Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 329: Gặm hạt dưa! Tiêu Huyền vs Lạc Binh Thư!

Sau bữa cơm trưa. Biển mây cuồn cuộn. Lạc Binh Thư cùng Tiêu Huyền đứng đối mặt nhau. Một người bạch y như tuyết, tựa tiên nhân thoát tục. Một người váy đỏ thẫm xoay tròn, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.
Tần Thú thấy thế, phất tay thiết lập một kết giới ngũ hành, bao phủ phạm vi mấy ngàn dặm. Hai người này đều là Hóa Thần đại năng, lại là những thiên kiêu đỉnh cấp đương thời, nếu toàn lực chiến đấu, toàn bộ Đại Hoang sẽ hóa thành một vùng phế tích. Với lại động tĩnh quá lớn, Tần Thú cũng không muốn quá thu hút sự chú ý.
Rắc rắc...! Nhất Cam mấy người bê ghế nhỏ, ngồi thành một hàng, yếm nhỏ trước ngực đựng đầy hạt dưa. Đây không phải hạt dưa bình thường, mà là đại - hạt dưa, một quả có khi lớn bằng hai quả rưỡi bình thường ❛‿˂̵✧.
"Sư tỷ, non cho tỷ ăn hạt dưa nè." Nhất Cam tay nhỏ xíu thoăn thoắt lấy trong yếm của mình ra một nắm hạt dưa nhét vào tay Ôn Tình.
"Cảm ơn Nhất Cam." Ôn Tình nhận lấy, mỉm cười.
"Nga nga nga, sư tỷ đừng khách sáo." Nhất Cam ngẩng cái đầu nhỏ, hạnh phúc cười khúc khích.
Cộc cộc! Tiểu Bàn nhích ghế lại gần Nhất Cam một chút, miệng lẩm bẩm nhỏ: "Nhất Cam, ngươi nghĩ sư tứ có thể thắng được tên tiểu bạch kiểm kia không?" Tiểu bạch kiểm là cái tên mà Nhất Cam hay gọi Lạc Binh Thư. Bởi vì hắn rất trắng, trắng từ đầu đến chân, bạch y, quần trắng, giày trắng, cả tấm lót cũng màu trắng nốt, nếu nhuộm tóc trắng nữa thì chắc chói cả mắt.
"Nhất Cam, lấy cho sư phụ một ít hạt dưa." Lúc này, Tần Thú cũng vác ghế bố của mình tới ngồi cạnh mấy đứa, tìm tư thế thoải mái nằm xuống.
Nhất Cam nghe sư phụ nói, liếc xuống yếm của mình, rồi quay sang Tiểu Bàn nói: "Tiểu Bàn, hạt dưa của nga không nhiều lắm, non lấy cho sư phụ ít đi."
Tiểu Bàn nghe vậy, mày nhỏ lập tức nhăn lại đầy ưu tư, lập tức nhìn xuống yếm đang phồng lên của mình, trong đôi mắt to lóe lên linh quang, bất động thanh sắc hít sâu một hơi, bụng nhỏ trong nháy mắt xẹp đi không ít.
"Hắc Thố, ngươi xem, ta cũng có không nhiều hạt dưa lắm, ngươi chia cho chủ nhân ít hạt dưa đi." Tiểu Bàn lập tức quay sang Hắc Thố, kêu lên.
"Chi chi, được thôi." Hắc Thố dùng hai răng cửa lớn thử thử, trung thực đứng lên từ cái ghế đẩu nhỏ, "Cộc cộc cộc" chạy tới chỗ Tần Thú, nhanh nhẹn lấy một vuốt đưa cho Tần Thú.
Sau đó không kịp chờ đợi chạy về lại ghế của mình, vừa gặm hạt dưa vừa ngồi hóng chuyện. Tần Thú nhìn những hạt dưa trong tay, hạt nào hạt nấy đều tròn trịa, căng mọng, linh khí dạt dào, có điều móng vuốt Hắc Thố quá nhỏ, một vuốt chỉ có tầm chục hạt. Chừng đó đủ cho ai ăn?
Thế là, Tần Thú bắt chéo chân nhàn nhã nói: "Hắc Thố, ít hạt dưa quá, lại lấy cho ta ít nữa đi."
"Chi chi." Hắc Thố liếc cái yếm của mình, có chút không tình nguyện đứng lên, xoa xoa mông, lại đi tới chỗ Tần Thú, đưa thêm một vuốt hạt dưa.
"Vẫn còn chưa đủ mà." Tần Thú nói một tiếng.
"Chi..." Hắc Thố nghe vậy, trong nháy mắt trợn mắt to. Sao người này lạ vậy! Ta đã cho hắn nhiều hạt dưa như thế rồi! Mà vẫn còn chê ít! Lại đưa, ta hết cả phần mất.
"Tiểu Bàn, ngươi có thể cho chủ nhân chút hạt dưa không?" Hắc Thố chạy đến trước mặt Tiểu Bàn, nhỏ giọng thương lượng.
"Không được, ta cũng chỉ còn có một chút xíu thôi." Tiểu Bàn lắc đầu từ chối.
"Nhưng mà, rõ ràng ta thấy ngươi đựng rất nhiều hạt dưa trong yếm mà." Hắc Thố gãi đầu, sau đó lại đi thương lượng với Nhất Cam, kết quả còn bị Nhất Cam xin thêm mấy hạt dưa. Hắc Thố trừng mắt đứng tại chỗ, tủi thân muốn khóc.
Ôn Tình thấy vậy, cười xoa đầu Hắc Thố, dịu dàng nói: "Hắc Thố ngoan, ta vẫn còn một ít, đều cho ngươi nè." Nói rồi, Ôn Tình đưa hạt dưa của mình ra.
"Không được, sư tỷ, đó là nga cho non ăn." Nhất Cam thấy vậy, lập tức mở to mắt ngăn cản. Lập tức quay sang Hắc Thố nói: "Để đáng lo ta sẽ lấy mấy hạt dưa còn lại của Hắc Thố trả cho nó mà." Trong mắt Nhất Cam, sư tỷ nhất định phải có đủ ăn mới được.
Tần Thú nằm trên ghế, liếc mấy cái đầu nhỏ, hờ hững nói: "Hôm qua đại sư huynh các ngươi thu một vại lớn hạt dưa...."
Xoát! Tần Thú còn chưa nói hết câu, mấy đứa nhỏ đã trong nháy mắt hóa thành một cơn gió biến mất tại chỗ.
Hô! Tại chỗ chỉ còn từng chiếc lá rụng cuốn theo.
"A, đúng là mấy đứa tiểu quỷ ham ăn!" Tần Thú cười nói.
"Sư tỷ, nga trở lại rồi đây." Chỉ lát sau, Nhất Cam cùng mấy đứa từ hậu sơn vui vẻ chạy về, trên đầu còn đội một cái vại lớn, Tiểu Bàn cùng Hắc Thố ôm bụng to, hưng phấn đi bên cạnh Nhất Cam, đầy sức sống. Đặc biệt là Hắc Thố, cái lưỡi thè ra dài ngoằng.
Tần Thú thấy thế, khóe miệng giật giật, lũ này là trực tiếp vác cả cái vại về đây.
"Nè, tiểu sư muội, em làm gì vậy, để lại chút cho sư huynh ta tối về gặm cho đỡ buồn chứ." Trường Sinh ở phía sau đuổi theo.
Nhất Cam ở phía trước chạy, còn phát ra tiếng cười "Nga nga" vang vọng.
Tiêu Huyền và Lạc Binh Thư thần thức đã sớm bao phủ toàn bộ thiên địa, nắm bắt mọi khí cơ vận chuyển của đối phương, chỉ là khi bọn họ cảm nhận được cảnh tượng trên đỉnh núi, mọi người đang bưng ghế nhỏ ngồi thành hàng, trước mặt là một cái vại - hạt dưa, không khỏi cảm thấy hơi cạn lời.
Đúng là đang vừa gặm dưa vừa xem kịch mà. Người trước thì không sao, từ nhỏ đã sinh hoạt trên núi, đối với những cảnh tượng này sớm đã không thấy lạ lẫm. Chỉ là người sau, lần đầu tiếp xúc với những "chuyện mới mẻ" thế này. Từ khi hắn tới ngọn núi này, đã thấy tất cả trên đỉnh núi đều kỳ quái. Người nam nhân đẹp không giống người trần, đứa nhỏ ngờ nghệch, mà mình nhìn không thấu, hai con cá chép thành tinh lại ẩn chứa huyết mạch Long tộc cao cấp, cả người "lão" tu sĩ tóc trắng rõ ràng đã hai trăm tuổi nhưng chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, còn có con thỏ tinh rất bình thường, đã kết Kim Đan...
Cách bọn họ chung sống cũng rất kỳ quái, yêu vật cảnh giới thấp và tạp dịch đệ tử Luyện Khí cảnh đều có thể cùng một sơn chủ ngồi ăn cơm chung, mà còn ăn uống no say thoải mái, không có chút hình dáng hay quy tắc nào cả.
Tóm lại, giữa đám người trên ngọn núi này dường như không có cái kiểu "trên dưới tôn ti" "quy củ" trong giới tu tiên, mà ngược lại mang đến một cảm giác đặc biệt...một cảm giác quái lạ mà lại ấm áp, thoải mái.
"Tứ Vô, cố lên!"
"Nga ủng hộ non!" Lúc này, Nhất Cam đang ngồi trên ghế nhỏ gặm hạt dưa chợt đứng lên, giơ nắm tay nhỏ lên, lớn tiếng nói.
"Cố lên! Cố lên!" Hắc Thố và Tiểu Bàn đứng trên ghế vung tay reo hò.
Trận đấu còn chưa bắt đầu mà người xem đã phấn khích tột độ.
"Tiểu sư tỷ, ta sẽ cố lên." Tiêu Huyền đang thần thái nghiêm túc, nghe tiếng cổ vũ của sư tỷ, đôi mày nhíu chặt giãn ra, quay đầu lại, vẫy tay cười nói.
Lạc Binh Thư: .....
"Ta cảm thấy không cần thăm dò, hay là chúng ta vào thẳng vấn đề chính đi." Tiêu Huyền xòe tay, cười nhìn thanh niên bạch y trước mắt.
"Đúng ý ta." Ánh mắt Lạc Binh Thư sáng rực, ý chí chiến đấu tràn đầy.
Cùng lúc đó, khí huyết trong cơ thể Lạc Binh Thư ầm ầm, không che giấu chút nào, phóng xuất toàn bộ khí cơ của mình, cả người trong nháy mắt hóa thành một cái lò lửa hồng hoang thông thiên triệt địa, tỏa ra từng đợt khí tức mạnh mẽ, đủ để dung luyện tất cả.
Ầm! Ngay sau đó, hư không rung động, xung quanh lò lửa như có bí lực dẫn dắt, nương theo sức mạnh khí huyết cường đại, Hóa Hư thành thật, diễn hóa ra các loại binh khí: đao, thương, kiếm, kích, côn, chùy, nỏ, roi, phủ, mâu.... Chúng bày ra đủ loại hình dạng, tỏa ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, khí tức mạnh mẽ khiến mọi người không khỏi ghé mắt.
"Đây là một trong ba đại thần thông công phạt của Lạc Thần Sơn «Binh Phạt», dùng ý niệm làm vật trung gian, ngưng tụ khí huyết toàn thân, Hóa Hư thành thật, công phạt vô song."
"Nghe nói, uy lực của thuật này sẽ không ngừng mạnh lên theo ý niệm của người thi thuật, ý niệm càng mạnh, càng kiên định thì chiến lực bộc phát ra sẽ càng lớn."
"Nhưng thi triển loại thần thuật này thường quá mức cực đoan, gây gánh nặng lớn lên nhục thân."
"Năm xưa, Lạc Hi Hòa đã từng thi triển thuật này, trong "Tiên Võ Đại hội" năm vạn năm trước, đánh bại một truyền nhân Đế Tộc, nghịch cảnh cầu thắng."
"Có điều, khi đó Hi Hòa đã tu vi Động Hư tầng bảy, binh phạt do hắn mượn từ Lạc Hoàng thi triển ra không thể so sánh với thiếu niên hiện tại."
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thuật này được khắc trong Lạc Thần Sơn, được xem là một trong những đại công pháp công phạt cao cấp nhất thời, không phải người bình thường có thể lĩnh ngộ."
"Thiên tư của kẻ này tuyệt đối là thiên kiêu đỉnh cấp. Nếu được bồi dưỡng kỹ lưỡng, tương lai không chừng sẽ trở thành một nhân vật yêu nghiệt trấn áp cả một thời đại." Tống Ninh Sinh cảm thán. Chỉ có trải qua, gặp lại, mới biết sự phong hoa của thiếu niên đáng ngưỡng mộ thế nào.
"Hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng." Trên không trung, Lạc Binh Thư nhìn Tiêu Huyền.
Lập tức nâng tay lên, tiếng hô như sấm, dẫn dắt ngàn vạn binh khí tấn công Tiêu Huyền.
Ầm ầm! Trong thoáng chốc, phong lôi cùng hưởng, hư không nổ tung, biển mây xoáy thành từng mảnh bọt nước, gào thét, cuốn theo từng luồng khí tức hủy diệt, giết đến trước mặt Tiêu Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận