Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 533: Dắt Lạc Hà bờ, huynh đệ chi tranh

Chương 533: Dắt Lạc Hà bờ, huynh đệ chi tranh Chu Tước Đế Đình. Phượng Thiên Cung. Vân Hải mênh mông, Ngọc Giai phủ sương mù. Trong cung điện rộng lớn như vậy, có một cái lồng giam màu vàng, bên trong cầm tù một mỹ phụ nhân lãnh diễm mặc y phục màu lam, đang giương đôi mắt thanh lãnh kia, lạnh lùng nhìn chằm chằm lên phía trên, nơi một nữ tử mặc phượng bào hoa lệ ung dung đang ngồi trên giường.
"Yêu Nguyệt, có chuyện gì cứ nhằm vào bản điện chủ, đừng động đến con gái ta."
Người vừa lên tiếng chính là Hàn Ngưng Sương, điện chủ Hàn Băng của thánh điện, người tình cũ của Tiêu Huyền.
"Hừ, bổn hậu phải làm thế nào, còn cần một tiện phụ như ngươi dạy sao?"
Yêu Nguyệt hờ hững liếc nhìn nàng một cái. Hàn Ngưng Sương khó thở, nghiến răng nghiến lợi phản bác: "Yêu Nguyệt, ngươi chẳng qua chỉ là nhận biết Tiêu Lang trước ta, dựa vào hoa ngôn xảo ngữ mà chiếm được vị trí hậu cung mà thôi. Ta cùng Tiêu Lang quang minh chính đại yêu nhau, Hàn Nguyệt là kết tinh của hai ta, nếu hắn biết được việc làm hôm nay của ngươi, nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu."
"Hừ, bổn hậu làm việc, không cần ngươi phải hao tâm tổn trí." Yêu Nguyệt bưng chén trà có họa tiết phượng lên, nhấp một ngụm nói: "ta đã phái người đi bắt con hoang kia rồi, rất nhanh thôi, mẹ con các ngươi sẽ được đoàn tụ."
"Yêu Nguyệt, nếu ngươi dám làm gì Nguyệt nhi, ta sẽ không tha cho ngươi." Hàn Ngưng Sương nắm lấy lồng giam lắc mạnh, giận dữ quát.
"Ngươi? Một tù nhân sao?" Yêu Nguyệt thờ ơ phất tay, chiếc lồng giam vàng kia lập tức sáng lên từng sợi xích vàng, xuyên vào người Hàn Ngưng Sương, khiến nàng đau đớn la thét.
"Yêu Nguyệt, ngươi là con ghen phụ, ngươi chỉ đố kị Tiêu Lang cùng ta ân ái, chỉ đố kị Tiêu Lang để con gái ta nhận tổ quy tông, vào gia phả của Thượng Hoàng..."
"Ghen ghét? Hàn Ngưng Sương, ta là Đế Hậu, là chính thê duy nhất của Tiêu Huyền, con ta là con trai trưởng của hoàng tộc Tiêu Thị, người sau này sẽ nắm quyền hoàng triều, bổn hậu không cần phải ghen ghét ngươi!" Yêu Nguyệt lạnh lùng nói.
Thần niệm khẽ nhúc nhích, lực giam cầm trên lồng giam lại tăng lên vài phần.
"A..."
Ông! Đúng lúc này, không gian trong điện xuất hiện gợn sóng, từ đó đi ra hai bóng người.
"Kẻ nào tự tiện xông vào đế cung, muốn chết!" Ngay lập tức, những cường giả thủ hộ đế cung trong bóng tối nhanh chóng xuất hiện, định bắt giữ Tần Thú và người kia.
Yêu Nguyệt cũng bản năng nheo mắt, nhưng khi nhìn rõ người tới, đột nhiên đứng dậy, quát lớn: "Dừng tay, lui ra!"
"Dạ." Những người trong bóng tối rút lui.
"Sư tôn, sao ngài lại đến đây!" Yêu Nguyệt bước nhanh đến trước mặt Tần Thú, thi lễ. Nàng rất bất ngờ khi Tần Thú đột ngột đến, nhưng khi thấy bóng dáng sau lưng Tần Thú, lại nhìn đến người phụ nữ váy lam trong lồng giam, trong lòng nàng đã hiểu rõ phần nào.
"Trước kia lúc Tứ Không chưa phục quốc, ở Đế Đô đã xây một tòa thành tiên lâu, mời ta đến xem, ta đã đến, nhưng không mấy thích nơi đó. Sau Tứ Không nói, cuối cùng sẽ có một ngày hắn xây một tòa thành tiên lâu thật sự ở Trung Thổ Thần Châu, hắn đã làm được, nhưng ta vẫn chưa tới, hôm nay ta nhân tiện ghé qua xem một chút." Tần Thú đứng thẳng người, ánh mắt xuyên qua cửa sổ Phượng Cung, nhìn về phía tòa lầu cao vạn trượng, mây mù lượn lờ kia.
"Sư tôn, ngài đến vì hai mẹ con này phải không." Yêu Nguyệt thẳng thắn nói.
"Ách... Ha ha, quả nhiên là Tiểu Nguyệt thông minh." Tần Thú ngượng ngùng cười. Vốn là chuyện riêng của người ta, mà hắn lại không giỏi xử lý những chuyện như thế, nên từ đầu hắn cũng không biết nên mở lời thế nào, định kéo một hồi rồi nói, ai ngờ người ta nói thẳng luôn.
"Nếu đã vậy, vậy vi sư nói thẳng." Tần Thú hắng giọng nói: "Tiểu Nguyệt à, ta biết tấm lòng của con không hẹp hòi như vậy, dù gì tiểu nha đầu kia cũng là dòng dõi của Tứ Không, con cần gì phải làm khó dễ nó?"
"Sư tôn dạy bảo là." Yêu Nguyệt khẽ cúi người, đôi mắt phượng sáng long lanh ánh lên sương mù.
"Ai, ngươi đây là... Sao lại ủy khuất rồi?" Tần Thú cũng không hiểu gì cả.
"Sư tôn không có ý trách mắng con." Tần Thú vội vàng giải thích.
Yêu Nguyệt ngước mắt phượng lên, méo khóe miệng nói: "Sư tôn, ban đầu con cũng không muốn làm gì nha đầu kia, con chỉ là tức giận, Phu Quân hắn ở bên ngoài có con gái riêng thì coi như xong đi, vậy mà hắn lại còn giấu con, đến lúc phi thăng còn để lại mật chỉ cho Vũ Nhi, muốn phong tiểu nha đầu kia làm Trưởng Bình công chúa, còn muốn nhập gia phả hoàng tộc Tiêu Thị... Hắn chưa từng sớm bàn bạc với con chuyện này. Con không đáng tin cậy vậy sao? Con đường đường là Đế Hậu, lại không dung được một con bé sao? Nếu hắn nói thẳng với con từ sớm, con sẽ tự tay lo cho nha đầu kia một buổi lễ phong công chúa thì có làm sao?"
"Con chỉ có chút tức giận... Tức giận Phu Quân hắn chưa từng hỏi ý kiến của con, cũng không thèm để ý đến việc con có bị người ta chê cười hay không..." Yêu Nguyệt trách cứ sự bất mãn của mình với Tiêu Huyền.
"Thì ra là như vậy." Tần Thú cũng bất đắc dĩ nhíu mày. Tâm tư phụ nữ thật khó đoán...
"Đúng rồi, cái tên nghịch đồ Tiêu Huyền kia, ở khắp nơi gieo nợ hoa đào, chờ lần sau vi sư gặp hắn, nhất định sẽ giúp con thiến hắn."
"..." "Vậy thì cũng không cần, sư tôn." Yêu Nguyệt có chút khổ sở nói: "Thời mạt đại, thọ nguyên suy giảm, nếu không thành tiên thì cuối cùng cũng về với cát bụi, cả đời này con có còn cơ hội nhìn thấy Phu Quân một lần không?"
"Có." Tần Thú khẳng định trả lời.
Ngước mắt nhìn lồng giam màu vàng kia, lồng giam trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
"Mẹ!" "Hàn Nguyệt!" Tiêu Hàn Nguyệt lập tức đỡ Hàn Ngưng Sương dậy. Yêu Nguyệt nhìn thoáng qua, nhưng không nói gì.
"Kỳ thật chuyến này ta còn một việc khác." Lúc này, Tần Thú nhìn về phía Yêu Nguyệt, nói: "Tiểu Nguyệt, tại sao con lại dung túng cho Nguyên Bảo cùng Tiểu Thiên Hạ tranh chấp?"
Yêu Nguyệt khựng lại một chút, nói: "Sư tôn, con cảm thấy... Tiểu Thiên Hạ thích hợp làm đế vương hơn Nguyên Bảo."
"Thích hợp hơn?" Khóe môi Tần Thú cong lên thành một nụ cười, "Sao con biết?"
Yêu Nguyệt nói: "Luận về thiên phú, luận về căn cốt, luận về tu vi, Tiểu Thiên Hạ mọi mặt đều mạnh hơn Vũ Nhi, mà hơn nữa hắn cũng thích làm đế vương. Con không hiểu, tại sao Phu Quân lại muốn Vũ Nhi kế thừa đại thống, rõ ràng chính Vũ Nhi đã nói nó không màng đến ngôi vị. Mà tính tình của Tiểu Thiên Hạ con cũng biết rõ, ngạo mạn tự phụ, dù cho Vũ Nhi có kế vị, cũng không thể áp chế nổi hắn."
"Ha ha, Tiểu Nguyệt à, con vẫn là chưa hiểu rõ Tứ Không rồi." Tần Thú chắp tay sau lưng, lắc đầu thản nhiên nói: "Tứ Không không phải kẻ dễ dàng đạt được thành tựu như vậy, trải qua sinh tử, chỉ dùng hơn ngàn năm đã nhất thống nửa giang sơn Thiên Huyền, xây dựng nên một triều đại thần thánh vô song. Con có từng nghĩ, một người anh minh thần võ như vậy, sao lại phạm sai lầm trong việc chọn người thừa kế?"
"Sư tôn, con không hiểu ý của ngài?" Yêu Nguyệt nhíu mày thật sâu.
Tần Thú cười một tiếng, không trực tiếp trả lời, mà tiếp tục hỏi: "Vì cái ngôi vị đế vương bé nhỏ này mà con tùy ý để hai anh em tương tàn, con có từng nghĩ tới, ngày sau khi Tứ Không thấy cảnh này, sẽ cảm thấy thế nào không?"
"Sư tôn, con không biết." Yêu Nguyệt lắc đầu: "Vũ Nhi nhân từ, sẽ không tổn thương em trai mình, mà Tiểu Thiên Hạ cũng đã cam đoan với con rồi, chỉ cần anh trai nó thoái vị, nó sẽ tuyệt đối không làm hại hắn."
"Nhưng xưa nay quyền lực luôn mê hoặc lòng người, trên đời luôn có những chuyện ngoài ý muốn." Tần Thú thản nhiên nói: "Con có biết, hiện giờ thái tử Chu Tước đế quốc là Tiêu Vũ đang bị vây khốn trong thập phương sát trận ở bờ Dắt Lạc Hà không?"
"Không thể nào, Tiểu Thiên Hạ tuyệt đối sẽ không hãm hại ca ca của mình." Yêu Nguyệt không tin.
"Đi thôi, vi sư dẫn con đi xem." Tần Thú phất tay nhẹ, mang theo mọi người biến mất tại chỗ.
Lúc này. Bờ Dắt Lạc Hà, máu chảy thành sông. Thân thể Tiêu Vũ cường tráng, khoác một bộ mãng bào màu vàng đứng ở bờ sông, nước sông cuồn cuộn chảy trôi, trước mặt hắn, mấy chục cường giả đang bảo vệ. Trên bầu trời, từng tòa sát trận hiện lên, vây khốn Tiêu Vũ cùng những người kia.
"Đệ đệ, ta với ngươi ruột thịt cùng mẹ sinh ra, tại sao lại đến nông nỗi này!" Tiêu Vũ ngước nhìn lên trời, nơi một thanh niên mặc giáp vàng, tay cầm đại kích hắc kim lạnh lùng đứng đó, thanh âm bi ai nói: "Quay đầu đi, mọi chuyện vẫn còn kịp."
"Ca ca, ta đã đáp ứng mẫu hậu, chỉ cần huynh từ bỏ đế vị, ta sẽ tha cho huynh." Tiêu Thiên Hạ đứng giữa không trung, sau lưng là hơn ngàn cường giả. Lúc này hắn đang ở độ tuổi hoàng kim, một thân khí huyết bừng bừng, như mặt trời lớn, uy áp khủng khiếp, không ai bì nổi.
"Đệ đệ, ta không màng đế vị, ta chỉ đã hứa với phụ hoàng, muốn thay người giữ vững giang sơn này, chờ người quay lại ngó xem."
"Ca ca, huynh đừng nói mấy lời giả nhân giả nghĩa đó nữa, nếu huynh thật sự không màng đế vị, vì sao không chịu nhường ngôi cho ta." Tiêu Thiên Hạ chất vấn: "Chẳng lẽ huynh cảm thấy với năng lực của ta, không thể nhất thống sơn hà, không thể lưu danh thiên cổ, không thể làm tốt hơn huynh sao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận