Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 268: Dáng dấp đẹp trai người tuỳ tiện nhắc tới điểm yêu cầu quá phận sao?

Chương 268: Người đẹp trai tùy tiện nhắc yêu cầu thì có quá đáng không?
Mấy tháng tiếp theo, Nhất Cam mê mẩn với các tác phẩm hội họa của Đại Mỹ, ngày nào cũng quấn lấy Đại Mỹ, tạo đủ các tư thế ngớ ngẩn để Đại Mỹ giúp nàng vẽ tranh. Chẳng hạn như hôm nay, nàng đội một cái nồi đen to trên đầu, khoác một tấm ga trải giường sau lưng, tay trái cầm thìa sắt, tay phải cầm nồi, cưỡi Đại Bảo trong sân, giữ nguyên một tư thế bất động để Đại Mỹ vẽ. Hắc Thố và Tiểu Bàn thì đứng một bên xếp hàng, nghĩ xem lát nữa đến lượt mình thì phải tạo dáng thế nào mới có thể trông uy vũ hơn Nhất Cam.
Dưới tán cây đào, từng mảnh nắng vàng rơi rớt. Tần Thú một thân bạch y, không vướng bụi trần, tay cầm quân cờ tử, những quân cờ trắng mịn như ngọc, đang bị quân cờ đen vây hãm tứ phía trên bàn cờ 19 đường ngang dọc.
"Ngọa tào, ngươi cũng có chút tài đấy chứ!" Tần Thú cầm quân cờ trắng, chậm chạp không dám hạ, cuối cùng đành phải kinh ngạc nhìn Tống Ninh Sinh, thốt lên một câu hỏi đầy chân thành: "Chẳng lẽ lão xử nam vạn năm lại còn có thể phát huy được khả năng chơi cờ vây?"
Tống Ninh Sinh trợn mắt, "Thừa nhận người khác giỏi hơn ngươi khó thế sao?"
Tần Thú đàng hoàng gật đầu, "Rất khó."
Tống Ninh Sinh: "..." Tự dưng ta không biết phải ứng đối thế nào. Thế là đành phải hờn dỗi một tiếng, "Hừ, ta từng cùng đạo tử luận đạo 'Thiên địa vì sao rộng lớn, càn khôn có mấy lượng' còn từng cùng cờ thánh đánh cờ hòa ở Nhật Nguyệt cốc, lấy thiên địa làm bàn cờ, đánh cờ ròng rã 3 năm không dứt. Với tâm tính và năng lực của ta, đừng nói là bàn cờ 19 đường này, cho dù 21 đường cũng chẳng là gì. Hơn nữa, ở thời đại của ta, ngoại trừ lão đầu cờ thánh kia, không ai dám nói có thể thắng ta một đường cờ trong lòng. Cho dù là đạo tử Đạo Môn thứ nhất, người từng cùng Nam Ninh Nữ Đế tranh đấu một hai năm đó, cũng không bì kịp ta."
"Ngọa tào! Đại lão ngưu bức vậy!" Tần Thú mắt tròn xoe, vui vẻ vỗ tay nhỏ.
"Hừ hừ." Nhìn hậu bối có tố chất "Không khi nhân tử" này, lần đầu tiên lộ ra ánh mắt sùng bái như vậy với mình, Tống Ninh Sinh không nhịn được có chút lâng lâng, hếch cái đầu nhỏ ngạo nghễ, y như Nhất Cam khi được cổ vũ vậy.
Nhưng rất nhanh hắn lại kịp phản ứng, cau mày. Ân? Không đúng? Ta đường đường là đại lão từng nửa chân bước vào Độ Kiếp cảnh sao lại có tâm tính ngây thơ như vậy?
"Tiền bối đã lợi hại như thế, chắc hẳn rất có tâm đắc với cờ vây, không biết có thể truyền thụ lại cho vãn bối tất cả không?"
Tống Ninh Sinh ngước mắt, "Ta vì sao phải truyền thụ cho ngươi? Còn tất cả nữa chứ..."
"Ơ hay..." Tần Thú ngẩn người. Hắn... Từ chối ta? Hắn vậy mà từ chối yêu cầu của người đẹp trai như ta? Chẳng lẽ người đẹp trai không được tùy ý đề xuất yêu cầu sao?
Tần Thú tủi thân. Tần Thú bĩu môi. Ánh mắt Tần Thú thăm thẳm nói: "Tiền bối, ta đột nhiên cảm thấy đỉnh núi này quá nhỏ, quá uất ức ngài, hay là ngài dời sang chỗ khác đi?"
"Nói cái gì vậy? Thật là..." Tống Ninh Sinh đầy oán giận nói: "Ta thấy thiên phú của ngươi cao quá, mà tâm đắc cỏn con của ta chẳng đáng gì, không xứng với ngươi, nhưng nếu ngươi muốn, vậy thì ta tự nhiên biết gì nói nấy, toàn bộ truyền thụ cho ngươi."
"A, quyển bí tịch này tên là «Càn Khôn Vô Lượng», là cách suy diễn cuối cùng của ta đối với môn tính nhẩm, cũng có thể giúp ngươi xây dựng một thế giới tinh thần độc nhất vô nhị của riêng mình. Tuy không dám nói có thể dùng vũ trụ tinh thần làm bàn cờ, nhưng dùng đất của trăm châu để chơi cờ thì cũng không thành vấn đề. Nó cũng là một trong những nền tảng tu đạo của ta, hôm nay ta sẽ truyền thụ nó cho ngươi, nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ đến hỏi ta."
Nói xong, Tống Ninh Sinh dùng niệm lực phác họa ra một mảnh phù văn tinh thần, nó chui vào mi tâm của Tần Thú.
"Vậy đa tạ tiền bối." Tần Thú chắp tay.
"Ôi, ngươi và ta còn khách khí cái gì?" Tống Ninh Sinh khoát tay áo.
"Tiền bối, lần sau đánh cờ có thể đừng thắng ta không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì ta đẹp trai như vậy, đánh cờ không nên thua."
Tống Ninh Sinh: "...". Đẹp trai thì liên quan gì đến chuyện thắng thua khi đánh cờ?
"Không liên quan sao?" Tần Thú ngây thơ hỏi.
"Ách..." Tống Ninh Sinh khóe miệng giật giật, "Ừ... Có một chút như vậy đấy."
"Chỉ một chút sao?" Tần Thú chớp mắt to.
"Con mẹ nó, đừng có mà quá đáng chứ, ta Tống Ninh Sinh cũng là người có cốt khí." Tống Ninh Sinh có chút nóng nảy, đập bàn đứng lên. Cả đời này, tất cả những lời nói dối "lương tâm cắn rứt" đều ở cái đỉnh núi này.
"Tiền bối, ngươi mắng người rồi, như vậy là không có lễ phép đó, Nhất Cam nhà ta còn không bao giờ mắng người." Tần Thú ánh mắt u oán, "Mắng người là không đúng, đỉnh núi của chúng ta là một đỉnh núi tốt đẹp có truyền thống thi thư lễ nghi."
"Mẹ nó, đồ cặn bã Tiểu Bàn, nga còn chưa vẽ xong mà, mau tránh ra, đừng che mắt Đại Mỹ." Trong sân, Tiểu Bàn vì Nhất Cam quá nặng, vẽ lâu như vậy mà chưa xong nên tỏ vẻ bất mãn, còn Nhất Cam thì nổi giận quát thẳng vào Tiểu Bàn đang quấy rầy.
"..." Tần Thú ngước mắt nhìn, lại chỉnh lại vạt áo, ngồi ngay ngắn, dịu giọng nói: "Tiền bối, còn muốn đánh cờ nữa không?"
"Không được, mệt rồi." "Mẹ nó chứ, cùng đi xuống mồ hết đi, hừ."
"À, quả nhiên, ngươi sợ kỳ nghệ của ta." Tần Thú tỏ vẻ hiểu ra, thở dài một tiếng, vừa dọn quân cờ vừa ngâm nga: "Vô địch... Là bao nhiêu, bao nhiêu tịch mịch..." Sau đó ngả người lên ghế trúc nhè nhẹ đu đưa.
Thần thức của hắn lại chìm vào không gian thí luyện mô phỏng, lôi kéo ma quân Yểu Yểu cùng luyện tập. Mấy tháng nay, Tần Thú đã tu luyện «Thiên Ảnh Lục Thuật» đến cảnh giới đại viên mãn, hiện tại hắn có thể diễn hóa ra sáu đạo Thiên Ảnh phân thân, mỗi phân thân đều có chín thành chiến lực của bản thể, có thể nói là cực kỳ khủng khiếp.
Nhưng khi đối đầu với ma quân Yểu Yểu thì vẫn là lực bất tòng tâm. Ả ta quá mạnh, hơn nữa ngày càng mạnh. Dạo gần đây, Tần Thú luôn có một loại cảm giác gió thổi báo hiệu giông bão sắp đến. "Chẳng lẽ là đến từ cái vực thẳm Thiên Ma kia?" Tần Thú lẩm bẩm.
"Sư phụ, sư phụ, cho con ôm lấy người vẽ một bức có được không?" Lúc này, Nhất Cam rất vui vẻ chạy đến, nắm tay Tần Thú làm nũng.
Tần Thú không hề lay động, "Ngươi quá béo, vi sư ôm không nổi."
"Sư phụ à, hay là con ôm người có được không, nga nga nga..." Nhất Cam mắt nhỏ híp lại cười toe toét.
"Không đi không đi, vi sư đang bận, ngươi đi chỗ khác chơi." Tần Thú phẩy tay, đẩy bụng Nhất Cam ra.
"Hừ, có phải sư phụ không yêu con nữa rồi không, con không vui." Nhất Cam bị xoa bụng đặt mông ngồi bệt xuống đất, hai tay khoanh trước ngực, cau mày giận dỗi.
"Đi đi đi, ra chỗ khác mà giận."
"Vâng...vâng." Nhất Cam rất vui vẻ đứng lên, chạy đến một mỏm núi ở xa, ngồi bệt xuống đất tiếp tục dỗi.
Một lúc sau, khi mặt trời lặn về phía tây, Tiểu Bàn và Hắc Thố vẽ xong tranh thì chạy đến chỗ Nhất Cam, hỏi: "Nhất Cam, ngươi sao thế? Sao lại ngồi đây vậy?"
Nhất Cam, "Ta đang dỗi đó."
Tiểu Bàn gãi đầu, "Nhất Cam, ngươi vì sao dỗi vậy? Có phải do vừa nãy ta chắn tầm nhìn của ngươi không? Lần sau ta sẽ không chắn tầm nhìn của ngươi, để ngươi vẽ nhiều một lát có được không?"
"Không phải, là ta muốn sư phụ ôm ta vẽ tranh, nhưng sư phụ ghét ta mập, không ôm ta vẽ tranh, ta cảm thấy sư phụ không thích ta."
"À thì... Nhất Cam ngươi đích thực rất mập đó nha."
"Hừ, Tiểu Bàn ngươi cũng mập mà."
"Nói bậy, tỷ tỷ ta bảo ta như vậy là đáng yêu."
"Hừ hừ, sư tỷ ta cũng nói ta đáng yêu đó nha, còn đáng yêu hơn cả ngươi."
"Ngươi... Ngươi chờ đấy, ta đi tìm tỷ tỷ phân xử xem ai mới là đứa đáng yêu nhất ở trên núi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận