Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 508: Lạc Vân khói đệ tử, sóng cô nàng!

"Cô bé tên là gì?"
"Ta tên là Ba Nữu."
"Ba Nữu, vì sao con lại đến đây?"
"Sư phụ dẫn ta tới."
"Sư phụ của con là ai?"
"Sư phụ ta tên là Lạc Vân Yên."
Trong sân có một bé gái khoảng năm sáu tuổi, cột hai bím tóc, mặc bộ váy ngắn màu vàng nhạt, giống hệt sư phụ nàng khi còn bé. "Ba Nữu, lại đây bái kiến sư tổ."
Dưới gốc cây đào, Lạc Vân Yên vẫy tay. Nàng trên đường đi qua nhân gian, tại phế tích một gia tộc tu tiên nhỏ nhặt được Ba Nữu. Lúc mới nhặt được, nàng chỉ mới ba tuổi rưỡi, Lạc Vân Yên vốn không định quản cô nhóc này, nhiều nhất là đưa đến thôn trang gần đó, nhưng trên đường đi cô bé lại nắm chặt quần áo nàng không buông tay, lúc chia tay cũng không buông. Lạc Vân Yên đẩy tay nàng ra, cô bé đuổi theo phía sau. Lạc Vân Yên ẩn vào hư không, vốn tưởng rằng cô bé không nhìn thấy sẽ không đuổi nữa. Ai ngờ, cái mông nhỏ xíu chạy theo hướng hư vô nửa canh giờ, loạng choạng dính nửa người máu tươi. Thế là Lạc Vân Yên hiện thân, như một vầng sáng chắn trước người cô bé, lạnh lùng nói: “Từ nay về sau, ta là sư tôn của ngươi.”
“Chỉ là cả đời ta hung hiểm, con đã là đồ nhi của ta thì phải học cách chấp nhận những nguy hiểm này.”
“Vi sư có thể cam đoan với con một điều duy nhất là tuyệt đối sẽ không bỏ con mà chạy, dù kẻ địch cách ta bao xa, vi sư cũng sẽ chắn ở trước con.”
"Ba Nữu, bái kiến sư tôn."
Cô bé cố nén đau đớn, quỳ lạy hành lễ rất cung kính. Mây trời vương xuống, chiếu lên sư đồ hai người, tạo nên một khung cảnh vĩnh hằng. Sau đó, Lạc Vân Yên dẫn nàng lang thang nhân gian, dạy nàng luyện kiếm. Sư đồ hai người từng ngắm hoàng hôn vô số lần. "Ba Nữu, bái kiến sư tổ."
Cô bé chạy đến gần, giòn tan quỳ xuống hành lễ. Tần Thú nhìn đôi mắt to đen láy trong veo, thân mật đỡ cô bé dậy, giơ hai bàn tay to che lên mặt Ba Nữu, vuốt ve khuôn mặt mũm mĩm trắng nõn nà, cười nói: "Ôi, Ba Nữu của chúng ta sao mà đáng yêu thế này!"
"Ha ha ha..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lúc đầu có chút rụt rè, nghe Tần Thú nói vậy thì lập tức nở rộ tươi tắn như hoa. "Lần đầu gặp mặt, sư tổ tặng con một món quà."
Tần Thú lòng bàn tay hiện ra nhật nguyệt kim luân, phong ấn nó vào trong cơ thể Ba Nữu, gặp nguy hiểm sẽ tự động phòng ngự và tấn công, cho đến khi cô bé khống chế hoàn toàn được nó. Sau đó Tần Thú lại nhìn thanh kiếm gỗ sau lưng cô bé, lấy nó xuống, hái một cánh hoa đào ẩn vào trong kiếm, Độ Kiếp Đại Năng tùy ý một chút là có thể biến phàm thành linh, không thể phá vỡ. Tần Thú còn lưu lại một đạo kiếm ý cho nàng. Nàng là đồ nhi của Lạc Vân Yên, chắc hẳn sẽ chủ tu kiếm đạo. "Ba Nữu cảm ơn sư tổ."
Cô bé rất lễ phép, cẩn thận từng li từng tí cầm thanh kiếm gỗ, đây là món quà đầu tiên sư phụ tặng cho nàng, Ba Nữu rất quý trọng. "Đi đi, đi chơi với tam sư cô của con đi."
Tần Thú phẩy tay. Cô bé nhìn Lạc Vân Yên, Lạc Vân Yên gật đầu, sau đó cô bé vui vẻ chạy đi. "Ba Nữu, thanh kiếm gỗ này của con ở đâu ra thế?"
"Sư phụ tự tay khắc cho ta."
"Có thể cho ta chơi thử được không?"
"Xin lỗi tam sư cô, đây là sư phụ cho ta, Ba Nữu không thể cho ngươi chơi..."
"Hừ, keo kiệt, ta có một thanh kiếm lớn hơn, sư phụ ta làm cho ta đó!"
"Oa! Tam sư cô lợi hại quá!"
"Hắc hắc... đương nhiên. Ba Nữu con muốn chơi Angry Bird không?"
"Angry Bird là cái gì?"
"Là một cái hưu — một cái liền bay mất —"
"Ta... Ta sợ!"
"Ha ha ha, ta cá chép đại vương cũng không sợ."
"Chí chí, ta thỏ đại gia sớm đã không sợ ——"
"Vậy... Các ngươi đều lợi hại quá!"
"Hô hố ha ha ——"
"Ha ha ha ——"
"Chí chí chí!!!"
"Sư phụ, trong thư ngài nói đại sư huynh sắp hết tuổi thọ sao?"
"Đúng vậy."
"Sư phụ, ta đi tìm thuốc đan dược kéo dài tuổi thọ cho đại sư huynh."
Lạc Vân Yên lập tức đứng dậy muốn ngự kiếm mà đi. Tần Thú phất tay áo cản nàng lại, "không cần, không phải là..." Tần Thú muốn nói lại thôi, rồi nói "là đại sư huynh của con tự muốn rời đi."
"..." Lạc Vân Yên dừng chân, đầy nghi hoặc nhưng cũng không hỏi thêm, bởi nàng biết trong lòng sư tôn có tính toán riêng. "Đúng rồi, những năm qua dưới chân núi có thu hoạch gì không?" Tần Thú cười hỏi. Sư đồ hai người lập tức ngồi dưới gốc đào trò chuyện về những chuyện bình thường. Lạc Vân Yên luôn trầm mặc ít nói, có lẽ do Hứa Cửu chưa về, hoặc do thu một đệ tử ngày đêm dạy dỗ, tóm lại, nàng có vẻ nói nhiều hơn trước kia. “Sư phụ, sư phụ, Ba Nữu chơi vui quá."
Một lát sau, Nhất Chanh chơi quên trời đất vui vẻ chạy đến, thở hồng hộc nói: "Sư phụ, con cũng muốn nhận đồ đệ chơi."
"Con?" Tần Thú liếc nhìn nàng, có chút ghét bỏ nói "chính con làm đồ đệ còn chưa ra hồn, còn muốn nhận đồ đệ?"
"Thôi thôi, ra chỗ khác chơi đi." Tần Thú không kiên nhẫn đẩy bụng nhỏ của Nhất Chanh. Cái con nhỏ ngốc nghếch này làm người ta mỗi ngày lo lắng, nếu mà thu thêm một đứa đệ tử giống nàng, vậy mình còn có được thanh nhàn không. "Con không chịu, sư phụ, con muốn nhận đồ đệ." Nhất Chanh không phục bĩu môi, "dựa vào cái gì mà Tiểu Linh Đang nhận đồ đệ được còn con thì không, con còn lợi hại hơn Tiểu Linh Đang."
"Cho con một túi bánh quy nhỏ, đi nhanh lên." Tần Thú lấy ra một túi bánh quy nhỏ thúc giục nàng nhanh chóng rời đi. "Hả!" Nhất Chanh mắt tròn xoe nhìn thứ bất ngờ xuất hiện trong ngực, được một tấc lại muốn tiến một thước, "sư phụ..."
"Cút——" Tần Thú nhìn ánh mắt ranh mãnh kia của nàng liền biết nàng đang nghĩ gì. "Được—— được rồi."
Nhất Chanh vui vẻ ôm bánh quy nhỏ chạy đi. Nhưng chạy được nửa đường thì lại bị Tần Thú gọi lại. “Nhất Chanh, sau này con phải cố gắng tu luyện, đừng nghĩ đến chuyện đi chơi nữa.”
“Hả? Sư phụ, con mỗi ngày đều tu luyện một canh giờ không hề lười biếng nha, không tin thì sư phụ hỏi Max đi.”
“Được rồi, lát nữa ta sẽ đi hỏi Đại Mỹ.”
“Hả?....Hả!!! Không phải sư phụ, con bảo sư phụ hỏi Max chứ không phải hỏi Đại Mỹ!”
"Ai...Nhất Chanh à, sư tỷ con hôm qua tới trong mộng của ta, bảo ta con lại lười biếng không tu luyện, chị ấy tức lắm, muốn ta đốc thúc con tu luyện.”
“Hả! Sư phụ, sư tỷ đến trong mộng của người ạ.” Nhất Chanh lập tức chạy đến chỗ Tần Thú, mắt tròn xoe nói, “sao sư tỷ không đến trong mộng của con?”
"Vì con lười biếng không tu luyện nên chị ấy không thèm để ý tới con.”
“A —!” Nhất Chanh lập tức đau khổ kêu to.
“Con biết ngay mà, sư tỷ tại sao lâu rồi không đến trong mộng của con.”
"Sư phụ, người yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng tu luyện, sau này mỗi ngày con sẽ tu luyện đủ hai canh giờ!” Nhất Chanh thề son sắt đảm bảo. “Sư phụ, lần sau người gặp sư tỷ của con, nhớ nói cho chị ấy biết, bảo chị ấy đến trong mộng của con, con và chị ấy cùng nhau nhảy dây trên mây, ngắm hoàng hôn, còn kể cho chị ấy nhiều câu chuyện thú vị, ừm ừm ừm…. lần này con bắt rất nhiều người dưới chân núi kể chuyện cho con đó, con đợi lần sau kể cho sư tỷ nghe.”
"Đi đi, chỉ cần con cố gắng tu luyện là được."
Chạng vạng tối. Hoàng hôn rực rỡ. Bầu trời giống như một tấm gương lưu ly khổng lồ, nhuộm một màu tím cam mỹ lệ. Vài cô bé con xách ghế băng ngồi im lặng trên đỉnh núi ngắm hoàng hôn. Gió nhẹ trong núi khẽ lay động, tung bay nhẹ nhàng váy áo. Lạc Vân Yên dưới tán cây dạy Ba Nữu luyện kiếm. Tần Thú thì nằm dưới mái hiên, pha trà ngắm hoa, nghe tiếng chuông gió lay động, như khóc, như than...
Bạn cần đăng nhập để bình luận