Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 515: Loạn lạc sơ hiển!《 Luận độ tiên kiếp chú ý hạng mục 》.....

Chương 515: Loạn lạc bắt đầu hé lộ!《 Luận về những hạng mục cần chú ý khi độ tiên kiếp 》.....Mới đầu là ở phía dưới Quy Khư Bắc Hải, có sinh vật không tên bò ra, khiến cho ức vạn dặm nước biển Bắc Hải bị nhuộm thành màu đen, và trong mấy chục năm sau đó, Bắc Hải xuất hiện từng màn hình ảnh kỳ dị mà quỷ quái. Trong vùng biển, ức vạn sinh linh bắt đầu chém giết lẫn nhau, tàn sát, thậm chí thôn tính nhau, cho đến cuối cùng lũ lượt xuất hiện những “sinh vật” hợp thể cảnh, độ kiếp cảnh quỷ dị thì thế nhân mới bắt đầu kinh sợ. Những quái vật kia có hình thù kỳ quái, tựa như vô số ác linh dung hợp lại, toàn thân trên dưới tản ra một luồng khí tức giết chóc và tà ác. Bọn chúng không ngừng từ dưới Quy Khư trào ra, với tốc độ cực nhanh "nuốt" và "đồng hóa" toàn bộ sinh linh Bắc Hải, sau đó hướng về đại lục lao đến. Cuối cùng, lão già mù trông coi hải nhãn Quy Khư đã xuất thủ, hắn lấy thân hóa đạo, tại giữa Bắc Hải và đại lục dựng lên một đạo bình chướng thông thiên, cản trở sinh linh Bắc Hải đổ bộ. Lúc này nếu ngươi đến Bắc Hải, nhất định có thể thấy được một cảnh tượng kỳ dị mà tráng quan: Chỉ thấy phía trên Bắc Hải vô số sinh linh gào thét, người trước ngã xuống, người sau tiến lên lao vào bình chướng vô hình kia, từng con cho dù bị đâm đến đầu rơi máu chảy, thịt xương văng tung tóe, vẫn cứ không hề hay biết, phảng phất không hề cảm giác sợ hãi, vẫn thiêu thân lao đầu vào lửa, cho đến khi đốt hết tia sinh mệnh cuối cùng. Ngoài ra, các vùng biên giới khác của Thiên Huyền Đại Lục cũng bắt đầu xuất hiện đủ loại "dị tượng" không rõ. Cực Tây chi địa của Tây Thiên Vực, Táng Phật Cao Nguyên, nơi được mệnh danh là cấm địa của phật tu, mỗi khi đêm tối đến, sẽ xuất hiện những âm thanh tụng kinh niệm phật, những âm tiết này vừa rộng lớn lại vừa cổ quái, nó dẫn dắt rất nhiều phật tu trong giấc mơ đi đến tòa cao nguyên đó, và từ đó không về...Phía nam Nam Chiêm Bộ Châu, mảnh đất xưa được gọi là "tai ách" Thú Thần, có sương mù xám phun trào, từng bước bao trùm cương vực, phàm là nơi nào bị sương mù xám chạm đến đều sẽ chìm vào vĩnh dạ, linh khí trở nên dị thường cằn cỗi, tu sĩ tu luyện khó khăn như lên trời...Về phần những nơi khác cũng có rất nhiều dị động, chỉ là chưa "rõ ràng" bằng những nơi này. Điều đáng nói là, trong gần ba mươi năm nay, đột nhiên xuất hiện rất nhiều tu sĩ muốn độ kiếp phi thăng, hầu như cứ cách vài năm lại có thể thấy cảnh tượng tiên kiếp giáng lâm bao la hùng vĩ, mà cảnh tượng như thế trong quá khứ, mấy vạn năm cũng khó nhìn thấy một lần. Tần Thú biết, những người này đều là những nhân vật đứng trên đỉnh phong đại lục, bọn họ biết nhiều bí sử hơn, có lẽ là tuổi thọ sắp hết, lại cảm thấy trong truyền thuyết "thời đại mạt pháp" một khi thực sự đến thì việc độ kiếp sẽ trở nên khó khăn hơn, cho nên cuối cùng mới quyết định đánh cược liều mạng. Bất quá đáng tiếc, tất cả đều thất bại, không ai thành công. Gần nhất có một sinh linh chỉ còn nửa bước nữa là bước vào tiên môn, kết quả vì quá đắc ý, cười lớn ngu ngốc, không ngờ trên bầu trời còn có một đạo tiên lôi nữa, thế là bị đánh không còn gì. Lúc đó Tần Thú nhìn thấy cảnh này, cũng cảm thấy tiếc cho hắn, đồng thời Tần Thú cũng rút ra bài học từ những người này, ghi vào đầu tiên trong « Luận độ tiên kiếp chú ý hạng mục » là: Làm người không nên quá đắc ý vênh váo, để tránh bị sét đánh. Cũng vì vậy mà Tần Thú âm thầm hạ quyết tâm, mình nhất định phải đợi đến khi có trăm phần trăm nắm chắc mới độ kiếp. Ông! Lúc này, hư không rung động, trong núi tuyết mờ Tần Thú đang ngồi thiền, có một đạo lưu quang bỗng nhiên lao đến, hắn chậm rãi giơ tay, bóp nát lưu quang, bên trong hiện ra một thiên văn tự. Tiêu Huyền gửi thư. Nói rằng hắn đã thực hiện lời hứa nhiều năm trước, ở Trung Thổ Thần Châu xây dựng một tòa thành tiên lâu cao mười vạn tám ngàn trượng, mời Tần Thú đến lên lầu ngắm cảnh. Tần Thú vung tay áo, đánh tan lưu quang. Hắn không đi, cũng không trả lời. Dù lâu cao hơn nữa thì cũng chỉ chạm đến một mảnh hư vô chứ không phải trường sinh. Mà bốn người không thì sao lại không rõ đạo lý này được.....Đêm tối nặng nề, trong núi lưu quang mờ mịt, Tần Thú cứ ngồi như vậy dưới gốc cây đào đang tỏa sáng óng ánh, nhìn tuyết lớn đầy trời, nhìn thế gian chìm nổi. Trước mặt bàn cờ không có ai, hiện tại Tần Thú đã vô địch cờ nghệ, đánh bại cả Tống Ninh Sinh, lâu dần, Tần Thú cảm thấy hắn không xứng đánh cờ với mình, Tống Ninh Sinh chỉ có thể trợn trắng mắt. "Thất bảo diệu tiên đăng, Lôi Đế áo giáp, hồ lô đỏ, hồ lô tím, tru tiên, nhân bánh tiên, tuyệt tiên, tiên hoàng chuông, Khốn Tiên Thằng.......” Trước mặt Tần Thú lơ lửng tầm mười món bảo vật, đây đều là của cải của nhà hắn. Thất bảo diệu tiên đăng, cửu phẩm tiên khí, đại mỹ đạt được khi rút thưởng lúc động hư, có đủ loại diệu dụng; Lôi Đế áo giáp, tuyệt thế tiên khí, tiểu bàn đạt được khi rút thưởng lúc động hư, là một chí bảo phòng ngự tuyệt hảo; Hồ lô màu đỏ, có thể hóa thành pháp bảo luyện yêu ấm, thu phục yêu vật trong thiên hạ; có thể luyện hóa lệ khí và sát khí trên thế gian, chuyển hóa thành năng lượng tinh thuần cung cấp tu luyện; còn có thể luyện đúc rèn các vật thể kiên định nhất thiên hạ..... Tần Thú nhớ rằng, Nữ Oa trong thần thoại Hồng Hoang đã dùng chính quả hồ lô đỏ này luyện hóa tạo thành đá ngũ sắc để vá trời....."Đạo pháp kinh thư, thần thông bí thuật, linh đan diệu dược, tiên khí chí bảo.....Hiện tại ta thứ gì cần cũng có, chỉ đợi ta vào đại thừa tiên cảnh, đến lúc đó ở hạ giới này xem như gối cao không lo.” Chỉ là Tần Thú trong lòng có chút lo lắng, nếu như mình vào đại thừa cảnh có phải nhất định phải phi thăng? Nếu có thể chọn không phi thăng, vậy ở hạ giới không có tiên khí liệu có cách nào tu luyện, ngược lại sẽ hao mòn tuổi thọ từng chút một? Thế nhưng là nếu phi thăng thì Nhất Chanh và các nàng ở lại hạ giới phải làm sao? Ta phi thăng liệu có thể mang theo Nhất Chanh và các nàng cùng phi thăng được không? Trời ạ, tiên giới liệu có nguy hiểm lắm không.....Trong nhất thời, Tần Thú có chút tâm loạn như ma, nhưng rất nhanh liền ổn định, đùa thôi, bây giờ mình dù gì cũng là một đại năng tuyệt thế, trấn áp đỉnh phong thế gian, muốn ngủ mỹ mi nào thì ngủ, sao phải vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà lo lắng. Cái gọi là đường đến cuối cùng tự nhiên sẽ thẳng....“Ân?” Tần Thú bỗng nhíu mày, hắn nhận được tiếng gọi của đại mỹ. Thế là bước ra một bước, thân hình biến mất ở trên đỉnh núi. Nhưng rất nhanh lại quay trở lại, trên đầu cành treo lên một chiếc đèn minh nguyệt, phân ra một hồn uẩn dưỡng bên trong, sau đó thân hình lần nữa biến mất.......Trung Thổ Thần Châu, Chu Tước Thần Đình. Tiêu Huyền ngồi trên một mái ngói lưu ly, bên cạnh còn có một cô nương mặt tròn đang ngồi. Sau lưng hai người, một vầng minh nguyệt đang tỏa ánh sáng khắp thế gian. “Tiêu Huyền tiểu tặc, bản cô nương quyết định muốn phi thăng.” Cô nương mặt tròn ngẩng đầu, nàng tên là Miên Nguyệt, là một trong những "Trích Tiên Nhân" hạ phàm từ mấy trăm năm trước, về sau trải qua nhiều khó khăn trắc trở đã trở thành "bạn" với Tiêu Huyền. “Bây giờ sao?” Tiêu Huyền có chút bất ngờ hỏi. Càng nhớ rõ, lúc trước trong trận “Tiên Phàm chi tranh”, mình giả heo ăn thịt hổ, lừa....Thắng được hai kiện Bán Tiên binh của một thổ dân thượng giới, trong đó một món chính là món mà cô nương mặt tròn trước mắt đã cho người kia mượn, về sau cô nương này liền đuổi theo mình đòi lại Bán Tiên binh. A, thử hỏi đồ vật đã vào tay hắn Tiêu Huyền thì làm sao có thể trả lại, cũng giống như thịt đã vào bụng tiểu sư tỷ, ngươi bảo nàng nhả ra thử xem? Nàng không đánh chết ngươi thì cũng coi như là may mắn rồi. Cứ như vậy, qua lại nhiều lần, trải qua không ít chuyện, hai người từ oan gia “địch đối” ban đầu, biến thành bạn bè tốt, Tiêu Huyền lại còn lừa của nàng một kiện Bán Tiên binh, mà cô nương này vẫn ngốc nghếch cảm thấy Tiêu Huyền là người tốt. “Không phải, ta muốn chờ một chút, đợi 100 năm xem phụ thân ta có đến đón ta về nhà hay không.” “???” Vậy ngươi còn nói gì, làm ta cũng hơi không đành lòng muốn lại...Mượn của ngươi thêm một kiện Bán Tiên binh. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, sau khi tiếp xúc, Tiêu Huyền mới phát hiện cô tiểu phú bà thượng giới này thật sự rất giàu có. "Tiêu Huyền, thế giới của các ngươi chắc là bị một đại nhân vật nào đó phong ấn rồi. Có thể phong ấn một tiểu thế giới, che lấp thiên cơ, thì một người ở cảnh giới thiên tiên bình thường là đã làm được, thế mà lại còn che giấu được việc suy diễn của phụ thân ta, vậy thì người này có lẽ là một tồn tại cấp Tiên Quân." “Ai.......” Nói đến đây, Miên Nguyệt ôm lấy khuôn mặt nhỏ tròn vo thở dài. “Biết thế ta đã không lén chạy đến hạ giới chơi. Nhưng ai mà biết ở trong thế giới nhỏ bé của các ngươi lại xuất hiện nhiều "ngoài ý muốn" như vậy chứ, thảo nào các trưởng lão trong tộc cứ bảo ta đừng có xuống hạ giới làm gì, nói thế giới nhỏ này có gì đó quái lạ, ta không nghe, bây giờ ta hối hận quá, ta muốn về với mẹ.” Mũi ngọc tinh xảo hơi nhíu lại, cô bé giơ tay áo bằng vải bông lên lau khóe mắt long lanh. “Này, ngươi lớn thế này rồi mà còn khóc nhè à?” “Hừ, ai cần ngươi lo, ta thích thì ta khóc.” Cô nương Miên Nguyệt hung dữ nói. “À, mời ngươi ăn bánh xốp giòn Miên Nguyệt mà ngươi thích nhất đây.” Tiêu Huyền cười tủm tỉm bê ra một hộp bánh ngọt, “ta đã dựa theo sự miêu tả của ngươi mà mời Trù Thần xuống tay chế tác, tuy rằng có lẽ so với hương vị quê nhà của ngươi kém một chút....” “Cảm ơn ngươi, ngươi tốt quá.” Cô nương Miên Nguyệt cảm động, nàng duỗi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra cầm một miếng bánh bắt đầu ăn, ăn đến phồng cả hai má, nước mắt lấp lánh. "Tiêu Huyền, chờ sau này ngươi đến thượng giới, ta mời ngươi uống tiên tương ngọc lộ nhé, vừa khéo ngon lắm đấy?” “Được thôi, vậy chúng ta đã nhất ngôn vi định nhé, ta phải uống ít nhất 100 đàn." "Không sao, nhà ta đại gia gia tích trữ nhiều lắm, đến lúc đó ta lấy thêm chút nữa đãi ngươi.” “Liệu ngươi có chắc sẽ phi thăng được không?” Tiêu Huyền thầm lo lắng: "Nhiều người thất bại như vậy, trong đó không thiếu những tu sĩ có thiên tư tuyệt đỉnh từ thượng giới lưu lại hạ giới. Không có cách nào, đại đạo pháp tắc của hạ giới áp chế quá lợi hại. Ngươi đừng có chết nha, nếu ngươi chết thì ta biết đi tìm ai mà xin tiên tương ngọc lộ để uống nữa đây?” “Không giống mà, ta khác với bọn họ.” Miên Nguyệt kiêu ngạo hơi ngẩng đầu lên, "ta là nữ thần như mặt trăng vậy, ta sẽ không chết, cho dù độ tiên kiếp thất bại ta cũng có thể sống được, chỉ là cái giá phải trả có hơi đắt thôi." "Vậy thì tốt rồi." Tiêu Huyền không nghi ngờ lời nàng nói. "Vậy ta chúc ngươi thuận buồm xuôi gió nhé." "Ta còn 100 năm nữa mới đi cơ." "Vậy ta sớm chúc ngươi 100 năm sau thuận buồm xuôi gió vậy." "Ừm, đến lúc đó bản cô nương ở trên trời chờ ngươi." Cô nương Miên Nguyệt đầy tự tin. Lập tức lại hỏi: "Tiêu Huyền, ngươi là yêu nghiệt thiên kiêu nhất hạ giới các ngươi, nhưng thời đại mạt pháp sắp đến rồi, ngươi có chắc chắn sẽ độ kiếp phi thăng được trong thời đại đại đạo áp chế tàn khốc nhất đó không? Ta cũng không muốn ngươi cứ vậy mà chết đâu. Vì ta quen biết có mỗi mình ngươi ở hạ giới thôi." "Ha ha, yên tâm đi, ta Tiêu Huyền là hạng người nào chứ, trời cản ta thì ta xẻ trời ra, bất kể là chư thiên thần phật, mặc kệ là đạo pháp lẽ trời, Tiêu Huyền ta cả đời này chỉ tin vào chính mình. Cái chư thiên vạn giới này ta muốn đi xem, đại đạo trường sinh kia ta muốn đi cầu, mà tiên tương ngọc lộ của ngươi ta cũng muốn uống, nên ngươi cứ yên tâm ở trên giới mà chờ ta đi, chờ ta trong cái đại thế cuồn cuộn này sẽ đi ngược dòng nước, chứng đạo thành tiên!" Tiêu Huyền đứng dưới ánh trăng, chấp tay sau lưng, một thân long bào đen tuyền thêu kim bay phất phới, vẻ sắc sảo ẩn giấu bên trong lại lộ ra một luồng khí thế siêu phàm bá thiên tuyệt địa, duy ngã độc tôn. Miên Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tiêu Huyền, “ngươi là người mà ta gặp được yêu nghiệt thiên tài nhất hạ giới, dù cho rất nhiều hậu duệ Tiên Quân ở thượng giới cũng không bằng ngươi, có lúc ta thật sự thấy kỳ lạ, một thế giới nhỏ ngay cả Tiên Nhân cũng không có như các ngươi, làm thế nào mà lại có thể sinh ra ngươi… mấy cái 'ngoài ý muốn' như các ngươi." Nữ Đế vạn năm trước, bây giờ là Tiêu Huyền, ừm... hình như còn một cô bé mập nhỏ nữa thì phải..... "Tiêu Huyền, thời đại mạt pháp, tiên duyên không hiện, có lẽ...Ta đề cử ngươi đi con đường khác.” "Đường nào?" “Thống nhất tiểu thế giới này, xây dựng thần triều bất hủ, lấy tên "Nhân Hoàng" truyền đời, tụ lại thiên hạ khí vận, chứng đạo thành tiên!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận