Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 182: Ba ngày ba đêm! Nga sư phó bị người đánh khóc!

"Chủ nhân đang làm gì thế?" Đại Mỹ hỏi.
"Sư phụ đang cùng cái mập mạp nọ đánh nhau." Nhất Cam đáp lại.
"Đánh nhau vì sao không cho chúng ta xem?" Đại Mỹ quay đầu nhìn Nhất Cam.
"Nga không biết nữa, sư phụ thật nhỏ mọn, đánh nhau cũng không mang nga theo chơi, hừ." Nhất Cam đặt mông ngồi xuống đất, hai tay khoanh trước ngực, đôi lông mày thưa thớt nhỏ nhắn nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút phụng phịu.
"Sư phụ, ta đột phá đến luyện khí tầng chín trung kỳ rồi!" Lúc này, Trường Sinh từ sau núi hào hứng hừng hực chạy tới, ánh mắt đảo qua một lượt trong sân, không thấy sư phụ mình, thế là liền hỏi Nhất Cam: "Tiểu sư muội, ngươi có thấy sư phụ lão nhân gia ông ta không?"
"Ở đằng kia." Nhất Cam ngón tay nhỏ chỉ phía trước.
Trường Sinh nhìn về phía khóm cây hoa đào đang lay động, cùng mặt đất khẽ rung chuyển, sau đó không hiểu ra sao nhìn về phía Nhất Cam.
"Sư phụ người đâu, sao ta nhìn không thấy?"
Nhất Cam đáp lại: "Nga cũng không biết nữa, sư phụ ống tay áo vung lên, nga liền không thấy hắn."
"A, sư phụ là bố trí kết giới sao?" Trường Sinh gãi gãi đầu, thử kêu vài tiếng.
"Sư phụ... sư phụ... Ngài nghe thấy không?"
"Xuỵt, đại sư huynh, nhỏ tiếng thôi, nga sư phụ đang đánh nhau đấy." Nhất Cam giơ ngón trỏ lên che miệng, nhỏ giọng ra hiệu nói: "Đánh nhau là không được phân tâm, nếu không sư phụ sẽ thất bại."
"Đánh nhau? ? ?" Trường Sinh càng bối rối.
Được thôi, đánh nhau với ai cơ chứ?
Hơn nữa còn đặc biệt thiết lập kết giới để đánh nhau?
"Sư phụ đang đánh nhau với ai vậy?" Trường Sinh dò hỏi.
"Là cái đại tỷ tỷ lần trước tới đó." Nhất Cam đáp: "Nga vừa mới thấy, nàng còn cưỡi lên người nga sư phụ đánh nga sư phụ, muốn xé cả quần áo nga sư phụ."
Trường Sinh: ...
"Oa ô" một tiếng kêu rên thảm thiết xé toạc cả mây xanh, lơ lửng mà lên, Trường Sinh che miệng một mạch chạy chậm về hậu sơn, nước mắt trong gió phiêu đãng, rơi rớt.
"A, sao gia gia Trường Sinh lại chạy thế kia?" Đại Mỹ gãi gãi cái đầu nhỏ xinh.
"Nga không biết nữa." Nhất Cam trừng mắt nhìn, "Có lẽ sư phụ đánh nhau không mang đại sư huynh theo chơi, đại sư huynh tức giận rồi."
"Nhất Cam, chúng ta đi tuần sơn thôi." Nhìn một hồi không thấy gì cả, mắt Tiểu Bàn muốn trợn cả lên rồi.
"Ừ, tuần sơn." Hắc Thố giơ Khai Sơn phủ biểu thị đồng ý.
"Nga không đi." Nhất Cam lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Nga sư phụ đang đánh nhau đấy, nhỡ đâu hắn đánh thua, nga còn phải giúp hắn."
"Được thôi, vậy chúng ta cứ ở đây chờ một lát." Bốn tiểu chỉ cứ thế nằm nhoài trên ghế nhỏ, mở to mắt nhìn chằm chằm vào khóm hoa đào đang không ngừng lay động, còn đếm những cánh hoa bay lả tả.
Một cánh, hai cánh, ba cánh...
Mặt trời lên rồi lặn.
Trong chớp mắt, một ngày đã qua.
Cây hoa đào lay động vẫn chưa hề dừng lại.
Mà bụng mấy tiểu chỉ thì đã sớm "ọc ạch ọc ạch" kêu lên.
"Nhất Cam, chủ nhân khi nào mới đánh xong vậy?" Hắc Thố đói đến nỗi sắp phải biến về nguyên hình rồi.
"Nga, nga cũng không biết nữa." Nhất Cam rất luống cuống, nàng cũng đói bụng, nàng cũng muốn ăn cơm.
Cuối cùng, Đại Mỹ thông minh vẫn là người đề nghị: "Hắc Thố, Tiểu Bàn, hai người đi tuần sơn trước đi, bắt chút đồ ăn về, ta cùng Nhất Cam ở đây trông chủ nhân, hễ có động tĩnh gì, ta liền để Nhất Cam biến lớn, hai người thấy thế thì lập tức chạy về tiếp viện."
"Được."
"Được." Hắc Thố và Tiểu Bàn mặt nhỏ nghiêm lại, lập tức hành động, vui vẻ chạy xuống núi bắt đồ ăn.
"Đại Mỹ non thật là thông minh." Nhất Cam mắt nhỏ nhìn đầy vẻ sùng bái.
Sau hai canh giờ.
Hắc Thố và Tiểu Bàn không phụ sự mong đợi của mọi người, mỗi người xách theo một con ngỗng trắng lớn khải hoàn trở về.
"Tỷ tỷ, tỷ xem này, hôm nay bọn muội bắt được hai con ngỗng trắng lớn đấy." Tiểu Bàn túm cổ con ngỗng trắng lớn, đắc ý khoe công.
"Muội muội thật là lợi hại!" Đại Mỹ hợp thời khen vài câu.
"Cho vào nồi thôi!" Nhất Cam lớn giọng hô hào, hai con ngỗng trắng lớn ngay lập tức bị ném vào trong nồi.
Xoát xoát xoát!
Một lát sau, một nồi thịt ngỗng hầm lớn thơm lừng đã ra lò.
Mấy tiểu chỉ ấm áp ngồi thành một vòng, thi nhau tranh ăn.
"Nhất Cam, ngươi nói chủ nhân còn phải đánh bao lâu nữa?"
"Nga không biết nữa."
"Ta đoán một ngày."
"Ta đoán hai ngày."
"Ta đoán chủ nhân sẽ bị đại tỷ tỷ đánh cho khóc,..."
...
Ba ngày ba đêm sau.
Kết giới biến mất, một đạo lưu quang từ phía dưới cây hoa đào lướt lên, nhanh chóng lao về phía chân trời.
Tần Thú nằm nghiêng dưới gốc cây hoa đào, trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn đạo thân ảnh kia rời đi, lập tức có chút bất lực.
"Đây là cái kiểu gì vậy, có cần phải vội vã thế không?"
"Thật là, mỗi lần chơi xong ta liền chạy, cũng không trả tiền, đây là coi ta như vịt miễn phí chắc, đến rồi đi, đến rồi đi....” "Đàn bà à, đúng là vô tình!" Tần Thú khóe mắt có một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống, theo gò má rơi xuống đất, "phanh" một tiếng, vỡ thành chín chín tám mươi mốt cánh.
"Sư phụ, sư phụ, người đánh xong chưa?" Lúc này, Nhất Cam mang theo hai chiếc chùy vàng nhỏ, "cộc cộc cộc" chạy tới, ngồi xổm bên cạnh Tần Thú, mắt nhỏ nhìn ngó sư phụ mình.
Tần Thú: "..."
"Sư phụ, người đánh thắng không?"
"Lừa người, sư phụ, người bị người ta đánh khóc rồi!" Nhất Cam không tin nói.
"Đùa gì thế, sư phụ ngươi đây chiến vô bất thắng, sao có thể thua được!" Tần Thú trừng mắt, đứng phắt dậy, thân hình lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất, vội vàng một tay đỡ lấy cành hoa đào bên cạnh, một tay vịn eo, khập khiễng đi về phía nhà trúc.
Không phải là do mình không đủ mạnh, mà là giao long nhập vực sâu, không rõ nông cạn, không dám vọng động, cũng là vì mình tâm địa lương thiện, lại quá thương hoa tiếc ngọc, tùy ý để đối phương tàn phá...
"Ai ô ô...."
Dưới mái hiên, Tần Thú không đau mà rên, thoải mái nằm trên ghế trúc, sau đó kiểm tra lại tu vi bản thân.
«Hoa đào tiên kinh» quả nhiên không phải là đồ bỏ đi, trải qua thêm mấy ngày cố gắng vận động, tu vi của mình cũng rốt cuộc đạt đến Hóa Thần tầng chín đại viên mãn.
"Quả nhiên là vậy, sinh mệnh nằm ở chỗ vận động, người xưa quả không lừa ta!"
"Haizz, sớm biết tu luyện nhẹ nhàng như vậy, mình đã mở hậu cung thì tốt biết bao."
"Đáng tiếc, vẫn còn hơn 200 kiểu tư thế mới chưa được giải tỏa."
"Haizz, lão cô nương của thiên hạ, đó là thẹn thùng." Tần Thú thích ứng với cảnh giới, chỉ cảm thấy tinh thần sung mãn, tươi cười rạng rỡ...
...
"Đại sư huynh, đại sư huynh, sư phụ bị người ta đánh cho khóc rồi!" Hậu sơn, Nhất Cam chạy như bay đến, đem cái tin tốt... hừm, tin bi thương này báo cho đại sư huynh.
"Oa ô ô ô ô ô" Ai ngờ, đại sư huynh nghe tin sư phụ mình bị người ta đánh khóc, lập tức vô cùng đau thương gào khóc lên.
Nhất Cam gãi gãi đầu, lại chạy đi chỗ khác.
"Tiểu sư, tiểu cẩu, Tiểu Ngưu.... Nga vụng trộm nói cho mấy đứa biết, nga sư phụ bị người ta đánh khóc rồi, eo còn bị thương nữa đấy."
"Tê!"
Đám yêu quái nghe xong, lập tức hít sâu một hơi.
"Cái gì, thượng tiên mà cũng bị đánh cho khóc! ! !"
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận