Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 39: Nhặt được một cái tiểu phì nữu, xấu manh xấu manh!

Chương 39: Nhặt được một tiểu béo ú, xấu manh xấu manh!
Núi Ô Quy, dưới chân núi.
Một chỗ bình chướng vô hình bao phủ phạm vi hơn mười dặm xung quanh, đại trận Quy Linh đang bị một sinh vật hình người đâm vào "Ầm ầm" chấn động.
"Ừ? Một con búp bê?"
Thần thức Tần Thú bắt được tình cảnh dưới chân núi, đó là một con búp bê kích cỡ sáu, bảy tuổi.
Nó lớn lên lùn tịt, mặt mũi nhỏ nhắn vô cùng bẩn, đeo một cái túi lớn, tứ chi bé xíu, lông mày thưa thớt, đôi mắt nhỏ tròn căng như hạt đậu xanh, vẻ mặt hung dữ, còn phồng lên một cái bụng nhỏ căng tròn.
Lần đầu tiên: Ngọa Tào, đứa bé này xấu thật!
Nhìn lần thứ hai: Thực ra cũng còn được, ân...xấu manh xấu manh!
"Ê a ——"
"Y —— nha —— nha ——"
"Y Y —— nha nha —— nha nha ——"
Lúc này, tiểu béo ú đeo một cái túi lớn trên lưng, mặt mũi hung hăng, xông tới đạo bình chướng vô hình hiển hiện trong đường núi.
Mỗi lần va chạm, đại trận hộ sơn lại chấn động một cái, tiểu béo ú liền bị đụng bay ra ngoài, ngã xuống đất, đau đớn kêu oa oa, đầu choáng váng.
Đợi nàng lắc lắc đầu, tỉnh táo một chút, lại mặt mũi hung tướng, "Y Y nha nha" va chạm đi lên, vòng đi vòng lại, không ngừng va chạm vào bình chướng.
"Ngọa Tào! Nhất giai phàm nhân, dùng cái gì có sức mạnh quái dị như vậy?"
"Đây chính là pháp trận cấp năm có thể ngăn cản công kích của Hóa Thần cảnh a!?"
Tần Thú quả thực bị kinh hãi.
Hắn dò xét ra tiểu béo ú kia không hề có tu vi, chỉ là dựa vào một thân quái lực, liền va chạm vào đại trận hộ sơn.
"Bất quá, tiểu bàn tử này có phải hơi ngốc không?"
"Đường này không thông, đổi đường khác chẳng phải tốt hơn sao?"
Tần Thú lóe lên, xuất hiện dưới chân núi, nhìn tiểu cô nương mập ú kia.
«Nhất Cam, cư dân Đại Lực thôn, trời sinh thần lực, bởi vì ăn rất nhiều, ăn sập nửa thôn, bị cha và các phụ lão trong thôn rưng rưng đưa ra khỏi thôn. Dân làng lừa nàng rằng, chỗ sâu Đại Hoang có tiên nhân, chỉ cần ngươi bái tiên nhân làm sư, không chỉ có mỗi ngày có cơm ăn không hết, còn có cả thịt ăn. Thế là Nhất Cam một thân một mình đeo túi, đến nơi này.»
"Cầm thú à, đơn giản không phải người mà!"
"Một đứa bé có thể ăn bao nhiêu cơm chứ?"
"Vậy mà vì thế không tiếc đuổi ra khỏi thôn, mặc kệ sống chết...
Tần Thú bi phẫn.
Nàng chỉ là muốn ăn no thôi mà, trẻ con sao mà vô tội?
"A? Con non biết bay! Con non là tiên nhân sao?"
Tiểu béo ú đứng tại chỗ, gãi gãi đầu, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh quay tròn chuyển động, tò mò nhìn chằm chằm Tần Thú.
Trong thôn A cẩu gia gia nói qua, gặp tiên nhân phải lễ bái, đó là quỳ xuống dập đầu.
"Tiên nhân, nga cho con non dập đầu đây."
Phanh! Phanh! Phanh!
Nhất Cam trực tiếp quỳ xuống đất, đầu ầm ầm đập vào mặt đất.
Trong nháy mắt, đất rung núi chuyển, chim rừng kinh bay.
Trán Nhất Cam trực tiếp đập ra một cái bọc lớn.
Tần Thú:...
Nhìn xem!
Nhìn xem đi!
Đứa trẻ này tốt biết bao!
Chân thật biết bao! Có lễ phép biết bao!
Đám cầm thú dân làng kia, thế mà nhẫn tâm nhét một đứa bé như thế vào Đại Hoang... Cho dù nó xấu xí cũng không thể đối xử như vậy chứ!!!
"Ai, đứa trẻ đáng thương."
Tần Thú duỗi một tay ra, đỡ lấy chỗ bọc sưng lớn trên trán Nhất Cam, dùng linh lực giúp nàng tiêu tan máu bầm.
"Đi thôi, thúc thúc đưa con lên núi ăn cơm."
"Thật... Thật sao ˋ(°▽° )?"
"Cảm. . . Cảm ơn tiên nhân."
"Nga. . . Nga cho con non dập một cái nha."
Phanh! Phanh! Phanh!
Đại địa khóc than...
"Thôi thôi thôi, bé ngoan, mau đứng lên."
Tần Thú dẫn Nhất Cam lên trên núi.
"Oa! Sư tôn, ngài từ đâu mang về tiểu oa nhi thế?"
"Ngài xem bộ dạng của nàng kìa, thật là kỳ quái a... xấu manh xấu manh, hi hi."
Ôn Tình vui vẻ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn dữ tợn của Nhất Cam, tràn đầy vẻ mới mẻ.
"Nói cho tỷ tỷ, con tên gì nha?"
"Nga... Nga tên Nhất Cam."
Nhất Cam đảo mắt hạt đậu xanh, ngơ ngác nhìn Ôn Tình, tùy ý nàng nghịch ngợm trên mặt mình.
"A a, nàng là ta nhặt được dưới chân núi..."
Tần Thú kể sơ qua chuyện đã xảy ra cho Ôn Tình và Trường Sinh nghe.
"Hô, thì ra là hiểu lầm, ta và Trường Sinh sư huynh còn tưởng có địch nhân tới gây sự nữa chứ."
Ôn Tình vỗ vỗ ngực, thả lỏng một chút.
"Bất quá em bé mập này đáng thương thật đấy."
"Cha và đám dân làng kia cũng quá đáng, vậy mà chỉ vì vài bữa ăn mà nhét đứa bé nhỏ như vậy vào Đại Hoang."
"Nếu mà gặp yêu thú thì nó biết làm thế nào..."
Ôn Tình nói mà vành mắt đỏ hoe.
Tần Thú:..... À, với cái quái lực có thể làm rung chuyển đại trận Hóa Thần kia của tiểu béo ú này, nếu mà thực sự gặp yêu thú, ai xui xẻo cũng không biết chừng?
Tần Thú thậm chí còn nghi ngờ, một quyền của tiểu béo ú này có thể đánh chết một tên Trúc Cơ cảnh, thậm chí Kim Đan cảnh nếu như đứng đó bất động, cũng có thể bị nàng đánh cho hoài nghi nhân sinh.
Sức mạnh quái dị như vậy, chẳng lẽ là Vô Song thể chất gì đó?
Nhưng mà hệ thống cũng không hề nhắc nhở gì cả?
"Ọt ọt..."
Lúc này, bụng tiểu béo ú phát ra tiếng kêu đói bụng.
"Nga... Nga đói... o(′. )o"
Nhất Cam ôm bụng nhỏ, đáng thương nhìn về phía Ôn Tình.
"Nhất Cam ngoan, tỷ tỷ nấu cơm cho con ăn nhé."
Ôn Tình xoay người, chạy vào phòng bếp bận rộn.
Sau nửa canh giờ, một nồi cơm thơm phức được bưng lên, còn có một bát thịt kho tàu, và mấy đĩa đồ ăn kèm.
Trước bàn vuông nhỏ, Tần Thú, Trường Sinh, Ôn Tình và Nhất Cam theo thứ tự ngồi xuống. ˋ(°▽° )
Từ lúc bát thịt kho tàu được đặt lên bàn, mắt Nhất Cam không còn rời đi.
Nước miếng chảy ra rào rào, mắt nhỏ lấp lánh.
Nhưng nàng lại có chút rụt rè nhìn mọi người, giọng nói trong trẻo vang lên: "Nga... Nga muốn ăn _(´ཀ" ∠ )_"
"A, tiểu cô bé mập này còn biết lễ phép đấy."
Tần Thú cười nói.
"Nhất Cam ăn đi."
Ôn Tình cười ha hả đẩy bát thịt kho tàu đến trước mặt Nhất Cam.
"Cảm. . . cảm ơn đại tỷ tỷ." A đỏ a đỏ a đỏ...
Nhất Cam cầm đĩa thịt kho tàu lên rồi "A đỏ a đỏ" ăn ngấu nghiến, cả khuôn mặt béo đều dán vào trong đĩa.
Tần Thú:.... (⊙_⊙ )? Cái này mẹ nó là trực tiếp liếm trên đĩa luôn a!!?
"Ôi, Nhất Cam, con ăn từ từ thôi, đừng nghẹn, ăn thêm cơm nữa.... A!!!"
Ôn Tình cẩn thận khuyên nhủ, nhưng lời còn chưa dứt, một tiếng "Ba" vang lên, cái đĩa đựng thịt kho tàu đã được úp xuống trên mặt bàn.
Tần Thú nhìn lại, mí mắt run run.
Chỉ thấy cái đĩa đã được liếm.... sạch trơn.
Sạch sẽ hơn cả khi Trường Sinh rửa nữa!
"Há há há, ngon... ngon ngon lắm, nga... nga còn muốn ăn☆▽☆" Hút sụt sịt.
Nhất Cam liếm liếm mỡ đông ở khóe miệng, trừng mắt hạt đậu xanh, mặt mày chờ mong nhìn Ôn Tình.
"Nhất Cam đáng thương, nhất định là đói bụng lâu lắm rồi."
Ôn Tình vành mắt đỏ hoe, xoa xoa đầu Nhất Cam.
"Nhất Cam con ăn trước cơm đi, tỷ tỷ đi hầm cho con một đĩa thịt kho tàu nữa, tiện thể hầm thêm canh gà rừng bồi bổ cho con nhé."
"Cảm. . . cảm ơn đại tỷ tỷ (๑꒳´๑ )"
Nhất Cam ngơ ngác, cảm thấy đại tỷ tỷ này là người tốt, cho nàng ăn nhiều đồ ăn.
Thôn trưởng từng nói, con người phải biết cảm ơn.
"Đại tỷ tỷ, nga. . . Nga cho ngài dập đầu một cái nha."
Phanh! Phanh! Phanh!
Nhất Cam nhảy xuống ghế, quỳ xuống đất "Ầm ầm" dập đầu.
Két! Két!
Mặt đất trong sân nứt ra từng vết, cả ngọn núi Ô Quy đều đang rung chuyển!!!
!!! =͟͟͞͞(๑ò◊óノ)ノ Mẹ kiếp
Tần Thú hoảng sợ, vội vàng ngăn cản.
"Thôi thôi thôi, đừng dập đầu nữa, dập nữa cái đỉnh núi nhỏ của ta bị ngươi dập không còn mất!"
Cũng may, qua sự khuyên can liên tục của Tần Thú, cuối cùng Nhất Cam cũng dừng lại "Cảm ơn" và cắm cúi vào bát ăn cơm.
Bộ dạng ăn như gió cuốn tàn mây đó, khiến người nhìn cũng cảm thấy: cơm này nhất định rất ngon!
Bạn cần đăng nhập để bình luận