Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 474: ‘ Tiên nhân ’ không phải người lương thiện, cũng sẽ tính toán chi li

"Ai...." Tiếng thở dài xen lẫn trong những bông tuyết dày đặc trôi nổi trên đỉnh núi. Tần Thú rời khỏi giao diện cột bạn bè của hệ thống, sau đó lấy ra một chiếc gương bảo bối, đầu ngón tay khẽ lướt qua, ánh gương lấp lánh, hiện ra từng mảnh từng mảnh núi sông rộng lớn. Sơn Hà Cảnh, cực phẩm Linh Bảo, phía trên có thể nhìn lên Cửu Tiêu, phía dưới chiếu rọi núi sông, với tu vi hiện tại của Tần Thú, ngồi ở đỉnh núi, đủ sức quan sát phong cảnh bên trong mấy chục châu. Theo mặt kính nhanh chóng lóe lên, cuối cùng tìm đến một điểm khí tức dần dần phóng to, trong gương hiện ra vài bức ảnh rõ nét...
Trong hình, một cô bé mập mạp đang cưỡi một con gấu trúc mập ú trắng đen, mặt mày phong trần mệt mỏi chạy vào một thị trấn nhỏ tràn ngập ánh nắng, hai bên đường tiếng rao hàng không ngớt bên tai. Cuối cùng, hai con vật nhỏ dừng chân trước một cửa hàng bánh bao, một bên xoa xoa bụng nhỏ, một bên nhìn vào những chiếc bánh bao nóng hổi trong lồng, thèm nhỏ dãi.
"Tiểu khách quan, muốn mua bánh bao không?" Chủ quán nhiệt tình hỏi.
Nhất Chanh ngước đầu, đôi mắt ngây thơ, tròn xoe nhìn chủ quán, khóe miệng bẹp bẹp vài cái, vẫn lắc đầu. Sư phụ nói đi ra ngoài mua đồ là phải dùng tiền mà mình lại không có tiền, cũng không có đậu đường để đổi.
"Cái gì! Không mua à!"
"Không mua thì đứng đây làm gì, đi nhanh lên, người ngợm bẩn thỉu, lát nữa khách hàng thấy lại không muốn tới."
Chủ quán nghe Nhất Chanh không có tiền liền bắt đầu không khách sáo đuổi khách. Nhất Chanh không để ý, chỉ vì bụng đói kêu "ọc ọc" liên hồi đứng tại chỗ, tầm mắt không nỡ rời khỏi những chiếc bánh bao trắng phau. Mình cùng Đại Bảo chạy rất lâu rất lâu mới thấy có nơi bán bánh bao, không ăn được thì nhìn cũng tốt.
"Này, nhóc con xấu xí, bảo ngươi điếc à, đừng có đứng cản ta bán bánh bao." Chủ quán thấy Nhất Chanh đứng lỳ một chỗ không chịu đi, liền nhặt một cái gậy gỗ xua đuổi, còn không ngừng xô vào bụng nhỏ của Nhất Chanh. Nhất Chanh bị hắn xô không hề nhúc nhích, ngước đôi mắt nhỏ liếc nhìn hắn một cái, lại cúi đầu tiếp tục nhìn bánh bao chảy nước miếng.
"Thôi được rồi, sợ ngươi quá, cho ngươi hai cái bánh bao, coi như hôm nay mở cửa gặp may." Cuối cùng, chủ quán cho Nhất Chanh hai cái bánh bao, phất tay bảo nàng đi nhanh.
"Ư ư...Ư ư muốn ăn thịt." Nhất Chanh mím môi, giọng nhỏ yếu ớt nói.
"Hả, ngươi còn muốn ăn bánh bao thịt!" Chủ quán là một ông lão nhỏ con, có lẽ là vì bị chọc tức mà bật cười, nhưng thấy đứa bé này toàn thân rách rưới, bộ dạng lại xấu xí, có lẽ thấy đáng thương, thế là liền đổi cho nàng hai cái bánh bao thịt.
"Đi nhanh lên, nếu ngươi không đi ông lão đây sẽ đánh em bé đấy." Ông lão quát lớn.
"Cảm....Cảm ơn non, non là người tốt, đợi ngỗng tìm được sư tỷ ngỗng sẽ bảo sư tỷ cho non tiền, cho non thật nhiều thật là nhiều tiền!" Nhất Chanh kiêu ngạo nói.
Sau đó mang theo Đại Bảo đi. Hai người ngồi dưới một gốc cây liễu bên vệ đường. Người đến người đi, thỉnh thoảng có người ném ánh nhìn hoặc tò mò, hoặc ghét bỏ, có thể là yêu mến ánh mắt đánh giá hai "sinh vật" hình thù kỳ quái này.
"Đại Bảo, a, cho non một cái." Nhất Chanh chia một cái bánh bao cho Đại Bảo. Đại Bảo "lầm bầm lầm bầm" kêu lên, nói nó muốn ăn cây trúc. Nhất Chanh an ủi Đại Bảo, "Đại Bảo non đừng nóng vội, đợi ngỗng bọn họ tìm được sư tỷ là có trúc để ăn, non đợi một chút."
"Lẩm bẩm lẩm bẩm." Được thôi. Đại Bảo ôm bánh bao gặm. Trước kia ở trên núi, Nhất Chanh một ngụm có thể ăn mười cái bánh bao, bây giờ ở dưới núi, Nhất Chanh một cái bánh bao có thể ăn mười ngụm.
"Hô hố ha ha....Đại Bảo, bánh bao nhân thịt này thơm quá a!" Nhất Chanh cười lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem nhăn nhúm như một bông cúc béo.
"Ăn no nê" một hồi, hai người nằm dưới tán cây phơi nắng một lúc, sau đó tiếp tục đi đường. Nhất Chanh trên đầu quấn một dải vải trắng, trên vai còn khiêng một tấm hoành phi dài chừng mười mét màu trắng, trong gió bay phần phật, phía trên còn viết một hàng chữ to tròn méo mó, "ngỗng tên Nhất Chanh, sư tỷ ngỗng tên Ôn Nhu, ai có nhìn thấy sư tỷ ngỗng không?".
Nhất Chanh từng vác tấm hoành phi này đi khắp đại giang nam bắc, còn đi hết vô số ổ thổ phỉ, trên sách nói thay trời hành đạo, đánh ngã người xấu, còn có thể tích đức làm việc thiện, nguyện vọng trở thành sự thật. Đó đều là một thư sinh nói với nàng. Nàng muốn trở thành một người đại thiện, như vậy nàng mới có thể cầu nguyện sư tỷ trở lại bên cạnh, nếu không mình không biết đường, tìm sư tỷ sẽ mất rất lâu. Tâm tư của một đứa trẻ vốn dĩ luôn đơn thuần.
Hoàng hôn buông xuống, người đau lòng ở nơi chân trời. Tiếng sáo vang lên ở cuối chân trời, có người chèo thuyền du ngoạn trên sông, sóng nước hòa cùng sắc trời, gió thổi lay động từng mảnh cỏ lau...Nhất Chanh cứ như vậy cưỡi Đại Bảo vượt qua bờ sông, vượt qua núi biển, cuối cùng dừng bước khi ráng chiều đẹp nhất. Nàng muốn thay sư tỷ ngắm nhìn mỗi một vạt ráng chiều, sau đó đợi đến khi tìm được sư tỷ sẽ kể cho nàng nghe. Ha ha, cuộc đời thật tươi đẹp. Nhất Chanh "khanh khách" cười.
Hai cục mập ú ngồi trên vùng đất hoang vu, đối diện với ráng chiều, bóng dáng bị kéo dài vô tận. Bọn họ đã đi qua xuân thu, trải qua mưa to, vẫn ngồi trong tuyết chơi trò người gỗ không hề nhúc nhích, xem ai trên người rơi nhiều tuyết hơn.
"Đại Bảo, non nói bao giờ ngỗng mới tìm được sư tỷ?" Nói xong câu cuối, Nhất Chanh lại thở dài, lau lau đôi mắt nhỏ đỏ hồng.
"Đại Bảo, vì sao ngỗng cứ cảm thấy trống rỗng, cảm thấy ngỗng sẽ không còn được gặp lại sư tỷ, trước kia khi ngủ ngỗng đều sẽ nhìn thấy sư tỷ, nhưng bây giờ ngỗng càng ngày càng không nhìn thấy......"
"Đại Bảo, non nói đây là chuyện gì vậy?"
"Đại Bảo, sư tỷ có phải thật sự không cần ngỗng nữa rồi......"
"Không biết, không biết, sư tỷ đã nói, ta là con đáng yêu nhất trên đời này, không ai không thích con đáng yêu......"
"Nga nga nga... Đại Bảo, bụng non có phải lại kêu lên rồi không?"
"Lẩm bẩm lẩm bẩm." Không có không có, bản bảo bảo không có, là bụng của ngươi kêu đó, Nhất Chanh ngươi lại oan cho bảo bảo rồi.
"Hừ hừ, là bụng non không nghe lời kêu đó, non cứ nhận đi." Nhất Chanh ánh mắt sáng lên vẻ tinh ranh. Đại Bảo lúc này ỉu xìu.
"Hừ —— tức!!" Bảo bảo không có!......
"Nhất Chanh, nên về nhà thôi." Một cơn gió đêm thổi qua mặt đất, mang theo một giọng nói dịu dàng nhất.
"Sư phụ!" Mắt Nhất Chanh lập tức sáng lên, rồi lại đột nhiên ngẩn người ra, hét lớn: "Không hay rồi, sư phụ đến bắt ngỗng về, Đại Bảo chạy mau!"
Ầm ầm! Nhất Chanh cưỡi Đại Bảo, cuốn lên một làn bụi mù chạy về phía hoàng hôn, mỗi chỗ nó giẫm xuống, mặt đất đều rung chuyển.
Tần Thú vừa mới hóa ra một bộ linh thể lập tức sửng sốt một chút.
"Nhất Chanh, con có muốn cùng vi sư về nhà không?" Âm thanh theo gió vọng lại.
"Sư phụ, non còn đang mang ngỗng đi tìm sư tỷ mà?"
"........"
"Sư phụ, ngỗng không về." Nhất Chanh hung dữ lắc đầu, cưỡi Đại Bảo tăng nhanh tốc độ, như một làn khói liền chạy ra ngoài vạn dặm. Chớp mắt lại nhanh như điện cuốn trở về.
"Sư phụ, non có mang đậu đường không?"
"Không có..." Tần Thú sững sờ.
Nhất Chanh dứt khoát quay đầu cưỡi Đại Bảo lao đi dù Tần Thú đã huyễn hóa ra từng đạo khí tường muốn cản lại cũng bị trực tiếp đụng nát.
Trên đỉnh núi. Hình ảnh trong gương chậm rãi tan biến. Tuyết lớn phủ kín tầm mắt của Tần Thú. Ngay khi hắn chuẩn bị bước ra một bước, mang Nhất Chanh về, Tống Ninh Sinh ở bên cạnh bỗng thở dài nói: "Ta thấy rồi, tiểu gia hỏa này đối với Nhị đồ đệ của ngươi có tình cảm rất sâu, cho dù bây giờ ngươi cưỡng ép mang nàng về cũng vô dụng thôi, nàng vẫn sẽ lại xuống núi. Không bằng cứ để nàng ở thế gian này thêm một thời gian, đợi đến khi năm tháng làm mòn nỗi nhớ, kiểu gì nàng cũng sẽ trở về. Hơn nữa, với lai lịch bí ẩn cùng thể lực của tiểu gia hỏa này, thế gian này chỉ sợ khó có sinh linh nào có thể làm hại được nàng."
Tần Thú trầm mặc. Cuối cùng vẫn thu chân về. Hắn ôm con mèo mun, cứ như vậy đứng ở đỉnh núi trong đêm tối.
Núi cao tuyết phủ, không một bóng tùng. Mây mờ ảo, chim trắng ẩn mình.
"Thật sự là một bức tranh có ý cảnh sâu xa." Tần Thú ung dung khẽ nói một tiếng.
Một đêm này, hắn huyễn hóa trăm niệm, đi xuống nhân gian. Có người chịu tội, có người bị diệt môn, có người vô cớ kiếm được mấy lượng bạc vụn, cũng có người vận khí bắt đầu hanh thông, phong thủy thịnh vượng...
Ta vốn tiên, các ngươi là phàm. Tiên vốn không nên tính toán với phàm. Tiếc là không thể, Tiên nhân không phải là người lương thiện, cũng biết...tính toán chi li.
Bạn cần đăng nhập để bình luận