Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 135: Nhất Cam lạc đường. . . . . ! Khoáng bá!

Chương 135: Nhất Cam lạc đường... Khoáng bá!"Điện hạ, thần có việc bẩm báo." Chu Huyền Thần đi tới.
"Nói."
"Bẩm điện hạ, bắc bộ tiên tông và Hoàng Tuyền ma tông cũng đã gia nhập phe Long Vân đế quốc, đối phương tăng thêm mười vị đại năng Nguyên Anh cảnh và hơn bốn mươi vị đại tu sĩ Kim Đan cảnh. Hơn nữa, theo tin tức thì đại ma Hóa Thần cảnh của Hoàng Tuyền ma tông bế quan hơn 700 năm đã xuất quan, ít ngày nữa sẽ xuôi nam mà đến..." Chu Huyền Thần nói đến đó thì dừng, hắn tin rằng điện hạ đã hiểu rõ sự lợi hại trong đó. Tính đến hiện tại, địch quân bên ngoài đã có ba vị đại năng Hóa Thần cảnh trấn giữ. Lần lượt là quốc chủ Tô Kình Thương của Long Vân đế quốc trấn giữ đế đô, Đại cung phụng của Long Vân đế quốc, và đại ma Hoàng Tuyền ma tông sắp tới.
Còn phe bọn họ, hiện tại chỉ có lâu chủ Trích Tinh lâu trấn giữ t·h·i·ê·n quan, cùng vị đại cung phụng hoàng thất đang giằng co ở xa.
"Ta bảo ngươi lấy tên của ta truyền tin cho vị k·i·ế·m Tổ của T·h·i·ê·n K·i·ế·m Thành, tình hình thế nào?" Tiêu Huyền lên tiếng hỏi.
Chu Huyền Thần cung kính đáp: "Bẩm điện hạ, T·h·i·ê·n K·i·ế·m Thành báo tin về, vị k·i·ế·m Tổ vẫn còn bế quan, đang trong giai đoạn trùng kích cảnh giới quan trọng, e rằng không rảnh, nhưng bọn họ cũng đã phái ba vị đại năng Nguyên Anh cảnh, cùng mười hai vị Kim Đan cảnh đến."
"Ừm." Tiêu Huyền gật nhẹ đầu, trầm tư một lát, lập tức viết một phong thư giao cho Chu Huyền Thần, nói: "Ngươi cho người mang phong thư này đến T·h·i·ê·n Ma Điện, phải giao cho Thánh nữ của T·h·i·ê·n Ma Điện."
"Vâng, điện hạ." Chu Huyền Thần nhận thư, do dự một lát, dò hỏi: "Điện hạ, chúng ta có nên chủ động rút quân, rồi từ từ mưu tính?"
"Không cần." Tiêu Huyền khoát tay, "Sư tôn ta đã phái tiểu sư tỷ xuống núi giúp ta rồi."
"Tiểu sư tỷ của ngài?" Chu Huyền Thần khựng lại, trong lòng có chút suy đoán nói: "Điện hạ, thần từng gặp sư tôn của ngài, theo thần biết, sư tôn của ngài chỉ là tu sĩ Nguyên Anh cảnh, trong tình hình này, dù tiểu sư tỷ của ngài là đại năng Nguyên Anh cảnh, e rằng cũng khó xoay chuyển được cục diện? Quan trọng hơn là, Tô Kình Thương chỉ cần ở đế đô, chúng ta e là không làm gì được hắn."
"Ngươi cứ truyền lệnh xuống, bảo Chu Tước Vệ và lục bộ còn lại lập Chu Tước đại trận cho vững, giữ vững thung lũng Tuyệt t·h·i·ê·n này là được, còn lại ta sẽ liệu."
"Vâng, điện hạ." Chu Huyền Thần lĩnh m·ệ·n·h lui xuống.
Tiêu Huyền đứng trên đỉnh thung lũng, chắp tay sau lưng, nhìn vạn dặm sơn hà, sắc mặt trầm ngâm. Thực ra, trong lòng Tiêu Huyền cũng có chút nghi ngại, nhưng hắn chọn tin sư tôn của mình, bởi vì hắn luôn thấy sư tôn mình rất thần bí... Vì bảo bối tổ truyền của hắn cũng quá nhiều...
"Chủ nhân người tốt, Nhất Cam khi nào về nha?" Trên núi Ô Quy, Tần Thú và Ôn Tình hai sư đồ đang ngồi bên cạnh linh trì ngâm chân, Tiểu Bàn tay nắm chặt một quả nho lớn "cộc cộc cộc" chạy tới. Mắt to chớp chớp.
"Sao vậy? Ngươi nhớ Nhất Cam à?" Tần Thú véo má Tiểu Bàn cười nói.
"Ừ, nhớ." Tiểu Bàn gật đầu như gà mổ thóc, "Nhất Cam không có ở đây, không ai dẫn ta đi tuần sơn chơi cả."
Tần Thú nói: "Ngươi đi cùng Đại Mỹ và thỏ đen không phải là được sao?"
Tiểu Bàn nhăn cái mũi nhỏ, ngơ ngác lắc đầu, "Không muốn, không muốn, trong núi có đại quái thú, không có Nhất Cam bảo vệ, chúng sẽ ăn thịt ta và tỷ tỷ. Lần trước thỏ đen suýt bị một đại yêu quái cắn đứt chân, may mà Nhất Cam lợi hại, 'phanh' một quyền đã đánh chết con yêu quái đó rồi." Tiểu Bàn hăng hái khoa tay.
Tần Thú nhìn cười, "Tiểu Bàn, ngươi cũng là Đại Yêu Vương Kim Đan cảnh, ngươi sợ cái gì?"
"Đúng nha, ta là Đại Yêu Vương Kim Đan cảnh, ta không sợ." Mắt Tiểu Bàn sáng lên, lập tức hấp tấp chạy đi gọi Đại Mỹ và thỏ đen. "Tỷ tỷ, thỏ đen, chúng ta đi tuần sơn đi." "Hôm nay ta muốn ăn t·h·ị·t t·h·ị·t, chúng ta đi bắt heo rừng lớn đi." Tiểu Bàn luôn dùng giọng non nớt ngây thơ nói ra những lời tàn bạo nhất. Cái cảm giác tương phản kỳ quái này làm Ôn Tình bật cười.
"Tiểu hữu, đến chơi cờ với lão phu một ván nhé?" Lúc này, Quy tiên nhân ở hậu sơn đi tới, bày bàn cờ dưới gốc đào.
"Được." Tần Thú cười, thu chân lại, đứng dậy đi tới.
Trên cây đào, cánh hoa bay lả tả, hoa rơi từng tiếng...
... Sau ba tháng, Tiêu Huyền gửi thư, hỏi sao tiểu sư tỷ còn chưa đến?
Tần Thú nhìn ngơ ngác, theo lý thì Nhất Cam phải đến từ lâu rồi chứ. Thế là im lặng mở "cột hảo hữu" ra, ấn vào hình ảnh một bé mập ú.
«Đồ đệ Nhất Cam của ngươi ngày đầu xuống núi, gặp mấy tiểu yêu chặn đường, cho chúng vào nồi nấu luôn» «Đồ đệ Nhất Cam của ngươi đi sai đường…» «Đồ đệ Nhất Cam của ngươi lạc xa đường đi…» «Đồ đệ Nhất Cam của ngươi bị lừa đi đào khoáng» «Đồ đệ Nhất Cam của ngươi có thiên phú đào khoáng kinh người, được khoáng hữu tán thưởng và khoáng trưởng yêu thích» «Đồ đệ Nhất Cam của ngươi chìm đắm trong lời khen, mê luyến đào khoáng, ngày nào cũng điên cuồng đào khoáng» «Đồ đệ Nhất Cam của ngươi ăn quá nhiều, bị khoáng trưởng ghét bỏ, đuổi Nhất Cam đi» «Đồ đệ Nhất Cam của ngươi lạc đường…» «Đồ đệ Nhất Cam của ngươi lại tự mình chạy về đào khoáng, khoáng trưởng muốn đuổi nàng đi, nàng liền biểu diễn "Nhất Cam thức đại bạch ngỗng cách gọi" khiến khoáng trưởng phải giữ nàng lại, còn hứa sẽ cho nàng ăn no mỗi ngày» «Đồ đệ của ngươi ăn một bữa 3000 chén cơm, còn nói chỉ lót dạ, khoáng trưởng khóc, khoáng hữu khác bị chia nửa cơm cũng khóc» «Đồ đệ Nhất Cam của ngươi xuất hiện đại hắc oa thần kỳ, khoáng hữu đào khoáng cực khổ lần đầu tiên cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được ăn no» «Đồ đệ Nhất Cam của ngươi hiểu lầm sủng vật của khoáng trưởng, còn hỏi khoáng trưởng ăn ngon không, khoáng trưởng rưng rưng gật đầu nói ngon» «Đồ đệ Nhất Cam của ngươi trở thành bá chủ một phương của mỏ khoáng Hắc Sơn» «...» "Ổ thảo" Những trải nghiệm của Nhất Cam khiến Tần Thú sững sờ.
Đi theo mũi tên cũng có thể lạc đường… Tần Thú dùng "Thời không thuấn di" biến mất tại chỗ.
Lúc này, tại Vân Châu, trên một mỏ khoáng Hắc Sơn.
Một bé mập ú toàn thân đen thui lấm lem, tay cầm một chiếc xẻng nhỏ, bên cạnh là Đại Bảo lông đen trắng, bây giờ cũng chỉ còn một màu đen.
"Úc! Úc! Úc!"
"Nhất Cam tỷ ngầu bá! Nhất Cam tỷ oai phong!"
"Chúc mừng Nhất Cam tỷ, ba ngày đào rỗng một mỏ khoáng, lập kỷ lục mới!!!"
Phía dưới dãy núi, từng đám khoáng hữu nhiệt tình cuồng nhiệt reo hò.
"Ngỗng ngỗng ngỗng..." Nhất Cam nghe thấy tiếng reo hò của các bạn nhỏ, không ngừng kêu ngỗng.
Trên hư không, Tần Thú bước một bước, phản ứng đầu tiên là dùng hệ thống kiểm tra xung quanh, thấy không có nguy hiểm thì mới thả thần thức nhìn khắp nơi. Đợi đến khi hiểu rõ tình hình phía dưới, mặt hắn không khỏi đen lại.
Đây là cái quái gì vậy... Nhất là cái con bé đen thùi lùi đó, là đồ đệ của hắn sao?
"Nhất Cam." Tần Thú lên tiếng gọi.
"A! Sư phó, non đến rồi!" Nhất Cam mừng rỡ chạy đến, níu lấy ống tay áo của Tần Thú.
"Sư phó, non coi nè, đây đều là nhân viên tạp vụ ngỗng mới quen." Nhất Cam giới thiệu: "Kia là đại c·ẩ·u, kia là nhị c·ẩ·u, kia là Tam Hắc, kia là Tiểu Minh…"
Tần Thú nhìn con bé đen nhẻm từ từ nhào tới mình, lập tức đau hết cả đầu, không còn cách nào, bệnh thích sạch sẽ lại tái phát.
"Nhất Cam, sao con lại lạc đường?" Tần Thú cố nhẫn nại dịu giọng nói: "Không phải vi sư bảo con đi theo mũi tên nhỏ trong đầu sao?"
Nhất Cam ngẩng đầu đáp: "Ngỗng ngỗng ngỗng, sư phó, cái mũi tên nhỏ trong đầu đó chơi cũng vui, ngỗng động một cái nó cũng động một cái, nên ngỗng muốn chơi ngược lại với nó ấy mà. Ngỗng ngỗng ngỗng... Sau này ngỗng mới quen biết được bao nhiêu bạn tốt như vậy, bọn họ còn chia cơm cho ngỗng ăn nữa."
"Chạy ngược lại…???" Tần Thú giật khóe miệng... Ta nhất thời không biết phải nói gì nữa.
"Đi thôi." Tần Thú túm lấy Nhất Cam và Đại Bảo, trực tiếp xoay một vòng, ném cả hai về phía đông bắc. Sau đó hắn chợt lóe lên, một lần nữa trở về núi Ô Quy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận