Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 455: Đào được bảo bối

Chương 455: Đào được bảo bối
Trở lại chân núi, trời đã nhá nhem tối, đến giờ cơm tối rồi, nhưng hôm nay không thấy bóng dáng mấy đứa nhóc kia đâu, Tần Thú thấy lạ, thần thức thoáng quét qua dãy núi, cũng không thấy ai cả.
"Hử?"
Tần Thú ngẩn ra, lần nữa dùng thần thức lần theo khí tức của Nhất Chanh để tìm kiếm cẩn thận. Thần thức dừng lại ở một ngọn núi cách xa ngàn dặm, dưới chân núi có một cái hang đen ngòm, Tần Thú không do dự, thần thức lần theo hang động kéo dài xuống, vượt qua mấy trăm mét, thấy mấy đứa nhóc mập mỗi đứa cầm một cái xẻng sắt, đang cắm mặt xuống mà hăng hái đào đất. Cả bọn sắp vùi mình trong đống bùn do chính mình đào ra rồi.???
Tần Thú có chút khó hiểu, nhưng không lên tiếng quấy rầy, chỉ lặng lẽ đứng tại chỗ, xem mấy đứa nhỏ ngốc nghếch này định làm gì.
"Thỏ Đen, Nộn dùng sức lên chút đi, sắp đào được bảo bối rồi." Nhất Chanh vừa "hắc hắc" cổ vũ, vừa lớn tiếng kêu: "Tiểu Bàn, Tiểu Bàn, ta thấy Nộn lười biếng rồi đó."
"Ta không có Nhất Chanh, ta luôn cố gắng đào mà." Tần Thú có thể làm chứng, Tiểu Bàn rõ ràng là đang cố gắng lười biếng.
Nhưng mà sao mấy đứa nhóc ngốc này lại nghĩ ra chuyện đào bảo bối trong núi nhỉ? Đúng là ngốc hết chỗ nói.
"Chi chi! Nhất Chanh, chúng ta đào thông rồi!"
Khoảng nửa nén hương, bọn họ thật sự đào xuyên vách đá, từ cái cửa hang hẹp này đi vào một không gian rộng lớn.???
Thật có bảo bối à! Tần Thú dùng thần thức quét qua, nơi này giống như một hang động tự nhiên, có một cây cổ thụ màu xanh lam đứng sừng sững trong sơn động, cao mấy chục mét, cành lá xum xuê, phía trên có hơn trăm quả lớn cỡ nắm tay màu hồng rực rỡ, còn lấp lánh những tia kim quang, trông rất mê người.
"Nơi này thật sự có bảo bối!"
Tần Thú ngạc nhiên một chút. Hắn nhận ra cây cổ thụ trước mắt, là cây Kim Linh Quả, một loại linh thụ lục phẩm, có tuổi đời hơn 1500 năm, rất đáng quý. Đương nhiên, chữ "đáng quý" này chỉ là đối với Tần Thú, trên thực tế, một cây linh dược lục phẩm như này đem ra ngoài cũng đủ để khiến các cường giả Động Hư cảnh tranh giành.
Kim Linh Quả có thể luyện thành Kim Linh Đan, không chỉ tăng cường pháp lực, mà còn rèn luyện thể phách, tất nhiên, tác dụng tốt nhất của nó là có thể phụ trợ tu sĩ Động Hư cảnh nấu luyện pháp tướng, giúp nó trở nên mạnh mẽ hơn.
"A đỏ! Đỏ quá đi! ლ(´ڡ`ლ)" Nhất Chanh đã bắt đầu gặm. Ngồi phịch xuống đất, mặt mày lấm lem bụi đất, tay ôm mấy quả hồng rực gặm say sưa. Một miếng cắn xuống, linh khí tràn ra đủ để bao trùm cả động phủ.
"Chi chi!" Lúc này, con chuột tầm bảo trong yếm của Tiểu Bàn cũng nhảy ra, lộn vài vòng trên mặt đất rồi leo lên cây, ôm một quả gặm ngon lành.
"Tầm bảo chuột à." Tần Thú bật cười, không ngăn cản mấy đứa nhóc "phung phí" như vậy, dù sao cũng chỉ là một cây linh dược, để bọn chúng ăn giải khát cũng tốt. Tần Thú rút thần thức về, trở lại trên núi.
Đến khi màn đêm buông xuống, ánh trăng treo cao, mấy đứa nhóc mới vác xẻng sắt nhỏ lảo đảo chạy lên núi.
"Nhất Chanh, trái cây hôm nay ăn thật đã bụng, ngày mai chúng ta lại đi tìm bảo bối được không?"
"Suỵt~ Tiểu Bàn, Thỏ Đen, Nộn nói nhỏ thôi, đừng để sư phụ nghe thấy!"
"Chi chi, nói nhỏ thôi~~"
Đến khi cả bọn chạy đến đỉnh núi, Tần Thú đã ngồi dưới gốc cây chờ bọn chúng. Nhưng Nhất Chanh và mấy đứa nhỏ kia như không thấy Tần Thú, rón rén chạy về phòng.
"..." Tần Thú trán nổi đầy gân xanh, nhìn mấy cái bánh bao nhỏ đầy bùn đất, quần áo trên người bẩn hết cả.
"Khụ khụ," Tần Thú ho nhẹ hai tiếng. Mấy đôi chân ngắn đang nhón lập tức khựng lại, chậm rãi hạ xuống, quay đầu nhìn về hướng dưới cây đào.
"Không hay rồi! Sư phụ muốn đánh bọn mình!" Nhất Chanh kinh hô một tiếng, nhanh chân bỏ chạy.
Tần Thú: Lần này ta thật sự không có ý định đánh nàng.
Xoát! Một cơn gió thổi qua.
Tần Thú túm lấy mấy đứa nhóc, đi tới một chỗ mép sông dưới chân núi.
Phù phù! Phù phù! Phù phù!
Linh lực hóa thành dây thừng, lôi kéo mấy đứa nhóc trong nước giặt tới giặt lui, sau khi sạch sẽ, lại kéo chúng về núi, dùng linh lực hong khô quần áo cho bọn nó.
"Trời không còn sớm, các ngươi mau đi ngủ sớm đi. Lần sau không được về muộn như vậy." Tần Thú dặn dò.
"Dạ sư phụ (chủ nhân)." Mấy đứa nhỏ không bị đánh, đều ngoan ngoãn đáp lời.
"Sư phụ, hôm nay bọn con tìm được một loại trái cây, ngon lắm đó, Nộn cho sư phụ ăn nhé?" Nhất Chanh móc từ trong yếm ra hai quả.
Tần Thú nhận lấy, nhét vào túi mình. "Thật ra muộn chút cũng không sao, nhưng đừng quá muộn. Vì trên núi nhiều yêu thú."
"Sư phụ, bọn con không sợ yêu thú đâu, bây giờ con lớn rồi, một đạp là giẫm chết được nhiều con đó!"
"Vi sư sợ chúng sợ thôi. Vạn vật đều có linh, các ngươi bình thường ăn chúng nó là được rồi, đừng có dọa người ta."
"À à." Nhất Chanh gãi đầu, "Sư phụ, con đáng yêu như vậy, làm sao lại dọa được bọn chúng chứ."
"........" Có lẽ con đang hiểu nhầm về chữ đáng yêu, nhưng bọn chúng thì không hiểu lầm về chữ hung tàn đâu......
Trong đêm, trong núi lất phất mưa phùn, giống như thêm chút u sầu nhàn nhạt cho vùng đất hoang vu này.
Tần Thú đứng trước cửa sổ, nhìn cây đào ướt sũng nước mưa trong viện, chỉ thấy cành hoa càng thêm kiều diễm, long lanh như một ngọn lửa hồng thanh lãnh, rực rỡ nở rộ trong cơn mưa.
Mấy ngày sau đó, mưa phùn không ngừng. Tần Thú thấy Đại Mỹ luôn có chút bất thường, cả ngày ngồi dưới mái hiên nhìn mưa, thở dài não nuột, không có chút nào dáng vẻ thiếu nữ tràn trề sức sống. Mãi đến ngày thứ năm mưa mới tạnh.
Tần Thú một sáng sớm mở cửa sổ, đã thấy dưới gốc đào có một bóng hình mảnh mai đang chôn cất cánh hoa rơi.
Tần Thú:?? Hóa ra là nữ nhi cảm hoài.
Nhìn vẻ ưu sầu vương trên đôi mày thanh tú của Đại Mỹ, Tần Thú có chút hối hận vì đã cho nàng đọc quyển Hồng Lâu Mộng kia. Chỉ khi đặt mình vào hoàn cảnh mới cảm nhận được vẻ đẹp của quyển sách đó.
"Hoa tàn hoa bay đầy trời, Hương hồng mất đi, ai thương xót?.....Khuê trung nữ hài Tích Xuân mộ, Nỗi u sầu đầy cõi lòng, không nơi gửi gắm...Lão mụ chôn hoa, người đời cười chê, năm nào chôn lão mụ, ai hay?......"
Không đọc Hồng Lâu Mộng, khó biết vẻ đẹp của Hồng Lâu Mộng. Nhớ khi mới đọc Hồng Lâu Mộng, chỉ là một thiếu niên, không hiểu được cái hay của nó, sau khi lớn lên, cẩn thận đọc Hồng Lâu Mộng, liền đắm chìm vào trong đó, khó mà kiềm chế. Cảm khái nhân sinh thăng trầm, phẩm vị đời người vội vã. Trước đây Vương Tạ Đường Tiền Yến, bay vào nhà dân thường. Ngọc lâu kim khuyết, dù có lộng lẫy cũng chỉ là phế tích theo thời gian.....Thế gian vạn sự, khó lường. Giống như......Giống như mấy kiếp thời gian ảo mộng này của mình vậy.
Nhưng mà......Người đứng đắn ai lại đọc Hồng Lâu Mộng chứ.
Tần Thú lẳng lặng đóng cửa sổ, từ dưới gối lấy ra một cuốn bí tịch cất đáy hòm, vừa ngắm mưa phùn ngoài cửa sổ, vừa cẩn thận đọc nó.
Trời mưa, chính là thời tiết tốt để đọc sách.
"Bởi vì cái gọi là gái tơ hai tám như bánh xốp giòn, bên hông cầm kiếm chém kẻ ngốc nghếch......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận