Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 478: Vĩnh kiếp kiếm ý, Tứ Tượng thần kiếm ý!

Chương 478: Vĩnh kiếp kiếm ý, Tứ Tượng thần kiếm ý!Thời gian trôi nhanh. Năm năm sau. Phía sau núi đạo tràng. Một luồng kiếm ý xông thẳng lên trời, chấn nhiếp chín tầng mây, cuối cùng phải nửa canh giờ mới chậm rãi tiêu tan. Lạc Vân Yên xuất quan, tâm cảnh viên mãn rồi lại có đột phá, nâng cao một bước......Phía sau núi, trên bờ sườn núi. Sương mù trôi lững lờ, như từng lớp từng lớp màn nước. Một thiếu nữ mặc bộ quần áo màu vàng nhạt ngồi ở trên bờ sườn núi, đung đưa đôi chân nhỏ trắng nõn, còn mang theo từng đợt âm thanh linh đang trong trẻo, quanh quẩn trong hơi nước ở khe núi. Đạp, đạp, đạp.......Tần Thú nhẹ nhàng chậm rãi bước tới. Hắn nhìn bông hoa vàng cắm trên thái dương thiếu nữ, lại liếc nhìn đóa mây hình Tứ Linh không ngừng biến ảo trên vai nàng, vui mừng nhẹ gật đầu. Kiếm ý hóa hình! “Xem ra ngươi đã lĩnh ngộ hai loại kiếm ý rồi.” Tần Thú cười nói. “Thưa sư tôn, đệ tử lĩnh ngộ vĩnh kiếp kiếm ý cùng Tứ Tượng thần kiếm ý.” Lạc Vân Yên hai tay chống lấy thân thể, có chút ngửa ra sau, lần đầu nói: “Đệ tử từng lạc vào một nơi cổ chiến trường, ở bên trong nhìn thấy một cảnh bốn con thần thú cổ xưa không rõ niên đại chém giết một tôn tiên phật, nên lĩnh ngộ được bốn loại kiếm ý của thú, sau đó con đem chúng dung hòa, đã tạo ra loại kiếm ý hoàn toàn mới này, đồ nhi đặt tên nó là Tứ Tượng thần kiếm ý. Một kiếm ra, Tứ Tượng hiện, có thể trấn áp mọi khí cơ lưu động trong hư không bốn phương.” “Nghe rất lợi hại nha.” Tần Thú cởi giày, cũng ngồi xuống trên bờ sườn núi, tụ lại hơi nước khe núi, rửa đôi chân nhỏ đang lay động. Sau đó mở miệng nói: “Trong mấy đệ tử của vi sư, không tính Nhất Chanh, thiên phú của ngươi thật sự không kém bao nhiêu so với Tứ sư huynh.” Tiêu Huyền chính là người con của khí vận ở thế giới này, đi đường cũng có thể giẫm phải vận may cứt chó kiểu đó. Tần Thú đem Lạc Vân Yên so sánh, là thật tâm cảm thấy tiểu nha đầu này có thiên phú tu đạo rất lợi hại, đương nhiên, việc này cũng liên quan đến đạo tâm khác thường thuần túy và kiên định của nàng. Hơn nữa, Tần Thú còn thấy ở nàng một sự thuần túy và bướng bỉnh mà ngay cả Tiêu Huyền cũng khó có thể đạt tới. “Tứ sư huynh sao.” Lạc Vân Yên thì thào cười nói. Nàng đã gặp Tứ sư huynh của mình, lúc nhỏ mới lên núi, nàng biết được chính Tứ sư huynh đã giúp nàng tìm ra kẻ sát hại mẫu thân mình cùng tất cả kẻ địch của Lạc Thủy Tông, cũng chính Tứ sư huynh và Nhị sư tỷ thay Lạc Thủy Tông báo thù. Hơn nữa, nàng đã gặp vô số lần sinh tử nguy hiểm dưới chân núi, trong đó phải nhờ Tứ sư huynh cứu giúp mấy lần, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp. Trong mắt nàng, Tứ sư huynh là một người phong hoa tuyệt đại. Cũng là người sau này nhất định sẽ đứng trên đỉnh của thế giới này. Chỉ là vì sao sư tôn nói không tính sư tỷ Nhất Chanh nhỉ.....? “Sư tôn, sư tỷ Nhất Chanh đâu, sao lần này về núi con không thấy nàng?” Lạc Vân Yên nghiêng cái đầu nhỏ tú khí hỏi. “Nàng ấy hả, chạy xuống núi rồi.” Tần Thú đơn giản thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho Lạc Vân Yên. Mấy năm nay, Tần Thú luôn chú ý Nhất Chanh, có lần biết được nàng không có đan dược ăn, còn cố ý xuống núi một chuyến, hóa thành một ông lão giả vờ té ngã, được Nhất Chanh dìu dậy, sau đó để tỏ lòng cảm tạ, đưa cho nàng rất nhiều đan dược ăn. Hàng năm đều phải đi một lần, mỗi lần đều biến thành một ông lão té ngã, mà con bé ngốc đó, mỗi lần đều mừng rỡ lẩm bẩm sư tỷ nói người có lòng tốt sẽ được báo đáp, quả nhiên là thật chứ không hề có chút nghi ngờ, điều này khiến Tần Thú có chút bó tay rồi. Sao, đồ nhi do mình dạy dỗ, sao lại có thể ngốc đến mức này từ bé chứ........ Dần dà, khi ăn xong Đường Đậu, Nhất Chanh liền đi dọc ven đường, hai mắt nhỏ cẩn thận quan sát xem có ông lão nào té ngã không, có khi ngay cả đám cỏ thấp bé cũng lay thử một chút.....Còn vừa có thể vừa lẩm bẩm “sư phụ phù hộ, sư tỷ phù hộ, mau xuất hiện một ông lão đi, mau xuất hiện một ông lão.........” “Khanh khách, Tam sư tỷ. Xích tử chi tâm, đạo tâm thuần túy.” Lạc Vân Yên che miệng cười khẽ. Nàng hiếm khi cười một tiếng. Nửa đời phong sương. Có lẽ, cũng chỉ có lúc ở trên ngọn núi này, hoặc lúc nghĩ đến người trên ngọn núi này, nàng mới có thể không tự chủ được mà nở nụ cười như vậy. Chỉ là cười một tiếng, gió trong núi dường như chợt lại ngừng. Hai sư đồ mỗi người đều im lặng, nghĩ đến sự tình của riêng mình. Gió lùa giữa hai vạt áo. Thật lâu sau, Lạc Vân Yên nhẹ nhàng hỏi một tiếng. “Sư phụ, sư tỷ nàng....Có còn trở về không?” Đúng vậy. Nàng. Có còn. Trở về à..... “Không biết.” Tần Thú lắc đầu. Gió trong núi thổi rồi lại ngừng, ngừng lại thổi, lặp đi lặp lại, giống như tâm tình của hai sư đồ lúc này, vốn là trời quang mây tạnh, tiết trời trong trẻo vạn dặm, nhưng không hiểu sao, tâm tình người ta lại chợt trở nên nặng nề, giống như tan vào trong mây mù dưới chân, khiến cho vốn là nhẹ nhàng mà giờ tựa như gánh nặng vạn cân kéo xuống thật nhanh. Bờ sườn núi trong nháy mắt trở nên u tịch. “Sư phụ, rồi sẽ có một ngày, con sẽ bổ ra t·h·i·ê·n địa này, một cái, một cái, đi thanh toán........” Lạc Vân Yên nỉ non, ánh mắt nhìn đám mây trên trời, giống như đang kể, lại như đang tự nói với mình. Tần Thú không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đung đưa chân, một lần nữa tụ hơi nước trong núi rửa chân. “Mây Khói, mau tới, ta luyện xong bài Lạc Thần múa kiếm ngươi tặng cho ta rồi, ta luyện cho ngươi xem nha.” Trên biển hoa nơi xa, Đại Mỹ múa kiếm, cánh hoa rực rỡ đầy trời bay múa, tuyệt mỹ. “Tới đây.” Lạc Vân Yên lên tiếng, sau đó đứng dậy, thở dài với Tần Thú, “Sư phụ con đi đây.” “Đi đi.” Tần Thú gật đầu.......Lạc Vân Yên ở lại trên núi chờ đợi mười năm, Tần Thú đã truyền hết tất cả kiếm thuật có thể dạy cho nàng. Sau đó nàng thu dọn hành lý, một lần nữa xuống núi. Một thanh tuyệt thế kiếm, tất nhiên là phải rèn luyện trong phong hỏa thì mới có thể lộ ra phong mang của nó. Mà chốn trần thế này, chính là lò lửa lớn nhất. Lạc Vân Yên nói, “đợi lần sau con trở về, nhất định sẽ thành kiếm tiên.” Tần Thú nói, “không cần thiết phải vậy, bởi vì việc con thành kiếm tiên là chuyện tất nhiên, chỉ là cần thời gian thôi, cho nên nếu rảnh thì nên thường xuyên về thăm sư phụ một chút thì tốt hơn.” Ngày đó, trời nắng tươi sáng, núi sông tiễn biệt. Nàng mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, buộc một kiểu tóc đuôi ngựa cao, sau lưng cõng một cái hộp kiếm cao cỡ một người, bên cạnh đi theo một chú chó vàng nhỏ.....“Gâu gâu ~~” Mọi người trên đỉnh núi tiễn đưa. Chú chó vàng cứ đi một bước lại quay đầu ba lần, luyến tiếc kêu lớn. Đúng là đồ ăn trên núi quá ngon rồi, mấy năm nay, nó đã bị Tiểu Bàn và Thỏ Đen vỗ béo lên cả vài vòng, toàn thân đều là “bưu thịt”, thật có thể uy phong. Nhưng chỉ là đ·á·n·h không lại con mèo mướp béo ú kia. Mẹ nó lần sau cẩu gia nhất định phải trả thù. “Gâu gâu!” “Meo ô ~” Một con mèo mướp to lớn xông ra. “Gâu gâu gâu ~~” Chú chó nhỏ vườn kia sợ đến lông dựng đứng cả lên, giây trước còn luyến tiếc đồ ăn trên đỉnh núi, giây sau liền một chút cũng không lưu luyến, chạy ngay xuống núi. “Cẩu cẩu tạm biệt!” Tiểu Bàn và Thỏ Đen vẫy tay nhỏ. “Mây Khói, ở bên ngoài chú ý an toàn, nhớ kỹ thường xuyên trở về nha!” Đại Mỹ luyến tiếc phất tay tiễn biệt. Người trên núi đến vội vàng, đi vội vàng, chỉ là nếu có thể đi rồi lại trở về thì tốt biết bao nhiêu.......
Bạn cần đăng nhập để bình luận