Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 557: Ba vạn năm, Tiên Tôn vị

Chương 557: Ba vạn năm, ngôi vị Tiên Tôn Từ sau khi kết hôn, Tần Thú liền trải qua cuộc sống hạnh phúc không biết xấu hổ, không biết thẹn, mà cuộc sống như vậy thoáng một cái đã là 30.000 năm. 30.000 năm sau, Tần Thú chứng được Tiên Tôn vị. Bởi vì động tĩnh quá lớn, Tần Thú đi sâu trong vũ trụ độ kiếp, mấy năm sau mới về. Nhưng mà sau khi trở về, khổ đợi mấy ngày, lại không thấy hệ thống có phản ứng. Tần Thú sốt ruột. "Thống tử, gói quà lớn đâu? Bị ngươi mờ ám à?"
"Thống tử....?"
"Ta @#¥%&*%¥......."
【 Đi, đi, cho ngươi, cho ngươi, cứ nói nhao nhao, suốt ngày nói nhao nhao 】 Tần Thú: ????
【 Chúc mừng ngươi, tấn thăng mạnh nhất Tiên Tôn cảnh, ban thưởng “Tiên Tôn gói quà lớn” một phần, xin hỏi có mở ra không? Ta trực tiếp giúp ngươi mở ra nhé 】 【 Đại thiên tạo hóa rìu: Hỗn Độn chí bảo, ẩn chứa chư thiên tạo hóa chi lực, có thể bổ ra Hỗn Độn, xé rách thời gian và không gian, xuyên thẳng qua vạn cổ thời không, chém chết hết thảy thần niệm......】 【 Hai giọt Tiên Linh suối: Có thể thúc đẩy đại đạo trái cây, thu hoạch đại đạo thần thông 】 【 Mảnh vỡ Hỗn Độn kiếm ý *10.000, hạt giống tiên dược 10.000 túi......】 【 Tăng lên các hạng công năng của hệ thống, thu hoạch 50% quyền chưởng khống bánh xe số mệnh 】 "Hắc hắc, cái này mới đúng chứ, cảm ơn thống ca."
【 Khách khí! 】 Tần Thú trước tiên thúc hai viên đại đạo trái cây, thu hoạch hai loại đại đạo thần thông, sau đó tiến vào dị không gian cảm ngộ Hỗn Độn kiếm ý. Hiện tại hắn đã lĩnh ngộ hai loại cấp độ thần thoại kiếm ý mạnh nhất, lần lượt là Luân Hồi kiếm ý và Hỗn Độn kiếm ý, mà đều ở kiếm tâm minh thánh tầng thứ mười. Trên núi rất nhiều tiên dược đều thành thục, tiên khí nồng đậm gấp mấy trăm, hơn ngàn lần ngoại giới. Mấy trăm năm trước, Tần Thú còn khai lò luyện đan, luyện ra một lò tiên đan tăng lên tu vi của đám người trên núi. Đời này Mộ Thanh Nhan trước khi xuất sinh đã được tiên trạch quà tặng, cho nên thiên phú vô cùng tốt, lại thêm Tần Thú dốc lòng dạy bảo cùng rất nhiều tài nguyên, chỉ dùng hơn 1.700 năm liền độ kiếp thành tiên, sau đó lấy 8.000 tuổi linh tấn thăng Thiên Tiên cảnh.
Lúc này đang giữa trưa, ánh nắng trên đỉnh núi vừa vặn, Mộ Thanh Nhan đang ở trong sân hấp bánh hoa đào, Đại Mỹ ở một bên giúp đỡ, còn lại mấy tiểu gia hỏa kia thì nhu thuận bưng ghế nhỏ ngồi vây quanh ở đó.
"Sư nương, Non hôm qua lại cùng sư phụ đánh nhau hả?" Lúc này Nhất Chanh ngửa đầu hỏi. Mỗi lần sư phụ cùng sư nương đánh nhau, sư phụ liền sẽ đuổi bọn họ xuống núi. Có đôi khi bọn họ chỉ có thể ở nhờ nhà gấu qua đêm.
"Ngươi cái đứa bé này, cứ hỏi cái này làm gì?" Mộ Thanh Nhan mặt đỏ bừng cười nói.
"Ai..." Nhất Chanh thở dài, "Sư nương Non tốt như vậy, sư phụ sao cứ đánh Non hoài!"
"Ha ha ha....." Mộ Thanh Nhan nhìn bộ dáng thở dài ra vẻ người lớn của tiểu gia hỏa, không khỏi che miệng cười khẽ, "Vậy ngươi nói làm sao bây giờ, hay là ngươi đi giúp sư nương đánh sư phụ ngươi?"
"Không, không, không, vậy không được." Nhất Chanh quả quyết lắc đầu, "Ta là đệ tử, đệ tử không thể đánh sư phụ."
Nhất Chanh khổ não nhíu mày suy nghĩ, lại nói, "Sư nương, hay là lần sau để ta đi chịu sư phụ đánh đi, da của ta dày, không sợ đau."
"Ha ha ha, sư nương biết con ngoan lắm, nhưng mà không cần đâu." Mộ Thanh Nhan đưa bánh hoa đào vừa làm xong cho Nhất Chanh, để nàng nếm thử, dù sao đây là làm từ cánh hoa của bàn đào thụ, rất thơm.
"Nói nhỏ cho con biết nha, thật ra mỗi lần đánh nhau, không phải sư phụ con đánh ta, mà là ta đang đánh sư phụ con."
"A!? Non đánh sư phụ của con nha!" Nhất Chanh "cọ" một tiếng đứng lên, bụng nhỏ lắc lắc nói "Sư nương, mặc dù con rất thích Non, nhưng mà Non không thể đánh sư phụ của con nha."
"Ngươi đó nha." Mộ Thanh Nhan nhìn phản ứng của Nhất Chanh, chọc chọc bụng nhỏ của nàng, ra vẻ tức giận nói: "Sao vậy, sư phụ ngươi đánh ta thì được, còn ta đánh sư phụ ngươi lại không được?"
"Hừ, sư nương ta thật là thương ngươi thì thiệt, ta mỗi ngày làm cho ngươi ăn ngon, sau này ngươi còn muốn ăn nữa không?"
"Không phải, con không có ý đó mà." Nhất Chanh vội vàng khoát tay, mắt nhỏ nhanh chóng chuyển động. "Con sợ tay Non đánh đau thôi, da sư phụ con dày lắm rồi!"
"Có đúng không, dày hơn, khỏe hơn có đúng không?"
"Ừ, có thể dày hơn, khỏe hơn."
"Ha ha ha... Đi, ăn bánh đi." Mộ Thanh Nhan cười xoa đầu Nhất Chanh.
"Ôi da, có thể dày hơn, có thể dày hơn rồi."
Lúc này, Tần Thú cười hớn hở đi tới, từ phía sau ôm eo Mộ Thanh Nhan, đặt đầu trên vai nhìn Nhất Chanh nói "Nhất Chanh, có phải con lại đang lén nói xấu sư phụ không?"
"Không có! Con không có! Con không có!! Con thật sự không có!!!!!!" Giọng Nhất Chanh càng nói càng lớn, lẽ thẳng khí hùng ngược lại khiến Tần Thú có cảm giác mình sai.
"Được, được, con không có, con ăn bánh đi được rồi."
Tần Thú kéo Mộ Thanh Nhan ngồi vào bàn đu dây dưới gốc đào, gió xuân thổi qua, làm đu dây lắc lư. Mộ Thanh Nhan rúc vào lòng Tần Thú, cánh hoa bay xuống đầu, bay lả tả, cả ngọn núi đều đẹp như tranh vẽ.
30.000 năm trôi qua, năm tháng đổi dời, nếu là ở hạ giới, chắc chắn là biển cả nương dâu, cảnh còn người mất, còn ở trong mắt các đại năng của Tiên Vực, bất quá cũng chỉ là cái nháy mắt ngắn ngủi. 30.000 năm này đối với Tiên Vực dài đằng đẵng mà nói, không đáng nhắc tới. Nhưng nếu đem cả Tiên Vực rộng lớn so sánh với từng sân khấu lớn nhỏ, Tiêu Huyền chính là một ngôi sao khá sáng trong đó, trải qua mấy vạn năm tôi luyện cùng trưởng thành, hắn giống như một khí vận chi tử, trải qua thăng trầm, cùng các thiên kiêu vạn tộc ở Tiên Vực tranh đấu, trổ hết tài năng, chỉ dùng hơn hai vạn năm tuổi liền chứng đạo Tiên Quân, trở thành một trong mười thiên kiêu mạnh nhất trong vòng 100.000 tuổi của trung ương Tiên Vực. Chỉ cần hắn không chết yểu, trở thành Tiên Tôn chỉ là vấn đề thời gian.
Tiên Tôn à, Tiên Vực gần ngàn vạn năm chìm nổi, cũng chỉ xuất hiện rải rác hơn mười vị, không ai không phải là nhân vật tuyệt thế có thể trấn áp một thời đại. Tiểu Bàn và Đại Mỹ đều vững bước tăng trưởng, Thỏ Đen cũng không lâu trước đã trở thành một con tiên thỏ. Ngay cả những tiểu yêu dưới chân núi, phần lớn cũng đã đạt tới đỉnh phong lĩnh vực Phàm Đạo. Sư Huyền cũng lột xác thành Hoàng Kim Thánh Hống chân chính. Tần Thú còn lén cưỡi nó ra ngoài dạo một vòng, nhưng không dám đi quá xa. Nhưng bây giờ thì khác, mình đã là Tiên Tôn, Tiên Đế không xuất hiện thì có thể xưng vô địch, muốn ra ngoài dạo thì cứ ra ngoài, muốn đi xa bao nhiêu thì đi bấy nhiêu, ai dám cản ta, hừ!
"Phu quân, chàng nói xem đã nhiều năm như vậy rồi, sao bụng của thiếp vẫn chưa có phản ứng gì?" Mộ Thanh Nhan nghiêng đầu gối lên ngực Tần Thú hỏi.
Tần Thú lột một quả nho nhét vào miệng nàng cười nói: "Có lẽ là do cảnh giới của hai ta quá cao, đối với những sinh linh có cảnh giới càng mạnh thì càng khó thai nghén dòng dõi. Nếu không phải như thế, ta sinh cho nàng mấy triệu đứa, bằng vào thiên phú huyết mạch của ta, coi như không phải đều là rồng phượng trong loài người cũng không kém bao nhiêu, đến lúc đó, ta liền có thể nằm ngửa hưởng thụ tất cả, nhờ bọn nó bảo hộ."
"Mấy triệu! Chàng coi ta là heo à! Heo cũng không có khả năng sinh nhiều như thế chứ!" Mộ Thanh Nhan chu môi, dùng sức véo eo Tần Thú.
"Ôi, phu nhân hạ thủ lưu tình nha~" Tần Thú làm bộ đau đớn, phối hợp diễn.
Ầm ầm! Đúng lúc này, trên bầu trời Tiên Vực bỗng nhiên chấn động. Vạn thiên đại đạo pháp tắc xen lẫn, giống như biển khói vàng lấp lánh, trong mơ hồ, như có một vật hiển hóa, chìm chìm nổi nổi, treo giữa bầu trời....
Bạn cần đăng nhập để bình luận