Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 458: Phiếu nợ, đồng ý! Lãi mẹ đẻ lãi con, lăn lăn....

Chương 458: Phiếu nợ, đồng ý! Lãi mẹ đẻ lãi con, lăn lăn....“Đừng mẹ hắn gào.” Tần Thú quát lên một tiếng chói tai, Vân An Nhiên im bặt tiếng khóc. Tần Thú trơn tru lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, đây là hắn đã chuẩn bị từ hơn mười năm trước. “Đây là cái gì?” Vân An Nhiên liếc nhìn. “Phiếu nợ.” Tần Thú thản nhiên nói: “Ngươi mượn ta mười vò ngộ đạo tửu, giờ tính thêm lãi là ba mươi vò, ngươi mau ấn tay vào đây.” “Cái gì?!” Vân An Nhiên trừng mắt, tưởng mình nghe lầm. “Đồng ý.” Tần Thú đẩy tờ giấy đến trước mặt Vân An Nhiên. “Ta không.” Vân An Nhiên quả quyết lắc đầu, hai tay nhỏ bé siết chặt ra sau lưng. Nói đùa à, ba mươi vò ngộ đạo tửu, ta lấy cái gì mà trả? Trừ một vò để lại cho sư đệ nhà mình, còn lại đều đã mang đi tán gái rồi, còn đâu ra ngộ đạo tửu nữa, đến cả cái vò rượu cũng không còn. Xoạt! Lúc này, Nhất Chanh đang chơi đùa trong vũng bùn bỗng động đậy. Chỉ thấy cái ghế đẩu nhỏ nhanh như chớp, nhảy vọt ra sau lưng Vân An Nhiên, chộp lấy tay hắn, "Cạp" một tiếng rồi đột ngột ấn mạnh vào tờ giấy. “Ngỗng sư phụ nói đồng ý là đồng ý, nói nhiều làm gì lặc!” “Chẳng lẽ non ngay cả đồng ý cũng không biết hả, còn để ngỗng, cái con thông minh này dạy non nữa.” “Thật là, non cũng đần quá đi.” Nhất Chanh lải nhải liên miên nhìn Vân An Nhiên mấy cái đầy khinh bỉ. A ba a ba! Vân An Nhiên nháy mắt, nhìn ngón út của mình suýt bị cắn đứt, rồi nhìn lại phiếu nợ đã bị ấn tên, giơ tay lên định giật lấy thì bị Tần Thú “bốp” một cái, đập nát mất nửa bàn tay. Tần Thú khinh bỉ nhìn hắn một cái, yên lặng cất phiếu nợ vào trong ngực. Tiểu tử, còn muốn đến chỗ ta uống rượu chùa à, nằm mơ đi. “Ô ô ~” Vân An Nhiên mộng bức. Bất lực chớp chớp đôi mắt to, nhìn hai thầy trò. Giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn tin tưởng mình đã chui vào hang ổ cường đạo. Cái này lãi mẹ đẻ lãi con...quá hung ác! “Đến đây, Vân ca.” Tần Thú vẫy tay, dẫn Vân An Nhiên vào phòng tối, lấy ra ảnh lưu niệm thạch. Hồi lâu sau. Một vệt kiếm quang bay lên. Vân An Nhiên quần áo xộc xệch, khóc sướt mướt bỏ đi. Trước khi đi Tần Thú còn vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Vân ca đừng khóc, đời người vốn có những chông gai mà.” “Ngươi coi xem, dù sao ngươi cũng là một tôn đại năng hợp thể cảnh, chỉ cần ra ngoài siêng năng làm việc, tìm thêm cơ duyên, vẫn có thể trả hết tiền thôi mà.” “À phải rồi, nếu đến hạn mà ngươi vẫn không trả tiền, ta liền đem khối ảnh lưu niệm thạch này bán cho Chu Hiển Thánh ân... Nghe nói Lạc Thần hoàng triều gia sản lớn, ngươi lại còn ngủ với vị hôn thê Lạc Thần An của người ta, chắc chắn hắn cũng sẽ rất hứng thú với khối ảnh lưu niệm thạch này.” “Oa ——。゚(゚´(00)`゚)゚。” Nghe vậy, Vân An Nhiên khóc càng lớn hơn. “Ta đi, ta đi kiếm tiền a!” Kiếm quang nhanh như điện xẹt, chạy trối chết khỏi đỉnh núi. Tần Thú nhìn theo bóng lưng Vân An Nhiên rời đi, sau đó thu hồi ánh mắt, lấy ra tờ phiếu nợ, tại chỗ trống đã chuẩn bị từ trước thêm vào vài số 0. “Ừm... 300 vò ngộ đạo tửu, chắc là đủ hắn làm công cho ta ba ngàn năm rồi nhỉ?” Tần Thú vuốt cằm suy tư. Hắn đang nghĩ xem có nên mở dịch vụ cho vay tiền đối với đám tu sĩ dưới núi không. Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị loại bỏ, không quen không biết tốt nhất đừng tùy tiện dây vào nhân quả thì hơn. “Nhất Chanh, lần này ngươi làm không tệ.” Tần Thú giơ ngón cái lên với Nhất Chanh. “Nga nga nga……” Nhất Chanh rất vui vẻ chống nạnh cười toe toét. “Sư phụ, vừa nãy non không biết gì, ngay cả ngỗng còn suýt bị sự thông minh của ngỗng làm cho giật mình luôn đó.” Nhất Chanh trợn tròn đôi mắt nhỏ, khoa trương khoa tay múa chân. Sư tỷ nói rồi, đối với người nhà thì phải yêu thương nhau, còn đối với người ngoài thì phải xem tình huống. Người này mỗi lần đến đều không mang đồ ăn ngon cho mình và Thỏ Đen, còn luôn tiện tay mang đi rất nhiều đồ, đến cả cây trúc bảo bối cũng bị hắn trộm nữa, là người ngoài trong những người ngoài, không cần phải khách khí. “Vậy hả, ngươi thông minh thật. À! Thưởng cho ngươi một gói bánh quy nhỏ.” “Cạp! Cảm ơn sư phụ!” Nhất Chanh vui vẻ trợn tròn mắt nhỏ, hai tay thành kính nâng lên đón lấy bánh quy nhỏ. Đồng thời trong lòng lại rất muốn đuổi theo người vừa nãy, bắt hắn trở lại ấn tay thêm mấy lần. Nàng đem ý nghĩ thông minh nho nhỏ này nói với sư phụ, nhưng lại bị Tần Thú gạt bỏ. Tần Thú nói: “Thôi bỏ đi, cho hắn một cơ hội đi, ai bảo chúng ta là một đôi sư đồ hiền lành chứ.” “Nga nga nga, sư phụ non thật là lương thiện!” “Hừ hừ, đúng vậy đó, nếu không thì vi sư đã không nuôi ngươi mập ú như vậy đâu.” “Ngọa tào! Sư phụ, câu này của non cũng đúng ghê! Sư phụ non đúng là quá tốt rồi! Là người lương thiện nhất, lương thiện nhất, tốt bụng nhất trên thiên hạ.” “A ha ha ha, đúng vậy, đúng vậy.” Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đã năm năm. Tần Thú tu vi cũng tiến bộ như mặt trời mọc, ly hợp thể tầng hai cũng đã ở ngay trước mắt. Trong năm năm qua, sự tình lớn nhất phát sinh ở Thiên Huyền Đại Lục không gì qua được tòa đại mộ trong truyền thuyết xuất hiện ở Bắc Câu Lô Châu. Một vết nứt vực sâu từ lòng đất kéo dài ra, chia cả Bắc Câu Lô Châu làm hai nửa. Đó là dư chấn kiếm khí do một đạo kiếm quang lướt đi từ lòng đất mấy năm trước bố trí. Kiếm khí còn sót lại tràn ngập trên vết nứt vực sâu khiến cho vô số tu sĩ đại năng không thể tới gần. Đã có mấy tôn đại năng hợp thể cảnh mạo hiểm thử đi xuống vết nứt vực sâu tìm kiếm cơ duyên, kết quả khi đến gần cái khe lại bị dư chấn kiếm khí đánh nát thành bụi bặm. Đám người không có cách nào, chỉ có thể chờ đợi, chờ đến khi kiếm khí tiêu tan hoặc giảm uy lực đến mức họ có thể ngăn cản được. Trong khoảng thời gian này, thượng giới cứ cách một khoảng thời gian lại có vô số tu sĩ hạ phàm đến, trong đó đại năng hợp thể, độ kiếp cảnh nhiều vô số kể, nghe nói ngay cả hậu duệ Tiên Quân cũng không ít. Thậm chí, nhân gian còn có lời đồn rằng, trên thượng giới có Tiên nhân vì ngôi đại mộ này mà bất chấp hiểm nguy, tự chém tu vi hạ phàm đến, trà trộn vào đám người. Tóm lại, sự xuất hiện của ngôi đại mộ này khiến cho toàn bộ tu tiên giới đón nhận một cơn “gió bão sắp nổi” cảm giác cấp bách. Nhưng, mặc cho ngoài kia mưa gió như thế nào đi chăng nữa, Tần Thú vẫn cứ ngồi trên đỉnh núi ngắm hoa uống trà, tu luyện, thỉnh thoảng lại đánh bé con một chút. Mà Nhất Chanh cùng những người khác mỗi ngày đều chỉ tuần sơn, ăn thịt, đi ngủ, tiện thể luyện tập riêng lẻ một hai canh giờ, có khi sẽ lười biếng chỉ luyện nửa canh giờ. À, đúng rồi, bọn họ còn có một sở thích mới, đó chính là tìm bảo vật. Suốt ngày mang theo chuột tầm bảo chạy khắp núi tìm linh dược, đào hang dưới đất, giờ cả lòng đất Đại Hoang có thể nói là thông suốt tứ phía, xe lửa còn có thể chạy vù vù, kiến mà đi vào chắc cũng lạc đường. Tần Thú cảm thấy nếu cứ tiếp tục đào như vậy, cả lòng đất Đại Hoang sớm muộn cũng bị lũ ngốc này đào rỗng mất. Tuy nhiên những năm gần đây, bọn họ cũng đã tìm được kha khá bảo bối. Thậm chí cuối năm ngoái, còn đào được một ngôi mộ cổ của một đại năng thời Trung Cổ ở sâu hơn hai nghìn mét dưới lòng đất, được mấy món Linh Bảo cùng rất nhiều bí thuật linh dược. “Nhất Chanh, cố lên!” “Ôn Nhu, cố lên!” “Úc! Úc!” “Ai da……Ôn Nhu sao mà thế, đến cả con chuột cũng đánh không lại hả.” Hôm đó, Tần Thú vừa từ Hậu Sơn trở về thì nghe thấy Nhất Chanh đang ríu rít cổ vũ cái gì đó. Ôn nhu? Ôn Nhu nào? Tần Thú đi đến, trông thấy mấy đứa bàn đôn nhỏ đang ngồi xổm thành một vòng tròn trong sân, chỉ huy hai con heo linh thú màu xanh lục với một con chuột nhỏ màu vàng đang đánh nhau. Một con heo linh thú giơ hai chân trước lên đạp mạnh tới, nhưng lại bị con chuột nhỏ màu vàng dùng chiêu "tứ lạng bạt thiên cân" hất văng ra ngoài. Mà cũng đừng xem thường, con chuột nhỏ này mấy năm nay đã bị Max cùng mấy người ném cho ăn béo tròn như quả bóng, sức lực cũng lớn không ít. Còn hai con heo linh thú màu xanh lục chính là hai con heo con mà trước đây Nhất Chanh tìm thấy từ bốn nhà không, lúc đó Nhất Chanh còn nói một con cho sư tỷ, một con cho mình. Thế là mấy năm nay hai con heo này được nuôi trên núi trong phòng Nhất Chanh, bị cấm ăn uống. Có đôi khi Nhất Chanh còn ôm chúng chui vào chăn đi ngủ, còn kể chuyện xưa cho chúng nữa. Tần Thú biết loại heo linh thú này, trong giới heo cũng được xem là cực phẩm mỹ vị. Đắt giá vì loại heo này cần phải dùng một vài linh tài có linh khí, thời gian nuôi nhốt lại rất lâu, một con heo con muốn trưởng thành cũng cần đến 30-60 năm, thịt ngon nhất vào 120 năm tuổi, bởi vì sau 120 năm thịt của loại heo này sẽ phát sinh một lần biến đổi. “Nhất Chanh, bình thường các ngươi toàn gọi hai con heo này như vậy hả?” Tần Thú bó tay rồi. Nhìn trên cổ mấy con heo nhỏ mấy đứa nhóc đeo cho mấy tấm bảng có viết tên liền thấy hơi sai sai, bên trên phân biệt viết “Nhất Chanh”, “Ôn nhu”. “Sao thế sư phụ?” Nhất Chanh vẫn ngồi xổm ở đó ngẩng đầu lên hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận