Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 539: Tiên Đỉnh, Vũ Hoàng trị thủy

Trên bầu trời, ngọn lửa thiêu đốt suốt 500 năm, Tần Thú rèn đúc thành chín chiếc tiên đỉnh. Tiêu Vũ chia cắt cương thổ Ngũ Thập Đa Châu thành chín đại vực, đồng thời phân chia quốc vận thành chín phần, tụ vào bên trong tiên đỉnh, trấn áp long mạch dưới mặt đất của Cửu Vực. Nàng hao phí mấy chục năm, triệt để quản lý những tai họa do lũ lụt gây ra trong Chu Tước Đế Quốc. Từ đó, công tích của Tiêu Vũ được thiên hạ truyền tụng, sử sách gọi là “Vũ Hoàng trị thủy”. Thế nhưng, thời đại mạt pháp không thể tránh khỏi, hắc ám náo động đã đến trung kỳ, ở những nơi mà không ai biết, đã có rất nhiều sinh vật cổ xưa lần lượt thức tỉnh, ngóng nhìn thế gian. Cũng có những “đại yêu vật” tiền sử hư hư thực thực từ trong cổ khoáng đi ra, muốn đặt chân đến thế gian, cuối cùng bị Tần Thú chém giết trong đêm đen vĩnh hằng ở Biên Hoang. Vì vậy, Tần Thú đã bố trí một tòa pháp trận Tiên Đạo trong phạm vi Chu Tước Đế Quốc để bảo vệ đế quốc hưng thịnh, chúng sinh an vui. Còn một nửa cương thổ bên ngoài Chu Tước Đế Quốc, nhiều cường tộc thế lực cát cứ, trong đó liên minh thập đại đế tộc và các cổ tộc ẩn thế là hùng mạnh nhất. Thế nhưng, trong hoàn cảnh náo động càng ngày càng nghiêm trọng, nhiều cổ tộc cũng lựa chọn ẩn mình vào các bí cảnh. Không có lực lượng tuyệt đối áp chế, trật tự sụp đổ kéo theo loạn thế chém giết. Thiên địa dường như quay trở lại buổi đầu thời đại mạt thế, trở nên hỗn loạn không chịu nổi. Chỉ khác lần này không có Tiêu Huyền đứng ra thống trị sơn hà, mà chỉ có các thế lực và vô số tu sĩ sau khi trải qua một giáp năm chém giết đẫm máu, bắt đầu ồ ạt chạy trốn vào trong Chu Tước Đế Quốc để tìm kiếm sự che chở...
Tần Thú trở về núi, trước tiên đến gặp Đại Mỹ. Hiện tại, Đại Mỹ đã trưởng thành một cô gái xinh đẹp, trí tuệ hơn người. Nho gia từ khi Tam Thánh ngã xuống, đã ngàn năm không có Thánh Nhân xuất hiện, bây giờ do sáu vị đại hiền chủ sự, Đại Mỹ cũng đã trở thành nhân vật rất quan trọng trong số đó. Hơn nữa, 72 thư viện của Nho gia đều đã dời đến bên trong Chu Tước Đế Quốc, bọn họ ủng hộ Vũ Hoàng, cùng nhau cai quản sơn hà, che chở vạn linh nhân gian. “Đại Mỹ, nếu không có chuyện gì thì thường xuyên về núi thăm ta, Tiểu Bàn và Thỏ Đen đều rất nhớ ngươi.”
“Ta biết, chủ nhân.”
Ở Sơn Nhai Bạn của Bạch Lộc Thư Viện, cô bé ngày xưa đã trở nên duyên dáng, yêu kiều, trong mắt không còn vẻ ngây thơ, thay vào đó là ánh mắt tràn đầy trí tuệ. Tần Thú nhìn thấy sự trưởng thành của Đại Mỹ, cảm thấy rất vui mừng, nàng đã tìm được con đường của mình, mặc dù điều đó không giống với kỳ vọng của hắn... Nhưng Đại Mỹ, chỉ cần là chính nàng, thì đó đã là điều tốt đẹp nhất. Sau đó Tần Thú lại đến một chuyến Lạc Thần hoàng triều. Cái chết của Lạc Hi Hòa Tiên ngàn năm trước là một đòn giáng cực lớn đối với Lạc Thần hoàng tộc, nó đồng nghĩa với việc trong hắc ám náo động, không ai có thể che chở cho Lạc Thần hoàng tộc. Tuy nhiên, việc Tần Thú thụ ý cho Chu Tước hoàng triều và Lạc Thần hoàng triều liên minh, cũng được xem như một sự che chở vô hình cho Lạc Thần hoàng tộc. Ngày đó, Tần Thú đến Lạc Thần hoàng triều, gặp Lạc Thần An và Lạc Binh Thư. Hiện tại, Lạc Binh Thư cảnh giới Độ Kiếp đang là người cầm lái mặt ngoài của Lạc Thần hoàng triều. Tần Thú lấy ra một mảnh tiên kim, mô phỏng khắc lại bên trên đó một vài môn thần thông và thuật pháp cường đại để truyền thụ cho hắn. Sau đó, Tần Thú lại hái một đóa Kim Liên từ trong Liên Hoa Động Thiên tặng cho Lạc Thần hoàng tộc, để họ cất giữ ở dưới long mạch tổ địa của Lạc Thần hoàng tộc, củng cố vững chắc quốc vận. Ba mươi sáu đóa Kim Liên trong Liên Hoa Động Thiên, mỗi một đóa đều là thiên sinh địa dưỡng, ẩn chứa tiên trạch, cực kỳ trân quý. Rời khỏi Lạc Thần hoàng tộc, Tần Thú đi gặp Nam Cung Lưu Ly. Nàng vẫn xinh đẹp như xưa, mỗi lần gặp lại, Tần Thú đều cảm thấy có chút xao xuyến và đau lòng. Tu vi của nàng hiện tại vẫn chỉ là Động Hư viên mãn, buổi trưa thời đại mạt pháp đại đạo áp chế quá mạnh, cộng thêm việc thiên phú của Nam Cung Lưu Ly tuy rất tốt, nhưng vẫn còn kém một khoảng cách lớn so với những thiên kiêu và yêu nghiệt đỉnh cấp. “Muốn...cùng ta về núi không?” Tần Thú cất tiếng hỏi. “Thật ra như vậy... cũng rất tốt.” Nam Cung Lưu Ly nghiêng đầu, nháy mắt cười nhẹ một tiếng. Tần Thú dường như lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ dí dỏm như vậy của nàng, nhưng sâu trong đôi mắt ấy vẫn thấp thoáng chút... bi thương. Có lẽ nàng biết, với tiềm chất của mình khó có thể thành tiên...
“Được...Đi.” Tần Thú cuối cùng vẫn không nhịn được đưa tay xoa đầu nàng. Nam Cung Lưu Ly cũng không tránh, cứ như vậy yên lặng cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay của hắn. Gió bên ngoài thổi qua, ánh chiều tà cũng vừa lúc... Bóng dáng Tần Thú dần dần tan trong ánh chiều tà.
“Sư phụ, người kia là ai vậy? Dáng vẻ của hắn nhìn rất đẹp trai nha!” Thiếu nữ bên cạnh Nam Cung Lưu Ly nghiêng đầu hỏi ngây ngốc.
“Tần Thú.”
“A! Hắn chính là cái tên cầm thú mà sư phụ thường nhắc tới đó hả!!!” Thiếu nữ chớp chớp mắt nói: “Nhưng mà hắn dáng vẻ đẹp trai như vậy, đâu có giống chút nào!”
Bốp! Nam Cung Lưu Ly búng tay lên trán thiếu nữ, nói: “Nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Còn nữa, con mau nghĩ cách kích phát huyết mạch Yêu Đế trong người, nhanh chóng tăng tu vi đi.”
“Ai da, sư phụ, chúng ta yêu thú đâu có giống nhân loại các người.”
“Con là nửa người nửa yêu.”
“Hừ hừ, ta hiểu rồi, sư phụ, người mắng ta không phải yêu!”
Từ biệt Nam Cung Lưu Ly, Tần Thú đi tới một tòa tường thành đổ nát, mang theo rượu ngon trên núi đến cùng Vân An Nhiên uống. Vân An Nhiên trông thấy Tần Thú đến rất đỗi bất ngờ.
“Ô ô ô~~ Tần Huynh, ta không ngờ ngươi lại vì ta mà đặc biệt xuống núi một chuyến, ta cảm động quá a~~” Vân An Nhiên dụi mặt vào vai Tần Thú khóc lóc đau khổ. Tần Thú có chút ghét bỏ, dùng ngón tay đẩy đầu hắn ra. “Xê ra, lão tử chỉ là đi ngang qua.” “Ta không tin, ngươi nhìn xem ngươi còn đặc biệt mang theo ngộ đạo rượu mà ta thích uống nhất.” “A, nhắc tới ngộ đạo rượu, ta nhớ ra, hình như ai đó còn nợ ta mười vò ngộ đạo rượu thì phải, ân, tính thêm lãi thì là bao nhiêu nhỉ…” “??? Ai? Là ai!?” Vân An Nhiên trừng mắt, ôm vai Tần Thú lớn tiếng nói: “Đạp mã cái thằng ngu nào dám thiếu rượu của Tần lão ca, không muốn sống nữa đúng không. Tần lão ca ngươi nói cho ta biết, lão đệ ta sẽ giúp ngươi làm thịt hắn!”
Tần Thú:.........
“Tên của ngươi mới nên gọi Tần Thú mới đúng.” “Ha ha ha, lão đệ ta đâu dám cùng tên với lão ca chứ. Nào, chúng ta uống rượu!”
Ngày đó, Vân An Nhiên say. Tần Thú ra tay, xua tan Vĩnh Dạ đang bao phủ tòa thành trì này, một vầng thái dương đỏ rực chiếu đến, ráng chiều nhuộm đỏ cả tòa thành đổ nát. Chàng thanh niên đang ngồi tu luyện trên đầu tường mở to mắt, hắn chưa từng nhìn thấy mặt trời, nhưng hắn biết, đây nhất định là mặt trời mà sư phụ hắn thường nhắc đến. Hóa ra, ánh sáng, lại tươi đẹp đến vậy!
“Ta đi.” Tần Thú thấy bội kiếm của Vân An Nhiên bị gãy, liền để lại một thanh Bán Tiên binh. Hắn không biết, kẻ luôn luôn tùy tính, tiêu dao như Vân An Nhiên tại sao lại tự giam mình ở một nơi nhỏ bé này hơn ngàn năm. Trong mắt hắn, đại đạo nhất định là cô độc mà! Phàm nhân và tu tiên giả, tựa như phù du và cây tùng... Nhưng khi hắn nhìn thấy những khuôn mặt tươi cười đang được chiếu rọi dưới ánh chiều tà bên trong tòa thành, có lẽ hắn đã hiểu được phần nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận