Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 62: Ngồi mà quan tuyết, tuyết không dám không rơi

Chương 62: Ngồi ngắm tuyết, tuyết không dám không rơi « Linh sủng Tiểu Bàn của ngươi hóa hình thành công, ban thưởng "Đại lễ bao cá chép một phần", xin hỏi có mở ra không? » "Mở ra"
« Thiên Sứ Vũ Dực: Cực phẩm phòng ngự linh bảo, gặp công kích sẽ tự động hộ chủ, thủy hỏa bất xâm, đao binh không vào, đồng thời còn có thể phát động kỹ năng công kích —— thiên sứ lưu quang trảm » « Hứa hẹn bảo châu: Ẩn chứa nguyện lực vô thượng, tu luyện Cẩm Lý Bảo Điển cá chép có thể hướng hứa hẹn bảo châu hứa hẹn... . » « Cẩm Lý Bảo Điển: ... . . . . . » « Cá chép chi mộng: ... . . . . . » « Thẻ khí vận màu bạc một tấm: Ngày rút thưởng, khí vận trị lật tăng 1 vạn lần » "Ân? Thiên Sứ Vũ Dực!"
"Tiểu Bàn độ kiếp so với Đại Mỹ còn được thêm một kiện cực phẩm linh bảo! Chẳng lẽ là khí vận của Tiểu Bàn còn dày hơn Đại Mỹ rất nhiều?"
"Ha ha ha, Tiểu Bàn ngươi cũng coi như không tệ, lại đây, chủ nhân hôn một cái."
Tần Thú ôm lấy Tiểu Bàn, hôn "bẹp" "bẹp" mấy cái lên mặt nàng.
Tiểu Bàn bĩu môi, rưng rưng, nàng vừa mới hóa hình đã bị vấy bẩn rồi...
Tần Thú nhìn vẻ mặt của nàng, cảm thấy mình bị một con cá chép chê rồi.
"Ba."
Đang lúc Tần Thú chuẩn bị sử dụng « thẻ khí vận màu bạc » rút thưởng, hoa sen trong linh trì nhỏ ở sân đột nhiên nở ra.
Hoa—— Trong nháy mắt, tiên khí tràn ngập, còn có một cỗ đạo vận nồng đậm tràn ngập trong thiên địa.
Lúc này, trái tim của Tần Thú đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
« Ngộ đạo tiên liên hấp thụ khí vận của hai con cá chép khi độ kiếp, nở rộ sớm, lúc ban đầu tiên liên nở rộ, sẽ diễn biến pháp tắc của bản thân, đạo vận Tiên thiên tràn ngập không gian xung quanh, là một cơ duyên to lớn, kí chủ có thể tiến hành cảm ngộ » "Ngộ đạo tiên liên nở rộ!"
Tần Thú nhìn về phía trong linh trì nhỏ ở sân, nơi đó có một đóa hoa sen vàng to lớn đang chậm rãi nở rộ.
Không chỉ có vậy, ngay cả cây non Bàn Đào bên cạnh linh trì, sau khi hấp thụ khí vận của Đại Mỹ và Tiểu Bàn cũng đã lớn thành năm thước, bắt đầu nảy mầm.
"Nhất Cam, vi sư muốn bế quan một thời gian, đừng tới quấy rầy ta, có việc nhớ đi tìm đại sư huynh của ngươi thương lượng."
Tần Thú dặn dò Nhất Cam vài câu, lại truyền âm cho Trường Sinh ở hậu sơn, bảo hắn biết tình hình cụ thể, sau đó liền bay lên ngồi trên hoa sen.
Phất tay, một vệt kim quang bao phủ lấy bản thân và hoa sen, tự thành một giới, không bị ngoại vật quấy rầy.
"Đại Mỹ, nga nhóm đi tìm đại bảo chơi đi, nga để đại bảo dạy non leo cây trúc."
Nhất Cam liếc nhìn sư phụ, gãi gãi đầu, sau đó mang theo Đại Mỹ và thỏ đen chạy về hướng rừng trúc.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, chờ ta một chút."
Tiểu Bàn vừa hóa hình lộ ra rất hưng phấn, rất vui vẻ đi theo sau lưng Nhất Cam và Đại Mỹ.
...
Giờ phút này, thần thức của Tần Thú, phảng phất như tiến vào một thế giới khác.
Nơi này có vũ trụ, tinh không, đại địa, thanh sơn, nước biếc, côn trùng cá, chim thú, hoa cỏ...
Tần Thú truy tìm dấu vết diễn hóa của ngộ đạo tiên liên, chứng kiến từng trận tân sinh cùng hủy diệt, hoa nở hoa tàn, vũ trụ bạo tạc, từng đạo pháp tắc sinh ra, hiển hóa, hủy diệt, tân sinh, rồi lại hủy diệt, lại tân sinh, tuần hoàn liên tục, sinh sôi không ngừng.
Những cảnh tượng này, Tần Thú thấy rất nhiều.
Thời gian ở ngoại giới chậm rãi trôi qua...
Tần Thú trong từng đợt quan sát dừng chân, dần dần quên thời gian, quên thiên địa, quên gió, quên mây, quên... chính mình...
Đến một ngày, Tần Thú dừng chân trước một đóa hoa, cái dừng chân này rất lâu, lâu đến nỗi Tần Thú ở trong đó không có chút cảm giác nào, hắn chỉ là yên lặng nhìn đóa hoa vàng lúc thì theo gió lắc lư trước người.
...
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Một tháng, hai tháng, ba tháng...
Một năm, hai năm, ba năm...
Không biết là năm nào tháng nào trong khi hắn quan sát, hoa đột nhiên nở ra, Tần Thú không tự giác mỉm cười.
Cũng không biết là ngày nào tháng nào, hoa đột nhiên rơi xuống, nụ cười trên khóe miệng Tần Thú lại không tự giác biến mất, hắn yên lặng nhìn thời gian ăn mòn cánh hoa, nhíu mày, rõ ràng là đang suy nghĩ gì đó, nhưng lại không biết phải nói ra như thế nào.
Cho đến một ngày, từ đằng xa có một hòa thượng đi đến, ông ta tựa như không nhìn thấy Tần Thú, đi lướt qua Tần Thú, nhặt đóa hoa khô héo trên mặt đất.
Hòa thượng cười, tấm lòng rộng mở, đóa hoa khô héo vậy mà trong lúc tan nát lại tân sinh, hé nở ra nhụy hoa càng xinh đẹp hơn trước kia.
Tần Thú ngẩn người.
Chẳng lẽ là ta không có hắn sảng khoái... ? ? ?
Điều đó không thể nào... ! ! !
Sau khi hòa thượng đi, Tần Thú lại ngồi rất lâu trước đóa hoa tàn úa.
Đến một ngày, Tần Thú như hiểu ra, khóe môi của hắn hơi cong lên... Giữa thiên địa không có gương, nhưng hắn đúng là nhìn thấy mình trong cánh hoa, cái "mình" đó đang mỉm cười.
Trong khoảnh khắc này, cánh hoa khô héo trên khắp núi đồi toàn bộ một lần nữa tỏa ra sinh cơ.
Trong nháy mắt đó, vạn dặm Đại Hoang, ánh sáng giao nhau, phồn hoa như gấm.
Hoa nở ta cười, tức là tâm ta giao cảm với thiên địa; Ta cười hoa nở, tức thiên địa giao cảm với tâm ta.
Tâm là sự khởi đầu của vạn vật, cũng là điểm kết thúc của vạn vật, tu đạo tu đạo, chung quy tu là tâm cảnh bản ngã, chân ngã đại đạo.
Ba năm sau.
Tần Thú ở trên Ô Quy Sơn tỉnh lại, từ từ mở mắt.
Hắn đưa tay đón một chiếc lá khô héo nhẹ nhàng rơi xuống, ánh mắt lại nhìn về phía cuối thu hiu quạnh bên dưới Đại Hoang, giờ phút này hắn, bỗng nhiên muốn nhìn tuyết, thế là liền mỉm cười nói một câu:
"Ngồi mà ngắm tuyết, tuyết sao dám không rơi a."
Hô hô.
Sau một khắc, trên Ô Quy Sơn liền nổi lên tuyết bông.
Tuyết lớn đầy trời, bao phủ núi non sông ngòi, cũng bao phủ thân hình của Tần Thú đang xếp bằng trên hoa sen.
Dần dần, Tần Thú thuận tiện giống như hóa thành một người tuyết, lặng lẽ mà ngồi ở đó, không nhúc nhích.
Độ chừng nửa nén hương, giữa thiên địa đã trở thành một mảnh trắng xóa.
Ngày hôm đó, lấy Ô Quy Sơn làm trung tâm phạm vi ngàn dặm, đều bị Đại Tuyết bao phủ, vạn vật dưới sự bao phủ của Đại Tuyết, tựa như một lần nữa tỏa ra sinh cơ, từng mầm non phá tuyết mà ra...
Tần Thú không khỏi xòe bàn tay ra, đón một bông tuyết bay lượn, thì thào cười nói:
"Ta vào Nguyên Anh."
Ầm ầm!
Sau một khắc, mây đen trên bầu trời kéo đến, lôi quang lấp lóe, sau đó liền thấy từng đạo sấm sét màu tím to như vạc nước, trùng trùng điệp điệp từ trên bầu trời giáng xuống.
Tử Lôi kiếp, đây là một trong thập đại lôi kiếp mạnh nhất dưới cảnh giới Độ Kiếp.
Thường thì chỉ có một vài yêu nghiệt tuyệt thế mới có thể phát động dạng lôi kiếp này lúc độ kiếp.
Vân Châu huy hoàng, đã mấy vạn năm chưa từng xuất hiện dạng lôi kiếp như vậy.
"Lôi kiếp lớn thật."
Tần Thú tự lẩm bẩm, nhanh chóng mặc thánh quang bảo bối giáp, triệu hồi Thiên Sứ Vũ Dực, sau đó ném đại hắc oa ra ngoài để ngăn cản lôi kiếp.
Lôi kiếp quá mức lớn, khiến cho xung quanh rất nhiều sơn mạch đều hóa thành bụi.
Trên Ô Quy Sơn tuy có tứ linh thánh trận thủ hộ, nhưng mà Tần Thú lại không thể trốn trong trận để Độ Kiếp, đây là lôi kiếp của Tần Thú, cần chính Tần Thú phải ngăn cản.
Với lại Tần Thú biết, thời gian lôi kiếp cảnh Nguyên Anh kéo dài sẽ rất lâu, sợ động tĩnh quá lớn, làm kinh động đến sơn, thế là Tần Thú liền quyết định bỏ chạy về hướng sâu trong Đại Hoang, tại mấy ngàn dặm bên ngoài, tìm một đầm lầy hoang vu bắt đầu yên tâm chống cự lôi kiếp.
Một lúc sau, Tử Lôi kiếp trên trời rốt cục chậm rãi tiêu tan.
"Nhanh như vậy đã biến mất rồi! ?"
Tần Thú hơi kinh ngạc, theo sách ghi lại, đạt đến cảnh giới Nguyên Anh cỡ này, tùy tiện độ kiếp cũng cần vài ngày mới xong đi, tệ nhất cũng phải nửa ngày chứ.
Thế nhưng, ngay tại lúc Tần Thú cho là lôi kiếp đã hoàn toàn biến mất, trên bầu trời xoáy mây lôi lại lần nữa kéo đến, từng đạo tia chớp màu đỏ ngòm tráng kiện như núi non, tựa như thác nước ngân hà rủ xuống, hung hãn đánh tới đỉnh đầu Tần Thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận