Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 445: Từ nay về sau, viên kia bụng mỡ trở thành Minh Tiêu tâm ma...

Chương 445: Từ nay về sau, cái bụng mỡ kia trở thành tâm ma của Minh Tiêu...“Ha ha, thú vị đấy, thiên tài luôn khác biệt.” “Chỉ là không biết cái gọi là yêu nghiệt đỉnh cấp của các ngươi ở hạ giới, có thể trụ được mấy chiêu trong tay Bản Quân không?” Giọng Minh Tiêu nhàn nhạt, lúc nói những lời này, ánh mắt lại đổ dồn lên người Nhất Chanh, hắn lần này xuống trần, là nhận mật lệnh của gia tộc, vì một thứ mà đến, hoặc nói là vì chủ nhân đại mộ sắp hiện thế kia mà đến. Chỉ là không hề ngờ tới, cái hạ giới bé nhỏ này lại có sự tồn tại của một yêu nghiệt đỉnh cấp đáng để hắn ra tay. Ngược lại hắn muốn xem, ở cái hạ giới đại đạo khô cằn này, lại có thể xuất hiện một yêu nghiệt như thế nào. Bản thân hắn là yêu nghiệt đỉnh cấp của thượng giới, hậu duệ của Tiên Quân, thiên phú siêu việt, chiến lực vô song, nếu là bình thường, hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn hạ giới lấy một cái, nhưng cái vụ việc mười nghìn năm trước, cái nữ tử kia, cho dù là đối với cả Xích Vân Tiên Vực của thượng giới đều ảnh hưởng quá lớn. Trận chiến kia, vô số Chân Tiên ngã xuống, thậm chí trong sử bí của gia tộc ghi chép, trận chiến kia còn dính đến cả những tồn tại cảnh giới Thiên Tiên. Trận chiến Tiên Nhân ngã xuống quy mô lớn thế này, nếu đặt ở thượng giới cũng không phải chuyện lạ, nhưng điều Hy Kỳ kỳ quái là ở kẻ cầm đầu Đồ Tiên, chỉ là một thổ dân phi thăng từ hạ giới. Ý đồ dùng nhục thân mở ra thông đạo tiên phàm... Không thể không nói, khí phách tuyệt luân. Đáng tiếc, hành động này không khác gì người si nói mộng, huống chi nàng còn muốn cả nước phi thăng, đồng thời còn muốn dùng tinh thần lực của mình để xây dựng và hoàn thiện đại đạo hạ giới, giúp người đến sau dễ dàng phi thăng lên thượng giới hơn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù nữ tử kia thất bại, cũng đã chết, nhưng bóng ma của nàng vẫn bao phủ lên rất nhiều thế lực ở thượng giới đến nay. Cũng chính bởi vì vụ bí văn hiếm thấy này, hắn mới chủ động xin xuống hạ giới một chuyến để giết giặc, bởi vì hắn rất tò mò, rốt cuộc cái nơi mà Tiên Trưởng trong tộc thường nhắc đến về nơi sinh trưởng của nữ tử hạ giới kia là một thế giới như thế nào. Thế giới này mãi mãi vẫn là Mộ Cường. Hắn cũng vậy. Nhưng cái mạnh trong mắt hắn không phải là thực lực của nữ tử kia, mà là khí phách của nàng. Hắn còn nhớ phụ quân mình từng luôn miệng cảm thán, nữ tử kia rất đáng tiếc, nếu không làm những chuyện trái ngang kia, có lẽ thành tựu của nàng còn có thể cao hơn nữa, thậm chí còn có thể sánh vai cùng chính mình trong trăm vạn năm sau. Thực tế mà nói, câu nói này của phụ thân mới là nguyên nhân gây động lòng của hắn. Giờ phút này vừa mới xuống đến hạ giới, liền khiến hắn nhìn thấy một niềm vui bất ngờ. Không ngờ, thế giới này vậy mà lại sinh ra một sự tồn tại có thể so sánh với siêu đỉnh cấp thiên kiêu của thượng giới, một người đánh bại tất cả đám thiên kiêu đỉnh cấp của thượng giới lần đầu xuống trần, điều này rất đáng để hắn ra tay. Cùng lúc đó, hắn càng thêm hứng thú với hạ giới này. “Chắc con nít đang nói chuyện với ngỗng thôi?” Nhất Chanh dùng ngón tay nhỏ chỉ vào chính mình, “Con nít muốn đánh nhau với ngỗng sao?” “Không sai, có dám giao chiến với Bản Quân một trận?” “Đến đây.” Nhất Chanh nhảy khỏi ghế, cầm hai cây chùy nhỏ bằng vàng, “oa oa” kêu hướng Minh Tiêu phóng tới, có đánh nhau nữa à, vừa vặn có thể tiêu cơm, đánh xong con ngỗng còn có thể ăn tiếp, nga nga nga...... Minh Tiêu nhìn vẻ mặt hớn hở của đối phương, mày nhíu lại, chuẩn bị sẵn sàng để xuất thủ. “Cơm xong rồi!” Không ngờ đúng lúc này, một đám thị nữ của Bát Tiên Lâu nối đuôi nhau bưng ra từng đĩa tinh xảo, bày đầy cả một bàn. “Há! (☆▽☆)” Nhất Chanh lập tức ngừng lại bước chân nhỏ vừa chạy được một nửa, lạch cạch một tiếng, chùy nhỏ bằng vàng trong tay rớt xuống, cô bé quay trở lại đường cũ, leo lên ghế ngồi ngay ngắn, nghiêng trái, xiên phải, tay cầm dao, ở giữa đầu lưỡi liếm a liếm, tiếp tục ăn cơm. Tiêu Huyền còn thân mật tiến đến đeo cho cô một cái túi ở trên cổ. “Háp xích háp xích, a đỏ.......” Nhất Chanh lại bắt đầu cắm cúi ăn cơm. Lúc này trong lòng cô cảm kích vô cùng cái sự không mang cô đến đây của bốn người kia, không chỉ ăn không hết cơm, còn có rất nhiều đồ vật cô trước kia chưa từng ăn, quá là thơm luôn. Tư thế của Thiếu Niên Tiên Quân đã chuẩn bị xong: “?????” “Ngươi còn chiến không?” Minh Tiêu nhíu mày. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị người ta xem nhẹ như thế. Nếu như không thấy cô nàng mập kia đúng là "ngu ngơ", thì hắn đã sớm tức giận rồi. Thế nhưng lúc này, theo câu hỏi của mình, nhìn thấy cô mập nhỏ không hề đáp lời, cho dù phong độ của Minh Tiêu có tốt đến mấy, cũng có chút uất nghẹn. Thấy vậy, Tiêu Huyền trực tiếp bước lên, nói đỡ lời cho Nhất Chanh. “À... Đạo hữu thứ lỗi nhé, tiểu sư tỷ của ta cả đời chỉ có một sở thích lớn là ăn, lúc cô ấy ăn cơm, sẽ tự động chặn tín hiệu của thế giới bên ngoài.” Tiêu Huyền nói xong, lại bổ sung thêm một câu, “hơn nữa thời gian ăn cơm của tiểu sư tỷ ta cũng tương đối dài, nếu đạo hữu không chờ được thì có thể đi trước, chúng ta đều là người văn minh, không cần thiết cứ phải chém chém giết giết làm gì đúng không, ha ha.” Tiêu Huyền cười hề hề. Mặc dù hắn rất tin tưởng vào tiểu sư tỷ của mình, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ, dù sao đối phương cũng là hậu duệ Tiên Quân, sự tồn tại này, chỉ một ý niệm đã có thể hủy diệt cả một tinh cầu, vượt qua dòng sông thời gian, không thể nào đánh giá được. Ai mà biết cái loại hậu duệ này lại có những con bài tẩy vượt quá quy tắc gì giấu sau lưng không. Nói chung, tiểu sư tỷ không thể xảy ra chuyện gì nhỏ được. “Thiếu chủ Minh Tiêu, đừng nghe hắn, cái thằng này lúc trước giả heo ăn thịt hổ, lừa của chúng ta mười bảy kiện Bán Tiên Binh đấy, thật là đáng xấu hổ mà!” Trong đội hình của thượng giới, có người thấy Tiêu Huyền lên tiếng, liền nổi giận, lớn tiếng lên án. “Hả? Có thật à?” Đôi mắt Minh Tiêu hơi động, chỉ là Bán Tiên Binh thôi, vẫn chưa lọt vào mắt của hắn, nhưng người này bằng tu vi Động Hư ba tầng, vậy mà có thể giành được mười bảy kiện Bán Tiên Binh từ trong tay đám thiên kiêu đông đảo của thượng giới, điều này cũng khá thú vị đấy. “Nếu tiểu sư tỷ của ngươi đang bận ăn cơm, vậy ngươi có dám đánh với ta một trận không?” “Đương nhiên là không được rồi.” Tiêu Huyền không hề suy nghĩ từ chối. Đùa gì chứ, dù bản thân hắn có tự luyến không biết xấu hổ đến đâu, cũng sẽ không huênh hoang đến mức nghĩ rằng với tu vi Động Hư ba tầng mình có thể thắng được một thiên kiêu thượng giới cảnh giới Động Hư viên mãn, còn là hậu duệ Tiên Quân nữa chứ. “Ta có thể hạ thấp tu vi, đánh một trận cùng ngươi trong cùng một cảnh giới.” “Nhát gan.” “Ta cược một kiện tiên binh, bất cứ ai trong các ngươi ở hạ giới này, chỉ cần có thể thắng được Bản Quân trong cùng cảnh giới, đều sẽ nhận được, nếu thua mà không có tiên binh để bồi, thì ký kết khế ước, làm nô bộc cho Bản Quân.” Minh Tiêu liếc nhìn xung quanh, trong ánh mắt lộ ra sự tự tin tuyệt đối. “Cái này........” Tiêu Huyền xắn tay áo lên, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Vì vinh quang của hạ giới, chúng ta không thể chối từ.” Đám người hạ giới:???? Hắn nói chuyện nghe vĩ đại thật? “Tiểu sư tỷ, tiểu sư tỷ, đừng ăn nữa, mau đến đánh nhau thắng sẽ có tiên binh để lấy. Ngu sao không lấy đi chứ!” Tiêu Huyền bóp lấy eo kêu lớn. “Lẩm bẩm lẩm bẩm.” Lấy tiên binh! Lấy tiên binh! Đại Bảo cưỡi trên cổ Tiêu Huyền cũng theo hò hét. “Háp xích háp xích......” Nhất Chanh không để ý gì cả. Nhưng sao có thể thế được chứ, không lẽ Tiêu Huyền. Ngay lập tức cậu ta gào to: “Một kiện tiên binh đáng giá 10.000 ngọn núi cao bằng bánh bao thịt đó, ai không lấy thì người đó chịu thiệt, ai không lấy người đó hối hận đó.” Xoát! Nhất Chanh trong nháy mắt ngẩng đầu, đầu tiên là ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt tan rã lại tụ tập vào người Tiêu Huyền. “Tiểu sư tỷ, chính là người này này, hắn nói muội vừa béo vừa xấu lại còn ai u đánh bại hắn, từ giờ muội sẽ có bánh bao ăn không hết, nghĩ thôi là đã hạnh phúc rồi phải không.” Tiêu Huyền chỉ tay về phía Minh Tiêu. Minh Tiêu:???? Bánh bao trong miệng bọn họ là cái bánh bao mà mình đang nghĩ sao?? “Cái gì! Cả đời ăn không hết bánh bao!!!” Đôi mắt nhỏ của Nhất Chanh trong nháy mắt trừng lớn, trong đầu cô toàn là những chiếc bánh bao nóng hổi nghi ngút khói đang quay vòng, cô còn tưởng tượng ra một cảnh tượng, đó là sau này mình sẽ ngồi trên đỉnh núi nhìn ráng chiều, tầm mắt phóng xa, cả tòa Đại Hoang đều là bánh bao chất thành núi, đói bụng thì có thể tha hồ mà ăn, không đói bụng cũng có thể tiện tay lấy một cái nhét miệng. “Bánh bao!” Nhất Chanh liếc nhìn miếng thịt trong chén, rồi nhìn sang Tiêu Huyền đang múa may chân tay, liền vớ lấy miếng thịt trong mâm nhét vào miệng, sau đó nhảy xuống ghế, mặt mũi dữ dằn lao về phía Minh Tiêu. Minh Tiêu:???? Sức hấp dẫn của bánh bao hạ giới lớn đến thế cơ à? Sớm biết thế thì đã không lấy tiên binh ra làm tiền đặt cược, mà nên lấy bánh bao mới phải. “A~~ hống hống hống~~~” Nhất Chanh tru lên lao về phía Minh Tiêu. Lúc này, Minh Tiêu bỗng nhiên thản nhiên nói: “Ta cho ngươi 10.001 ngọn núi bánh bao, ngươi bỏ vũ khí trong tay xuống.” Lạch cạch! Chùy nhỏ bằng vàng trong tay Nhất Chanh rơi xuống. Đôi mắt nhỏ ngây thơ nhìn Minh Tiêu, “thật...thật đó hả ˙ɷ˙” Tiêu Huyền:???? “A ~~~ hèn hạ, vô sỉ, vô sỉ quá, hắn sao có thể dùng bánh bao để thu mua địch nhân chứ.” Tiêu Huyền dậm chân mắng lớn, “lên án, ta muốn lên án hắn, mọi người thấy đấy, hắn đang ức hiếp tiểu sư tỷ ta đơn thuần, chỉ dùng mỗi bánh bao mà muốn mua chuộc tiểu sư tỷ ta bỏ vũ khí, hành vi như thế, thật là đáng để cho những thiên kiêu chúng ta khinh thường mà.....” “Nếu còn dung túng những hành vi ác liệt thế này tiếp diễn nữa, thì cái không khí thi đấu tích cực hướng lên, hữu hảo của tu tiên giới chúng ta sẽ bị làm cho lệch lạc, trong lịch sử mà nói đó là tai nạn tính....” Tiêu Huyền ba hoa một tràng. Nhưng mọi người đều không thèm nhìn hắn. Lại còn có mấy thiên kiêu của thượng giới trực tiếp trợn trắng cả mắt... Lúc trước mày giả heo ăn thịt hổ, sao không có cái giác ngộ đấy? Lúc trước mày trốn sau cái bụng mỡ kia hô to hét lớn, sao không có cái giác ngộ này? Lúc trước mày sủa loạn như chó thì có ai thèm để ý đến mấy vấn đề đấy chứ... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu lúc trước mà biết bánh bao có công hiệu này... Mã Đức, đám thiên kiêu kia chết oan quá rồi! Giờ phút này, trong lòng Minh Tiêu cảm thấy thoải mái hơn không ít, ít nhất lúc này hắn có thể xác định, cô nàng mập này đúng là ngốc thật chứ không phải giả, cho nên việc cô ta không thèm để ý đến mình lúc trước cũng không phải cố tình khiêu khích. “Nhìn như thế thì...” Minh Tiêu nhàn nhạt đánh giá cô mập nhỏ trước mắt, “con bé xấu xí này có chút đáng yêu đấy chứ, ít nhất cũng có tấm lòng đơn thuần.” “Ừm...Đợi lát nữa mình sẽ xuất thủ nhẹ nhàng một chút vậy.” “Dù sao một đứa ngu ngốc như vậy mà có thể tu luyện đến cảnh giới này, có lẽ là do may mắn gặp được một hai ngày đạo chiếu cố thôi.” Minh Tiêu nghĩ vậy, liền thản nhiên nói: “Giả.” “À...A?” Bánh bao trong đầu Nhất Chanh trong nháy mắt bay biến mất. Cô run rẩy đưa ngón tay nhỏ chỉ vào Minh Tiêu, tủi thân lên án nói “con nít...con nít vì sao lại lừa con nít!?” “Sư phụ ngỗng nói những kẻ lừa con nít đều là người không biết xấu hổ.” “Bởi vì ngươi ngu ngốc.” Minh Tiêu nói ít mà ý nhiều. Đôi khi những lời đơn giản lại có thể kích thích sự phẫn nộ của đối phương, để từ đó dốc hết sức mà đánh với mình một trận. “Háp! (☆▽☆)” “Con nít sao biết vậy, sư phụ ngỗng cũng hay chửi ngỗng như thế đấy, nga nga nga......” Nhất Chanh bỗng nhiên vỗ bụng nhỏ phá lên cười. Việc bánh bao vừa rồi bay đi cô đều quên sạch. Minh Tiêu:???? Đám người hạ giới:......... Ngọa tào, ngươi vốn là thiên kiêu bên ta, không cần phải ngốc đến mức rõ ràng thế được không? Ngoan, làm ơn chừa cho phe ta chút mặt mũi đi. “Hô~” Minh Tiêu thở dài, “ta vốn hứng thú mà đến, muốn thử trình độ của các thiên kiêu hạ giới, rốt cuộc có ai có thể đánh với Bản Quân một trận không?” Minh Tiêu bỗng nhiên không muốn dây dưa với cô mập nhỏ này nữa. Bởi vì trí thông minh của cô, nếu mình thắng cũng cảm thấy mình thắng không vẻ vang, còn nếu mình thua, e rằng sẽ trực tiếp sụp đổ tâm cảnh mất. Dù sao bại bởi một người trí tuệ không hoàn thiện, loại cảm giác này cũng giống như bản thân bị bại bởi một đống bánh bao thịt vậy. “Tiểu sư tỷ của ta, tiểu sư tỷ của ta.” Lúc này Tiêu Huyền lại cuống lên, tiên binh đến tay không thể để nó bay được. “Hiện nay toàn bộ hạ giới, trong thế hệ trẻ chỉ có tiểu sư tỷ ta là nhất thôi, đương nhiên nếu như ngươi sợ thì thôi vậy, dù sao tiểu sư tỷ ta ra tay không có chừng mực, ta sợ không cẩn thận đánh chết ngươi.” Tiêu Huyền ngửa đầu, huýt sáo, thản nhiên nói: “Sau đó đánh nhỏ lại ra người già thì hạ giới của chúng ta không gánh nổi sự tức giận của Tiên Quân đâu.” “Hừ, mánh khích tướng vụng về.” Minh Tiêu cười lạnh. Sau đó nhìn về phía Nhất Chanh nhíu mày nói: “Rốt cuộc ngươi đánh nhau với ta như thế nào?” Ở thượng giới, hắn muốn cùng người luận bàn, chưa từng thấp hèn thế này bao giờ cả. Nhưng mà bao nhiêu ánh mắt đang nhìn vào đấy, thanh danh đạo thống Tiên Quân của hắn vẫn phải giữ chứ, đã đến hạ giới này, thì phải phô trương một chút thực lực, quét ngang hạ giới, cũng để cho thế lực thổ dân của hạ giới kiêng kỵ một phen, sau này tranh đoạt cái đại mộ kia cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. “Con nít cho ngỗng bánh bao.” Nhất Chanh chớp mắt nhỏ nói. Minh Tiêu suýt chút tức đến bật cười, đây là việc hiếm thấy nhất hắn gặp từ lúc sinh ra đến giờ. Một hậu duệ Tiên Quân đường đường chính chính muốn luận bàn với ngươi, mà ngươi lại muốn mấy cái bánh bao mới chịu tỷ thí. “Được, nếu ngươi thắng Bản Quân, một ngày Bản Quân ở hạ giới, tất cả đồ ăn thức uống của ngươi ta đều bao hết.” Hắn đường đường là hậu duệ Tiên Quân, thiếu gì linh thạch, à..... Bành! Hư Không đột ngột nổ tung, bụng Minh Tiêu bị một quyền đánh trúng, thân thể hắn bay ngang ra ngoài. “Úc! Ngỗng thắng! Bánh bao thịt! 10.000 tòa núi lớn nhiều bánh bao thịt!” “Úc úc úc úc úc úc!!!!” Nhất Chanh hưng phấn khoa tay múa chân. ““Tiêu Huyền nháy mắt mấy cái. “Lão đại trâu bò quá! Lão đại vạn tuế!” “Lẩm bẩm lẩm bẩm.” Vạn tuế vạn tuế! Đám người:......... Cái này có phải là có chút quá bất kính với hậu duệ Tiên Quân không? Nhưng mà sảng khoái quá đi thôi. ““Lúc này, Minh Tiêu đã ngây người. Bản năng nhíu mày quát lạnh: “Ngươi làm gì đấy?” Nhất Chanh đưa tay nhỏ ra, “bánh bao.” “Ngươi...Sao có thể như vậy!” Minh Tiêu tức giận, bước lên một bước, thiên địa cộng hưởng, quanh thân hào quang vạn đạo, theo một quyền của hắn tung ra, cường thế làm sụp cả bầu trời, trên quyền quang, lại còn vô số đạo pháp tắc xen lẫn, từng tia từng sợi, uy danh mênh mông. “Tiểu sư tỷ, tiếp chiêu cẩn thận, cái tên oan đầu đó giận rồi kìa.” Tiêu Huyền cõng Đại Bảo vội vàng rút lui khỏi phạm vi chiến đấu, gào lớn: “Nếu muội thắng, trở về ta sẽ kể cho nhị sư tỷ nghe, muội đã oai phong như thế nào. Còn nếu như muội thua, ta sẽ mách sư phụ, muội ở bên ngoài đánh nhau với kẻ lớn hơn, sau này sẽ không cho muội xuống núi nữa.” “A!” Lúc này Nhất Chanh sợ đến mức con ngươi co rút lại. “Bốn không ơi, ngỗng sẽ không thua, ngỗng sẽ đánh thật giỏi.” “Nha nha nha........” Nhất Chanh hét lớn xông lên, dùng toàn bộ sức lực tung ra một quyền. Bành! Hai đạo quyền quang va nhau, giống như đại nhật bốc hơi cả một biển mây, năng lượng cuồng bạo tàn phá bừa bãi thiên địa, khoảnh khắc này, tất cả mọi người cảm nhận được cái áp lực đáng sợ kia. “Đây chính là đọ sức giữa những siêu đỉnh cấp yêu nghiệt sao!” “Tùy tiện một kích, cũng đã vượt quá phạm trù của Động Hư cảnh rồi.” Đám người xôn xao. Vẻ mặt kinh hãi. Bành bành bành—— Sơn hà nghiêng đảo, uy lực của một quyền kia hoàn toàn bạo phát ra mấy chục dư chấn kinh khủng. Mà tại trung tâm của vô số vụ nổ năng lượng, Nhất Chanh thì bất động như núi, ngược lại cái vị hậu duệ Tiên Quân kia thân thể lại rung động, kinh ngạc lui về sau mấy bước. “Sao có thể!” “Nhục thân của ta vô địch, còn mạnh hơn thần niệm ta tu luyện, cho dù là ở thượng giới, cũng là số một số hai, ngoài trừ số ít tộc có nhục thân vô địch ra, thì cơ hồ không ai có thể lay chuyển.” “Ngươi một tu sĩ hạ giới, vậy mà lại có thể khiến ta dao động được một phần, như vậy cũng đủ để ngươi kiêu ngạo.” “Tiếp theo, ta sẽ không khách khí nữa.” Minh Tiêu lạnh lùng gầm lên. Một quyền vừa rồi thăm dò, đã khiến hắn thu hồi sự khinh thị trong lòng, coi trọng cô mập nhỏ trước mắt này hơn. Cô nàng có lẽ ngốc, nhưng tuyệt đối không yếu. “Uống nào! Lên đi!” Bảo bảo nhỏ đáng yêu, ra sức cổ vũ cho chính mình. Mọi người nhìn cảnh này, có chút buồn cười, nhưng nghĩ đến cái khung cảnh quan trọng này, thì lại nhấc tim lên, không cười nổi. “Tuyệt Thiên!” “Tuyệt Địa!” “Tuyệt Sinh!” “Tuyệt Diệt!” Minh Tiêu liên tiếp tung ra bốn quyền, quyền thế mạnh mẽ vô song, chỗ mi tâm còn có một vòng đại nhật luân chuyển, dẫn dắt từng luồng từng luồng lực lượng huyền ảo từ chín tầng trời giáng xuống nhân gian, trong chớp mắt, sức mạnh của xích dương tràn ngập thiên địa, theo quyền cương trút xuống, trùng trùng điệp điệp, quét sạch cả trời đất. “Thần Dương Thiên Cương Thuật! Thánh Thiên Quyền Kinh!” Trong đội hình thượng giới, có người nhận ra pháp thuật Minh Tiêu đang thi triển, không tính là quá mạnh, nhưng dù sao cũng là một môn tiên thuật, hơn nữa còn được hắn tu luyện đến cảnh giới nhất định. “Thánh Thiên Cửu Quyền, ta ra bốn quyền, cũng đủ diệt ngươi.” Minh Tiêu quát lạnh. Nhưng mà theo một quyền của Nhất Chanh tung ra, toàn bộ ánh sáng thần dương nổ tung, thiên địa diễn hóa thành một mảnh lỗ đen, lỗ đen chợt phóng to, nuốt chửng thiên địa, đưa cả Nhất Chanh và Minh Tiêu vào bên trong. Đông đông đông! Mọi người chỉ nghe thấy những âm thanh bạo liệt đáng sợ vang lên, lỗ đen không ngừng lay động, sau khi trải qua thời gian kinh khủng phóng thích, bỗng nổ tung một tiếng, Minh Tiêu tóc tai bù xù lao ra, trên mặt một mảnh ửng hồng, lập tức ộc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. “Thú vị! Ha ha ha, tốt lắm, quá tốt rồi!” “Cho đến giờ phút này, ta mới xem ngươi là đối thủ.” Minh Tiêu tức giận đến phát cười, trong đôi mắt như một ngọn liệt diễm đang bùng cháy, bộc phát ra một cỗ chiến ý mãnh liệt. Ầm...Từng sợi tử khí thấm ra từ cơ thể, hóa thành những đạo kiếp quang làm đảo lộn cả đất trời. “Ngươi xứng đáng để ta dốc lòng đối đãi.” “Chiến đi!” Một tiếng quát lớn, hắn treo cao trên hư không, chấp hai tay tạo thành một ấn pháp nâng quá đỉnh đầu, ngay lập tức lòng bàn tay mở ra diễn hóa thành từng đạo cực quang màu tím nhiễu loạn thiên địa. Cực quang bay múa, giống như những con Cự Long đáng sợ gào thét, vùng lên phóng tới, trong nháy mắt xé rách cả một vùng trời xung quanh. “Hồng Mông Thẩm Phán Quyết! Tuyệt kỹ thành danh của Minh Hoàng Tiên Quân!” Nhìn qua thiếu niên Tiên Quân vô địch, con ngươi mọi người hơi co lại, thốt lên kinh hô. Đây chính là một trong những tuyệt học trấn giáo của đạo thống Minh Hoàng Tiên Quân, thường thì chỉ có huyết mạch đích hệ mới có thể thi triển, người bình thường cho dù đạt tới cảnh giới Chân Tiên, cũng chưa chắc có thể thi triển ra sức mạnh thật sự của pháp này. Lúc này Minh Tiêu, mặc dù chỉ ở cảnh giới Động Hư, nhưng đã cho thấy được một phần uy lực của pháp này. Nhưng dù sao đối phương cũng là hậu duệ Minh Hoàng Tiên Quân, được Tiên Quân đích thân dạy bảo, có được thành tựu như thế cũng là bình thường thôi. Pháp này vừa ra, cho dù là một đại tu Hợp Thể cảnh cũng sẽ phải ngậm hận. “A ~” Nhất Chanh hét lớn một tiếng, cô cũng hơi tức, vừa nãy cái con nít chưa mọc đủ lông cứ đánh vào đầu cô mấy cái, giờ vẫn còn hơi chóng mặt. “Rống!” Một tiếng nổ lớn phía sau, Nhất Chanh chống đỡ pháp thiên tượng địa. Kim Thân kinh khủng đột nhiên từ mặt đất mọc lên, thẳng vào biển mây, đỉnh trời đạp đất, thần uy cái thế. Hai tay hướng lên nắm lại, tựa như nâng cả một phiến trời lên cao một tầng. “Pháp thân 8000 trượng!” Minh Tiêu kinh ngạc một lát, vạn đạo kiếp quang như Cự Long quét sạch Thiên Hà, trùng trùng điệp điệp công về phía Nhất Chanh. “Hô hố ha ha......” Nhất Chanh thấy vậy, chống nạnh, bụng lớn nâng lên đột ngột hướng phía trước một cái. Bành bành bành—— Từng đạo kiếp quang nổ tung. Vô số năng lượng kinh khủng như đại dương mênh mông, mưa lớn xối xả, tựa như rửa sạch một mảng trời. Lúc này, sự hỗn loạn của thiên địa, tựa như lúc Hỗn Độn sơ khai, cho dù là thần thức của hợp thể cảnh bình thường cũng không thể xuyên qua được. “Đây là...Cái quỷ gì!” Minh Tiêu sửng sốt một hồi. Hắn chưa từng thấy qua kiểu đấu pháp này! Nhưng hắn có thể xác định, người này là thể tu không thể nghi ngờ. Từng đạo cực quang màu tím cọ rửa lên bụng lớn của Nhất Chanh, Kim Thân nổi lên từng lớp từng lớp gợn sóng, rồi chợt những mảng diễm hỏa màu tím xen lẫn vàng liên tục nổ tung, nhìn vô cùng tráng lệ. “Hắc!” Nhất Chanh giơ bàn tay béo ú lên, trên bàn tay có từng đạo kiếp quang màu trắng vờn quanh, đó là tiên thuật nàng học được trong mơ, chỉ một chưởng chém xuống, đã cắt đứt cái dòng cực quang trường hà công kích không ngừng kia. Ngay sau đó, lòng bàn tay xoay chuyển, một tiếng ầm vang, trời đất sụp đổ, vạn dặm hư không như mạng nhện chi chít, bắt đầu băng liệt từng khúc, hóa thành một vùng lỗ đen. Lực lượng đáng sợ như vậy khiến Minh Tiêu càng lúc càng kinh ngạc. Sức mạnh cơ thể người kia vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Minh Tiêu hào quang toàn thân tràn ngập, tay áo phiêu diêu, ở giữa mi tâm một chút chu sa lại càng tiên diễm, trông hắn như một vị thần linh nhỏ tuổi, thần thánh không thể xâm phạm. Ầm ầm! Bước ra một bước, sơn hà cộng hưởng, lúc này trong cơ thể hắn như có một nhịp điệu kỳ lạ phiêu đãng ra, chỉ trong một thoáng, tiên quang toàn thân tràn ngập, biến thành từng tòa tiên sơn to lớn nguy nga hướng về Nhất Chanh ập đến. Cứ như vậy, hai người trong nháy mắt va vào nhau, vô số tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, Minh Tiêu cản được tay của Nhất Chanh, còn những ngọn núi đá khổng lồ kia dưới một chưởng kinh khủng này thì vỡ tan, nhưng ngay sau đó, Minh Tiêu lại diễn hóa ra vô số pháp thuật và thần thông cường đại, cố gắng phá vỡ nhục thân của Nhất Chanh. Nhưng hắn thất vọng, nhục thân cường đại của thổ dân hạ giới này tựa hồ hơi quá đáng. Đối với lực công kích của mình, hắn vẫn rất tự tin, cho dù một đại tu sĩ hợp thể cảnh viên mãn đứng trước mặt mình, thì mình vẫn có thể phá vỡ nhục thân của đối phương, nhưng điều không hợp với lẽ thường chính là, nhục thân của tu sĩ hạ giới này vậy mà còn đáng sợ hơn một đại tu sĩ hợp thể cảnh viên mãn. Thậm chí hắn còn hoài nghi, nhục thân người này đã có thể sánh với độ kiếp cảnh. Nếu đúng là vậy thì có thú vị đấy. “Nga nga nga.....” Nhất Chanh hào hứng cười to, còn hướng về trước hếch cái bụng nhỏ, “con nít làm mạnh lên chút nữa đi.” “???” Lúc này, Minh Tiêu, người luôn có tâm cảnh bất phàm, lại cảm thấy bản thân đang bị vũ nhục chưa từng có, mà là kiểu dán mặt to lớn ấy. Đúng vậy, đúng nghĩa đen luôn, dán mặt mà mở lớn ấy. Bụng nhỏ của Nhất Chanh dán lên mặt hắn, kim quang nổ tung, khiến hắn chật vật không chịu nổi. Nhưng dù Nhất Chanh có liên tục sử dụng những lực lượng kinh khủng như vậy, thì cũng không gây ra được tổn thương gì không thể đảo ngược cho vị hậu duệ Tiên Quân này. Không thể không nói, những ai có thể trở thành hậu duệ Tiên Quân đều bất phàm, huyết mạch của bọn họ cường hãn đến hơi quá mức, khí huyết toàn thân gầm thét, như Cự Long gào, Hồng Mông Thẩm Phán Quyết được hắn thi triển đến cực hạn, cực quang kinh khủng lần nữa ập tới, kèm theo những tiên thuật khác, để có thể phá tan được pháp thân của Nhất Chanh. “Rống!” Nhất Chanh hiếm khi cảm nhận được một tia uy hiếp. Chân ngắn đột nhiên giẫm một cái, hư không trực tiếp phát ra mười ba trọng bộc phát, hơn mười đạo pháp tắc xung quanh Minh Tiêu lập tức vỡ nát. Vô số pháp thuật và thần thông rơi xuống như mưa. “Mẹ nó! Đây là sức mạnh gì!” Minh Tiêu lần đầu kinh hãi. Hắn lần đầu tiên trong cùng cảnh giới thấy một sức mạnh nhục thân đáng sợ như thế. Thuần túy! Quá đơn giản, quá thuần túy! “Vậy thì để ta và ngươi dùng nhục thân đối chọi một phen đi.” Minh Tiêu thét dài một tiếng, thi triển pháp của Tiên Quân, chống lên pháp thân, pháp thân cao lớn nguy nga, cũng cao đến hơn 8000 trượng. Thế gian đồn rằng, pháp thân cực hạn bên trong Động Hư cảnh là 6000 trượng. Nhưng chỉ có những người ở địa vị như hắn mới biết, ở bên trong Động Hư cảnh, pháp thân 8000 trượng, mới là biểu tượng chí cường. Còn 10.000 trượng, mới là cực hạn. Nhưng mà đến nay, pháp thân cao nhất mà hắn từng thấy ở Động Hư cảnh cũng chỉ là hơn 9000 trượng, đối phương là một hậu duệ Tiên Vương, từ nhỏ tu luyện pháp Tiên Vương, cho dù là hắn, cũng khó có thể chạm tới. Nhưng những tồn tại Tiên Vương bậc đó, đều sống ở nơi trung tâm Tiên Vực, cho dù là toàn bộ thượng giới cũng không có mấy người, tồn tại như vậy mới là những kẻ không thể đo lường được. Oanh! Xung quanh pháp thân nguy nga, từng mảnh hào quang tuôn ra rơi xuống, không ngớt, khiến hắn tựa như Thần Linh của chín tầng trời. “Chém!” Hào quang màu tím bao phủ bầu trời, tựa một trận mưa to trút xuống, bao phủ Nhất Chanh, mỗi một sợi hào quang đều là một loại pháp thuật, một kiện binh khí, liên tục chém xuống nhục thân Nhất Chanh. Còn pháp thân khổng lồ của Minh Tiêu cũng thôi động vô tận sức mạnh huyền ảo, không ngừng đánh tới chỗ Nhất Chanh. Nhất Chanh không quan tâm gì đến những pháp thuật này, mặc kệ cho chúng giáng lên Kim Thân của mình, nhưng không làm tổn thương đến nàng dù chỉ là một chút, còn nàng, thấy Minh Tiêu cũng chống lên pháp thân lớn giống mình, liền hưng phấn ngao ngao kêu xông tới, tóm được đối phương liền hung hăng đấm. Đông! Đông! Đông! Trong trận chiến này, đáng thương nhất chính là thiên khung và hư không, cứ động chút là nổ tung, sụp đổ rồi lại nổ tung. Tất cả những người ở phía dưới đều ngơ ngác nhìn. “Chiến đấu ở Động Hư cảnh lại có thể mạnh như vậy sao!!!” Bọn họ không hiểu. Lúc này, đừng nói là Động Hư cảnh, họ còn có cảm giác, cho dù một tu sĩ sơ kỳ, trung kỳ hợp thể cảnh tham chiến, cũng sẽ thành pháo hôi cho hai người kia. “Hô! Con nít lớn thật rồi, lớn như ngỗng rồi, hô hố ha ha, nhưng mà ngỗng còn có thể lớn hơn nữa mà.” Trước những đòn tấn công của đối phương, Nhất Chanh không hề phòng ngự, cứ đứng ở đó cho đối phương đấm một quyền, rồi mình lại đấm trả đối phương một quyền. Khi đối phương đấm, bụng nhỏ Nhất Chanh khó lắm mới hiện lên chút dao động, nhưng không sao cả, nhưng mà khi Nhất Chanh đấm trả đối phương, thì mỗi một quyền đều như trời băng đất nứt, khiến Thượng Đế phải nấc lên, khiến đối phương “oa” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Vì nhục thân quá khổng lồ, máu tươi phun ra như một dòng huyết hà trải trên bầu trời, nhìn cực kỳ hùng vĩ. Nhưng mà Minh Tiêu thấy vậy, lại càng thêm tức giận và nhục nhã, thật sự là nghiến răng nghiến lợi, như hờn dỗi, hắn cứ đổi quyền với đối phương, cho đến khi thật sự không chịu được nữa, mới dùng chiến sách "tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu", dùng pháp lực để giành chiến thắng. “Ngọa tào! Chẳng lẽ ngay cả hậu duệ Tiên Quân cũng không làm gì được con mập nhỏ này sao?” “Cái này...Tôi thấy cũng khó rồi đấy.” Mọi người nhìn cuộc chiến trên không trung, cảm thấy... Vô cùng bất lực. Con mập nhỏ này quá mạnh, cứ như đang hack game vậy. Lúc này bọn họ cũng nhìn ra, thì ra lúc tỷ thí ở hai giới, con mập nhỏ này còn chưa tung toàn lực ra, mà hơn nữa, họ còn cảm thấy sức mạnh của con mập nhỏ này như một cái hố đen không đáy, cuồn cuộn không ngừng. Cứ mỗi lần bạn cảm thấy đấy là toàn bộ sức mạnh của nó thì nó lại tung ra một sức mạnh mạnh hơn nữa. Ầm ầm! Một tiếng nổ thật lớn vang lên, một âm thanh hùng tráng vang vọng khắp vũ trụ. “Ta có tiên quân pháp, phân Âm Dương, định càn khôn, chuyển nhật nguyệt.....” Minh Tiêu Chu thân từng sợi sương mù hỗn độn tràn ra, giờ khắc này, khí tức của hắn dường như mạnh lên vô số lần, khi một đạo tuyệt học vô địch ập đến, Nhất Chanh lần đầu lùi lại mấy bước, ở vai còn có một vết cắt trắng nhỏ. “Tiên quân chi pháp, đáng sợ như vậy sao!” Mọi người sợ hãi thán phục, nhưng Nhất Chanh thì tức giận. “A~” Người khổng lồ mập chia ra làm sáu, trong nháy mắt ánh sáng bùng nổ, bao vây lấy đối phương. Cảm nhận được chiến lực của sáu phân thân, khóe miệng Minh Tiêu giật giật, nhưng mà với thân phận thiên kiêu của thượng giới, hậu duệ Tiên Quân, hắn tất nhiên có bí pháp của mình, liền ngay sau đó cũng thi triển sáu đạo hóa thân để đối kháng với Nhất Chanh. Nhưng chiến lực của hóa thân hắn chỉ bằng bảy phần bản thể, còn Nhất Chanh thi triển là bí thuật tinh phẩm do hệ thống xuất ra, mỗi phân thân đều có chiến lực bằng chín phần bản thể. Hơn nữa hắn còn đang phải đối mặt với Nhất Chanh đang nổi giận. Mắt nhỏ nhíu lại, hiệu ứng hồng mang bùng nổ, nhục thân Nhất Chanh chợt hiện ra những phù văn lít nha lít nhít, đó là bất diệt kinh văn, có pháp này gia trì, cho dù bạn là độ kiếp cảnh, nếu không có Tiên Khí trong tay, thì giờ này khó phá nổi phòng ngự của Nhất Chanh. “Đánh con nít!” Nhất Chanh hét lớn một tiếng. Sáu chiếc bụng nhỏ như sáu ngôi sao đang cháy, đột nhiên hướng về trước đập tới. Bành bành bành—— Cảm nhận sức mạnh tăng lên liên tục, Minh Tiêu suýt nữa thì tuyệt vọng. Một tiếng ầm vang, sáu đạo hóa thân mà Minh Tiêu ngưng tụ ra vậy mà lại lung lay sắp đổ. “Ngỗng lên lên lên......” Nhất Chanh rống to, bụng nhỏ hung hãn không gì sánh bằng, mỗi lần va chạm một cái, đều khiến mọi người rùng mình. “Thoải mái thật! Cái tên hậu duệ Tiên Quân này muốn thoải mái quá mà!” Vương Bất Phàm hưng phấn hét lớn. Lúc này, trong mắt hắn có sự rực rỡ chưa từng có. Loại rực rỡ này, trước đây chỉ có lúc hắn vào thanh lâu ngắm nhìn hết những nàng hoa khôi mà thôi. “Đồ Tiên Thuật! Phi Tiên Thuật!” Trong đội hình thượng giới, một trong hai đại năng độ kiếp cảnh đi cùng hậu duệ Tiên Quân chợt kinh hãi nói. Hắn đã nhìn ra, kiếp quang đang vờn quanh bụng của Nhất Chanh rất giống đồ tiên thuật và phi tiên thuật trong truyền thuyết, mảnh vũ quang kia, và dị tượng kinh khủng diệt thần diệt tiên kia, không sai vào đâu được. Nhưng khiến hắn câm nín, thậm chí có chút nghi ngờ bản thân chính là, hai môn tiên thuật vô thượng này còn có thể dùng như vậy được sao? “Uống! Nhìn ngỗng bá thiên thần quyền đây!” Bá Thiên Thần Quyền, bản nâng cấp của Đại Lực Thần Quyền, một loại quyền pháp ghi chép trong Bá Thiên Thần Quyết, lần đầu tiên Nhất Chanh thi triển, sức mạnh không phụ sự mong đợi của mọi người, một quyền tung ra, tất cả lực lượng trước mặt đều trở nên yếu ớt, không chịu nổi, sáu hóa thân mà Minh Tiêu ngưng tụ ra cũng hoàn toàn tan vỡ. “Cái này....” Khóe miệng Minh Tiêu khẽ giật, bị một quyền này từ trên không nện xuống, cắm thẳng vào chiến đài màu vàng phía dưới. Chiến đài màu vàng là do đại thần thông tạo dựng thành, dài đến mấy ngàn dặm, mà giờ khắc này, như một tấm ngọc bàn tinh xảo, bị một chiếc đinh đóng vào, Ca Ca Ca vỡ ra từng đạo vết nứt. Xoát! Sau khi quen được hơi thở, Minh Tiêu lại một lần nữa bay lên không trung, tóc tai bù xù, tàn khốc gào thét. “Đáng giận, bổn quân sinh ra vốn nhất định vô địch, sao có thể thua!” “Nhận lấy cái chết!” Minh Tiêu giận dữ bắt đầu điên cuồng tăng sức mạnh huyết mạch, đốt tiềm lực, muốn thi triển một đạo cấm kỵ tiên thuật chưa từng dùng, thuật này vừa ra, hắn muốn cả người phía trước lẫn phía sau mình đều không còn ai địch lại. “Thiếu chủ không thể!” Một vị đại năng độ kiếp cảnh lên tiếng khuyên can, nhưng bị Minh Tiêu trừng mắt cho quay về. Lúc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được, trong cơ thể thiếu niên Tiên Quân này đang chuẩn bị ấp ủ ra một sức mạnh hủy diệt kinh khủng. Tiêu Huyền có chút lo lắng, thủ đoạn của hậu duệ Tiên Quân, hắn sợ tiểu sư tỷ không chịu nổi, nghĩ đi nghĩ lại, chuẩn bị lên tiếng, hô tiểu sư tỷ dừng lại. Nhưng ai ngờ được, lúc này không chỉ vị hậu duệ Tiên Quân này đang phát điên, mà Nhất Chanh cũng đánh lên nghiện rồi. Hôm nay bị con nít chưa mọc lông kia đánh vào mình rất nhiều lần, Nhất Chanh cũng tức giận lắm rồi. Ầm ầm! Sáu thân pháp lớn ầm ầm rơi xuống, trực tiếp giẫm nát cái chiến đài màu vàng kia. Chiến đài vỡ vụn, từng tảng đá lớn như những ngọn núi nhỏ bị lực lượng phản chấn hất lên không trung. “Đập con nít!” Bá Thiên Thần Quyền vừa ra, sức mạnh mà Minh Tiêu vừa ngưng tụ còn chưa kịp dùng đã trực tiếp tan biến. Minh Tiêu ngây người. Ta là ai? Ta ở đâu? Cái này mà cũng có thể đánh gãy à? Phụ thân đại nhân chẳng phải đã nói, pháp này một khi xuất hiện, chỉ cần đối phương không phải cao hơn mình hai cảnh giới lớn, thì sẽ không thể bị đánh gãy, mà kết quả cuối cùng là kẻ địch chết, hoặc mình diệt. Vậy bây giờ là sao đây......Đây là ý gì........ “Đỉnh con nít.” Sáu chiếc bụng lớn cùng một lúc ưỡn ra trước. Khung cảnh kia, đơn giản là không cách nào diễn tả được. Tựa như vô số những vũ trụ nhỏ cùng lúc bùng nổ trong một không gian hẹp vậy. Cảm giác quá sảng khoái rồi. “Phụt phụt~” Máu tươi nhuộm đỏ bầu trời, Minh Tiêu thất khiếu đổ máu, thể phách rên rỉ, pháp lực một thân đều tán loạn, chỉ ở giữa mi tâm một chút hào quang tỏa sáng, bao phủ nhục thân hắn, để phòng hồn thần hắn tan nát. Những đại lão có mặt trong sân thấy vậy, đều biết đó là thủ đoạn Tiên Đạo Đại Năng để lại trong người hắn, có thể bảo vệ hắn không chết. “Ngỗng lên lên lên...Nga nga nga ngỗng........” Rút đi sự phẫn nộ ban đầu, Nhất Chanh lại bắt đầu vui vẻ cười lớn. Lúc này, Minh Tiêu tựa như một trái bóng da, bị sáu ngôi sao đang sáng rực kia vây lại, đỉnh tới đỉnh lui, cái cảm giác ấy, có lẽ cả đời hắn cũng không quên được. “Mẹ nó......” Minh Tiêu thanh tỉnh hơn một chút, mấy lần muốn thi triển tiên thuật để chạy trốn, nhưng vô cùng câm nín là, sáu cái chân ngắn đột nhiên giẫm một cái, cả mảnh thiên địa như bị một trường lực tuyệt đối bao phủ. Bên trong trường lực này, tất cả mọi thứ đều trở nên nặng gấp trăm lần bình thường, khiến cả thần hồn lẫn nhục thân hắn không thể động đậy. Minh Tiêu tuyệt vọng. Ánh mắt tan rã, mất hết cả ý chí, mặc cho đối phương đùa giỡn. “Nga nga nga, chơi vui, con nít vui vẻ thôi!” Đối diện với sự thăm hỏi thân thiết của Nhất Chanh, Minh Tiêu khóc. Giết người thật là đau lòng mà! ε=(´ο`*))) Hạ giới này......Không đến có lẽ sẽ tốt hơn! “Mau mau, tiên binh đâu, mau mang ra đây.” Tiêu Huyền nhìn một màn này, khóe miệng sắp ngoác tới mang tai rồi. “Trước hết để tiểu sư tỷ nhà ngươi dừng tay lại đã.” Cường giả độ kiếp cảnh mặt không đổi sắc mở miệng. “Ách.....Cái này..........” Tiêu Huyền gãi đầu, có chút khó khăn. “Tôi sợ tôi không quyết định được.” “Nhưng mà ngài cũng đừng gấp, đợi tiểu sư tỷ tôi chơi mệt rồi thì tự nhiên sẽ thả người ra.” “Chơi mệt rồi...?” Thần sắc của đại năng độ kiếp cảnh trở nên âm u, “ngươi xem thiếu chủ tộc ta là cái gì? Đồ chơi à?” “Không dám không dám, vãn bối không dám.” Tiêu Huyền liên tục khoát tay, có chút bất đắc dĩ nói vọng về Nhất Chanh, “tiểu sư tỷ, hay là muội thả người kia ra trước đi, mình đi ăn cơm nhé?” “Cái gì! Tứ Vô Nộn muốn cùng chơi à, tốt thôi, con nít mau tới nhé!” “Không không không... Tiền bối, chỉ là tiên binh thôi mà, ngài đưa chậm chút cũng không sao đâu.” Tiêu Huyền nghĩa khí lẫm nhiên nói. ““Đại năng độ kiếp cảnh khóe miệng giật giật, nhìn điệu bộ của ngươi, ta còn tưởng ngươi sẽ bỏ qua ấy chứ. Còn lúc này, các thiên kiêu đông đảo ở thượng giới thấy vậy, lại càng thần sắc ngơ ngác. Minh Tiêu thua rồi! Hậu duệ Tiên Quân thua rồi! Thua bởi một con mập nhỏ chỉ biết ăn cơm........ Việc này khiến bọn họ ít nhiều có chút không thể nào chấp nhận được. Sao mà thiên kiêu thượng giới của bọn họ yếu đuối đến mức đánh không lại một con mập nhỏ như thế chứ. Nếu chuyện này truyền về thượng giới, thể diện của toàn bộ tu sĩ Xích Vân Tiên Vực sẽ mất hết. “Hắc, hắc, hắc...” Nhất Chanh chơi một hồi, thấy đối phương như cá chết bất động, liền thấy tẻ nhạt, bụng nhỏ liền đỉnh một cái, đối phương bay vào đám mây. “Thiếu chủ!” Một vị cường giả độ kiếp cảnh cấp tốc đuổi theo. “Ai, không có một ai đánh được.” Nhất Chanh thở dài.???? Đám người nghe xong mà khóe miệng không ngừng co rút. Không phải bọn họ không đánh lại, mà là ngươi hack. Hậu duệ Tiên Quân cũng thua rồi nhé. Lại còn thua dứt khoát như vậy chứ! Mẹ nó, nói đến đây là bực, hạ giới này rốt cuộc có chuyện gì vậy, sao lại có những tồn tại như vậy được? Một mãnh tướng vô song như vậy, nên là thiên kiêu của bọn hắn mới phải. Chỉ là ở hạ giới thôi thì không xứng với nàng. “Con nít có muốn đánh nhau với ngỗng không?” Nhất Chanh quay người, hớn hở nhìn về phía đội hình của thượng giới. “Nạo nạo nạo........ Không không không.........” Mọi người bị động tác này của nàng làm cho giật mình, liên tục lùi lại, lắc đầu lia lịa. “Ha ha, sảng khoái quá!” Đội hình hạ giới lập tức rơi vào cơn cuồng hoan. Đến tận đây, chiếc bụng nhỏ ấy đã trở thành biểu tượng tối cao cho thế hệ trẻ của hạ giới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận