Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 538: Mỏ nhỏ công việc kinh thiên nghịch tập nhớ

Chương 538: Mỏ nhỏ công việc kinh thiên nghịch tập ký【Đồ đệ của ngươi Nhất Chanh cửa hàng bánh bao đóng cửa...】【Đồ đệ của ngươi Nhất Chanh tại cửa hàng bánh bao bên trong chờ đợi các loại lão bản trở về mười năm...】【Đồ đệ của ngươi Nhất Chanh thu thập đồ đạc một lần nữa lang thang...】【Đồ đệ của ngươi Nhất Chanh lại trên đường đi ngang qua một cửa hàng bánh bao, đứng ở cửa một năm, lão bản mặc kệ nàng, nàng liền lại đứng một năm, lão bản đuổi nàng đi, Nhất Chanh thở dài mang đôi giày rách tiếp tục lang thang...】【Đồ đệ của ngươi Nhất Chanh từ trong ngực móc ra cái chén bể nhặt được ngày đầu tiên, bắt đầu xin cơm...】【Đồ đệ của ngươi Nhất Chanh xin được một cái bánh bao, ăn thử một miếng phát hiện không có nhân bánh, mặt đầy ghét bỏ ném cái màn thầu đi...】【Đồ đệ của ngươi Nhất Chanh hối hận ném đi màn thầu, một lần nữa đi nhặt, kết quả phát hiện bị một con chó mập ăn...】【Đồ đệ của ngươi Nhất Chanh ăn một bữa thịt chó hầm...】【Đồ đệ của ngươi Nhất Chanh bị chủ chó bắt được, Nhất Chanh cùng hắn giảng đạo lý, nói chó nhà hắn ăn màn thầu của mình, mình chỉ là ăn lại màn thầu của mình, chủ chó tức giận đánh Nhất Chanh, kết quả chính mình gãy mất mười mấy cái xương, còn bị pháp lực của mình rung ra nội thương, chủ chó lâm vào trầm tư...】【Đồ đệ của ngươi Nhất Chanh bị chủ chó lừa đi đào quặng, Nhất Chanh nói cảm ơn tổ tông mười tám đời nhà hắn, còn nói hắn là người tốt, chủ chó nhất thời mềm lòng, định không bán Nhất Chanh, kết quả Nhất Chanh tức giận, nói không cho nàng đi đào quặng thì nàng sẽ đánh hắn, chủ chó rơi vào trầm mặc...】【Đồ đệ của ngươi Nhất Chanh đi làm ngày đầu tiên, nguyên khí tràn đầy...】【Đồ đệ của ngươi Nhất Chanh buổi trưa chưa ăn no, hỏi bạn cùng mỏ mượn cơm, bạn mỏ thấy đứa bé này thật đáng thương, chắc là đói bụng nhiều ngày nên đã chia cho nàng một nửa cơm của mình...】【Đồ đệ của ngươi Nhất Chanh ngày thứ hai vẫn chưa ăn no, hỏi bạn mỏ đi mượn cơm, nói đợi sau này sư phụ nàng đến sẽ đem cơm trả lại cho hắn, bạn mỏ bắt đầu hối hận ngày đầu tiên mượn cơm cho nàng...】【Đồ đệ của ngươi Nhất Chanh cho thấy thiên phú đào quặng kinh người, được trưởng mỏ ca ngợi!】【Đồ đệ của ngươi Nhất Chanh ba tháng đào rỗng một tòa tiên quặng, tạo nên lịch sử ghi chép, thậm chí được một vị chấp sự ngoại môn của tông môn trên kia chú ý...】【Đồ đệ của ngươi Nhất Chanh yêu cầu trưởng mỏ thêm cơm, nói nàng mỗi ngày đều ăn không đủ no. Trưởng mỏ nghe thấy thế, nghĩ người này trời sinh trâu ngựa Thánh thể, không được lãnh đạm, vì vậy đồng ý Nhất Chanh yêu cầu thêm đồ ăn.】【Nhất Chanh mỗi ngày chìm đắm trong hạnh phúc đào quặng...】【Nhất Chanh đã trở thành một vị tiểu đầu đầu thợ mỏ quang vinh, thống lĩnh ba mươi vị thợ mỏ...】【Quặng chủ làm việc tốt nên được thăng chức, mỏ quặng mới đến một người quản sự, hắn ghét bỏ Nhất Chanh ngốc xấu, bớt xén cơm canh của nàng, Nhất Chanh tìm hắn lý luận bị vu oan tra tấn... Nhất Chanh nổi giận, đánh nổ đầu chó của tên quản sự mới đến】【Bạn mỏ bọn họ nhìn mà cảm thấy kinh hãi...】【Một ngày này, Nhất Chanh đang làm việc thì Thượng Tông điều động đội chấp pháp đến đây bắt Nhất Chanh, bị Nhất Chanh đè xuống ma sát trên mỏ quặng...】【Thượng Tông điều động một vị trưởng lão ngoại môn đến đây bắt Nhất Chanh, bị Nhất Chanh đè xuống ma sát trên mỏ quặng...】【Thượng Tông điều động một vị trưởng lão nội môn đến đây bắt Nhất Chanh, bị Nhất Chanh đè xuống ma sát trên mỏ quặng...】【Thượng Tông tức giận, Trưởng Lão đoàn xuất động bắt Nhất Chanh, bị Nhất Chanh tập thể đè xuống ma sát trên mỏ quặng...】【Thượng Tông ngây người, xin chỉ thị tông chủ】【Tông chủ Thượng Tông bị Nhất Chanh đè xuống đất ma sát...】【Thái Thượng trưởng lão Thượng Tông bị Nhất Chanh đè xuống ma sát trên mỏ quặng...】【..................】【Nhất Chanh trở thành Đại cung phụng thủ tịch kiêm đại tổng quản tiên thiện trù của Thượng Tông...】【Một vị trưởng lão tên Văn Mặc, là người đầu tiên của Thượng Tông bị Nhất Chanh đè xuống ma sát ở mỏ quặng, thích Nhất Chanh đến mức tự mình sáng tác một bộ « mỏ nhỏ công kinh thiên nghịch tập ký », từ đó trở thành fan hâm mộ trung thành nhất của Nhất Chanh...】【Nhất Chanh được ăn no cơm...】【Nhất Chanh dậy sớm đi đào quặng, bị Đại trưởng lão ngăn lại, nói Đại cung phụng thủ tịch của bọn hắn Bá Tiên Tông lại tự mình đi đào quặng thì quá hạ giá, sẽ bị người khác chê cười, thế là Nhất Chanh mang theo Đại trưởng lão cùng đi đào quặng...】.............【Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền tham gia tiên võ đại hội Chân Tiên cảnh, bộc lộ tài năng!】【Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền ở trên đại hội tình cờ gặp Miên Nguyệt cô nương, hai người hàn huyên...】【Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền gặp phải đối thủ mạnh mẽ, bị người đánh, nói nghiêm túc, đợi tiểu sư tỷ của hắn phi thăng thì sẽ cho hắn đẹp mặt...】【Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền đến Nguyệt Cung làm khách, bị Nhị sư huynh Thương Hạc của Miên Nguyệt, một người lòng dạ hẹp hòi nhằm vào, âm thầm giở trò ngáng chân, muốn làm khó Tiêu Huyền, kết quả bị Tiêu Huyền đánh vào mặt trước mặt mọi người.】【Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền vừa rời Nguyệt Cung liền bị Thương Hạc thiết kế ám sát...】【Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền phản sát Thương Hạc, thân mang trọng thương, thành công đào thoát...】【Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền tiến vào Thiên Tiên Học Viện, vượt qua sáu cửa ải, cho thấy thiên phú và tiềm lực yêu nghiệt, dẫn đến các trưởng lão nội viện tranh đoạt...】【Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền bái đệ nhất mỹ nhân của Thiên Tiên Học Viện là Địch Tiên Y làm sư phụ...】【Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền tiến vào Tiên Võ Các mượn xem tiên pháp, được đồng môn sư tỷ Mộ Dung Song Song ưu ái, mời hắn cùng nhau ngắm tuyết!】【Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền bị những người ái mộ Mộ Dung Song Song nhằm vào...】【Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền đau đầu, dưới ánh trăng tản bộ, vô tình lạc vào cấm địa ao Thiên Tiên, trông thấy sư tôn của mình đang tắm, sợ đến mở to hai mắt nhìn thêm mấy lần...】【Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền bị treo ở cửa Thiên Tiên Thư Viện ba năm...】【Trong một đêm trăng cao gió lớn, đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền bị nữ cung chủ của Xá Nữ Tiên Cung bắt đi, đêm đó bị trói cứng, mất đi một sợi huyết mạch bản nguyên...】【Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền bị trói cứng bên trong...】【Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền bị trói cứng bên trong...】【Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền vẫn đang bị trói cứng bên trong...】【Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền sinh không thể luyến... Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền cuối cùng cũng đã đợi được thân thân sư tôn nghĩ cách cứu viện... Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền được đưa về Thiên Tiên Thư Viện, chữa lành vết thương xong thì tiếp tục bị treo ở cửa...】【Đồ đệ của ngươi Tiêu Huyền nhớ nhung hảo huynh đệ sóng trong Tiểu Bạch Đầu của mình...】..............Xuân đi thu đến. Nhân gian đã qua 300 năm. Đối với phàm nhân mà nói, mấy đời đều đã qua, nhưng đối với những tiên gia tu đạo thành tựu mà nói, chẳng qua cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Từ sau tiên kiếp diệt thế 300 năm trước, vùng thiên địa này liền trở nên càng thêm yếu ớt, nhất là trên bầu trời, thỉnh thoảng sẽ vỡ ra từng vết nứt vực sâu, vô tận nước Hắc Hà từ trong kẽ nứt chảy ra, chảy ngược về nhân gian, khiến núi sông tan nát, sinh linh lầm than. Ngoài ra, các nơi trên đại địa cũng thỉnh thoảng toát ra một hai cái giếng, từ đó phun ra hắc thủy. Mà những hắc thủy này đều rất kỳ lạ, phàm là nơi chúng đi qua, vạn vật sinh linh đều sẽ bị ăn mòn, hoặc mất đi linh tính năng lượng, hoặc mất đi tâm trí nổi điên, đồng loại chém giết lẫn nhau... Sau khi Tiêu Vũ lên ngôi, mục tiêu hàng đầu chính là gắng sức quản lý lũ lụt, tuy nhiên hiệu quả lại vô cùng nhỏ bé, nguyên nhân chủ yếu là ở chỗ lũ lụt không theo quy luật, cho đến nay vẫn không tìm ra được biện pháp thanh trừ hắc thủy ăn mòn trên diện rộng, hắn có thể làm chỉ là tập hợp rất nhiều đại năng chi lực đổi sông thay kênh, đem toàn bộ hắc thủy dẫn ra khỏi phạm vi quản lý của mình, dẫn vào nơi hoang vu. Nhưng mà hắc thủy khủng bố, thỉnh thoảng còn dựng dục ra một vài sinh linh quỷ dị mạnh mẽ kỳ lạ, làm hại nhân gian. Những năm gần đây, nếu không có Tần Thú thỉnh thoảng ra tay tu bổ vết nứt trên bầu trời, cùng Tống Ninh Sinh thân là địa linh, có cảm giác siêu cường đối với thiên địa này, có thể nhanh chóng phát hiện những giếng mới xuất hiện, để kịp thời bù đắp, thì vùng thiên địa này đã tàn phá hơn bây giờ. “Ta nhìn thấy được kết giới bên ngoài vùng thiên địa này, có năng lượng màu đen đang ăn mòn, đã bao phủ hơn nửa diện tích vùng thiên địa này.” Một ngày này, Tần Thú ngồi dưới tàng cây, nhìn về phía màn trời nói khẽ: “Loại năng lượng này rất cổ quái, ta đã bắt một ít, cho dù là lực lượng của tiên nhân cũng thiếu chút nữa là bị ăn mòn.” “Ta cũng cảm thấy được.” Tống Ninh Sinh hóa thành một đạo linh quang xuất hiện bên cạnh Tần Thú. “Ở kiếp trước khi ta độ kiếp vẫn lạc chính là bị loại lực lượng quỷ dị này ăn mòn, bởi vậy mới từ bỏ đi nhục thân……”“Hơn nữa thời đại mạt pháp lần này đến không giống với trước đây, mỗi một tòa tiểu thế giới cuối cùng đều sẽ đi đến diệt vong, chỉ là hoặc dài hoặc ngắn thôi.” “Có lẽ, tuổi thọ của vùng thế giới này cũng sắp đi đến hồi kết rồi...” Tống Ninh Sinh ánh mắt tiêu điều, thần sắc hơi xúc động. Hắn hiện tại cùng tồn tại với thế giới này, thế giới này không còn thì hắn cũng sẽ triệt để biến mất. “Tuổi thọ rồi cũng sẽ đi đến hồi kết sao...” Tần Thú lẩm bẩm, trong lòng có chút khó tả. Hắn tuy là tiên nhân, nhưng lực lượng cuối cùng vẫn có hạn, không làm được chuyện có thể kéo dài tuổi thọ của cả một phương thế giới... Nếu như chỉ là một phương thế giới nhỏ mà giới hạn cao nhất chỉ ở Hóa Thần cảnh hoặc Động Hư cảnh thì có lẽ hắn còn có thể làm được. “Gần trăm năm nay, Nguyên Bảo tập hợp đủ sức mạnh quốc gia thu thập tiên kim vật liệu của thiên hạ, mấy ngày trước gửi thư tới, muốn ta ra tay rèn đúc chín vị tiên đỉnh cho hắn, để tập trung quốc vận, trấn áp lũ lụt.” “Bây giờ vùng thiên địa này, e là chỉ có ta mới làm được nên ta dự định đi một chuyến Trung Thổ Thần Châu.” Tần Thú đứng dậy, duỗi lưng một cái. Thế gian có rất nhiều chuyện, chỉ cần cứ tùy theo đó mà làm. Cái gọi là thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng... Dù sao thì ta cũng sẽ không chết. “Tiểu Bàn, Thỏ Đen, Hàn Nguyệt, ta ra ngoài một chuyến, các ngươi ở nhà ngoan ngoãn, không được nháo, biết không?” Tần Thú trước khi đi dặn dò vài câu. “Biết chủ nhân.” Tiểu Bàn và Thỏ Đen sau khi ăn trưa xong, lại nằm phơi nắng dưới mái hiên, giờ phút này hai người đã đứng trên sườn núi nhảy nhót khởi động, nhảy lên la hét. “Tiểu Thiên Hạ, ngươi rửa bát xong chưa nha, chúng ta muốn xuất phát rồi!” “Đến rồi, đến rồi!” Tiêu Thiên Hạ tươi cười chạy chậm từ trong bếp ra, một chiếc sạn trơn tuột trượt ngã vào vách núi. “Tiểu Bàn di, Thỏ Đen thúc, mau lên đây đi!” “Được thôi!” Tiểu Bàn và Thỏ Đen thuần thục lên lưng ngựa, kẹp chặt hai chân, “chạy!” “Luật~” Tiêu Thiên Hạ đáp lời một tiếng, hai tay bắt đầu vung vẩy, rất nhanh liền bơi đến những đám mây phía trên, giống như con cá nhỏ tự do bơi lội trong đó. “Ha ha ha, bay cao lên
Bạn cần đăng nhập để bình luận