Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 500: Ngũ hành linh châu, Luân Hồi chi bí......

Tống Ninh Sinh không hề phản bác. Bởi vì người này hoàn toàn chính xác rất đáng ghét. Đến mức hắn vô số lần muốn dùng chân bốn mươi ba mã của mình dẫm lên khuôn mặt ba mươi chín mã của hắn, sau đó dùng chân kẹp lấy phần thịt trên mặt hắn chà đạp thật mạnh, còn lớn tiếng quát: "Ngươi đạp xe không thể để ý đến cảm xúc của người khác à? Hả!"
Tiếp theo, Tần Thú tiếp tục tiêu hóa nốt những mảnh vỡ Luân Hồi kiếm ý còn lại. Chớp mắt, lại ba năm trôi qua. Một ngày nọ, Tiêu Huyền phong trần mệt mỏi đến nơi. "Sư phụ, chuyện người nói đã có manh mối rồi." Tiêu Huyền vừa đến đã báo cho Tần Thú một tin tốt như vậy. Đồng thời lấy từ trong không gian trữ vật ra mấy tấm bí quyển và vài cuốn sách đặt chồng chất trước mặt Tần Thú. "Sư phụ, trong «Cửu Thiên Bí Quyển» và «Cổ Vu Lục» đều từng nhắc đến bí ẩn liên quan đến Ngũ Hành linh châu, tương truyền năm viên linh châu này chính là sự khởi đầu của trời đất, do năm loại lực lượng bản nguyên biến thành. Nếu có thể kết hợp với một loại lực lượng bí ẩn nào đó, chắc chắn sẽ có được công năng Luân Hồi."
"Thật sao! Ngươi nói cụ thể hơn xem." Tần Thú cố kìm nén sự rạo rực trong lòng, ra hiệu Tiêu Huyền ngồi xuống từ từ nói.
"Vâng." Tiêu Huyền ngồi dưới tàng cây trước bàn, cầm ấm trà rót một chén trà nhấp một ngụm, tiếp tục giải thích: "Đệ tử còn nhìn thấy một góc bí ẩn về Luân Hồi trên một bức tường đồng trong đại mộ của Luân Hồi Tiên Tôn. Sư phụ, theo đệ tử nghiệm chứng và suy diễn nhiều lần, nếu muốn đưa một người vào Luân Hồi, có lẽ chúng ta có thể tạo ra một Lục Đạo Luân Hồi quyển, tập hợp sức mạnh của Ngũ Hành linh châu, đồng thời dùng công pháp Lục Đạo Luân Hồi cổ thiên công mà chúng ta tu luyện để thúc đẩy."
"Lục Đạo Luân Hồi quyển?" Tần Thú nhướn mày. Tiêu Huyền xòe lòng bàn tay, bên trong hiện ra một khối Cổ Bàn màu đen vỡ nát, "Đây là Cổ Bàn được khảm trên một cỗ quan tài đen trong mộ Luân Hồi Tiên Tôn, lúc đó đệ tử cảm thấy vật này rất kỳ dị, nó có một cảm giác tương tự như Luân Hồi ấn mà đệ tử tu luyện được ở trên Luân Hồi cầu, vì vậy đệ tử mang nó ra ngoài. Sau khi đệ tử tìm đọc cổ tịch nghiệm chứng thì phát hiện vật này hẳn là Lục Đạo Luân Hồi quyển do Luân Hồi Tiên Tôn tế luyện, có công năng khai thiên tích địa trong truyền thuyết. Chỉ là đệ tử không biết Cổ Bàn này là hàng thật hay hàng nhái, nhưng nó đã bị hư hại vô cùng nghiêm trọng, với sức của đệ tử thì khó mà chữa trị. Đệ tử đã mời lão tổ Khí Thiên Tông đến nghiên cứu, ông ấy nói cần đến mười hai loại tiên kim hiếm có mới có thể chữa trị để sử dụng một lần duy nhất. Sư phụ, tiên kim tuy khó kiếm, nhưng không phải là không có. Đệ tử xuống giới đã gặp không ít Chân Tiên đại thừa, thời thượng cổ, còn có Tiên Quân truyền đạo. Ít nhất là, với nội tình của mười đại đế tộc Trung Thổ Thần Châu thì bọn họ chắc chắn sẽ có tiên kim, còn những thế lực bá chủ khác ở tứ đại Thần Châu chắc cũng có tiên kim. Đệ tử cũng có một loại chu tước tiên kim, do đệ tử mang ra từ bí quật Cửu Thiên." Nói rồi, Tiêu Huyền lật bàn tay, trên lòng bàn tay xuất hiện một khối kim loại đỏ rực lớn cỡ nắm tay, bên trên còn ẩn hiện ảo ảnh chu tước đang lượn lờ.
"Cho hỏi sư phụ, người luôn truy tìm bí mật Ngũ Hành linh châu, là vì....Trường Sinh sư huynh?" Tiêu Huyền nhìn về phía Tần Thú, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, "Đại sư huynh...hắn... sắp không ổn sao?"
"Cũng không đến mức đó." Tần Thú liếc hắn một cái, nói: "Đây chỉ là biện pháp cuối cùng thôi, nhưng chuẩn bị trước cũng tốt, dù sao đại sư huynh của ngươi 'trâu bò' như vậy, vi sư cũng không ôm nhiều hy vọng lắm."
"Ai...." Tần Thú ưu sầu thở dài, lập tức nói: "Ngươi kể cho ta biết những thế lực nào có khả năng có tiên kim, lát nữa vi sư sẽ tự mình đi tìm."
"Vâng, sư phụ." Tiêu Huyền gật đầu, muốn nói lại thôi. Tần Thú thấy thế, nói: "Có chuyện gì cứ nói."
"Sư phụ, Ngũ Hành linh châu thì có thể cầu, tiên kim thì có thể kiếm, nhưng muốn đưa một người vào Luân Hồi có lẽ còn cần phải thỏa mãn hai điều kiện nữa."
"Phiền phức vậy sao?" Tần Thú không khỏi nhíu mày. Tiêu Huyền cười nói: "Sư phụ, đây chính là Luân Hồi đó, từ xưa đến nay, có bao nhiêu đại năng tuyệt đỉnh muốn Luân Hồi sống lại một đời mà cầu cũng không được, cuối cùng chỉ có thể dựa vào binh giải để được làm người một lần nữa. Mà đại sư huynh của chúng ta chỉ là một tiểu tu sĩ Trúc Cơ cảnh, nhưng như vậy cũng có chỗ tốt, nếu như lực lượng của tu sĩ quá mạnh, nhân quả quá lớn thì chưa chắc năng lượng của Ngũ Hành linh châu đã có thể ngăn cản được lực lượng luân hồi."
"Ngươi nói đi hai điều kiện còn lại là gì."
"Điều kiện thứ nhất là sự toàn vẹn của hồn phách người muốn Luân Hồi, càng toàn vẹn thì tỷ lệ thành công càng lớn, nếu chỉ còn một đạo tàn hồn, thì..."
"Cái này dễ nói, còn điều kiện thứ hai?"
"Cần một viên vãng sinh đạo quả."
"Vãng sinh đạo quả?"
"Đúng vậy, ở mặt Thanh Đồng trên cổ bích trong Tiên Tôn Mộ, đệ tử có nhìn thấy bút ký rời rạc Luân Hồi Tiên Tôn để lại, trong đó có ghi lại việc người từng nghiên cứu về sức mạnh Luân Hồi và việc đưa một người vãng sinh. Chỉ là cuối cùng không biết có thành công hay không, nhưng trên đó có nhắc rõ rằng muốn vãng sinh thì điều quan trọng nhất là cần một viên vãng sinh đạo quả. Ông ấy đã từng hái một viên Luân Hồi đạo quả, nhưng Luân Hồi đạo quả sinh trưởng trên vạn kiếp Luân Hồi thụ trong truyền thuyết, vật kia xuất hiện khắp các Chư Thiên Vạn Giới, mấy triệu năm chưa chắc đã có ai tìm được một lần, đều là do duyên phận. Nhưng trong «Thiên Huyền Bí Sử» của hạ giới chúng ta cũng có ghi lại rằng vào thời đại viễn cổ, khi vùng trời đất này còn hoàn chỉnh, trên tuyệt đỉnh Tiên sơn từng xuất hiện một đóa Tam Thế Hoa. Nghe nói, về sau đã bị một vị Phật Đà hái đi...Về sau vị Phật Đà đó viên tịch...Có người nói ông đã dùng đóa Tam Thế Hoa đó để chuyển thế trùng sinh, có người lại nói ông đắc đạo thành phật, vào Tây Thiên Cực Lạc...Mãi đến cuối Trung Cổ kỷ nguyên, có một ma đầu tuyệt thế đánh vào Tây Thiên vực, đòi Tam Thế Hoa, không ai biết kết quả trận chiến ấy thế nào, chỉ biết là Phật Sơn ở Tây Thiên vực lún xuống sáu thước. Nhưng cùng lúc đó cũng có tin đồn Tây Thiên vực không còn Tam Thế Hoa nữa."
"Tam Thế Hoa, phật môn Tây Thiên..." Tần Thú lẩm bẩm.
"Sư phụ, tương truyền Tam Thế Hoa có ba đóa, lần lượt đại biểu cho quá khứ, hiện tại, tương lai, chúng ta chỉ cần đóa vãng sinh hoa trong đó là được, tất nhiên nếu có thể hái toàn bộ cả ba đóa thì sẽ càng hoàn hảo."
"Vi sư hiểu." Tần Thú gật đầu, rồi hỏi: "À đúng rồi, Thổ Linh Châu có tin tức gì chưa?"
"Có rồi, ở trên ngọn tiên sơn Bất Lão ở Trung Thổ Thần Châu."
"Bất Lão tiên sơn?" Nghe tên rất khó tả! Sau đó Tần Thú lại cùng Tiêu Huyền thảo luận kỹ hơn về bí ẩn của tiên sơn Bất Lão, cùng những suy nghĩ liên quan đến Luân Hồi của Ngũ Hành linh châu.
"Con hiểu rồi."
"Sư phụ, vậy đệ tử xin cáo từ trước." Tiêu Huyền chắp tay, lập tức đi về phía sau núi, nhìn Trường Sinh, hai sư huynh đệ đang uống rượu cười nói vui vẻ dưới hiên nhà, đợi bóng đêm dần sâu, Trường Sinh say khướt, Tiêu Huyền cởi trường bào trên người ra đắp lên cho hắn, một mình đứng trong màn đêm rất lâu, cuối cùng cả người tan vào bóng tối, rời khỏi đỉnh núi.
Ngày hôm sau. Tần Thú tìm Thánh Phật Tử, hỏi hắn rất nhiều chuyện liên quan đến Tam Thế Hoa. Không biết. Chưa từng nghe nói. Hả? Còn có thứ đó nữa à! Hòa thượng hỏi gì cũng không biết, Tần Thú trực tiếp phạt hắn ba mươi năm không được uống rượu.
"Oa ~ Đừng mà đại ca, tiểu tăng thực sự không biết nha ~~ ô ô ô ~~~ ta với Nhất Chanh là huynh đệ tốt, huynh không thể đối với ta như vậy được nha ~~~ Ba mươi năm không uống rượu, tiểu tăng sẽ héo mòn mất ~~"
"Ngươi nghe lầm rồi, ta nói là ba trăm năm."
"............" Hòa thượng giật mình, nước mắt lưng tròng, mếu máo tủi thân không muốn không muốn. "Ngươi còn là người sao?" Tống Ninh Sinh ở bên cạnh thấy vậy thì trợn trắng mắt, mấy lời ngốc nghếch thế mà hắn cũng hỏi được. Chẳng lẽ hắn quên hắn họ gì tên gì rồi sao?
"Tại hạ họ Tần tên Thú mà!" Tần Thú chớp chớp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận