Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 499: Kiếm tâm minh thánh! Tuyệt thế Kiếm Tiên!

Chương 499: k·i·ế·m tâm minh thánh! Tuyệt thế k·i·ế·m Tiên!
“Tiền bối.....” Tần Thú vừa muốn lên tiếng, liền bị ngắt lời.
“Đừng nói gì cả, trước gọi một tiếng kiếm chủ đại nhân ta nghe xem đã.” “???” Tần Thú.... Mẹ nó đúng là cái loại chuột chù nào vậy chứ.
“Nhanh lên, không thì g·iết c·hết ngươi!” “......k·i·ế·m chủ đại nhân.” “Vĩ đại.” “Cái gì?” “Phía trước thêm hai chữ vĩ đại.” “Vĩ đại ....k·i·ế·m chủ đại nhân..?” “Chờ chút, gọi lại lần nữa, ta vừa quên không chụp ảnh làm kỷ niệm.” “?????” “Nhanh lên, không thì g·iết c·hết ngươi!” “.................” Ngài không thể đổi một câu uy h·iếp khác à...!! Thú ở dưới mái hiên, đành cắn răng cúi đầu.
“A a a —— vĩ đại k·i·ế·m chủ đại nhân ——!!!” Cuối cùng, sau khi Tần Thú khản giọng hô đến cả trăm lần, người kia “ha ha” cười lớn, hài lòng phất tay áo một cái, đưa Tần Thú ra khỏi dòng sông thời gian.
Trên núi rùa đen, Tần Thú mở to mắt, nhìn xung quanh một chút, ngay lập tức tức giận xì hai bãi nước bọt.
“Phì, có tí tẹo đã làm cao, còn vĩ đại k·i·ế·m chủ đại nhân cái con mẹ nhà ngươi... ơ ơ.... Đúng là đồ buồn nôn Ba Lạp...... Nếu không phải lão t·ử t·h·iện lương, đã sớm xông lên một tay cho một đấm rồi ném cái túi đánh nhau vào mặt cho coi........” “Hắc, đại ca, ngươi đang lẩm bẩm cái gì vậy?” Thánh Phật t·ử ôm một vò rượu, say bí tỉ loạng choạng va vào người Tần Thú sờ soạng lung tung.
“Ôi, thí chủ cơ n·g·ự·c to đấy chứ.” “Tê ~” Tần Thú lập tức toàn thân n·ổi da gà, ngay lúc đó “đùng” một tiếng, một cái túi đánh nhau ném tới, trúng đầu gã hòa thượng trọc, vang lên một tiếng “Duang” thật lớn.
“Ngươi mẹ nó, có phải lại t·r·ộ·m đào rượu của ta u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u không?” “Ách.... Nấc ~~ không có mà, là Tiểu Bàn tặng.” Duang! Duang! Tần Thú nghe vậy, ném thêm hai cái túi đánh nhau vào người hòa thượng trọc, giận tím mặt.
“Đó chính là ngươi dụ dỗ Tiểu Bàn đi đào!” “Oan....Nấc....Oan uổng.....Nấc....Hắc hắc, thí chủ cơ n·g·ự·c to sao dụ người thế....Nhỏ..tiểu tăng thân thân ლ(°◕‵ƹ′◕ლ)” “...........” Mã Đức! Đây là uống rượu của ta còn muốn buồn n·ô·n ta sao? Phật dạy, không nhịn được nữa, thì đừng nhịn.
Phanh! Tần Thú lúc này tung một cước quét ngang, đá tên trọc đầu kia xuống núi.
“Thứ gì cũng đến làm ta buồn n·ô·n, xui xẻo!” Tần Thú hùng hùng hổ hổ quay về trong phòng trúc, hắn xòe bàn tay ra, nơi lòng bàn tay có một đoàn m·ô·n·g lung k·i·ế·m ý, đó là sinh linh trong dòng sông thời gian đã cho hắn một sợi bản nguyên luân hồi k·i·ế·m ý.
“Người này cũng hào phóng đấy, thôi t·h·a t·h·ứ cho hắn mấy ngày vậy.” Vừa nói, Tần Thú vừa nuốt đoàn bản nguyên luân hồi k·i·ế·m ý, bắt đầu cảm ngộ một cách tỉ mỉ.
Ba năm sau.
Trên núi rùa đen, sự yên tĩnh b·ị p·h·á vỡ.
Một sợi k·i·ế·m ý bay thẳng lên trời cao, trên chín tầng mây, dưới chín suối vàng, k·i·ế·m ý kinh hãi, vạn thế không tranh.
Ầm! Không gian rung động, thân hình Tần Thú bỗng nhiên b·iến m·ất trong phòng trúc, xuất hiện trên bầu trời.
“Kiếm đến.” Ngày hôm đó, toàn bộ Thiên Huyền Đại Lục, vô số k·i·ế·m tu, mấy vạn k·i·ế·m trì, ức vạn vạn thanh phi k·i·ế·m giống như bị một sức mạnh nào đó triệu hồi, bao phủ khắp trời đất, tụ lại trên bầu trời.
Ong ong ong......
Trong chốc lát, tiếng k·i·ế·m reo vang vọng khắp Chư t·h·i·ê·n.
Cùng lúc đó, vô số thế lực cổ xưa, các đại năng ở Thiên Huyền Đại Lục đều đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn về phía khung cảnh đang rung chuyển trên bầu trời kia, thật lâu không nói nên lời.
“Đây là.....Cái gì?” “Là k·i·ế·m ý.” “Ta mẹ nó biết là k·i·ế·m ý, ta muốn hỏi cái này đến cùng là loại k·i·ế·m ý gì, mới có thể hiệu lệnh được ức vạn phi k·i·ế·m của Chư t·h·i·ê·n....” “Ách......Cái này ta cũng chưa từng nghe nói qua, theo lý thuyết, cho dù là k·i·ế·m ý hóa hình k·i·ế·m Đế, cũng không thể nào có uy lực như thế được a!!?” “K·i·ế·m tiên! Là k·i·ế·m tiên! Tuyệt thế k·i·ế·m tiên!” “Như thế nào gọi là tuyệt thế k·i·ế·m tiên?” “K·i·ế·m Đạo thành tiên.” “Cái gì! Hắn là Tiên nhân! Chúng ta hạ giới có k·i·ế·m tu độ kiếp thành tiên???” “Cái này.... Có lẽ đi. Ai cũng biết, k·i·ế·m Đạo có k·i·ế·m ý dẫn dắt, mà k·i·ế·m ý lại chia thành hai cảnh giới, tầng thứ nhất là k·i·ế·m ý, chia thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn; tầng thứ hai gọi là k·i·ế·m ý hóa hình, cũng có bốn tiểu cảnh giới, và khi đạt đến cảnh giới này, liền có thể được xưng là k·i·ế·m Đế, tâm thần có thể cùng lúc khống chế 100.000 thanh phi k·i·ế·m, nhưng tình huống hiện tại là, một người lại có thể ngự được ức vạn phi k·i·ế·m, vậy thì chỉ có k·i·ế·m tiên trong truyền thuyết, nói cách khác vị người đang ngự k·i·ế·m này đã tu luyện đến cảnh giới thứ ba của k·i·ế·m ý trong truyền thuyết, một cảnh giới mà người không phải tiên nhân không thể chạm đến.” “Đó là cảnh giới nào?” “k·i·ế·m tâm minh thánh! Ta cũng chỉ thấy nó trong sách cổ, bất quá nghe nói, Nữ Đế tuyệt thế một vạn năm trước, từng đạt được cảnh giới này khi còn ở phàm đạo, nhưng ta chưa từng thấy tận mắt, cũng không biết thực hư ra sao.” Giờ phút này, vô số tu sĩ ở Thiên Huyền Đại Lục đều ngẩng đầu nhìn một màn rung động lòng người trên bầu trời mà nghị luận ầm ĩ. Bao gồm cả các đại lão của thập đại đế tộc. Thần thức của bọn họ lại xuất hiện trong cùng một không gian.
“Các ngươi dò xét được người kia là ai không?” “Đến từ Vân Châu, vị tiền bối thí tiên kia trăm năm trước cũng đến từ Vân Châu, chắc là hắn rồi.” “Ừ, ta cũng cảm thấy là vị tiền bối đó.” “Hắn....Thành tiên..?” “Không thể nào, nếu thành tiên, thiên đạo sẽ giáng xuống tiên kiếp, toàn bộ hạ giới đều cảm giác được, nhưng mà giờ khắc này lại không hề có bất kỳ lôi kiếp nào xuất hiện cả.” “.........Vậy nên, người này rất có thể giống với Nữ Đế vạn năm trước, trong lĩnh vực phàm đạo đã lĩnh ngộ ra cảnh giới thứ ba của k·i·ế·m ý mà chỉ có Tiên nhân mới có thể lĩnh ngộ, k·i·ế·m tâm minh thánh!” “Chắc là..Là .” Đám đại lão im lặng một hồi.
Sau đó lại có người nói “Người này có thể dùng thân xác phàm linh lĩnh ngộ tiên ý, đủ để chứng minh tiềm lực của hắn đã vượt qua Chân Tiên, tương lai thành tựu thậm chí có khả năng so với Tiên Quân.” “Ta đồng ý.” “Đúng rồi, theo thông tin đáng tin mà chúng ta biết, người này luôn ẩn cư ở Đại Hoang Vân Châu, không rõ tuổi tác, không biết lai lịch, nhưng có thể xác định người này chính là sư tôn của tiểu tử Tiêu Huyền ở Vân Châu, mà Tiêu Huyền và Nhất Chanh sư xuất cùng một môn.” “Cho nên......” Mọi người nhìn nhau, rồi lập tức đồng thanh nói:
“Tìm Nhất Chanh, nàng ham ăn, lại không được thông minh cho lắm, có thể quang minh chính đại thăm dò tin tức.” “Đúng rồi, theo tin mới nhất, ta nghe nói Nhất Chanh tiểu hữu đang dẫn theo một đám tiểu yêu quái đi du ngoạn khắp nơi.” “Ừ, bản tọa cũng nghe nói, theo lộ tuyến du ngoạn của các nàng, thì khoảng nửa năm nữa là đến Trung Thổ Thần Châu rồi.” “Chư vị, ta đi trước một bước, trở về chuẩn bị ít thức ăn.” “Này, không được, để ta mời Nhất Chanh tiểu hữu trước.” “Cái gì mà Nhất Chanh tiểu hữu, lần trước Nhất Chanh lúc ăn cơm ở nhà ta, đã nói ta rất trượng nghĩa, đã giúp nàng tu bổ lại cái nồi đen lớn, còn nói muốn kết bái với ta.” “Kết bái cái con khỉ, đồ không biết xấu hổ, có bản lĩnh thì ra đánh một trận, ai thắng thì người đó mời Nhất Chanh tiểu hữu ăn cơm trước.” “ĐM lão t·ử còn sợ ngươi chắc, đ·á·n·h thì đ·á·n·h.” “Thảo! Độ kiếp ba tầng! Ta biết ngay mà, ngươi tên già ngân tệ lúc nào cũng giấu tu vi.” “Ha ha, ngươi cũng không khác gì.” Ầm ầm! Phanh phanh phanh! Trong chốc lát, cả vùng không gian loạn cào cào.
Giờ phút này, ở nơi rất xa, nếu Nhất Chanh mà biết được có người đánh nhau vì muốn mời mình ăn cơm, thì nàng nhất định sẽ cảm động đến k·h·ó·c........
Trên núi rùa đen, Tần Thú thu lại tất cả khí tức, đôi mắt lóe lên. Giờ khắc này, hắn cảm thấy sinh m·ệ·n·h của mình như được thăng hoa, trở nên cực kỳ không minh và huyền diệu. Thiên địa chí lý, đại đạo pháp tắc, dường như đều có thể thấy rõ trong mắt hắn. Đó là một loại cảm giác kỳ diệu không thể diễn tả bằng lời.
“Chúc mừng ngươi, đã đạt đến k·i·ế·m tâm minh thánh chi cảnh.” Tống Ninh Sinh mở miệng nói, răng có chút ê ẩm. Đây chính là cảnh giới k·i·ế·m đạo vô thượng mà vô số k·i·ế·m tu tha t·h·iết mơ ước mà.
“Ha ha, cũng bình thường thôi.” Tần Thú cười hớn hở.
“À mà, ngươi có thể nói cho ta nghe chi tiết về cảnh giới này không?” Tần Thú chỉ cảm thấy k·i·ế·m Đạo của mình đã đột p·h·á đến một cảnh giới hoàn toàn mới, nhưng hắn vẫn chưa quen với cảnh giới này.
“k·i·ế·m Đạo tầng thứ ba — k·i·ế·m tâm minh thánh!” “Đây là cảnh giới chí cao của k·i·ế·m Đạo, chỉ có Tiên Đạo Sinh Linh mới có cơ hội cảm ngộ và khống chế, mà khi đạt đến cảnh giới này, cảm ngộ của ngươi về k·i·ế·m ý đã vượt thoát phàm tục, thật sự đạt tới cảnh giới thiên địa pháp tắc, đại đạo chí lý đều là k·i·ế·m. Mà lại, dấu hiệu trực tiếp nhất khi đạt đến cảnh giới này là, ngươi sẽ lĩnh ngộ được 【k·i·ế·m Giới】, đó là một loại lực lượng mạnh hơn k·i·ế·m vực gấp vạn lần, đủ để diệt thế, cái gọi là một k·i·ế·m một thế giới, trong k·i·ế·m Giới, ngươi chính là tuyệt đối chúa tể sinh m·ệ·n·h.
“Đương nhiên, với lực lượng hiện tại của ngươi vẫn chưa thể đạt đến trình độ một k·i·ế·m một thế giới đáng sợ đó, nhưng một khi k·i·ế·m Giới của ngươi bung ra, thì việc bao phủ mấy châu chi địa không phải chuyện khó.” “Mà k·i·ế·m tâm minh thánh lại chia thành mười hai trọng cảnh giới, được gọi tắt là “k·i·ế·m tâm minh thánh mười hai lầu”, mỗi lầu là một tầng trời, hiện tại ngươi hẳn đang ở cảnh giới lầu thứ nhất.” Tống Ninh Sinh giải t·h·í·c·h cho Tần Thú. Giọng điệu của hắn không giấu nổi sự ngưỡng mộ. Dù sao thì, đây là cảnh giới k·i·ế·m đạo vô thượng mà ức vạn k·i·ế·m tu trên thế gian tha t·h·iết mơ ước, thế mà lại bị một tên k·i·ế·m tu nhìn có vẻ còn trẻ, lại tham s·ố·n·g s·ợ c·hết như hắn lĩnh ngộ, thật là....thiên lý nan dung.
“Ôi, vậy ra ta cũng giỏi đấy chứ.” Tần Thú lộ ra vẻ đắc ý trên mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận