Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 150: Sư phó, ta gả cho ngươi có được hay không? Tuyết sắc, bóng đêm, hồng y. . . .

"Chương 150: Sư phụ, ta gả cho người có được không? Màu tuyết trắng, bóng đêm, hồng y… Sư phụ, đồ nhi đau lòng quá..." Quả nhiên, đến cuối cùng, lại bắt đầu kể lể sướt mướt. Đối với cái này, Tần Thú đáp lại chỉ bằng một chữ duy nhất: "Cút!" Chữ viết rồng bay phượng múa, trải kín cả trang giấy thư. Tần Thú gấp lá thư lại, suy nghĩ một chút, vẫn là bỏ thêm vào trong đó mấy chiếc nhẫn trữ vật. Bên trong đều là những đan dược hắn cố ý luyện chế, linh thạch, cùng với mấy cây linh thảo, linh dược được đào lên từ linh điền. Ôn Tình thấy thế, che miệng cười khẽ: "Sư phụ, lần nào người cũng vậy, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đưa cho tiểu sư đệ vô số tài nguyên." Lộp bộp! Tuyết lớn đầy trời, chim Loan xanh dang cánh giữa mây, xuyên qua tầng tầng lớp lớp gió tuyết mà bay đi. … Hai tháng sau, năm mới sắp đến. Sáng sớm, mấy thầy trò đã bắt đầu bận rộn, dán câu đối, treo đèn lồng. Đêm xuống, đêm ba mươi. Tuyết rơi trắng xóa trong sân, ánh lửa bừng sáng, tràn ngập vui vẻ. Chỉ là so với mấy năm trước, thiếu đi vài tiếng líu ríu, ngược lại có vẻ vắng vẻ hơn không ít. Tần Thú cố ý mang bàn ra đặt dưới mái hiên trước nhà. Mấy thầy trò cùng Quy tiên nhân ngồi đối diện nhau. Một bên nhấp chút rượu, một bên thưởng thức cảnh tuyết rơi trong sân. "Sư phụ, ăn chén canh tròn." Ôn Tình xắn tay áo, múc thêm một chén Bạch Ngọc nắm đưa tới trước mặt Tần Thú, ấm áp cười một tiếng: "Mong rằng những người trên núi chúng ta có thể mãi mãi quây quần đoàn viên." "Được." Tần Thú cười ăn một miếng canh tròn. Trên núi có bao nhiêu người, hắn sẽ ăn bấy nhiêu viên chè trôi nước. "Sư muội, sao không có phần ta?" Trường Sinh lên tiếng, giống như một đứa trẻ con mếu máo. Năm nay, lão nhân gia đã gần 110 tuổi. Tóc bạc phơ, nhưng tinh thần vẫn rất khỏe mạnh, mỗi ngày kiên trì rèn luyện, bắp thịt cuồn cuộn. Bất quá theo lẽ thường, lão nhân gia cũng không còn mấy năm nữa. Luyện khí tầng chín, không bệnh không tật, có thể sống thọ 150 năm. "Được, đại sư huynh, muội múc cho huynh ngay." Ôn Tình cười đáp, rồi múc thêm một chén Bạch Ngọc nắm nữa đưa cho Trường Sinh, sau đó lại múc thêm cho Quy tiên nhân một chén. "Ha ha ha, cám ơn Ôn tiểu nha đầu." Quy tiên nhân mặt mày hồng hào, ý cười hớn hở. Những tháng năm ngắn ngủi ở trên ngọn núi này, ngược lại khiến Quy tiên nhân đã trải qua vạn năm tang thương này thêm phần sinh động. "Tiền bối khách sáo rồi." Ôn Tình cũng cười đáp lại. "Trường Sinh à, cuối năm ăn cơm, ngươi có thể đừng cõng tấm bia đá kia không, trông xui xẻo." Tần Thú gõ gõ bát đũa nói. "Vậy không được, sư phụ." Trường Sinh lắc đầu phản đối: "Nó giờ là tri kỷ bằng hữu, huynh đệ tay chân của ta rồi, người nỡ bỏ huynh đệ tay chân của chính mình sao?" "…" Tần Thú cạn lời, cũng không nói thêm gì nữa, mà cùng Quy tiên nhân uống rượu. Đêm ba mươi tuyết rơi rất lớn, Tần Thú cùng Quy tiên nhân uống rượu rất lâu. Hai người đều không dùng linh lực để tiêu tan cơn say. Nhân sinh khó được say sưa, một ngày say một ngày khoái hoạt, ngày ngày say sưa ngày ngày khoái hoạt. "Ha ha ha, tiểu hữu, ngươi thật là thiên tài!" "Ấy, đâu có đâu có, tiền bối người học rộng hiểu sâu, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, thật khiến vãn bối ngưỡng mộ." Qua ba lần rượu, cả hai đều có men say, liền bắt đầu nâng nhau lên như thường lệ. Ôn Tình thu dọn bát đũa xong, cứ thế yên lặng gục xuống mặt bàn, hai tay chống cằm, nhìn sư phụ mình. Trong mắt lấp lánh ánh sáng, sáng ngời. Trong cơn say chếnh choáng, Tần Thú mỗi khi liếc nhìn tiểu gia hỏa này, luôn cảm thấy nụ cười hôm nay của nàng trông thật kỳ lạ. Đêm dần khuya. Đếm vò rượu ngon đã cạn. Trường Sinh đỡ Quy tiên nhân, lảo đảo đi về phía hậu sơn. Ôn Tình cũng đỡ Tần Thú về phòng, vốn định đắp chăn cho hắn ngủ, ai ngờ Tần Thú khoát tay áo, nghiêng người tựa vào cửa sổ, yên lặng nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ ngẩn người. Tuyết rơi, thật đẹp. Hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ là ở trên núi càng lâu, hắn càng thích những cảnh sắc thiên nhiên này. Ôn Tình lui ra ngoài, nàng trở về phòng mình, cởi y phục, bước vào bồn tắm rải đầy cánh hoa đào. Hơi nóng bốc lên trong bồn, thiếu nữ sau khi tắm xong, đổi lại một bộ y phục mới tinh. Nàng đi đến trước bàn trang điểm, ôm gương tự ngắm mình, cười duyên dáng kiều diễm. Cạch cạch! Cửa phòng Tần Thú mở ra. Ôn Tình, mặc một bộ váy đại hồng y, chậm rãi bước đến. "Sư tôn, con đẹp không?" Thiếu nữ cười tự nhiên nói, như đóa hoa trăm sắc đua nở, nở rộ giữa màn đêm sâu thẳm. "A, Tiểu Tình Nhi, sao con mặc áo đỏ, không phải con thích màu tím nhất sao?" Tần Thú ngước mắt lên. Tiểu gia hỏa này bước đến trong giây lát, hắn phảng phất thấy một bóng người khác. Hai người lớn lên rất giống nhau, chỉ là người kia thích mặc hồng y, tựa như… giờ phút này nàng. "Sư phụ, con đang hỏi người, con có đẹp không?" "Đẹp chứ, trên đời có nhà ai có con gái, có thể so với Tiểu Tình Nhi nhà ta xinh đẹp hơn đâu?" Tần Thú cưng chiều cười một tiếng. "Vậy sư phụ, con gả cho người có được không?" Khuôn mặt Ôn Tình đỏ ửng, trong đôi mắt sáng long lanh chứa đựng nhu tình như nước, phảng phất muốn làm tan chảy những bông tuyết ngoài cửa sổ. "..." Tần Thú kinh ngạc, sửng sốt một chút. "Đừng có làm loạn." "Sư phụ, con không có đùa." Tần Thú trầm mặc. Ôn Tình ảm đạm, sự trầm mặc của hắn chính là một dạng trả lời. Có điều nàng vẫn không từ bỏ ý định nói: "Sư phụ, con gả cho người có được không?" "Ta là sư phụ của con mà!" Tần Thú ngước mắt, trong đôi mắt một màu đen kịt, phủ đầy sự nặng nề. Ôn Tình cắn môi một cái, vén lọn tóc bên tai lên, móng tay khẽ vuốt, cắt đứt sợi tóc, thân hình trong nháy mắt tới gần Tần Thú, khoảng cách gần, ánh mắt chăm chú nhìn sư tôn mình, khóe môi từ từ nở ra một nụ cười tươi rói. "Sư phụ, từ giờ chúng ta đoạn tuyệt quan hệ thầy trò, con gả cho người có được không?" Nhìn cặp mắt sáng ngời, phảng phất có thể đốt cháy mọi thứ, Tần Thú im lặng cúi đầu. Hắn muốn an ủi nàng, nhưng hắn không biết nên mở miệng thế nào. "Sư phụ..." Ôn Tình lại gọi một tiếng. Đôi mắt đen láy bỗng chốc ngập tràn hơi nước. Cạch cạch! Thiếu nữ đẩy cửa phòng ra, che miệng chạy vào trong gió tuyết, chạy xuống núi… Tần Thú yên tĩnh đứng thẳng ở trên đỉnh núi, nhìn theo bóng hồng y đang chạy xa, thần sắc phiền muộn. Tuyết trắng, bóng đêm, hồng y... Tất cả mọi thứ, phảng phất như trùng lặp với một khoảng thời gian nào đó, khiến Tần Thú không thể phân biệt rõ mình đang ở thời điểm nào. Tần Thú ngước mắt nhìn bóng đêm vô biên, cùng màu tuyết trắng và sắc đỏ đang dần bị bóng đêm nuốt chửng. Khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt. "Ngươi là đồ nhi của ta, ngươi là con gái của sư tỷ, ngươi là con gái của Ôn Nhu…" Tần Thú gào thét trong lòng, hắn nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn rút chân về. Hắn biết, nàng hiện tại cần yên tĩnh… "Chỉ hy vọng khi nàng nghĩ thông suốt, có thể về nhà thôi." Một tiếng thở dài nhẹ nhàng chậm rãi trôi trong màn đêm vô biên... "Sư tôn, sư muội đi đâu rồi?" "Xuống núi rồi." "A? Sao sư muội lại xuống núi?" "Không biết, có lẽ là… đi giải sầu một chút…" Ánh nắng chiều rất rực rỡ, chiếu xuống trên lớp tuyết trắng dày đặc ở hậu sơn, phản chiếu ra một mảnh ánh sáng trong trẻo như lưu ly. Tần Thú nằm nghiêng dưới mái hiên, thân hình lười biếng, híp mắt, yên tĩnh nhìn vầng dương chói lóa phía trên đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận