng sáng vằng vặc bao phủ sân nhỏ trùng điệp bên ngoài điện. Lúc này, tại một cái sân cách đó không xa, cạnh một cái hồ nước lạnh lẽo, dưới gốc cây Hải Đường đang nở rộ như gấm, một bóng dáng tiên nhân chắp tay sau lưng, thong thả đứng thẳng. Hắn ngước nhìn vầng trăng trên trời, mà bên tai lại như vang lên tiếng nói nũng nịu của vị hoàng đế trẻ tuổi trong cung điện kia, khóe miệng vì vậy cũng hơi cong lên một nụ cười.
“Ui da, đầu đau quá!” “Sư tỷ, sư tỷ, nga ở đâu?” Lúc này, trong cung điện bỗng vang lên một giọng nói không ăn khớp, phá tan tiếng nói ngọt ngào của đôi tân lang tân nương, cũng khiến Tần Thú đứng ngoài điện rơi xa kia có chút sững sờ.
“Nhất Cam, là ngươi sao?” Ôn Tình nghe tiếng đáp lại.
“Sư tỷ, là nga, nga ở trong cái hộp nhỏ kẹt cứng rồi, mau mở hộp ra cho nga ra ngoài, ở đây tối om.” Nhất Cam kêu lên.
Ôn Tình nhìn quanh bốn phía một cái, rồi hướng mắt về phía gầm giường.
“Nhất Cam, ngươi ở dưới gầm giường à, ngươi leo ra thử xem.” “A a.” Một tràng âm thanh “cộp cộp cộp” vang lên, một bé mũm mĩm cùng một cái bánh bao trắng nõn bò từ dưới gầm giường ra. Vừa mới bò ra, mắt Nhất Cam liền sáng rỡ, nhào về phía Ôn Tình.
“Nga nga nga, sư tỷ, đêm nay nga muốn ngủ chung với non.” “Nga còn muốn nghe non kể chuyện nữa.” Nhất Cam ngẩng cái đầu nhỏ lên nói.
Trương Đoan:… Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của ta! Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của ta mà!
Dù Ôn tỷ tỷ lên tiếng, hắn cũng không dám phản đối.
“Nhất Cam, sao ngươi lại chui xuống gầm giường thế?” Ôn Tình xoa đầu Nhất Cam, vừa buồn cười vừa tức giận hỏi.
“Sư tỷ, nga muốn tìm non mà, nhưng mà Tứ Vô hôm nay không cho, không cho nga đến.” “Hừ, đáng ghét Tứ Vô, không muốn cho nga gặp sư tỷ.” “Cho nên, nga liền bảo Tiểu Bàn cùng đến.” “Nga nga nga, sư tỷ, nga thông minh không?” Nhất Cam hai tay bóp lấy cái eo mũm mĩm, đắc ý lắc lư vai cười lớn.
“Ui chao, ngươi thông minh nha nha!” Ôn Tình nhéo nhéo mũi Nhất Cam.
“Nhưng mà Nhất Cam, tối nay là ngày cưới của sư tỷ mà, không được ngủ chung với ngươi, nếu không ngươi cùng Tiểu Bàn về trước đi, hôm nào sư tỷ cùng ngươi ngủ ha.” “Nga không nha, nga muốn cùng sư tỷ ngủ thôi.” Nhất Cam lập tức ôm lấy bắp đùi Ôn Tình lắc lư.
Trương Đoan:… Tiểu sư muội, ngươi tha cho ta đi, hôm nay là thời khắc quan trọng nhất của bản đế đó!
Két két!
Lúc này, cửa điện lại bị đẩy ra. Tiêu Huyền đi đến, nhìn thấy Nhất Cam liền vỗ trán một cái:
“Ta đã nói rồi mà, tiểu sư tỷ ngươi nhất định chạy đến chỗ nhị sư tỷ.” Tiêu Huyền bước tới, một tay túm lấy sau gáy Tiểu Bàn, một tay nắm lấy tay Nhất Cam kéo ra ngoài.
“Nhất Cam, hôm nay là ngày đại hôn của nhị sư tỷ, ngươi không thể ngủ ở đây, theo ta về.” “Nga không, nga đã lâu không gặp sư tỷ rồi, nga muốn ở đây ngủ với sư tỷ.” “Ta cũng không, ta muốn ngủ với Nhất Cam.” Nhất Cam và Tiểu Bàn giãy dụa.
“Hắc, ta còn không trị được hai đứa các ngươi à.” Tiêu Huyền nói một tiếng “Tiểu sư tỷ, xin lỗi nha”, rồi túm cổ hai người kéo ra ngoài.
“Sư tỷ, mọi người tiếp tục đi.” Sau lưng, Trương Đoan một mặt cảm kích nhìn Tiêu Huyền.
Sau này, người này chính là lão đệ thân thiết của ta, không, là đại ca thân thiết của ta.
… Ngoài viện.
“Tứ Vô, vì sao non không cho nga ngủ với sư tỷ.” “Chính là, sao ngươi không cho bọn ta ngủ với Ôn tỷ tỷ.” Nhất Cam và Tiểu Bàn bị xách lơ lửng giữa không trung, ôm tay, vẻ mặt rất tức giận.
“Tiểu sư tỷ của ta ơi, hôm nay là ngày đại hôn của nhị sư tỷ, tân nương là phải ngủ chung với tân lang mà…” Tiêu Huyền vừa cười vừa giải thích.
“Nga không nghe, nga không nghe, vương bát niệm kinh!” Nhất Cam ra sức lắc đầu nhỏ.
“Ta cũng không nghe, ta cũng không nghe, vương bát niệm kinh!” Tiểu Bàn cũng bắt chước theo.
“Ha ha ha…” Tần Thú đứng dưới gốc cây Hải Đường, thần thức bắt được một màn này, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, rồi thân hình biến mất trong hoàng cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận