Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 42: Trường Sinh khóc, mông trâu cỗ bị cắn. . . . .

"Chương 42: Trường Sinh khóc, mông trâu bị cắn..."
"Tiên nhân, a. . . . Ta muốn ăn cá (¯﹃¯ )"
Giữa trưa, trên bàn cơm, Nhất Cam vứt bát đũa xuống, thở phì phì nói: "Non. . . . Non vì sao không cho ta ăn cá. . . (。•ˇ‸ˇ•。 ). . .?"
"Hoắc! Ăn vụng cá ngươi còn lý sự!" Tần Thú suýt chút nữa bị chọc tức đến bật cười.
Cái tên này, suýt chút nữa bóp chết Tiểu Bàn, còn thiếu chút nữa chặt đứt khí vận của mình.
"Nhất Cam à, ta cho ngươi biết, ngươi về sau không được ăn thỏ đen, Tiểu Bàn và Đại Mỹ nữa, biết không?"
"Ba!"
Nhất Cam vứt bát đũa xuống.
"Ta. . . Ta không cần, ta chỉ muốn ăn cá, non không cho ta ăn cá, ta. . . Ta muốn giận tím người (˶❛ꁞ❛˶ )"
"Ba!"
Tần Thú ném một cái túi đậu về phía nàng.
"Bình tĩnh một chút đi."
"Tiên nhân, non. . . Non vì sao lại đánh ta?"
"Vì tốt cho ngươi thôi."
"_( ̄0 ̄ )_[ a ] cái kia. . . Ta có thể ăn cá sao ⊙0⊙??"
"Ba!"
Tần Thú xoa trán thở dài, cuối cùng nghiêm mặt nói: "Nhất Cam à, nếu sau này ngươi còn dám ăn vụng Đại Mỹ và Tiểu Bàn, thì ta sẽ không cho ngươi ăn cơm nữa."
"Cái gì! Σ(°△°||| )︴" Nhất Cam trong nháy mắt trở nên vô cùng hoảng sợ, mồ hôi lạnh tuôn ra ròng ròng.
"Trời. . . Thật đáng sợ! Tiên nhân mà không cho ta cơm ăn!"
"Không cần mà, tiên nhân, ta. . . Ta về sau cũng không ăn cá nữa đâu."
"Còn cả thỏ đen nữa."
"Biết mà, biết mà, Nhất Cam sau này cũng không ăn thỏ Xích Thố nữa đâu."
Nhất Cam điên cuồng lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ còn lộ ra vẻ mặt nghĩ mà sợ. Dù sao sau khi ăn no nê rồi thì nàng vẫn có thể phân biệt được đúng sai.
"Ừm, coi như ngươi hiểu chuyện, ăn cơm đi."
"Tốt. . . . Tốt ạ, a đỏ a đỏ a đỏ. . ."
...
Sau bữa cơm trưa.
Ôn Tình đang ở trong bếp rửa chén.
Tần Thú đi đến dưới mái hiên, nằm trên ghế nghỉ ngơi.
Chân trời mây cuộn mây bay, gió thổi nhẹ nhàng.
Tần Thú liếc mắt thấy một thân ảnh mập mạp đang chạy về phía hậu sơn.
"Tiểu mập mạp này lại định làm gì nữa?"
Tần Thú nhíu mày, vì tò mò, triển khai thần thức đi theo.
Hắn thấy Nhất Cam chạy đến một tảng đá lớn ở hậu sơn, lén la lút lút ló đầu mập ra, đôi mắt đậu xanh nhỏ gian xảo nhìn chằm chằm vào con thanh ngưu đang nằm dưới gốc cây ngủ trưa cách đó không xa.
Tần Thú thấy thế, trong lòng "Thịch" một tiếng.
Tiểu mập mạp này lại thèm con thanh ngưu của Trường Sinh rồi! Đó chính là mạng căn của Trường Sinh đấy!
Tần Thú vội vàng truyền âm cho Trường Sinh, nhắc nhở hắn trông chừng con ngưu già của mình.
Trường Sinh đang ngủ trưa, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng của sư tôn, liền nhảy vọt ra khỏi phòng trúc, chạy đến dưới gốc cây, nhìn quanh nhìn quẩn, khẩn trương quan sát xung quanh.
Nhất Cam thấy thế, sợ đến mức rụt đầu lại.
"Haiz, hú vía, ta suýt bị phát hiện rồi."
"Con trâu kia to lớn như vậy, nhất định rất thơm, nuốt nước miếng _(´ཀ`」 ∠ )_"
Tần Thú lặng lẽ thu hồi thần thức, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Cũng không biết việc mình thu nhận con nhỏ béo này là đúng hay sai. Nếu có một ngày nàng thực sự ăn con trâu của Trường Sinh thì. . . Cảnh tượng đó. . . Đúng là nghiệp chướng mà!
"Chi chi—— chi chi——"
Thỏ đen trong ngực Tần Thú cựa quậy, đổi tư thế ngủ tiếp.
Lúc đầu thỏ đen rất ghét ngủ chung phòng với Tần Thú, vì Tần Thú luôn coi mình như cái gối, còn bắt mình làm thỏ nướng, ăn thịt thỏ. . .
Thế nhưng, từ khi tối hôm qua nhận được kinh hãi từ Nhất Cam, thỏ đen liền thề, mình sẽ một tấc không rời ở bên cạnh Tần Thú.
Thời gian trôi qua, thoáng cái, Nhất Cam đến núi đã được ba tháng.
Trong ba tháng này, không chỉ có thỏ đen và Tiểu Bàn ngày ngày sống trong kinh hãi, mà ngay cả Trường Sinh mỗi ngày đều chạy đến chỗ Tần Thú khóc lóc kể lể một trận. Nói rằng Nhất Cam luôn nhớ thương con trâu của hắn, làm cho hắn ba tháng qua ngủ không ngon giấc.
Tần Thú vì vậy đã quát mắng Nhất Cam rất nhiều lần.
Nhất Cam mỗi lần đều sẽ nhanh chóng đồng ý.
Nhưng con nhỏ mập này tựa như người bảy giây trí nhớ, quay đầu liền quên. Hôm sau lại lén lút chạy ra hậu sơn quan sát tình hình.
Có một lần, Nhất Cam thừa lúc Trường Sinh ngủ trưa, trực tiếp nhào đến dưới cây, cắn một cái vào mông con thanh ngưu đang ngủ.
"Mu!"
Tiếng kêu thảm thiết của trâu vang vọng cả mây trời, chấn đến nỗi mặt trời trên trời cũng phải trốn sau lớp mây.
Đạp! Đạp! Đạp!
Con trâu tại chỗ không ngừng nhảy lên, muốn hất Nhất Cam từ trên mông xuống.
Nhưng Nhất Cam lại mặt mũi hung tợn, cắn chặt vào mông trâu, nhất quyết không chịu nhả ra.
Trường Sinh bừng tỉnh từ trong mộng, cầm chổi đuổi theo.
Nhưng mà, Trường Sinh tu luyện luyện khí tầng hai, lại bị Nhất Cam đè xuống đất đánh cho một trận.
"Ô ô, sư phụ, Nhất Cam đánh ta, nó còn ăn vụng trâu của ta, người nhìn xem, nó cắn mông con trâu già của ta kìa!"
Trường Sinh mặt mày bầm dập chạy đến chỗ Tần Thú, nước mắt nước mũi tèm lem lên án tội ác của Nhất Cam.
"Mu!" Con trâu già thấy thế, uất ức vểnh mông lên kêu to.
Trong mắt trâu, nước mắt rơi xuống ào ào, uất ức không thôi.
"Haiz...."
Tần Thú nhìn bộ dạng vô cùng đáng thương của hán tử 40 tuổi trước mặt, trong lòng chua xót.
"Nhất Cam, lại đây cho ta!"
Tần Thú quay người quát lớn về phía con mập nhỏ đang lẩn trốn dưới mái hiên.
"Sao ngươi có thể đánh Trường Sinh thúc thúc hả?"
Trường Sinh: "Ca...."
Tần Thú: "Cái gì?"
Trường Sinh: "Trường Sinh ca ca."
Tần Thú: "...""Nhất Cam, sao ngươi có thể đánh Trường Sinh ca ca?"
"Hắn không cho ta ăn trâu (ˋΘ´ )"
"Nói bậy, con trâu đó sống nương tựa lẫn nhau với hắn, giống như người thân của hắn, sao có thể cho ngươi ăn được?"
"Có thể... nhưng mà ta muốn ăn Trâu Trâu."
"Két!"
Tần Thú nắm chặt nắm đấm, trên trán nổi gân xanh, "Ngươi sẽ ăn cha ngươi sao?"
Nhất Cam xoay xoay đôi mắt nhỏ, "Ta. . . Cha ta không ăn được mà."
"..."
Tần Thú sửng sốt một chút, trong đầu nhất thời loạn cào cào.
"Ngươi... Từng nếm qua cha ngươi rồi sao?"
Tần Thú cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Không... không có!" Nhất Cam lập tức phủ nhận, đầu lắc lư như trống bỏi.
"Phù..."
Không hiểu sao, Tần Thú nhẹ nhàng thở ra.
"Ta. . . Ta chỉ là lúc ngủ mơ cắn cha ta một miếng, không... không ăn được đâu."
"Nani (ÒωÓױ )!"
Tần Thú sắp điên rồi.
Rốt cuộc nó là giống loài gì vậy.... Ngay cả cha ruột mình cũng cắn. . . Thật sự không phải người mà! ! ! Ô ô, thật xin lỗi, cha của Nhất Cam, trước kia ta trách lầm ngươi rồi."Tóm lại, sau này ngươi không được đánh con trâu của Trường Sinh ca ca nữa, biết chưa?"
Cuối cùng, dưới sự cảnh cáo của Tần Thú cùng với điều kiện "Không nghe lời thì về sau sẽ không cho ăn cơm", Nhất Cam mới miễn cưỡng đồng ý không động đến Trâu Trâu nữa.
...
Thời gian thoáng trôi qua.
Chớp mắt lại thêm nửa tháng.
Trên núi mọi thứ tựa như đã trở lại bình thường.
Ngoại trừ Nhất Cam mỗi ngày phảng phất như có một nguồn sức mạnh vô tận, náo động ở trên núi, cuối cùng Tần Thú thật sự thấy nàng ồn ào, nên đã bảo nàng dọn ra hậu sơn ở cùng với Trường Sinh.
Thế là, Trường Sinh đã quỳ ở từ đường ba ngày ba đêm.
"Sư phụ, con khẳng định là làm sai điều gì, nên ngài mới trừng phạt con như vậy!"
"Ngài yên tâm, con sẽ vẫn quỳ ở đây, quỳ đến khi nào ngài hài lòng mới thôi."
Tần Thú bất đắc dĩ, không đành lòng nhìn đồ đệ đau lòng, liền để Nhất Cam lại chuyển về.
"Nhất Cam à, con muốn mỗi ngày đều được ăn no bụng sao?"
"Muốn ạ."
"Vậy thì đi cày ruộng, trồng lương thực đi, chỉ cần con mỗi ngày đều cố gắng làm việc, thì con sẽ vĩnh viễn được ăn no."
"Tốt. . . . Tốt quá (๑‾ꇴ‾๑ )"
Nhất Cam vác cái cuốc nhỏ chạy xuống chân núi làm việc với một nguồn năng lượng dồi dào.
"Nha hắc, nha hắc."
Cái cuốc nhỏ đào đất cực nhanh.
Nhưng mỗi lần làm được nửa nén hương thì lại nằm vật ra đất ngủ luôn.
Đến giờ ăn cơm trưa, thì lại rất vui vẻ chạy về nhà tranh công, nói rằng hôm nay mình đã làm rất nhiều rất nhiều việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận