Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 184: Pháp tắc chi hải, lôi đình pháp tắc!

"Chương 184: Biển pháp tắc, lôi đình pháp tắc! "Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật! Hồng Liên Nghiệp Hỏa!" Tần Thú mặt mày tươi tỉnh, đối với phần thưởng hệ thống coi như hài lòng, bất quá điều làm hắn hoan hỉ hơn vẫn là hệ thống mở ra chức năng mới, biển pháp tắc. Nội ẩn chứa 3000 pháp tắc, hắn có thể tùy thời cảm ngộ. Đây chẳng phải là nói, những tu sĩ khác vừa động chút liền hao phí mấy trăm năm, mấy ngàn năm mới chạm đến một đạo pháp tắc, hắn lại có thể tùy thời "Sủng hạnh". Chậc chậc chậc, mọi người ơi, loại cảm giác tuyệt diệu này ai hiểu cho a? Cái này chẳng phải còn "thơm" hơn cả "từ một mực" sao! Đặc điểm lớn nhất của cảnh giới Động Hư, chính là cảm ngộ trật tự pháp tắc, tự thành một mảnh lĩnh vực. Trong lĩnh vực, chiến lực tăng cường. Vậy đến lúc đó, mình lĩnh ngộ thêm vài loại pháp tắc, tạo ra thêm vài loại lĩnh vực, há chẳng phải là vô địch! Tần Thú kìm nén kích động trong lòng, không vội vàng đi vào bên trong biển pháp tắc để cảm ngộ pháp tắc, mà là lấy ra mảnh vỡ kiếm ý Hoàng Tuyền để cảm ngộ. Hiện tại Tần Thú đã lĩnh ngộ ba loại kiếm ý, trong đó vũ hóa kiếm ý cùng Nhật Nguyệt kiếm ý đều đã đạt đến cảnh giới kiếm ý hóa hình, lần này, đợi hắn lĩnh ngộ những mảnh vỡ kiếm ý Hoàng Tuyền này, đoán chừng có thể thuận lợi tiến vào cảnh giới thứ hai của kiếm ý Hoàng Tuyền. Kiếm ý Hoàng Tuyền là một loại kiếm ý tuyệt thế, mạnh hơn nhiều so với vũ hóa kiếm ý, việc này cũng sẽ giúp ích rất lớn trong việc nâng cao chiến lực của mình. . . . . Vân Châu, một vùng đất tràn ngập sương độc. Ngày xưa, thiên Vũ hoàng triều liên minh với Long Vân đế quốc, muốn chém giết Tiêu Huyền, kết quả bị Tiêu Huyền diệt quốc, những bộ hạ cũ còn lại liền bỏ chạy đến nơi này. Mấy chục năm qua, bọn họ thông qua một kiện chí bảo của hoàng tộc, một mực thử nghiệm liên lạc với lão hoàng chủ của mình để quay về. Hôm nay, rốt cuộc đã có tin tức truyền đến. "Ha ha ha, a ha ha ha a, thái thượng hoàng đã đáp lại, hắn sẽ từ hư vô chi hải quay về, dẫn đầu chúng ta một lần nữa giết trở lại thiên Vũ Hoàng thành." Một người trung niên nam nhân thần tình kích động cao giọng nói. Hắn là vị Vương gia cuối cùng còn sót lại của thiên Vũ hoàng tộc. "Cái gì! Lão hoàng chủ muốn trở về!" "Vương gia, xin hỏi lão hoàng chủ hiện tại có tu vi gì? Có thể giết được tên cẩu tặc Tiêu Huyền kia không? Phải biết rằng, bên cạnh Tiêu Huyền kia có thể có một tôn đại yêu hoàng cảnh giới Động Hư đấy?" "Hừ, lão hoàng chủ biến mất mấy ngàn năm, trước khi rời đi đã là đại năng Hóa Thần đỉnh phong, hiện tại khẳng định đã vào cảnh giới Động Hư rồi." "Không sai, lão hoàng chủ trong thư nói, hắn có đột phá, khẳng định đã đạt đến cảnh giới Động Hư." "Ha ha ha, thiên Vũ hoàng triều vạn tuế!" "Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!" . . . Thanh Châu, Tà Đạo sơn. Một mảnh nham thạch nóng đỏ chảy trong cung điện, Liệt Diễm Thần Quân mở mắt, cười nói: "Đại sư huynh cùng nhị sư tỷ muốn xuất quan, sư đệ, chúng ta cùng đi nghênh đón." "Cái gì! Nhị sư tỷ muốn xuất quan!" Trong mắt Tô Kình Thương tràn đầy vui mừng. Đại sư huynh cùng nhị sư tỷ là một đôi đạo lữ, đại sư huynh là người lạnh lùng độc ác, không thích hắn lắm, nếu hắn đến cầu hắn giúp mình báo thù, chưa chắc hắn đã đồng ý, nhưng nhị sư tỷ từ nhỏ đã yêu thương hắn, hắn tin chỉ cần mình bán thảm một chút, nhị sư tỷ chắc chắn sẽ giúp mình chém giết Tiêu Huyền, đoạt lại Long Vân đế quốc. "Tốt, sư huynh chúng ta mau đi nghênh đón sư huynh sư tỷ xuất quan." "Ha ha ha, sư đệ chúng ta đi thôi, trước khi đại sư huynh bế quan đã có tu vi tầng hai Động Hư, nghĩ lần này nhất định là đột phá đến tầng ba Động Hư, đến lúc đó, có đại sư huynh tọa trấn, nhất định có thể giúp ngươi ta báo được mối huyết thù." . . . Một tháng sau. Trên núi Ô Quy, một đạo kiếm ý kinh thiên mà lên. Bầu trời phía trên bị xé toạc một đường vết rách, phảng phất như có một thế giới Hoàng Tuyền muốn kết nối với hiện thực, tản ra từng luồng khí tức u lãnh khủng bố, bao phủ toàn bộ Đại Hoang. Lúc này, mi tâm Tần Thú lơ lửng một thanh tiểu kiếm màu vàng, chính là kiếm ý Hoàng Tuyền ở cảnh giới thứ hai, hình thể của kiếm ý sau khi biến hóa. Thanh kiếm này rất mạnh, dùng tinh thần lực tạo thành một thai kiếm, giấu kiếm ở trong thức hải, có thể trảm người tinh thần từ trong vô hình. Lệ! Lúc này, trong biển mây, có một con Loan Điểu màu xanh giương cánh bay đến, mang theo một phong thư. Tần Thú gỡ phong thư xuống rồi xem. « Sư tôn, làm phiền ngài thanh tu, vạn phần áy náy, chỉ là đồ nhi bất đắc dĩ, bởi vì theo tin tức mới nhất mà ta biết được, tàn quân của thiên Vũ hoàng triều tựa hồ đã liên lạc được với lão hoàng chủ đã biến mất mấy ngàn năm kia, đồ nhi lo lắng, hai năm sau đến ngày Niết Bàn, tám phương địch đến, bằng sức của ta sợ khó mà ngăn cản. . . Đồ nhi biết rõ sư tôn ngài không muốn xuống núi, cho nên không dám cưỡng cầu, chỉ là không biết sư tôn có thể điều động Đại Bảo đến đây giúp ta một chút sức lực, sư tôn yên tâm, nếu đến lúc đó địch nhân quá mức cường đại, ta cũng sẽ nghĩ cách cho Đại Bảo rời đi, không để nó bị thương. . . . —— Tứ Vô lưu bút. » "Còn hai năm nữa ngươi gấp cái cọng lông." Tần Thú bẻ gãy lá thư, đi đến trong rừng trúc, tìm tới Đại Bảo đang chổng mông lên đào măng, vỗ vỗ mông nó, nói: "Đại Bảo, Tứ Vô nói hắn gặp nguy hiểm, muốn ngươi đi giúp hắn đánh người xấu, ngươi có đi hay không?" "Lẩm bẩm lẩm bẩm." Không đi không đi. "Đại Bảo ngươi suy nghĩ lại xem?" "Lẩm bẩm lẩm bẩm." Lăn. Đại Bảo vặn vẹo cái mông, ôm một măng cây lại to lại non gặm lấy. "Được thôi." Tần Thú có chút buồn bực, tên này nói là tiên sủng của mình, tuy nhiên lại không thể điều khiển nó được, chẳng khác gì giao tiếp quá khó khăn. Chủ yếu là chỉ số IQ của tên này cũng hơi thấp, Tần Thú còn sợ nó đi rồi không tìm được đường về, bị người ta gạt đi thì khổ. Dù có chút ngu xuẩn, nhưng dầu gì nó cũng là một tiên sủng mà, cũng đáng giá không ít tiền đấy. Về phần tại sao không để Nhất Cam mang Đại Bảo theo, thực tế là vì Tần Thú cảm thấy tình huống mà Tiêu Huyền lần này gặp phải còn nguy hiểm hơn trước rất nhiều. Lo lắng Nhất Cam ngây ngốc kia, thấy đại năng Động Hư thì đều sẽ xông lên. Cuối cùng, Tần Thú suy nghĩ một chút, rồi hồi một phong thư cho Tiêu Huyền. "Đi thôi, Tiểu Thanh." Tần Thú sờ đầu Loan Điểu màu xanh, khẽ cười nói. Lệ! Loan Điểu màu xanh giương cánh, bay vào giữa biển mây. Thời gian tiếp theo, Tần Thú trước tiên là tu luyện Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật một chút, sau đó liền không kịp chờ đợi tiến vào bên trong «biển pháp tắc». Thân ở bên trong biển pháp tắc, Tần Thú tựa như là đang ở giữa một vùng trời sao, toàn thân giống như bị bao quanh bởi từng đạo sáng chói "Ngân hà". Mỗi một ngân hà chính là một đạo pháp tắc, màu sắc, thuộc tính của chúng không giống nhau. Có màu lam bao quanh tia điện, có màu đen hư vô một mảnh, có thiêu đốt hừng hực đỏ vàng lam lục các màu lửa. . . 3000 pháp tắc, ở đây cái gì cũng có. Bao gồm các pháp tắc có danh xưng chí cao của chư thiên vạn giới "Thời gian, không gian, nhân quả. . . . ." "Đây. . . . Thống Tử ca mở cho ta hack cũng quá hung ác!" "Bất quá ta thích, hắc hắc!" Tần Thú nhìn những đạo pháp tắc, nước miếng cũng sắp chảy ra. Sau đó, linh hồn hắn bay lên bầu trời, dung nhập vào một đạo "Ngân hà màu lam", đó là một tia pháp tắc sấm sét. Trước kia trong Đạo giáo ở kiếp trước có một thuyết pháp như thế này, lôi pháp là đứng đầu vạn pháp của Đạo giáo, cũng là đạo thuật chi tôn, sát lực mạnh nhất. Mà Tần Thú đối với lôi pháp cũng rất hứng thú. Về phần vì sao không chọn lĩnh ngộ ngay từ đầu các pháp tắc có danh xưng chí cao của chư thiên như thời gian, không gian..., thứ nhất là vì Tần Thú biết những pháp tắc này quá mức cường đại, việc lĩnh ngộ có thể mất thời gian rất lâu, thứ hai là vì Tần Thú nghĩ trước hết nên lĩnh ngộ các pháp tắc đơn giản trước, dù sao hắn cũng không vội. Pháp tắc ở đây rồi, lẽ nào còn mọc chân chạy được hay sao?. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận