Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 340: Nhất Cam cùng sư tỷ, bàn tay lớn dắt tay nhỏ! Tiểu sư cô, cha ta nói ngươi mập. . .

Chương 340: Nhất Cam cùng sư tỷ, bàn tay lớn dắt tay nhỏ! Tiểu sư cô, cha ta nói ngươi mập. . .
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh.
Nhất Cam mấy người ngủ đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy. Sau khi tỉnh lại, liền quấn lấy sư tỷ đi theo nàng chơi, còn dẫn Ôn Tình đi một vòng trong núi lớn, giới thiệu với nàng những người bạn của mình, một bên khoe khoang mình đã chiếm được bao nhiêu địa bàn.
"Sư tỷ, đây là tiểu sư, tiểu cẩu, Tiểu Ngưu. . . . . "
"Còn có mấy con đại bổn hùng kia, bọn họ đều là lúc sư tỷ không ở trên núi, ta quen biết được, bạn tốt của ta đấy."
"Nhất là tiểu sư, tiểu cẩu bọn họ, trước kia sư phụ nói, Tứ Vô dưới chân núi cùng người ta đánh nhau, còn bị người ta đánh khóc, ta đến giúp Tứ Vô, bọn họ cũng đi giúp ta lại."
"Về sau bọn ta liền trở thành bạn rất tốt, rất tốt, ta ta ta. . . . "
Nhất Cam đắc ý cười lớn, vừa gặp Ôn Tình, nàng liền nói nhiều hẳn lên. Mặc dù bình thường cũng không ít chuyện.
"Nhất Cam, ngươi biết cái gì là bạn bè không?" Ôn Tình ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi.
"Ta biết nha." Nhất Cam ngẩng cổ lên, lớn tiếng nói: "Chính là người cho ta ăn ngon, sau đó có ai bắt nạt hắn, ta liền bảo vệ hắn."
Ôn Tình: . . . . . Ngươi đó là thu phí bảo kê đấy.
"Nhất Cam, bạn bè ấy à, là người ta gặp được giữa biển người mênh mông, quen biết nhau, hiểu nhau, giúp đỡ lẫn nhau, đối đãi chân thành và cuối cùng cùng nhau tiến về phía trước.
Đó là một loại duyên phận kỳ diệu, có được rồi thì phải học cách trân trọng. . . . . " Ôn Tình giải thích cho Nhất Cam nghe.
"A a." Nhất Cam mở to mắt nhỏ vội vàng gật đầu, trên thực tế nàng đều không hiểu lắm, nhưng sư tỷ nói, chắc chắn là đúng, ta vận động cái đầu thông minh nhớ trước, về sau sẽ chậm rãi nhớ.
"Vậy sư tỷ, tỷ có bạn tốt không?" Nhất Cam nắm tay lớn của sư tỷ lắc qua lắc lại, vừa đi vừa nhún nhảy, vui vẻ cực kỳ.
"Có chứ." Ôn Tình cười một tiếng, trong đầu nhớ lại một bóng hình, khóe miệng liền bất giác nở lên nụ cười.
"Sư tỷ ta ấy à, từng gặp một người bạn tốt nhất, nàng là người xinh đẹp nhất trên thế gian này, cũng là người đối tốt với ta nhất trên đời này, ngoại trừ sư tôn và các ngươi ra.
Nhưng mà, cuối cùng nàng ấy cũng đã đi." Nghĩ đến tiểu nha đầu trên đỉnh núi kia, sắc mặt Ôn Tình lại thoáng trở nên ưu tư.
"A? Sư tỷ, nàng đi đâu rồi?" Nhất Cam trợn tròn mắt nhỏ hỏi.
Chẳng hiểu sao, nàng cảm thấy sư tỷ bỗng nhiên không vui, tựa như mình vài ngày chưa ăn cơm vậy.
"Nàng ấy, đi rất rất xa." Ôn Tình buồn bã đáp.
"Vậy nàng sẽ không trở lại nữa sao?"
"Sẽ không."
"A." Nhất Cam cúi gằm đầu xuống, sau đó lại ngẩng lên, trợn mắt nhỏ vẻ mặt thần khí nói: "Sư tỷ tỷ cứ yên tâm, nếu tỷ muốn nhớ nàng, chờ sau này ta lợi hại, sư phụ cho ta xuống núi, ta sẽ giúp tỷ tìm nàng về. Mặc kệ xa bao nhiêu, ta cưỡi Đại Bảo, đều có thể tìm nàng về."
"Nhất Cam nhà ta ngoan quá!" Ôn Tình vui vẻ, lôi tay nhỏ của Nhất Cam lắc lư thật cao.
"Ta ta ta, sư tỷ đối với ta tốt, ta cũng muốn đối với sư tỷ tốt." Nhất Cam hai tay nhỏ đều nắm lấy tay lớn của Ôn Tình lắc qua lắc lại.
Sau đó vụng trộm tới gần Ôn Tình, mắt nhỏ tí tách.
"Sư tỷ, ta nói nhỏ cho tỷ biết, lúc tỷ không có ở đây, ta cũng rất nhớ tỷ đó, ta cũng hy vọng có người có thể tìm tỷ về."
"Có thật không, vậy sau này sư tỷ cố gắng về nhiều hơn, chơi với ngươi có được không?"
"Được." Nhất Cam ngẩng cái đầu nhỏ lên, sau đó lại gãi đầu, nói: "Sư tỷ, sư phụ nói tỷ bận rộn lắm, mỗi ngày đều có rất nhiều việc cần phải làm, nên không về được. Ta trước kia ở trên núi chờ tỷ rất lâu rất lâu, kết quả tỷ cũng không về. Sư phụ thường nói, dưới núi có hổ ăn thịt người, rất nguy hiểm, còn có những tổ chức buôn người khủng bố, bọn chúng chuyên lừa bán trẻ con, đánh gãy chân bọn trẻ, bắt chúng làm việc mà không cho ăn cơm. Lúc đó, ta nhát gan, đánh không lại hổ, sư phụ còn nói, ta IQ thấp, không thông minh, dễ bị người ta lừa bán, cho nên ta cũng không dám xuống núi tìm tỷ. Nhưng mà bây giờ ta không sợ, một quyền của ta có thể đấm chết một trăm con hổ. Với lại đầu óc của ta cũng trở nên thông minh rồi, bọn buôn người khẳng định không lừa bán được ta đâu. Cho nên sư tỷ, nếu không ta xuống núi giúp tỷ làm việc nhé."
Nhất Cam ngẩng đầu nhìn Ôn Tình, còn giơ hai khuỷu tay mập ú của mình lên.
"Sư tỷ nhìn xem, đại sư huynh nói đây là hai bắp cơ, mỗi lần hắn khoe cơ bắp đều đắc ý lắm, ta so với hắn còn to hơn."
"Không chỉ vậy, bây giờ ta ngoài ăn ngon và lười biếng ra, thực ra còn biết rửa chén, xếp chăn, chẻ củi, đánh hổ, cưỡi heo rừng. . . . ."
"Sư phụ còn khen ta có tố chất phát triển thành một thằng nhóc toàn năng, sư tỷ có biết thằng nhóc toàn năng có ý nghĩa gì không, đó là ý nghĩa rất lợi hại, cái gì cũng biết đấy." Nhất Cam tự nói một mình giải thích.
"Được rồi, không phải sư phụ đã nói rồi sao, đợi ngươi vào Động Hư cảnh, thì có thể xuống núi chỗ sư tỷ chơi nữa." Ôn Tình nhìn bộ dạng muốn biểu hiện mãnh liệt của bé Tể Tể này, véo véo má phúng phính của nàng cười nói: "Cho nên ấy à, bây giờ ngươi phải cố gắng tu luyện. Tốt nhất là dẫn theo Tiểu Bàn và Hắc Thố bọn họ cùng nhau cố gắng tu luyện, tranh thủ ngày càng mạnh mẽ, về sau có thể bảo vệ sư tỷ."
"Ừ, sư tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định cố gắng tu luyện bảo vệ tỷ." Nhất Cam ngẩng cái đầu nhỏ lên thề son sắt bảo đảm nói.
"Tốt, vậy chúng ta ngoéo tay treo ngược 100 năm không được đổi ý." Ôn Tình giơ ngón tay út ra.
Nhất Cam lập tức kéo lại, "Sư tỷ, là ngoéo tay treo ngược 1 vạn năm không được đổi ý."
"Lại là sư phụ nói à?"
"Là Đại Mỹ nói."
"Được, vậy thì 1 vạn năm không được đổi ý, ai đổi ý người đó là. . . ."
"Tiểu cẩu cẩu." Nhất Cam tranh trả lời.
"Ừ, tiểu cẩu cẩu." Ôn Tình mỉm cười nhẹ gật đầu.
Bụng lớn tròn xoe, mặt nhỏ béo tròn, trong mắt người khác là một đứa bé xấu xí, nhưng lại là bảo bối của Ôn Tình.
Nhất Cam nhà ta, đáng yêu quá đi mất. . . . .
Giữa trưa, nắng chói chang.
Đoàn người xuống núi thắng lợi trở về.
Tiểu Nguyên Bảo đi ở phía sau cùng, dùng hết sức lực "Y a y a" kéo một con heo rừng nhỏ lên trên bậc thang đầy gian nan.
"Cha, cha, mau lại xem, Nguyên Bảo bắt được một con heo rừng lớn về rồi." Tiểu Nguyên Bảo rất hưng phấn, đây là con thú lớn nhất mà hắn bắt được kể từ khi sinh ra đến nay.
Con heo rừng nhỏ này còn nhảy nhót lung tung, giãy giụa trong tay Nguyên Bảo, nhưng dù sao tiểu gia hỏa này cũng là tu sĩ Luyện Khí cảnh, lực tay vẫn rất lớn.
Kéo con heo rừng "Vịt đen vịt đen" di chuyển đến sân.
Sau đó chống nạnh, đứng trước mặt Tiêu Huyền đắc ý khoe khoang nói: "Cha nhìn này, Nguyên Bảo bốn tuổi đã có thể bắt heo, cha bốn tuổi thì có thể không? Hừ hừ (▰˘◡˘▰ )."
"Không thể." Tiêu Huyền lắc đầu nói: "Nhưng lúc ta bốn tuổi cha ta không có đánh ta, còn ngươi lúc bốn tuổi cha ngươi có thể sẽ muốn đánh ngươi đấy." Tiêu Huyền thầm giơ tay lên.
Tiểu Nguyên Bảo lập tức quay đầu gào lên:"Sư công!"
"Hắc, con trai, cha nói đùa thôi mà, lại đây, cha ôm con nhấc lên cao nào." Tiêu Huyền lập tức đổi sắc mặt, thay bằng nụ cười hiền hòa, răng nghiến "Rắc" một tiếng. . . . Hắc hắc hắc, tiểu gia hỏa, chờ con lớn lên, Lão tử sẽ đón con về nhà.
Đến lúc đó Lão tử đánh con trai, thì cho dù là hoàng đế cũng không thể nói gì, việc này là lẽ đương nhiên.
"Ta ta ta, cha, con muốn cùng tiểu sư cô nhấc cao lên." Tiểu Nguyên Bảo vui vẻ cười lớn.
"Tiểu sư cô của con béo quá, cha nhấc không nổi."
"Tiểu sư cô, cha con nói tỷ béo, còn nói tỷ Ỉn Ỉn đó. . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận