Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 460: Tiên Hoàng chuông!

Chương 460: Tiên Hoàng Chuông!
“Thật sao tỷ tỷ!”
“Thật, ngươi là tỷ tỷ trong lòng dũng cảm nhất đó.”
“Ngao ngao ~ Xông lên vịt ~ Ta là cá chép đại vương, tiểu t·h·i·ê·m điện ta không sợ ngươi......”
Mấy canh giờ sau.
Lôi Kiếp tan đi. T·h·i·ê·n địa lần nữa khôi phục vẻ Phong Thanh Vân Lãng. Max mắt to rưng rưng chui vào n·g·ự·c tỷ tỷ.
“Tỷ tỷ, đau quá.”
“A a, muội muội không đau.”
Đại Mỹ vỗ lưng Max an ủi. Max ngẩng lên cái đầu nhỏ mập mạp hỏi: “Tỷ tỷ, vừa nãy ta có dũng cảm không?”
“Dũng cảm! Rất dũng cảm!”
Đại Mỹ giơ ngón tay cái lên, thật lòng khen ngợi nói: “Tỷ tỷ từ trước tới nay chưa từng thấy qua ngươi dũng cảm như thế, con cá à.” Cũng chưa từng thấy ngươi mập như vậy....
Đại Mỹ trong lòng bổ sung một câu.
“Khanh kh·á·c·h, ta là cá chép đại vương có thể dũng cảm.”
Max xoa xoa nước mắt bị dọa, b·ó·p lấy eo điêu điêu nói.
“Ân ân ân ân ——”
Đại Mỹ liên tục gật đầu.
【Tần Thú, chúc mừng ngươi, linh sủng của ngươi Max độ kiếp thành công, tấn thăng Hóa Thần, ban thưởng "thẻ khí vận màu bạc" một tấm】
“Tới rồi, nó tới rồi.”
Tần Thú mặt mày sáng lên. Thẻ khí vận màu bạc mỗi lần đều có thể rút ra bảo bối Tiên Đạo, hy vọng lần này có thể rút cái gì đó ngầu lòi, tốt nhất là tuyệt tiên k·i·ế·m, hoặc cũng có thể là hình dạng Tru Tiên k·i·ế·m. Tần Thú đối với đệ nhất s·á·t trận trong phong thần này rất mong chờ.
“Max, lại đây cho chủ nhân ôm một cái.”
“Ta không, ngươi vừa nãy không thèm cứu ta, hừ ˋ(° ▽ °)ノ.”
“Một túi bánh quy nhỏ.”
“A, chủ nhân là người tốt, ta tới đây ˋ(° ▽ °).....”
Max “cộc cộc cộc” chạy vào n·g·ự·c Tần Thú, cái đầu to ngây thơ cọ a cọ, vui vẻ ghê gớm.
Xoát ——
Lúc này trong rừng trúc nhảy ra một con gấu trúc lớn, bỗng nhiên chui vào n·g·ự·c Tần Thú, m·ô·n·g lớn hất a hất, không cẩn thận đẩy Max từ n·g·ự·c Tần Thú ra ngoài.
“Lẩm bẩm lẩm bẩm.” Bảo bảo cũng muốn ôm một cái, bảo bảo chỉ cần nửa túi bánh quy nhỏ thôi.
Đại Bảo dính lấy lẩm bẩm.
“A —— Đại Bảo, Đại Bảo, sao ngươi có thể cướp vị trí cá chép đại vương của ta hả!!!”
Max tức giận gào kh·ó·c nói. Hung hăng chui vào n·g·ự·c Tần Thú. Đầu nàng đỉnh a đỉnh, đè vào bụng Đại Bảo, nhưng Đại Bảo vẫn không nhúc nhích.
“Ai.......”
Max thở dài, thay đổi cách nghĩ, lay lấy cánh tay Tần Thú quấn quanh bụng mình.
“Chủ nhân ngươi ôm c·h·ặ·t, đừng để Đại Bảo lại đẩy ta ra.”
“Được.”
Tần Thú mỉm cười.
“A Th·ố·n·g, rút thưởng.”
Sau đó ôm hai bé cưng bắt đầu rút thưởng.
Trong thức hải ánh sáng lóe lên.
【Chúc mừng ngươi, rút trúng tuyệt thế Tiên Khí “tiên hoàng chuông”】
Tiên hoàng chuông!
“Ngọa Tào! Quả nhiên là tuyệt thế Tiên Khí!”
Tần Thú đại hỉ, lập tức ôm mặt Max c·u·ồ·n·g thân điên c·u·ồ·n·g gặm.
“Ai nha, chủ nhân, mặt ta đầy nước miếng rồi.”
Max nhíu đôi lông mày thưa thớt nhỏ lại, có chút ghét bỏ. Mẫu thân nói rồi, mặt của nàng chỉ cho mẫu thân và tỷ tỷ, còn có phụ vương thân, người khác không được, sẽ làm bẩn.
“Chủ nhân cho ngươi mười túi bánh quy nhỏ.”
“Hả! Chủ nhân, ngươi mau gặm gặm ta, mặt ta mềm mềm như quả táo, vừa vặn gặm rất tốt.”
“Lẩm bẩm lẩm bẩm.” Bảo bảo cũng muốn gặm, m·ô·n·g của bảo bảo có t·h·ị·t.
Đại Bảo uốn mông tranh sủng.
“Cút.”
Tần Thú nhìn cái mông tròn rung lắc trước mặt, một cước đá tới.
“Lẩm bẩm ——”
Đại Bảo tủi thân lăn vài vòng trong sân, đứng dậy vẫn muốn chui vào n·g·ự·c Tần Thú.
Tần Thú cầm một túi bánh quy nhỏ đuổi nó đi.
Sau đó cho Max mười túi bánh quy nhỏ.
Chớp mắt, Max trở thành một phú bà nhỏ trên đỉnh núi. Một cam, Đại Bảo, Thỏ Đen đều vây quanh nàng, liền cả nghiện thoại bản vai chính nàng đều được diễn một lần.
“Mở tiệc!”
Trăng sao đầy trời, đèn l·ồ·n·g đỏ rực.
Trong núi hoa đào bay lả tả, phảng phất trong đêm tối hạ một trận mưa bụi màu hồng ngắn ngủi lại náo loạn.
“Chúng tiểu nhân, uống nào!”
Ban ngày được mười túi bánh quy nhỏ, ban đêm lại nhận nhiều lễ vật, khiến cho tối nay Max vô cùng thần khí. Còn uống thêm mấy chén rượu trái cây, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, gió mát thổi qua hoa đào, thổi rơi trên mặt nàng, trông vô cùng đáng yêu.
“Lộc cộc lộc cộc!”
Trường Sinh bưng rượu lên uống ừng ực, khi thì ngửa mặt lên trời thở dài.
“Ngay cả Max cũng Hóa Thần rồi.”
“Bò...ò... ~”
Lão ngưu bên cạnh kêu lớn, tiếp tục cúi đầu ăn cỏ.
“Tính ra, Trường Sinh năm nay cũng đã 240 tuổi rồi.”
Tần Thú ngồi ở xa dưới gốc cây đào, nhìn Trường Sinh tóc trắng xoá trên bàn rượu, không khỏi nghĩ: “nên luyện cho hắn chút huyền đan tăng thọ.”
Nếu không, Tần Thú thật sợ, ngày nào đó mình bế quan quá lâu, quên hết mọi chuyện, sau khi xuất quan thì phát hiện Trường Sinh đã hóa tro. Vậy thì thật... quá tiếc nuối. Dù sao đến cảnh giới của hắn bây giờ, một khi ngộ ra huyền cơ, trăm năm cũng chỉ như cái chớp mắt. Bất quá đan dược cũng có tính kháng thuốc, dùng nhiều, tác dụng sẽ càng ngày càng nhỏ. Nhưng với thực lực của Tần Thú bây giờ, nếu một lòng muốn giữ mạng của hắn, lại cho hắn thêm mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm tuổi thọ hẳn cũng không thành vấn đề. Còn lại, đợi sau khi mình bước vào Tiên Đạo, có thể luyện tiên đan, khi đó tăng vài vạn năm tuổi thọ cũng dễ như trở bàn tay. Chỉ là không biết lúc đó có tiên dược cho mình luyện tiên đan hay không. Cẩu hệ thống hẳn sẽ có thưởng đi. Tần Thú nghĩ như vậy, lại bỗng thấy có chút thở dài, dùng đan dược tăng tuổi thọ cuối cùng vẫn có hạn, vạn năm nghe thì dài, nhưng đây chẳng qua chỉ là đối với Sinh Linh Phàm Đạo mà thôi. Đến ngày Tần Thú vào tiên cảnh, Vạn Tái tuế nguyệt cũng chẳng qua là thoáng qua thôi, cuối cùng vẫn sẽ tiêu tan, chỉ chữa được ngọn chứ không chữa được gốc. Hay là trực tiếp siêu độ cho Trường Sinh? Vì cái gọi là chết sớm sớm đầu thai, nói không chừng kiếp sau hắn lại có t·h·i·ê·n phú tốt thì sao. Tần Thú nghiêng đầu suy nghĩ, chỉ là vừa nghĩ đến lại phản ứng, tâm tính vừa rồi của mình giống như.... hơi bị lệch rồi. Chưa nói đến chuyện luân hồi có thật hay không, mặc dù có, Trường Sinh chết đi, Rinne trùng sinh, vậy hắn còn là hắn sao? Với cả Trường Sinh yếu như vậy, xuống dưới cũng chỉ là một tên tiểu quỷ, nói không chừng lại bị quỷ hồn Địa Phủ bắt nạt....
“Ách...... Tối nay làm sao vậy, sao lại toàn nghĩ tới những chủ đề vô vị như vậy, hơn nữa càng nghĩ càng xa……”
Tần Thú vuốt vuốt mặt. Thôi vậy, cứ sống tốt đã, ít nhất cũng chân thực. Hết thảy..... Lại xem tình hình thế nào đã.
“Uống! Nấc ~ ~”
Trên bàn rượu, Trường Sinh uống say, liên tiếp ợ mấy tiếng, ôm vai lão thần rùa xưng huynh gọi đệ, khi tình cảm lên cao còn muốn lôi kéo cả lão thần rùa và lão ngưu cùng kết nghĩa.
Cứ vậy, dưới ánh trăng, một người một trâu một rùa “phanh phanh phanh” đập đầu vào nhau mấy trăm cái, đập tới đập tới thì Trường Sinh ngủ thiếp đi.
“Bulu ~~”
Lão ngưu quơ quơ chân, đánh thức Trường Sinh, sau đó cả ba lại tiếp tục đập. Đến khi thật sự là do dùng sức quá mạnh, đập choáng váng đầu, lão ngưu mới “Bulu” kêu hai tiếng, chân trâu giơ lên, giẫm lên lưng lão thần rùa, cõng Trường Sinh, ba huynh đệ chậm rãi hướng sau núi đi. Dưới ánh trăng, cảnh tượng ấy sao mà mỹ hảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận