Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 537: Tiêu Thiên phía dưới tại đỉnh núi ‘ Khoái hoạt thời gian ’

Chương 537: Dưới Tiêu Thiên tại đỉnh núi ‘khoái hoạt thời gian’ Đến giờ ăn cơm trưa. Tiểu Bàn gắp cho Tiêu Hàn Nguyệt rất nhiều đồ ăn.
“Cảm ơn Tiểu Bàn dì!” Tiêu Hàn Nguyệt ngọt ngào nói một tiếng.
“Ha ha ha, Tiểu Hàn Nguyệt con cứ ăn đi, đến nhà ta không cần khách sáo, chủ nhân của ta có tiền mà! Với lại toàn bộ thịt Đại Hoang đều bị ta cùng Nhất Chanh đánh xuống.” “Chi chi, còn có ta, chúng ta cùng nhau đánh xuống.” “Ừ, chúng ta rùa đen Sơn Ngũ tiện khách cùng nhau đánh xuống.” “Oa! Tiểu Bàn dì, Hắc Thỏ Thúc, các người giỏi quá đi!” Tiêu Hàn Nguyệt mắt mày cong cong, cố sức vỗ tay nhỏ.
“Ha ha ha, Tiểu Hàn Nguyệt, nhà chúng ta còn có rất nhiều linh quả có thể ăn, lát nữa ăn cơm xong dì dẫn con ra Hậu Sơn hái nha ~” “Tiểu Bàn dì hào phóng quá!” “Đó là, ta cá chép đại vương có thể hào phóng mà!” Tiểu Bàn đắc ý ngẩng cái đầu nhỏ, “Trong vườn nhà ta còn có nho nữa, to như vầy nè —— lớn! Mà lại rất ngọt.” Tiểu Bàn nắm nắm tay nhỏ khoa tay múa chân.
“Thật ạ! Nhà dì nho lớn vậy sao, trước giờ con chưa từng thấy nho nào lớn như vậy đâu.” “Vậy chúng ta sau khi ăn xong cơm phơi nắng cùng nhau ăn.” “Dạ, Tiểu Bàn dì tốt quá!” “Chi chi —— Tiểu Hàn Nguyệt con thích gặm củ cải không? Củ cải trong vườn nhà ta còn cao hơn cả chúng ta đó! Một cây củ cải có thể gặm được rất lâu luôn!” “Oa! Còn có củ cải lớn như vậy nữa sao!!!” “Ha ha ha, có đó, lát nữa ăn cơm xong ta sẽ dẫn con đi nhổ. Con biết nhổ củ cải không, để ta dạy cho con nha?” “Dạ được ạ.” Tiêu Hàn Nguyệt ở trên đỉnh núi, chỉ số cảm xúc liền tăng cao vọt vọt. Còn Tiêu Thiên Hạ thì lại đang treo lủng lẳng ở dưới gốc cây dâu già trong viện để nhảy dây, trên mặt và mông đều in đầy dấu móng vuốt gấu trúc, máu mũi chảy ròng ròng mà cũng không ai giúp dừng. Lúc đầu Tiêu Hàn Nguyệt muốn ra giúp, nhưng thấy Tiêu Thiên Hạ thờ ơ lạnh nhạt, lại chần chừ không dám tiến lên.
“Đại Bảo, lần sau lúc đánh tiểu Thiên Hạ thì thu liễm một chút, hắn là đứa con cưng không có ai yêu thương, đánh đau thì được nhưng đừng đánh hư.” Tần Thú dặn dò một tiếng, lập tức tự tay múc thêm một chén canh linh nữa cho Tiêu Hàn Nguyệt. Gần đây những món canh linh này đều do hắn dựa trên tình hình của Tiêu Hàn Nguyệt mà đặc biệt chế biến, có thể giúp nàng củng cố tu vi, tăng cường pháp lực. Tiểu nha đầu tư chất không tệ, thiên phú võ đạo và căn cốt cũng rất tốt, nếu không phải bây giờ là mạt đại, đại đạo pháp tắc không được đầy đủ thì thành tựu hiện tại của nàng có lẽ sẽ cao hơn một chút. Bất quá, nếu đã đến được ngọn núi này, có Tần Thú dốc lòng dạy bảo, lại có vô số thiên tài địa bảo rèn luyện nhục thân, hỗn độn khí và tiên khí tẩy thể, sau này chưa hẳn không thể trở thành một thiên chi kiêu tử uy chấn một thời. Điều quan trọng nhất là, nàng có dáng vẻ dễ nhìn, còn nhu thuận nghe lời, giúp tăng thêm sinh khí cho ngọn núi này, còn có thể cùng Tiểu Bàn và Hắc Thỏ chơi đùa, làm giảm bớt đi tiếng ồn ào mỗi ngày bên tai hắn của hai đứa ngu ngốc này, sự đối lập với cái tên đang treo ngoài cửa kia càng rõ rệt hơn.
“Lẩm bẩm lẩm bẩm.” Bảo bảo ủy khuất, bảo bảo đâu có dùng sức, là chính hắn không vững tự ngã. Đại Bảo ném bát đũa trong tay xuống, xoay mông lớn, trông cực kỳ tủi thân.
Ngươi dậm một cái thì có gọi là không dùng sức sao...... Tần Thú trong lòng trợn trắng mắt, Tiêu Thiên Hạ độ kiếp thể phách thế mà bị nó phiến bằng móng vuốt nhỏ mấy chục lần choáng váng, nếu không phải hắn ngầm bảo vệ thì giờ phút này Tiêu Thiên Hạ có lẽ sớm đã hấp hối.
“Thôi thôi, Đại Bảo con không có dùng sức. Như vầy nha, cho con một túi bánh quy nhỏ, lần sau đánh nhẹ chút được không?” Tần Thú dỗ dành.
“Lẩm bẩm!” Được!
Tiểu Bàn cùng Hắc Thỏ thấy vậy, lập tức hai mắt sáng rực lên, đứng bật dậy.
“Chủ nhân! Chủ nhân! Ngươi cũng cho ta một túi bánh quy nhỏ đi, không thì ta đánh hắn bằng hết sức luôn đó!” “Chi chi! Không cho ta bánh quy nhỏ, ta liền dùng mười phần công lực đánh vào mông hắn!” Tiểu Bàn và Hắc Thỏ la hét.
Hai đứa liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy lần này nắm chắc phần thắng rồi, chỉ thiếu chủ nhân đồng ý một tiếng nữa thôi. Nhưng mà Tần Thú chỉ liếc qua chúng một cái, không thèm để ý tới bọn nó, khiến Tiểu Bàn và Hắc Thỏ tức giận đến cơm cũng không muốn ăn nữa, lập tức vứt bát đũa xuống, xông ra đối với Tiêu Thiên Hạ đang bị treo dưới cây trong sân mà thi triển một trận liên hoàn đấm đá, miệng thì không ngừng la hét: “Chủ nhân, ngươi có cho bánh quy nhỏ không hả, không thì ta đánh chết tiểu Thiên Hạ. A a a ~~~ Chúng ta thật sự muốn đánh chết tiểu Thiên Hạ rồi~~~” “...........????” Tiêu Thiên Hạ lần đầu tiên đến ngọn núi này, hắn cảm giác có rất nhiều điều ở ngọn núi này mình không thể hiểu được nổi. Mà lại....... Hắn cảm thấy sự biệt khuất cả đời này mình đều phải chịu hết ngày hôm nay.
“A a a ~~ chủ nhân, ngươi rốt cuộc có cho bánh quy nhỏ không hả!!!!!” Tiểu Bàn và Hắc Thỏ một bên vung vẩy nắm tay nhỏ đánh Tiêu Thiên Hạ, một bên điên cuồng lắc cái đầu nhỏ, bộ dạng nếu như không được bánh quy nhỏ thì chúng sẽ phát điên mất.
“ “ Một bên Tiêu Hàn Nguyệt nhìn bộ dạng thảm hại của nhị ca "con riêng" không ưa mình này, vừa không khỏi âm thầm mặc niệm cho hắn, vừa lại cảm thấy buồn cười. Nàng thậm chí còn muốn vung vẩy nắm tay nhỏ hô to “Tiểu Bàn Hắc Thỏ cố lên” nữa cơ, nhưng nghĩ đến vẻ lạnh nhạt cùng sự cường đại của “nhị ca” mình, nàng liền kìm lại.
Tần Thú nhìn hai đứa ngu ngốc này, nếu không phải so sánh với đám người ở trên đỉnh núi hiện tại thì Tiêu Thiên Hạ lại càng đáng ghét, có lẽ lúc này người bị treo ngược lên kia chính là Tiểu Bàn và Hắc Thỏ.
“Ôi ~ Tiểu Bàn, Hắc Thỏ, đừng đánh nữa, mau lại đây, ta cho mỗi đứa một túi bánh quy nhỏ là được.” Tần Thú vẫy vẫy tay.
Tiểu Bàn cùng Hắc Thỏ lập tức vui vẻ chạy tới, ngẩng cái đầu nhỏ, đắc ý nói: “Hừ, chủ nhân ngươi cho sớm có phải tốt rồi không, nếu không ta với Hắc Thỏ đã đè ngươi ra đánh rồi.” “Muốn...... Bánh......” Tiêu Hàn Nguyệt mắt mày rung rung...... Tiểu Bàn dì này thật sự ngốc một cách đáng yêu nha.
“Đúng đúng đúng, mau đến đây, mỗi người một túi bánh quy nhỏ nè.” Sau khi phân phát xong bánh quy nhỏ, Tần Thú liền để Tiểu Bàn và Hắc Thỏ tiếp tục ăn cơm, còn mình thì đi ra sân an ủi Tiêu Thiên Hạ.
“Thiên Hạ, con thấy đó, sư công vẫn đối với con tốt nhất phải không!” “Để tránh đám ngu ngốc trên đỉnh núi này bắt con ra đánh mỗi ngày, sư công phải tốn mấy túi bánh quy nhỏ để mua chuộc bọn chúng đấy.” “Ai......” Nói xong, Tần Thú còn chắp tay sau lưng cảm thán.
“Thật sự đó, tiểu Thiên Hạ, sư công thật muốn hâm mộ con đó.” “Hâm mộ ta...... Khụ khụ...... Cái gì cơ?” Tiêu Thiên Hạ gian nan ngẩng lên cái đầu heo, mắt sưng húp chỉ còn một khe nhỏ, hắn hơi nhướn lên nhìn Tần Thú qua khe hở ấy.
“Đương nhiên là hâm mộ con có một sư công đẹp trai lại dễ nói chuyện như ta rồi.” Tần Thú nói, rồi lấy ra một chiếc khăn tay lau máu mũi cho hắn. “Ngoan, đừng động, sư công giúp con lau máu mũi.” Bốp!
“Sư công đã bảo con đừng động rồi mà, đúng là đồ lì lợm cứng đầu!” Tiêu Thiên Hạ:............ Hắn chỉ mới vừa động một chút xíu thôi mà.
“Cảm động không?” “Ôi ôi...... Không dám động ạ.” Bốp! Bốp!
“Thật là không hiểu ra gì, sư công ta đường đường là một tiên nhân ngọc thụ lâm phong, không chê con bẩn, đích thân lau vết máu cho con, con vậy mà không cảm động! Tim con làm bằng đá sao!?” Hốc mắt Tần Thú ửng hồng, tràn đầy bi thương.
“ “ Tiêu Thiên Hạ ngơ ngác...... Hắn thật...... Giờ phút này tình nguyện hao tổn trăm năm đạo hạnh, cũng không muốn ở lại ngọn núi này thêm một khắc.
“Ai...... Xem ra dù sư công có che chở con đến đâu thì con cũng sẽ không cảm động đâu.” Tần Thú thở dài bi thương, chậm rãi giơ bàn tay thô lên. Hắn vẫn luôn tôn sùng câu nói: hài tử nên đánh, nếu đánh xong vẫn không nghe lời, thì tức là đánh chưa đủ mạnh.
Tiêu Thiên Hạ thấy thế, lập tức giãy dụa la oai oái: “Cảm động. Sư công, con thật sự cảm động mà.” “Vậy thì tốt rồi, bằng không thì làm sao gọi là tình sư đồ thâm hậu được.” Tần Thú vén tay áo, lau đi khóe mắt khô khốc. “Tiểu Thiên Hạ, con cứ vui vẻ ở lại chỗ sư công đi, sau này khi thời cơ đến, sư công sẽ đưa con trở về.” “Không không, sư công, con muốn về nhà. Thiên Hạ ngày nay đại loạn, quỷ dị ăn mòn nhân gian, phụ hoàng đã đi, con là con của phụ hoàng, con nên gánh vác trách nhiệm lớn, con......” “Thôi thôi, đừng nói nữa, sư công không nỡ xa con.” “Nhưng con nỡ bỏ mà......” Lời đến bên miệng của Tiêu Thiên Hạ lại nuốt xuống. Chỉ vì sư công của hắn đã rút ra một cái roi da nhỏ......
“Thật ra con thấy ở ngọn núi này cũng tốt.” “Con nói vậy sư công rất vui mừng.” Tần Thú hài lòng vỗ vỗ vai Tiêu Thiên Hạ, sau đó chắp tay sau lưng bỏ đi.
Hắc Thỏ và Tiểu Bàn sau khi ăn cơm trưa xong, vẫn giống mọi ngày chạy đến dưới mái hiên nằm phơi nắng. Tiểu Bàn còn sớm đã rửa sạch một giỏ nho nhàn nhã mút lấy nước.
“Tiểu Bàn dì, Hắc Thỏ thúc, mọi người đang làm gì đó vậy?” Tiêu Hàn Nguyệt rửa bát đũa xong từ phòng bếp đi ra.
“Tụi ta đang phơi nắng đó, Tiểu Hàn Nguyệt con cũng đến phơi nắng đi!” Tiểu Bàn nghiêng đầu mời nói.
Nàng rất thích Tiểu Hàn Nguyệt. Lúc trước, bát đũa đều do nàng và Hắc Thỏ rửa, từ khi Tiểu Hàn Nguyệt tới, nàng và Hắc Thỏ không cần rửa chén nữa.
“Sao lại phải phơi nắng ạ?” Tiêu Hàn Nguyệt đến gần, vén váy ngồi xuống.
“Vì không phơi nắng thì sẽ bị mốc meo đó.” Tiểu Bàn không chút suy nghĩ đáp lời.
“Mốc meo......” Khóe miệng Tiêu Hàn Nguyệt giật giật, nàng phát hiện ra trên ngọn núi này có rất nhiều lý luận thần kỳ...... Tỷ như, việc trưởng bối đánh vãn bối là thiên kinh địa nghĩa, việc này biểu hiện hết sức rõ rệt ở hai đại yêu thân này, Tiêu Hàn Nguyệt có thể cảm nhận rất rõ, trong lòng hai đại yêu này thực sự cho là như vậy, giống như là một quan niệm ăn sâu vào tâm trí chúng, chứ không phải là chủ quan cố tình muốn bắt nạt Tiêu Thiên Hạ.
“Tiểu Bàn dì ơi, dì dù có mốc meo thì vẫn là nấm mốc đáng yêu nha.” “Thật sao!” Một câu nói của Tiêu Hàn Nguyệt lập tức làm đôi mắt của Tiểu Bàn sáng lên, lúc này vỗ ngực nhỏ mà nói, sau này có vấn đề gì cứ tìm nàng cá chép đại vương, nàng cá chép đại vương giao thiệp rộng, trên núi có rất nhiều tiểu đệ, dưới chân núi lại quen biết không ít bạn bè tốt, nào là móc phân giết heo...... Theo Nhất Chanh nam chinh bắc chiến, kết giao bạn bè không đếm xuể. Đương nhiên, phần lớn là do chúng tự mình nghĩ vậy thôi, có người là thấy nàng như trẻ con nên dáng vẻ đáng yêu nên khen thêm mấy câu, kết quả Tiểu Bàn liền nghĩ người đó là người tốt trong truyền thuyết, là bạn bè; lại có người là thấy bọn chúng một đoàn hình thù kỳ quái, hung ác nên lo lắng thấp thỏm tìm cách nói chuyện để làm quen, và nàng cũng cho rằng người đó là bạn...... Chỉ là nàng không biết rằng, những “bạn bè” mà nàng hay nhắc đến cơ hồ đều đã sớm biến thành nắm đất vàng rồi, mà nàng thì ngày nào cũng ở trên núi trách móc: “Sau này chúng ta xuống núi có thể đi chơi nha nha nha... ở đó có bạn của ta đó, họ nói là chờ khi nào tụi mình xuống thì có thể mời tụi mình ăn cơm......” Trong lòng Tiểu Bàn và đám người Nhất Chanh, những ai mời chúng ăn cơm, cơ hồ đều là bạn bè tốt cả.
“Được ạ.” Tiêu Hàn Nguyệt cong mắt cười, nàng nếu sớm biết mình có một Tiểu Bàn dì đáng yêu như vậy thì tốt rồi, trước kia đâu cần phải sợ hãi nhị ca “băng tảng” kia của mình nữa, nếu sớm biết mình có một vị sư công vừa tốt vừa giỏi như vậy, thì mình cũng không cần phải lo lắng Yêu Hậu làm tổn thương mẫu thân mình nữa. Lúc trước, nàng vốn cho rằng khi phụ thân rời đi thì sẽ không còn ai che chở nàng nữa. Hiện tại thì tốt rồi, nàng thấy ở ngọn núi này thật tốt. Phụ thân trước kia từng kể cho nàng nghe về nơi ông đã lớn lên, phụ thân miêu tả nó giống như một cõi tịnh thổ nhân gian, mỗi khi kể chuyện hồi bé thích đi theo sau sư cô của mình chơi đùa, và suýt thì bỏ mạng vô số lần, thì ông sẽ cười, ông nói là mỗi khi như thế thì đại sư huynh cùng sư phụ sẽ cầm dép đuổi đánh sư cô ông, còn sư cô ông thì sẽ chạy khắp núi......
“Phụ thân ở thượng giới, vẫn khỏe chứ......” Đúng lúc Tiêu Hàn Nguyệt đang thất thần thì Tiểu Bàn và Hắc Thỏ đã phơi nắng xong, hai người vui vẻ chạy đến đối diện đỉnh núi, dựng thẳng lên một cái thập tự giá, cột Tiêu Thiên Hạ vào phía trên, sau đó thở hổn hển ôm thật nhiều đá lớn chồng chất lên đỉnh núi.
“Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt, con mau tới đây, tụi mình cùng chơi Angry Bird nha!” Tiêu Thiên Hạ:............ Vì sao ta có cảm giác mình càng ngày càng không ra gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận