Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 175: Nga đều đã mập hết có thuốc chữa, vì cái gì không thể ăn?

Buổi trưa.
Nồi gang hầm ngỗng lớn, Hắc Thố nướng heo nguyên con.
Trong sân bày một cái nồi đen lớn, trong nồi hầm một con ngỗng trắng lớn, bên cạnh còn có một cái máy chạy bộ bằng gỗ, Tiểu Hắc Bàn Tử ở trên máy chạy bộ, đang ra sức chạy với cái bụng phệ.
"Hắc Thố, mi chạy nhanh thêm chút nữa được không?" Nhất Cam ngồi xổm trước con heo quay, nước miếng chảy ròng ròng thúc giục: "Mi chạy nhanh lên, ta sẽ được ăn cay nhanh hơn."
"Nhất Cam, mi cầm roi da quất ta đi, quất ta, ta sẽ chạy nhanh hơn." Hắc Thố vừa cố sức chạy bụng phệ, vừa gào khóc gọi.
"Được." Nhất Cam gật đầu, "Cộp cộp cộp" chạy vào phòng trúc, lật ra một cây roi da đã lâu không dùng, "Ba" một tiếng, quất vào mông Hắc Thố.
"Chi chi ——" Hắc Thố lập tức hưng phấn, bay lên chạy nhanh, vèo vèo vèo như bay trên máy chạy bộ, máy chạy bộ dường như muốn bốc khói.
Xì xì!
Trong phút chốc, ngọn lửa thiêu đốt càng bốc cao.
Tần Thú hài lòng đi đến trước giá nướng, lấy ra một miếng cọ mềm, phết lên bề mặt con heo nướng một lớp mật ong mỏng, sau đó rắc thêm một ít gia vị bí chế.
Chỉ lát sau, bề mặt con heo nướng đã vàng ruộm, bóng loáng và bốc dầu, hương thơm lan tỏa khắp cả khu vườn.
ˋ( ° ▽ ° ) "Ưm, thơm quá đi"
Tiểu Bàn bị dán vào gốc cây, nước miếng như thác lũ không ngừng rơi.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta muốn ăn thịt heo." Tiểu Bàn miệng lẩm bẩm gọi.
Đại Mỹ chạy tới an ủi: "Muội muội ngoan, lát nữa nướng xong sẽ cho muội ăn nhiều nhé."
"Ừ." Tiểu Bàn ngoan ngoãn gật đầu.
"Sư phụ, được chưa?" Đôi mắt nhỏ của Nhất Cam đã bắt đầu phát ra ánh sáng xanh.
"Được rồi."
"Hắc Thố, sư phụ bảo được rồi, mi mau xuống đây ăn cơm thôi"
"Đến, đến." Hắc Thố mồ hôi đầm đìa, hăng hái từ trên máy chạy bộ chạy xuống, cùng Nhất Cam mỗi người gánh một cái chân heo lớn "A đỏ a đỏ" gặm ngấu nghiến.
Nhất Cam ăn khỏe là do thể chất đặc biệt.
Còn Hắc Thố ăn khỏe, là vì tu luyện « Thao Thiết Bí Pháp ».
"Hắc Thố, có thơm không?" Tần Thú nhìn Tiểu Hắc Bàn Tử, không khỏi bật cười nói.
"Ừ, thơm." Hắc Thố liên tục gật đầu, gặm ăn rất hung hăng, rất có một nửa phong thái của Nhất Cam.
"Chỉ cần không phải để con thỏ nướng thỏ, thì cái gì cũng đều thơm."
"Hắc, con thỏ này......."
Tần Thú bị chọc cười.
Sau đó lại nhìn Nhất Cam đang gặm đến miệng đầy dầu, có chút bất đắc dĩ nhíu nhíu mày.
"Nhất Cam à, con cũng nên bớt mập đi một chút, không thì sau này đi đường không cần phải đứng thẳng nữa, trực tiếp lăn người ta còn tưởng con đang đứng đấy."
"Vâng, sư phụ, đợi con ăn no rồi sẽ giảm béo." Nhất Cam gần như dính cả mặt vào thịt.
Tần Thú trợn trắng mắt: "Con tự nói xem con có tin không?"
"Không tin."
"......" Tần Thú bó tay.
"Ai, Nhất Cam à, nhìn cái mặt béo ú của con kìa, hàng ngày làm sao còn có tâm trạng mà ăn được chứ hả?"
"Sư phụ, con đã mập hết cỡ rồi có thuốc chữa, vì cái gì không thể ăn chứ!" Nhất Cam ưỡn cổ lên, vẻ mặt đương nhiên nói.
Sau đó, ngược lại khiến Tần Thú bối rối.
Nàng ta nói cũng có lý quá ha, ta nhất thời không biết phản bác làm sao...."
"Hay là.......sư phụ làm cho con chút thuốc ăn thử xem? 9 9 Thoán Hi Tán?"
"Con không ăn, con chỉ cần ăn thịt." Nhất Cam lắc lắc đầu, vẻ mặt cự tuyệt.
Sau đó đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Tần Thú nói: "Sư phụ, thật không phải con không muốn giảm béo, mà là địch nhân quá mức cường đại. Thật đó, trước đây sư tỷ cũng bảo con giảm béo, con muốn nghe lời sư tỷ nên đã luôn giảm béo rồi, chỉ là không gầy đi thôi, không được thì cô hỏi Đại Mỹ xem sao."
"Thật sao?" Tần Thú nhìn về phía Đại Mỹ.
Đại Mỹ khẽ gật đầu, lại lắc đầu.
"Ý gì đây?" Tần Thú hỏi.
Đại Mỹ đáp: "Nhất Cam ngày nào cũng dùng ý niệm để giảm béo, hô hào: Ta sẽ gầy, ta sẽ gầy, ta sẽ gầy......"
Tần Thú: ... Được đấy, tôi trực tiếp phải công nhận là được đấy!"
"A!" Nhất Cam đang gặm đồ bỗng nhiên đầu óc sáng lên, lớn giọng nói: "Sư phụ, sư phụ, con nghĩ ra phương pháp giảm béo tốt rồi!"
"Phương pháp tốt gì?" Tần Thú tò mò hỏi.
"Sư phụ, con có thể hứa hẹn với Tiểu Bàn, để cho con gầy đi mấy cân, nga nga nga..." Nhất Cam ngẩng cổ nói: "Sư phụ, con thông minh không? Con nói cho sư phụ, con chỉ cần ăn cơm là con cũng thông minh ra, sư tỷ còn khen con đấy."
Ba!
Tần Thú vỗ trán một cái.
Nghiệp chướng mà!
Tiểu Bàn muốn tốn bao nhiêu nguyện lực mới có thể giảm được một cân mỡ trên người con đây hả!
Chắc là Tiểu Bàn phải hứa hẹn cho con cả cái bong bóng cá trắm trắng dã, đến mỡ con cũng còn không đủ bù lên mà.
"Đồ nhi đáng thương của ta, con đang phải chịu cái lượng ăn không nên có ở tuổi này đó!" Tần Thú nhìn Nhất Cam trong nửa nén nhang đã tiêu hao hơn trăm cân thịt, thở dài thườn thượt.
Sau đó, chỉ còn cách tự an ủi mình.
Thôi vậy, có thể ăn là phúc, có thể ăn là phúc a.
Tình huống của nàng, còn không biết có lớn lên được không nữa, mỗi ngày vui vẻ ăn cũng tốt, dù sao thì một đại năng Nguyên Anh cảnh cũng không thể vì dáng người mập mạp mà mất mạng được.
"Nào, Nhất Cam, lại ăn cái chân ngỗng lớn này." Tần Thú gắp một cái chân ngỗng béo ngậy bỏ vào bát của Nhất Cam.
"Nghiêng nghiêng sư phụ." Nhất Cam mồm vẫn còn ngậm thịt, nói lầm bầm không rõ.
"Ta muốn ăn cơm! Ta cũng muốn ăn cơm!"
"Ô ô ô, tỷ tỷ, ta cũng muốn ăn chân ngỗng lớn." Tiểu Bàn ưỡn cổ kêu lên.
Hai chân bé đong đưa, dưới gốc cây liều mạng lắc lư, thể hiện sự bất mãn.
"Muội muội đừng khóc, tỷ gắp cho muội chân ngỗng lớn đây." Đại Mỹ gắp một miếng chân ngỗng lớn định chạy tới.
Nhưng lại bị Tần Thú ngăn lại, tàn khốc nói: "Đại Mỹ, hôm nay không cho phép Tiểu Bàn ăn cơm, để nàng phải đói bụng, phạt nàng chỉ ăn cơm gạo thôi."゜゜(´O )゜゜.
"Oa ô, tỷ tỷ, con không cần ăn cơm gạo, con muốn ăn chân ngỗng lớn, con còn muốn ăn móng giò quay nữa." Tiểu Bàn bĩu môi, nước mắt to như hạt đậu lã chã rơi.
Bộ dạng nhỏ nhắn kia, ủy khuất không chịu được.
"Chủ nhân......." Đại Mỹ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn bê một bát cơm to chạy đến cho muội muội ăn, còn vụng trộm hứa hẹn, lén bỏ vào bên dưới một miếng thịt.
Tần Thú cong khóe miệng cười cười, cũng không nói gì.
"Sư phụ, Tiểu Bàn có cơm ăn rồi, cô cũng thả con xuống đi." Tiêu Huyền bị dán vào dưới gốc đào, buồn chán qua lại.
"Ngươi cũng đã Nguyên Anh cảnh rồi, còn cần ăn cơm gì nữa chứ, cứ im lặng ở trên đó mà chờ đi."
"......." Tiêu Huyền đáng thương vô cùng nhìn về phía Trường Sinh, "Đại sư huynh......"
Trường Sinh vốn đang cúi đầu gặm chân giò heo, nghe thấy Tiêu Huyền gọi, trong thoáng chốc lại càng cúi thấp đầu hơn.
Tiêu Huyền: ...... Không còn yêu thương gì nữa rồi, triệt để không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận