Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 528: Chưởng quan sơn hà xem nhân gian

"Vây lại!?" Tần Thú ngẩn người một chút, có chút buồn cười. Vốn tưởng rằng nàng muốn nhà, hoặc là muốn Tiểu Bàn cùng Thỏ Đen, không ngờ lại là lý do này. "Đi thôi, nếu muốn vây lại, vậy trước tiên cứ ngủ đi. Vi sư đi bắt con giao long nướng một chút, chờ ngươi tỉnh lại thì ăn."
"Hiên ngang, tạ ơn sư phụ, sư phụ tuyệt vời!"
Nhất Chanh lại dụi dụi mắt nhỏ, sau đó rất vui vẻ chạy vào phòng, thở hổn hển trèo lên giường lớn linh thạch của mình, ngả đầu xuống liền ngủ ngay.
"Lẩm bẩm ——"
Đại Bảo thì hưng phấn lao vào rừng trúc của mình, ôm măng trắng nõn nà hạnh phúc gặm.
Chỉ lát sau. Tuần Sơn Tiểu Bàn cùng Thỏ Đen biết Nhất Chanh trở về, rất vui mừng chạy về, kết quả phát hiện Nhất Chanh ngủ thiếp đi, bọn hắn gọi thế nào cũng không tỉnh.
"Nhất Chanh sao thế? Trở về liền đi ngủ, cũng không chơi cùng chúng ta?"
"Ừ, đúng đó, Nhất Chanh càng ngày càng không coi trọng nghĩa khí."
"Thỏ Đen, hay là chúng ta vụng trộm xuống núi tìm tỷ tỷ đi?" Tiểu Bàn đề nghị.
"Nhưng mà, hai chúng ta đáng yêu như thế, nếu bị yêu buôn bắt cóc thì làm sao bây giờ?" Thỏ Đen gãi đầu, "mà lại ta còn không tìm được đường về nhà."
"......" Tiểu Bàn mím môi im lặng, cuối cùng thở dài, "ai, vậy thôi đi, chúng ta vẫn nên đi ăn nho đi, đợi Nhất Chanh tỉnh thì nói."
"Ừ, đợi Nhất Chanh tỉnh rồi nói."
Giữa trưa. Tần Thú mang giao long ác đã nướng chín trở về. Sau khi nướng xong gọi Nhất Chanh dậy ăn thịt, kết quả phát hiện tiểu gia hỏa ngủ quá sâu, gọi không tỉnh, Tần Thú cũng đành mặc nàng ngủ. Sau đó liên tiếp hai ngày, Nhất Chanh đều không tỉnh giấc. Tần Thú thấy có chút không ổn, cố ý kiểm tra thân thể Nhất Chanh một chút, cũng không kiểm tra ra vấn đề gì. Thế là cho rằng Nhất Chanh chỉ là tiêu hao năng lượng quá nhiều, ngủ nhiều một chút thôi. Thế nhưng mà liên tiếp hai tháng, Nhất Chanh đều như vậy, Tần Thú rốt cục nóng ruột. Mình đường đường Tiên nhân, vậy mà không tìm ra nguyên nhân..."Thống tử, chuyện này là sao?"
"Thống tử......"
"Thống tử, thống tử, thống tử, thống tử............"
[ Đi, đừng quấy rầy ồn ào, không có chuyện gì lớn, cứ để nàng ngủ là được ]
"Hô ~ Vậy thì tốt rồi." Tần Thú thở phào. Lời Thống tử nói hắn vẫn rất tin tưởng. Dù sao thân là người xuyên việt, ai cũng biết, "hệ thống" thứ này chính là một loại hack "không gì không thể", "không bao giờ sai".
"Chủ nhân, khi nào Nhất Chanh tỉnh vậy ạ?" Tiểu Bàn ở một bên tròn mắt nhìn, đầy mong đợi nói.
"Không biết nữa, Nhất Chanh chơi mệt quá, phải ngủ thật lâu." Tần Thú cười xoa đầu Tiểu Bàn nói, "ngươi cũng nhanh đi tu luyện, tranh thủ lúc Nhất Chanh tỉnh thì ngươi đã trở thành Yêu Đế hợp thể cảnh rồi. Đến lúc đó, có thể khiến Nhất Chanh lóa mắt."
"Vâng, ta cá chép đại vương muốn trở thành Yêu Đế!" Tiểu Bàn giơ nắm tay nhỏ phấn khởi nói, "tỷ tỷ nói, Yêu Đế là tồn tại siêu cấp lợi hại của Yêu tộc, ta muốn hù chết Nhất Chanh, ha ha ha......"
"Thỏ Đen, chúng ta mau đi tu luyện đi." Tiểu Bàn bụm miệng cười hớn hở chạy đi tu luyện.
"Ừ, ta Thỏ Đen đại gia cũng phải trở thành một đại yêu hoàng." Thỏ Đen cũng lộ ra vẻ rất phấn chấn. Hắn hiện tại là một con thỏ có ước mơ. Đại Mỹ nói, mẫu thân nàng từng kể cho nàng nghe một câu chuyện, kể rằng Tiên giới có một ngọn núi rất đẹp, nơi đó có rất nhiều Tinh Linh xinh đẹp sinh sống, các Tiểu Tinh Linh biết dùng mây dệt ra vải lót rất đẹp, Thỏ Đen muốn đem cả ngọn núi khiêng đến tặng cho Đại Mỹ.
Tần Thú nhìn bóng lưng hai tiểu gia hỏa, lắc đầu bật cười.
Hoàng hôn dần buông xuống. Ráng chiều phủ kín bầu trời. Cả bầu trời giống như một khối lưu ly rực rỡ nhiều màu sắc. Tần Thú ngồi dưới gốc đào trên đỉnh núi, cánh hoa bay lả tả, rơi đầy vai. Tiên nhân nhàn hạ, chưởng quản sơn hà. Hắn nhìn thấy đại địa hoang vu khắp nơi, vô số vết nứt đen ngòm kéo dài, các loại sát khí quỷ dị từ trong các khe quét ra, còn kèm theo rất nhiều sinh vật quỷ dị có hình thù kỳ lạ......
Đại Mỹ một kiếm mở ra một đạo thiên uyên, ngăn cách sát khí quỷ dị với những người tộc ở sau lưng, với thân phận hiền nhân Nho gia ngồi trấn nơi đây một giáp, tế ra một quả hồ lô đỏ không ngừng hấp thụ sát khí phun ra từ trong vực sâu. Trên người nàng còn có kim quang nhàn nhạt bốc lên, đó là công đức che chở Nhân tộc của nàng hiển hóa. Tình huống này, các nơi trong các châu đều đang lần lượt xảy ra.
Sau đó hình ảnh chuyển sang, là một khu rừng núi sâu thẳm, Yêu tộc cuồng bạo phủ kín cả bầu trời, có một nữ tử tuyệt mỹ dáng người cao gầy, cầm một thanh thủy sắc lưu ly kiếm bước đi trong đó, nơi chân nàng đặt, hàn băng kiếm khí lan tràn tới, đóng băng chết vô số Yêu tộc...... váy trắng của nàng dính máu, khuôn mặt tuyệt mỹ, tay trái còn nắm một bé gái tóc xanh lam.
"Sư phụ, tuyết rơi!" Lúc này, bé gái nhỏ bên cạnh bỗng giơ bàn tay nhỏ trắng nõn đón những bông tuyết trên trời, giòn tan nói.
"Ừ." Nam Cung Lưu Ly nhàn nhạt ngước mắt, toàn bộ cảnh bông tuyết tan biến trong mắt, hóa thành một nỗi thanh lãnh không nói nên lời.
"Lại nhớ mẹ ngươi?"
"Vâng, nàng là người mẹ tốt nhất trên đời, Tinh Tinh sao có thể không nhớ được chứ." Cô bé ngẩng đầu nói, "Sư phụ, người có nhớ ai không?"
Nam Cung Lưu Ly khựng lại một chút: "...... Có lẽ vậy."
"Sư phụ, người cũng đang nhớ mẹ sao?"
"Không phải."
"Vậy người đang nghĩ về ai thế?"
"Một... cầm thú."
"......?? Sư phụ, có phải vì con ít đọc sách nên không hiểu ý người?"
"Đúng không...... Cho nên ngươi phải thật tốt học kiếm, sau này thấy cầm thú thì sẽ vì dân trừ hại."
".............."
"Ha ha." Trên đỉnh núi, Tần Thú nhìn cảnh này lắc đầu cười. Sau đó hình ảnh lại chuyển——
Đó là một thành trì trông rách nát, nó bị đêm đen vĩnh cửu bao phủ, vĩnh viễn không có ánh sáng. Xung quanh thành trì, thường có Yêu Tà ẩn hiện, từng bước xâm chiếm nhân loại. Mà trên bức tường thành rách nát kia, ngồi xếp bằng một thanh niên tuấn mỹ, vai gánh mặt trời mặt trăng, hóa thành kiếm khí ngập tràn lo sợ không yên bao phủ cả thành trì trong đó, để chống cự lại quái vật trong bóng tối.
"Vân đại ca, khi nào ta có thể cùng ngươi học kiếm?" Một cậu bé chảy nước mũi ôm một thanh kiếm gỗ chạy lên tường thành, đầy sùng bái nhìn thanh niên tuấn mỹ trước mắt.
"A Gia nói, Vân đại ca ngươi là người có tâm địa tốt nhất trên đời, là kiếm tu lợi hại nhất, người còn nói, nếu ta học được một phần mười bản lĩnh của Vân đại ca, liền có thể bảo vệ những người lớn tuổi ở Nhật Lạc thành."
"Ha ha, ngươi muốn học thành đại kiếm tiên, rồi cưới Nhị Nữu ở nhà thổ tài cạnh vách à." Vân An Nhiên cười ha ha nói.
"Không có...... Ta...... Ta không có." Cậu bé lập tức đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp nói.
"Đi đi, ta đã nói rồi, chờ ngươi theo ta nói cách vung kiếm 100.000 lần, ta sẽ dạy ngươi học kiếm, để ngươi trở thành kiếm tu lợi hại nhất thiên hạ."
"Vân đại ca, vậy ta còn phải vung kiếm bao lâu?"
"Ừm...... Với tốc độ hiện tại của ngươi, đoán chừng cần bảy năm đi."
"A! Lâu như vậy ạ!" Cậu bé có chút buồn bã, "bây giờ ta cũng bảy tuổi rồi, Viên Viên Tả cũng chín tuổi, bảy năm sau, nàng sẽ không lấy chồng rồi chứ? A Nương nói, con gái ở chỗ chúng ta mười bốn tuổi là có thể lập gia đình rồi. Vậy đợi ta học kiếm xong, chẳng lẽ ta không còn cách nào ngay lập tức trở thành đại kiếm tiên nữa sao!"
"Ha ha, còn bảo không phải vì cưới Nhị Nữu!" Vân An Nhiên chỉ vào cậu bé cười lớn.
"Ta...... Ta......" Cậu bé nghẹn đỏ mặt, không nói lại được câu nào. Vân An Nhiên thấy vậy, xoa đầu cậu bé nói, "Thiết Trụ, ngươi phải nhớ kỹ, con trai thích con gái là chuyện lẽ thường tình, không cần xấu hổ, cũng đừng sợ sệt, phải học được cách dũng cảm bày tỏ tình ý với cô gái mình thích."
"Nhưng mà......" Thiết Trụ đột nhiên im bặt, có chút ủ rũ nói, "A Gia nói, nhà ta và nhà Viên Viên Tả khác nhau một trời một vực......"
"Hừ, xem cái dáng vẻ nhát gan của ngươi kìa, chút khó khăn này đã làm ngươi chùn bước rồi sao?" Vân An Nhiên lập tức ngắt lời cậu bé, vỗ đầu hắn nói, "Chỉ có thế này mà muốn làm đồ đệ của ta là Vân An Nhiên! Như thế chẳng phải làm mất mặt ta là sư phụ hay sao!?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận