Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 1: Rút 5 năm « cảm ơn chiếu cố »

Chương 1: Rút 5 năm « cảm ơn chiếu cố » « Tính danh »: Tần Thú « Giới tính »: A a « Chủng tộc »: Ở giữa cầm thú và nhân tộc (nói đùa) « Tuổi thọ »: 5/ 59 « Tu vi »: Không có « Công pháp »: Không có « Pháp thuật »: Không có « Thần thông »: Không có « Linh căn »: Không có (có thể thông qua chư thiên khí vận đại đĩa quay rút thưởng) « Tiên thiên khí vận »: Không có (có thể thông qua chư thiên khí vận đại đĩa quay rút thưởng) « Click mở bắt đầu tu tiên nhân sinh »...
Tần Thú nhìn bảng thuộc tính trong đầu, bi thương dâng trào thành sông.
5 năm, ngươi có biết 5 năm này ta đã sống thế nào không?
Tần Thú vốn là người ở lam tinh, sau khi kháng ung thư bảy năm thì chết vì tai nạn xe cộ, ngoài ý muốn đầu thai đến thế giới này.
Mới đầu còn mê mang, khó mà tiếp nhận.
Về sau biết được, cha mình là một thổ hào có thế lực một phương, trong nhà vàng bạc, mỹ thiếp vô số, còn đắc ý nói "Lớn lên đi, Tiểu Tần Thú, mau mau lớn lên a".
Còn trong tã lót, Tần Thú liền mỗi ngày đối với tiểu huynh đệ của mình hứa hẹn.
Thế nhưng trời không chiều lòng người!
Năm ba tuổi.
Tần Thú ngồi xổm bên hố đếm giòi, phanh một tiếng rơi xuống hố.
Chờ Tần Thú bò lên thì trời đã tối.
Lửa cháy bao trùm thôn trang, tất cả mọi người đều đã chết, bị mã phỉ giết chết.
Còn có cả cha mẹ của Tần Thú ở kiếp này.
Tần Thú nằm bên trên thi thể bọn họ khóc lóc thảm thiết, khóc đến xé ruột xé gan.
Khóc xong, Tần Thú chạy vào nhà bếp, cuộn chút lương khô, đeo bao rời khỏi nhà, đi về phía thôn Thiện Lương cách đó mười dặm.
Bằng vẻ ngây thơ giả vờ đáng thương và đôi mắt to thỉnh thoảng rưng rưng nước mắt, Tần Thú được một đôi vợ chồng tốt bụng nhận nuôi.
Bọn họ đánh gãy một chân của Tần Thú, cho lại hắn một cái chén bể.
Cứ như vậy, Tần Thú bắt đầu công việc đầu tiên ở thế giới khác: Xin ăn ở bên đường...
"Có ai tốt bụng không ạ, thương xót cho đứa trẻ đáng thương này đi, hu hu hu".
Có khi gặp người giàu có, còn muốn chạy lên lay bắp đùi bọn họ.
Mặc dù bị đánh khá nhiều, nhưng nếu gặp người hiền lành thì vẫn có thể nhận được tiền bố thí.
Dựa vào đôi mắt to long lanh và khuôn mặt đáng yêu vô cùng, Tần Thú rất nhanh đã trở thành ông trùm trong tổ chức.
Ngay cả đôi vợ chồng kia cũng đối xử với Tần Thú vô cùng ưu ái.
Từ còng sắt tăng dần theo cấp số cộng, dần dần đổi thành gậy gỗ.
Đến năm bốn tuổi, cuộc sống của Tần Thú lại thay đổi.
Chuyện là, ngày hôm đó trời trong gió nhẹ, Tần Thú vừa hát vu vơ một làn điệu dân ca vừa ngồi xổm trong hố, tay nắm chặt chiếc bánh màn thầu trắng mới ra lò.
Tần Thú đã rất lâu không được nhìn thấy bánh màn thầu trắng như vậy.
Đó là phần thưởng cho biểu hiện xuất sắc của Tần Thú, còn có một miếng phao câu gà.
"Ưn, u, ân"
Tần Thú ra sức dùng hết sức mạnh ngũ quan, sau đó từ từ giãn ra, lại hung hăng dùng sức, rồi lại từ từ giãn ra, cứ lặp đi lặp lại như thế....
Đến khi cảm thấy sảng khoái tinh thần thì Tần Thú đắc ý gặm một miếng bánh bao lớn.
Giữa lúc Tần Thú đang hạnh phúc liếm miếng phao câu gà, bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Tần Thú kinh ngạc ngẩng đầu, vậy mà thấy hai tiên nhân biết bay đang đánh nhau trên trời!
"Ta xuyên việt đến một thế giới có thể tu tiên!"
Tần Thú khiếp sợ!
Hắn kích động nhảy dựng lên thật cao.
Giữa không trung, Tần Thú nhìn thấy tiểu đậu đinh của mình đang lung lay trong gió.
Phù phù!
Tần Thú rơi xuống hố.
Khi Tần Thú bò lên thì tiên nhân trên trời đã biến mất không còn tăm tích.
Mà tất cả người trong thôn Thiện Lương đều chết dưới dư ba của trận chiến giữa các tiên nhân.
Mượn ánh trăng, Tần Thú tìm thấy thi thể đôi vợ chồng kia.
Nằm trên mặt họ là một đống phân.
"Ta muốn tu tiên!"
"Ta muốn trường sinh!"
Tần Thú hét lớn lên trời.
Sau đó, hắn đeo bao trèo non lội suối đi tìm tung tích của tiên nhân.
Một tháng sau, Tần Thú bị một đám thổ phỉ bao vây, bọn chúng không chỉ quất roi ngựa lên người Tần Thú mà còn trêu tức hắn.
Có người còn lột quần của Tần Thú, cầm cỏ đuôi chó trêu chọc tiểu đệ đệ của hắn.
FYM!
Làm người hai kiếp, Tần Thú chưa từng chịu vũ nhục như vậy.
Bịch!
Tần Thú quỳ xuống.
Tự mình bán manh cầu buông tha.
Nhưng đám người kia là súc sinh mà.
Chơi đùa Tần Thú xong còn muốn cho hắn vào nồi nấu.
Lý do là đầu lĩnh thổ phỉ nói Tần Thú lớn lên xinh trai, ăn Tần Thú thì mình cũng biết xinh trai.
FYM!
Nghe xem!
Đây có phải lời mà người có IQ có thể nói ra không?
Giữa lúc Tần Thú tuyệt vọng thì một ông lão từ trên trời giáng xuống, phất phất tay liền giải quyết hết đám thổ phỉ.
"Tiên... tiên nhân, ngài là tiên nhân sao?"
Tần Thú kích động không thôi, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa.
"Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi cúi đầu".
Lão giả: "........."
Về sau, Tần Thú đi theo lão giả đến trước một sơn môn.
Núi gọi Ô Quy Sơn, tông tên Kháo Sơn Tông.
"Sư phụ, vì sao tông môn chúng ta lại gọi là Kháo Sơn Tông?"
"Vì dựa vào một ngọn núi."
"ヽ(´▽ )ノ"
Nghe xem, lời tiên nhân nói thật là tùy ý, hài hước biết bao.
Giây phút này, Tần Thú tràn đầy mong chờ, từng tiếng gào thét trong lòng.
"Ta cuối cùng có thể tu tiên, ha ha ha...".
Nhưng sau khi lên núi, Tần Thú hối hận.
Hóa ra Kháo Sơn Tông thật sự chỉ là dựa vào một ngọn núi!
Hơn nữa trong tông môn chỉ có ba người, sư phụ, sư huynh, sư tỷ, thêm Tần Thú là bốn người.
Tông môn tiêu điều, chỉ có mấy gian phòng, vài mẫu đất bỏ hoang.
Giây phút này, Tần Thú muốn thoái tông, nhưng nghe nói thoái tông phải nộp phí thoái tông.
"A, ta thật thật sự rất yêu tông môn này."
Tần Thú vui vẻ chấp nhận hiện thực.
Tu tiên mà, điều kiện kém một chút thì đã sao?
Chỉ cần có cơ hội đạt được trường sinh, mọi khó khăn bên ngoài đều có thể vượt qua.
Nhưng chuyện khổ cực hơn lại xảy đến, Tần Thú phát hiện mình không có linh căn.
Hóa ra tu tiên ở thế giới này còn cần linh căn!
Nhưng Tần Thú không hoảng.
Vì lúc mới sinh ra, trong đầu hắn đã có thêm một cái « chư thiên khí vận đại đĩa quay » mang danh "Chư thiên vạn vật đều có thể rút".
Hơn nữa mỗi ngày đều có thể nhấn một lần rút thưởng.
Tần Thú tin chắc rằng đây chính là bàn tay vàng của mình.
Nó sẽ đưa mình lên đỉnh cao, xưng bá chư thiên, chinh phục pretty girl, kiệt kiệt kiệt...
Trước kia Tần Thú không biết thế giới này có thể tu tiên, chỉ là tràn đầy tò mò đối với "bàn tay vàng" trong đầu, nên mỗi ngày đều sẽ có thói quen nhấn một cái, rút trúng hay không cũng không quan trọng.
Nhưng từ khi biết mình đã đến thế giới tu tiên, Tần Thú mỗi ngày đều mong chờ « chư thiên khí vận đại đĩa quay » có thể mang đến cho mình cái gì.
Nhưng mà —— 5 năm!
Đã ròng rã 5 năm!
Tần Thú rút được ròng rã 5 năm « cảm ơn chiếu cố ».
Các đồng chí, có ai tin nổi một người xuyên không lại khổ cực đến vậy không?
"Haiz, cuộc sống thật chết tiệt."
Trên đỉnh núi, gió nhẹ phơ phất.
Tần Thú nằm trên bãi cỏ, ngậm cọng cỏ đuôi chó trong miệng, ngóng trông nhìn lên bầu trời.
"Sư đệ, nâng cao cao nào."
Lúc này, một tên đại hán ngốc nghếch từ phía sau nâng bổng Tần Thú lên.
Tần Thú cạn lời, lão tử cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, còn cái trò nâng cao cao này nữa.
"Ha ha ha, đại sư huynh, chơi thật vui, nâng cao thêm chút nữa đi..."
Tần Thú phối hợp diễn trò.
Hách Chính Nghĩa, đại sư huynh của Kháo Sơn Tông, một tên trung niên hơn bốn mươi tuổi mới luyện khí tầng ba, thích ngoáy chân.
Ngay cả sư tỷ mới nhập môn 5 năm tu vi cũng đã cao hơn hắn!
"Tiểu sư đệ, đại sư huynh, tới ăn cơm rồi."
Một giọng nữ dịu dàng truyền đến.
"Oa ha ha."
"Tiểu sư đệ, chúng ta mau đi ăn thôi!"
Đại sư huynh nắm lấy tay nhỏ của Tần Thú rồi vù vù chạy xuống núi.
Trên đường, Tần Thú như con A Phiêu bị lôi giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận