Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 456: Sư tử huyền nhập Hóa Thần! Nửa bước Đại Thừa thể nghiệm tạp!

Chương 456: Sư Tử Huyền tiến vào Hóa Thần! Trải nghiệm thẻ nửa bước Đại Thừa!
Ngày hôm sau. Mưa vẫn rơi. Sương mù bao phủ trên Đại Hoang, thỉnh thoảng có sấm sét lóe lên.
Kẹt kẹt! Cửa sổ mở ra. Tần Thú dang hai tay, vươn vai. Ngước mắt nhìn, mưa bụi mờ mịt, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
“Hút ~”
Tần Thú hít một hơi không khí trong lành mát mẻ, cười lẩm bẩm: “Thức đêm đọc sách, một đêm chưa ngủ, ta chăm chỉ như vậy, quả thực đáng quý.”
Ầm ầm!
Vừa dứt lời, trên tầng trời thứ chín chợt có tiếng sấm rền vang, như thiên uy giáng xuống Đại Hoang.
Bành!
Nơi sâu trong Đại Hoang, một ngọn núi nổ tung, một con sư tử vàng hai cánh gầm thét lên trời, tắm mình trong lôi kiếp. Hơn mười năm bế quan, Sư Huyền rốt cục đã thành công đột phá Hóa Thần.
[Tần Thú, chúc mừng ngươi, chiến sủng ngân sư hai cánh của ngươi đã độ kiếp thành công, tấn thăng Hóa Thần, ban thưởng một tấm "thẻ khí vận màu đồng"].
......
“Nhất Chanh, sư tử con đột phá, có phải hắn muốn mở tiệc mời chúng ta ăn cơm không?”
Lúc đó, Tiểu Bàn đang cùng mọi người ngồi trong sân, trong mưa, tay nhỏ nghịch đất, hoặc là xếp hoặc là nặn thành những hình thù kỳ quái, trên người, trên mặt, trên bụng nhỏ sớm đã dính đầy bùn đất.
Đám trẻ con vô tư lự là vậy. Nắm bắt điểm này, Tần Thú cũng không bận tâm đến bọn chúng. Chỉ là đến lúc cần đánh thì vẫn sẽ đánh một trận.
“Ăn cơm!”
Vừa nghe đến ăn cơm, mắt nhỏ Nhất Chanh lập tức sáng lên, tay nhỏ đang nghịch đất liền ngừng lại. Nhất Chanh hiện tại không thiếu cơm ăn, vì lần trước những đại lão kia đã cho mình rất nhiều thiên tài địa bảo, còn chưa ăn hết đâu. Nhưng Nhất Chanh căn bản không chê cơm nhiều. Bởi vì đi ăn chực càng thích. Lần trước đi ăn ké ở nhà mấy đại lão, Nhất Chanh đã phát hiện ra chân lý này.
“Chi chi, Nhất Chanh, sư tử con đột phá bày tiệc, chúng ta đi có phải cần mang quà không?”
Hắc Thỏ nằm trên đất, bụng nhỏ nhô lên, trên đó bày một đống phân… Hình bùn nhão, chồng xong một đống rồi còn muốn chồng đống thứ hai.
“Ừm…”
Nhất Chanh nhíu mày, “Ngỗng bọn họ không đi. Chờ chút Tiểu Bàn và Hắc Thỏ non đi thông báo cho các tiểu đệ trên núi, tối đến tập hợp trên núi, bảo bọn họ mang theo quà và nguyên liệu nấu ăn, nói là ngỗng muốn mở tiệc, chúc mừng sư tử con.”
“Ngọa Tào! Nhất Chanh ngươi thật thông minh!”
Tiểu Bàn và Hắc Thỏ lập tức giật mình, trợn to mắt.
“Nói như vậy, chúng ta không chỉ được ăn cơm miễn phí, còn có thể quang minh chính đại thu quà của bọn họ, chúng ta chỉ cần cung cấp một cái sân bãi, bọn họ còn cảm tạ chúng ta, mà đám tiểu đệ kia ngốc nghếch thế kia chắc chắn không nhìn ra âm mưu thâm độc này.”
“Chi chi, đúng vậy, Nhất Chanh đúng là đại ca của chúng ta!”
Ba ba ba... Hắc Thỏ và Tiểu Bàn nhao nhao vỗ tay. Nhất Chanh rất đắc ý, cong môi lên cười. Đồng thời liếc nhìn Tiểu Bàn và Hắc Thỏ ngốc nghếch, nghĩ thầm, hai đứa này nhìn là biết rất ngốc rồi, may mà ngỗng thông minh, mới có thể dẫn bọn nó đi lên, ăn ngon uống say. Chờ thêm thời gian nữa, đến cả bộ não của đại mỹ cũng không được như ngỗng...
Tí tách…
Mưa nhỏ tí tách rơi. Tần Thú thần thức đứng trên một chiếc bàn xoay lớn, trước mặt lơ lửng một tấm thẻ khí vận màu đồng. Khi hắn chuẩn bị rút thưởng thì chợt nhớ ra điều gì, liền lui khỏi Thức Hải, hướng trong sân gọi, “Tiểu Bàn, lại đây.”
Tiểu Bàn “cộc cộc cộc” chạy tới, “Gì vậy?”
Tần Thú nhìn nàng toàn thân dính đầy bùn đất, bệnh sạch sẽ tái phát, vung nhẹ tay áo, ném Tiểu Bàn xuống sông rửa mấy vòng rồi ôm lên, linh lực tuôn ra giúp nàng hong khô yếm nhỏ.
“Chủ nhân ôm một cái.”
Tần Thú mỉm cười ôm Tiểu Bàn vào lòng.
“Ta không muốn, ta còn muốn chơi đất với Nhất Chanh.”
Tiểu Bàn chổng mông lên giãy dụa.
Đùng đùng... Tần Thú đánh nhẹ vào mông nhỏ của nàng hai cái, nàng liền ngoan ngoãn. Mắt to rưng rưng, tủi thân xoa ngón tay nhỏ.
“Chút nữa chủ nhân sẽ cho con bánh quy nhỏ.”
“Oa! Chủ nhân thật tốt! Mau ôm một cái, ôm chặt một chút.”
Tiểu Bàn chủ động nhào đến ôm cổ Tần Thú, sợ chủ nhân không ôm nàng.
“Đến, xoa bóp cho chủ nhân.”
Tần Thú véo véo khuôn mặt Tiểu Bàn, mềm mại đáng yêu.
“Ừm, quốc bảo đúng là có đại khí vận.”
Tần Thú nghĩ, rồi gọi Đại Bảo. Nhưng Đại Bảo đang ngồi trên chạc tre xem múa, căn bản mặc kệ hắn. Tần Thú thấy thế, đành phải dùng tuyệt chiêu, một túi bánh quy nhỏ.
“Lẩm bẩm lẩm bẩm.” Ngươi thật tốt! Đại Bảo lập tức hiện đến, cọ cọ vào lòng Tần Thú.
Tai nhỏ của Nhất Chanh rất thính, nghe được trong lòng sư phụ có bánh quy nhỏ, cũng hấp tấp chạy đến chỗ Tần Thú. May mà Tần Thú nhanh tay lẹ mắt, lòng bàn chân phủ một lớp linh lực, đá vào bụng nhỏ của Nhất Chanh, chính mình cùng cái ghế ngồi trượt về phía sau hai mét.
“Đi đi đi, người toàn bùn, đừng lại gần vi sư.”
Tần Thú phẩy tay, tỏ vẻ chán ghét. Nhất Chanh bĩu môi, có chút tủi thân, cứ đứng cô đơn trong màn mưa, trông có chút đáng thương. Hắc Thỏ vừa chạy đến dưới mái hiên liền dừng lại, cúi đầu nhìn bụng nhỏ mình, rồi lại nhìn Nhất Chanh, cảm thấy mình cũng chưa bị đạp, nên cũng thức thời không đi đến đòi ôm.
“Rút thưởng.”
Tần Thú ôm Đại Bảo và Tiểu Bàn bắt đầu rút thưởng, đồng thời cố kìm nén ý niệm trong lòng, liên tục kêu gào "rút được đồ tốt, rút được đồ tốt...".
Thật ra Tần Thú cũng không ôm hy vọng lớn bao nhiêu. Theo như kinh nghiệm nhiều năm của hắn, thẻ khí vận màu đồng chỉ có thể rút được đồ vật trong phạm vi phàm đạo. Mà với cảnh giới hiện tại của hắn, dù không dám chắc tuyệt đối vô địch trong phàm đạo, nhưng giết mấy kẻ độ kiếp thì cũng không có gì khó khăn. Vì thế, những bảo vật phàm đạo thông thường đối với hắn mà nói cũng có tác dụng, chỉ là không tạo được quá nhiều hứng thú mà thôi. Rút được một món bán tiên binh thì may ra còn chịu đựng được...
[Chúc mừng ngươi, rút trúng “thẻ trải nghiệm nửa bước Đại Thừa” một tấm].
[Thẻ trải nghiệm nửa bước Đại Thừa: Khi sử dụng, kí chủ có thể trong thời gian ngắn có được tu vi cảnh giới nửa bước Đại Thừa, thời gian giới hạn là ba canh giờ.]
“Thẻ trải nghiệm nửa bước Đại Thừa?!”
Tần Thú khẽ động lông mày, cái này nghe... Có vẻ không tệ. Nói như vậy, hiện giờ chỉ bằng sức bản thân thôi, thì trừ phi tiên nhân hạ giới, khó có ai có thể giết được mình. Khóe mắt Tần Thú thoáng nở nụ cười. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy cuộc đời mình lại thêm phần an ổn. Vì hắn biết, cho dù tiên nhân hạ phàm, tu vi cũng sẽ bị đè ép dưới cảnh giới tiên đạo.
“Đi chơi đi.”
Hắn cúi đầu vỗ nhẹ vào mông Tiểu Bàn và Đại Bảo, ra hiệu cho bọn chúng có thể đi.
“Lẩm bẩm lẩm bẩm.”
Đại Bảo và Tiểu Bàn rất quấn người, nói muốn chủ nhân ôm thêm một chút, bằng không, bọn chúng cầm bánh quy nhỏ cũng không yên lòng.
“Ha ha ha...”
Tần Thú cười lấy ra hai túi bánh quy nhỏ, sau đó lại nhìn Nhất Chanh và Hắc Thỏ vô cùng đáng thương dưới màn mưa, động lòng trắc ẩn, lấy ra một túi chia cho hai người bọn chúng.
“Nga nga nga…”
“Ha ha ha...”
Cầm bánh quy nhỏ, ai nấy đều rất vui vẻ. Nhìn xem, đây chính là trẻ con, đây chính là tuổi thơ. Vui vẻ, đôi khi đơn giản là như vậy. Tần Thú chạy ra ngoài mưa, dang tay áo, giống như một con bướm trắng dọc theo đỉnh núi chạy. Đám nhóc phía sau líu ríu đuổi theo chơi đùa. Từng đứa nhô bụng tròn vo, chân ngắn lon ton nhảy nhót cười ha ha.
Đỉnh núi mưa giăng, tiếng cười như chuông ngân. Thế gian có thể có vô tư lự, còn xin nhanh chóng đến núi Rùa Đen của ta…
Bạn cần đăng nhập để bình luận