Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 534: Tiêu Thiên phía dưới VS tiêu Vũ

Chương 534: Tiêu Thiên Hạ đấu với Tiêu Vũ
“Ta, Tiêu Thiên Hạ, chính là thiên kiêu số một đương thời!”
“Ta bốn tuổi luyện khí, mười tuổi Trúc Cơ, mười tám nhập Kim Đan, ba mươi tư liền kết Nguyên Anh, sau một giáp nhập Hóa Thần, 120 tuổi lĩnh ngộ quy tắc trật tự, bước vào Động Hư chi cảnh. Cho dù là thời mạt đại, dưới sự áp chế của Thiên Địa đại đạo, ta vẫn có thể nghịch thiên mà lên, thế như chẻ tre, 500 năm nhập Hợp Thể, ngàn năm chứng đạo độ kiếp, dựa vào một cây hắc kim đại kích quét ngang Bát Hoang Lục Hợp, phong vương bái tướng, cùng cảnh giới, không ai là đối thủ của ta sau ba chiêu.”
Tiêu Thiên Hạ đứng trên hư không, nhìn xuống huynh trưởng của mình, ngạo nghễ nói: “Vô luận là thiên phú căn cốt, tu vi tiềm lực, hay là mưu lược đế vương, phái binh khiển tướng, ta đều mạnh hơn ngươi!”
“Còn ngươi, Tiêu Vũ, ngươi nhân từ nương tay, làm việc thiếu quyết đoán, phụ hoàng dựa vào cái gì đem đế vị truyền cho ngươi mà không phải cho ta! Rõ ràng ta thích hợp làm đế vương hơn!”
“Cũng chỉ vì ngươi là trưởng tử sao?”
“Ta không phục, phụ hoàng không công bằng!”
Nói đến cuối cùng, Tiêu Thiên Hạ siết chặt nắm đấm, vẻ mặt gần như gầm thét: “Ta cần phải dựa vào thực lực của mình leo lên đế vị! Ta sẽ chứng minh cho phụ hoàng thấy, ta, Tiêu Thiên Hạ, thích hợp làm đế vương hơn ngươi, Tiêu Vũ!”
“Ai…”
Tiêu Vũ thở dài. “Đệ đệ, ngươi quá mức cao ngạo, cũng quá tự phụ.”
“Đúng, ta thừa nhận, huyết mạch căn cốt, thiên phú tiềm lực của ngươi đều tốt hơn ta, đây là ưu điểm của ngươi, nhưng cũng chính là khuyết điểm của ngươi.”
“Cả đời này của ngươi đều quá mức thuận lợi, chưa từng trải qua trắc trở thật sự, sinh ra đã không bại, thêm cái tính cách cao ngạo coi trời bằng vung, phụ hoàng đã sớm nhìn ra vấn đề của ngươi. Nhưng ngài cũng không thể can thiệp trực tiếp, bởi vì đó là nhân sinh của ngươi, cần tự ngươi trải nghiệm và cảm ngộ.”
“Đệ đệ, phụ hoàng không để đế vị cho ngươi, thật sự là vì tốt cho ngươi thôi.”
Tiêu Vũ khuyên nhủ. Mà giờ phút này, Tiêu Thiên Hạ căn bản không nghe lọt bất kỳ lời nào. Trong mắt hắn chỉ có đế vị, cùng bất mãn vì phụ hoàng không công bằng.
“Tiêu Vũ, ngươi đừng nói nữa.”
Tiêu Thiên Hạ giơ tay chỉ vào Tiêu Vũ, giọng lạnh lùng: “Ta hỏi lại ngươi một lần cuối, đế vị này ngươi nhường hay không nhường?”
“Nếu nhường, ngươi vẫn là hoàng huynh của ta, ta có thể để ngươi làm một vị Tiêu dao vương gia, điều đó không phải cũng phù hợp với nguyện vọng của ngươi sao.”
“Nếu không nhường thì sao?” Tiêu Vũ ngước mắt.
“Nếu không nhường…” Ánh mắt Tiêu Thiên Hạ khép lại, dần dần trở nên lạnh lẽo, “vậy thì đừng trách đệ đệ ta không khách khí.”
“Thiên Hạ, ta là ca ca của ngươi mà.” Trên mặt Tiêu Vũ thoáng nét bi thương.
“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, vì ta đã hứa với mẫu hậu, nhưng nếu ngươi ngu xuẩn mất khôn, liều chết chống cự, ta không đảm bảo ngươi có thể bình an trở về bên cạnh mẫu hậu đâu.”
Tiêu Thiên Hạ nâng trường kích trong tay chỉ lên trời, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tiêu Vũ, dần dần trở nên điên cuồng.
“Tiêu Vũ, lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi nhường hay không nhường!!!”
Hắn gần như gào thét hỏi.
“Đệ đệ, ta đã đáp ứng phụ hoàng.” Tiêu Vũ lắc đầu, “Cho nên, ca ca không thể lùi một bước được.”
“Ha ha ha, tốt! Tốt!”
Tiêu Thiên Hạ cười lớn ngông cuồng. “Vậy thì đừng trách kẻ làm đệ đệ này ra tay.”
“Lên cho ta!”
Trường kích trong tay đột nhiên hạ xuống. Mấy ngàn cường giả sau lưng Tiêu Thiên Hạ nhao nhao xông vào trong đại trận.
“Điện hạ, chúng ta tự đốt thần hồn phá vỡ thập phương sát trận, ngài mau lui đi!”
Mấy chục cường giả trước mặt Tiêu Vũ nhao nhao gầm thét, đầu ngón tay lướt qua mi tâm, máu tươi chảy xuống, bắt đầu niệm chú ngữ.
“Chư vị khoan đã…”
Đúng lúc Tiêu Vũ định ngăn cản, mái vòm trên đầu bỗng nhiên vỡ ra, một thanh trường kiếm xé gió vượt qua vũ trụ mà đến, trong nháy mắt rơi vào giữa hai phe trận doanh trên mặt đất. Một tiếng ầm vang vang lên, kiếm khí tung hoành trăm vạn dặm, trong nháy mắt đẩy lui cường giả hai phe. Ngay sau đó, một tiếng "ông", hư không rung động, một nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt cất bước đi ra, tóc đuôi ngựa, đeo hộp kiếm, dáng người thanh tú, mày ngài mắt phượng.
“Tiểu sư cô…”
Tiêu Vũ và Tiêu Thiên Hạ đồng thời nhìn về phía bóng lưng đó.
“Tiểu sư cô, tỷ đã đến!”
Trên mặt Tiêu Vũ lộ ra một nụ cười. Còn đối diện Tiêu Thiên Hạ thì cứng đờ mặt nhìn Lạc Vân Yên nói, “Tiểu sư cô, ngươi chọn giúp đại ca ta sao?”
“Phải.” Lạc Vân Yên trả lời ngắn gọn.
“Vì sao?” Tiêu Thiên Hạ siết chặt nắm đấm.
“Ta với hắn đều là con của phụ hoàng, đều là sư chất của ngươi, tại sao mọi người đều muốn giúp hắn mà không đứng về phía ta, rõ ràng ta mạnh hơn hắn!”
“Mạnh?” Lạc Vân Yên nhíu mày, thản nhiên nói: “Thử xem?”
Ông! Hộp kiếm sau lưng Lạc Vân Yên toàn bộ mở ra, 100.000 phi kiếm cùng xuất hiện, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
“Hừ, tiểu sư cô, tuy cùng là Độ Kiếp, tuy rằng ngươi hơn ta mấy tiểu cảnh giới, nhưng chưa chắc ngươi đã thắng được ta.” Tiêu Thiên Hạ cực kỳ tự tin nói. Đồng thời nắm chặt đại kích trong tay, toàn thân khí huyết bành trướng, bốc cháy như một vòng mặt trời treo cao trên bầu trời, tiếng Chu Tước hót vang, thần hỏa tràn ngập, nâng đỡ cả người hắn như một vị Chiến Thần thiếu niên.
“Thiên Hạ…” Lúc này, trong hư không xa xa ẩn nấp vài bóng người, lẳng lặng quan sát cảnh này. Yêu Nguyệt nhìn hai huynh đệ như nước với lửa, tràn đầy lo âu và đau đớn, nhưng Tần Thú chỉ bảo nàng im lặng xem, không có ý định ngăn cản hay giải quyết. Dù hoàn cảnh thế này, Tần Thú vẫn không chút lo lắng, vì trong mắt hắn, đó chỉ là hai đứa trẻ con thôi, có hắn ở đây thì sẽ không tạo sóng gió gì được.
“Nếu người thay thế Mây Khói là Nhất Chanh, sự tình e là sẽ đơn giản hơn nhiều.” Tần Thú chắp tay sau lưng, cười nhạt nói, “Nhất Chanh chắc chắn sẽ trực tiếp tiến lên tát một cái vào mặt trước.”
“Vô ích, Thiên Hạ cao ngạo, ngươi càng ép nó nó càng phản.”
“Sẽ không, Nhất Chanh thuần phác, sẽ chỉ luôn tát đến khi nó nhận sai mới thôi, giống như tát Bốn Không trước đây. Ha ha ha…”
“Sư tôn, chuyện đã thế rồi mà ngài còn cười được.” Yêu Nguyệt buồn rầu nhìn tình cảnh giữa sân.
“Không sao, chỉ là trẻ con đánh nhau thôi, rồi dạy dỗ sau.” Yêu Nguyệt bĩu môi, “nếu dạy dỗ được thì đã không có họa ngày hôm nay rồi.”
Tần Thú nhìn vẻ mặt buồn bã sắp nhăn đến trời của Yêu Nguyệt, an ủi: “Được rồi, Tiểu Nguyệt không cần lo lắng quá, sau này ta sẽ tự mình giúp muội dạy dỗ bọn nó.”
“Tạ… ơn Sư tôn.”
Chẳng hiểu vì sao, vào lúc này, Yêu Nguyệt lại bỗng dưng nhớ lại cái cảnh lúc nhỏ mình đưa Vũ Nhi lên núi, sau khi về thành đã trở thành cảnh tượng đại bàn đôn...
“Sư tôn, ngài không định ra tay ngăn cản sao?” Yêu Nguyệt hỏi.
“Không cần.” Tần Thú lắc đầu, “con cứ im lặng xem là được.”
Lúc này, Hàn Ngưng Sương và con gái Tần Thú ở phía sau cũng lẳng lặng theo dõi những gì đang xảy ra. Tiêu Thiên Hạ khí thế nuốt chửng núi sông, còn Lạc Vân Yên thì sắc bén như một thanh cự kiếm. Ngay khi hai người sắp bùng nổ một trận chiến lớn, Tiêu Vũ sau lưng bỗng nhiên lại thở dài, chậm rãi bước ra mấy bước, vượt qua đám người che chắn trước mặt.
“Điện hạ…” Đám người sau lưng Tiêu Vũ lên tiếng ngăn cản.
“Không sao.” Tiêu Vũ khoát tay, rồi đi đến trước mặt Lạc Vân Yên, thản nhiên nói: “Tiểu sư cô, tỷ lui trước đi, để ta giải quyết chuyện này.”
Lạc Vân Yên nhìn Tiêu Vũ, hơi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được.” Sau đó nàng lùi ra phía sau trăm mét, kiếm khí vẫn còn chưa tan, vẫn giằng co với trận doanh đối phương.
“Đệ đệ, chẳng phải đệ muốn biết tại sao phụ hoàng muốn truyền đế vị cho ta sao?” Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên Hạ trên trời.
“Vì sao?” Tiêu Thiên Hạ theo bản năng nhíu mày nhìn chằm chằm Tiêu Vũ.
“Ha ha.” Tiêu Vũ không trả lời ngay, mà nói: “Đệ đệ, thiên phú tiềm lực, căn cốt huyết mạch của đệ thực sự rất mạnh, nhưng nó không đại biểu cho tất cả…”
Tiêu Vũ vừa nói đến đây, Tiêu Thiên Hạ đã lười nghe tiếp. Tiêu Vũ thì tiếp tục cười nói: “Phụ hoàng đã từng nói, tu hành như con đường leo cao, tiên thiên huyết mạch căn cốt cường đại tất nhiên có ưu thế, sẽ giúp hắn tiến nhanh hơn ở giai đoạn đầu, nhưng nó cũng là một loại trói buộc. Người tu đạo chúng ta, cuối cùng tu luyện là tâm đạo kiên cố, mặc thời gian xoay chuyển. Năm tháng dằng dặc, tâm đạo nằm trong tim, chính là người chủ đạo con đường của tự thân, là bản nguyên nhục thân thần hồn, chúng ta chỉ có minh ngộ được tâm đạo mới có thể ngự đạo phía trên, chứng bất hủ.”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Tiêu Thiên Hạ đã mất kiên nhẫn.
Tiêu Vũ vẫn không nhanh không chậm nói: “Đệ đệ à, hôm nay vi huynh sẽ nói cho đệ biết, vì sao phụ hoàng nguyện truyền đế vị cho ta, chứ không phải cho đệ.”
“Đến đây, để vi huynh xem thử, cái mà đệ luôn cho là tự hào là thiên phú huyết mạch, rốt cuộc đã mang lại cho đệ tự tin đến mức nào.” Tiêu Vũ vẫy vẫy tay với Tiêu Thiên Hạ.
Tiêu Thiên Hạ sững sờ, hỏi: “Ngươi muốn đánh với ta?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề. Nhưng nếu ngươi thua thì sao?”
“Đế vị cho ngươi. Nhưng đã trái ý phụ thân, sau này ta tự mình đến thỉnh tội.”
“Ha ha ha, tốt, nhất ngôn cửu đỉnh.” Tiêu Thiên Hạ cười lớn, vẻ mặt thoải mái. “Nể tình chúng ta là anh em ruột thịt cùng một mẹ, nếu ngươi cản nổi ta ba chiêu thì coi như ngươi thắng.”
Tiêu Thiên Hạ nói chắc như đinh đóng cột. “Vương gia không thể…” Những tùy tùng phía sau Tiêu Thiên Hạ sợ xảy ra ngoài ý muốn, định mở miệng khuyên can, nhưng thấy vẻ mặt kiên định của Tiêu Thiên Hạ thì đều lựa chọn im lặng. Nhưng đối diện, Tiêu Vũ lại lắc đầu nói: “Không cần ba chiêu, đệ phá được bàn tay chứa đất trời của ta rồi nói tiếp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận