Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 302: Hồn đoạn Hoang Nguyên

"Thảo! Ngươi nhìn cái ánh mắt gì vậy? Là không tin Lão tử có thể giết chết bọn chúng sao?" Dương Vĩ hùng hổ bò dậy, lại gào khóc xông tới.
Ầm ầm!
Hư không nổ tung, đao quang bành trướng, vô tận khói đen mờ mịt tuôn ra, các họa tiết màu đen trên người Dương Vĩ ngày càng sâu, cả người cũng ngày càng điên dại. Tóc dài rối bù, ngửa mặt lên trời gào thét, hắn bỏ hết phòng thủ, hoặc là có thể nói hắn chưa từng phòng thủ, cả người lâm vào trạng thái điên cuồng, hoàn toàn là lối đánh lấy thương đổi thương, một mực muốn giết cho bằng được.
Đáng tiếc, cái tên cao đồ Cửu Dương thánh tông này, cho dù thiên phú cao cường thế nào, đao pháp điên dại ra sao, cuối cùng cũng khó địch lại số đông, rất nhanh bị mấy đạo vĩ lực đánh trúng, toàn thân bốn vòng đại nhật lưu chuyển nổ tung, cả người từ trên trời lại rơi xuống.
"Khụ khụ, FYM, đó là ngoài ý muốn, lại đến!" Dương Vĩ toàn thân máu và xương đang oanh minh, đang cộng hưởng, đang thiêu đốt, hắn lại xông tới, y hệt một con Tiểu Cường đánh mãi không chết.
Ầm ầm!
Chỉ kiêu căng chưa được ba giây, thân thể hắn rất nhanh lại rơi xuống đất.
Sau đó lại xông lên.
Rồi lại bị đánh xuống.
Cứ lặp đi lặp lại hơn mười lần, khiến đám địch nhân đều bối rối.
"Cái ý điên dại này sao lại mạnh đến vậy?" Nhiều người cau mày, nhao nhao tàn nhẫn ra tay, không hề nương tay chút nào.
"Hụ khụ khụ khụ..."
"Ngọa tào! Không được, Lão tử làm không nổi!" Dương Vĩ nằm trên mặt đất, kêu rên yếu ớt, lồng ngực kịch liệt phập phồng, bị đánh xuyên mấy cái lỗ, cốt huyết ào ạt chảy ra, cảnh tượng mười phần đáng sợ.
"Nữ nhân chết tiệt, xuống dưới làm quỷ, nhất định phải làm bà nương của Lão tử, sinh cho Lão tử mấy đứa quỷ Tể Tể, nếu không Lão tử làm quỷ cũng phải đuổi theo chặt ngươi!" Dương Vĩ trừng mắt to như chuông đồng nhìn Lạc Tâm Nhi, biểu tình như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
"Rốt cuộc... Vì sao ngươi lại cứu ta?" Lạc Tâm Nhi khẽ nói, hồn đăng sắp tắt, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
"Lão tử vui lòng, liên quan gì tới ngươi?" Dương Vĩ bĩu môi, khí huyết toàn thân cũng dần tán loạn.
Cuối cùng hắn vẫn hỏi: "Vậy tại sao ngươi thà gả cho cái tên đại ngốc Nam Cung Chính kia, chứ không chịu theo ta về tông sinh Tể Tể?"
"Bởi vì... ngươi xấu." Lạc Tâm Nhi đáp cụt ngủn.
"... " Nghe đến đó, Dương Vĩ đang hấp hối lập tức nhảy dựng lên, nhưng vì không vững lại lảo đảo ngã xuống, thở dốc càng nặng.
Nhưng giọng hắn lại một lần nữa trở nên đầy khí lực gầm lên.
"Mẹ nó, chỉ vì ta xấu xí thôi sao?" Dương Vĩ chất vấn.
Lạc Tâm Nhi nghiêng đầu, "Chẳng lẽ không đủ sao?"
Dương Vĩ: ... Không đủ sao? Chắc là đủ rồi chứ. ...
"Thôi thôi, bà nương nhà ngươi cái gì cũng tốt, mỗi tội mắt có hơi mù." Dương Vĩ chợt yếu ớt khoát tay, "Nếu ngươi không phải mắt mù, cũng sẽ không coi trọng tên tiểu bạch kiểm giả dối Nam Cung Chính kia."
"Đúng vậy, có lẽ mắt ta đúng là mù." Lạc Tâm Nhi nhếch miệng tự giễu.
"Vậy tại sao ngươi lại thích ta?" Lạc Tâm Nhi hỏi.
Dương Vĩ hừ lạnh một tiếng, nói: "Bởi vì đời này Lão tử vác đao đuổi rất nhiều nữ nhân, ngươi là người chạy chậm nhất, điều đó khiến ta cảm thấy mình có thể đuổi kịp."
"? ? ? ? ?" Lạc Tâm Nhi trầm mặc... Cái gã đàn ông này ảo tưởng thật là nặng.
"Đồ bà xú, nếu có lần nữa, ngươi có bằng lòng cùng ta về tông sinh Tể Tể không?" Dương Vĩ bò dậy ngồi xuống, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm Lạc Tâm Nhi.
Lạc Tâm Nhi mấp máy môi, "Thật xin lỗi, tuy không hiểu tại sao ngươi lại cố chấp muốn người khác về tông sinh Tể Tể, nhưng ta không muốn lừa dối ngươi, ta không muốn."
"Cái gì? Gió lớn quá, ngươi nói gì, ta nghe không rõ?"
"Cái gì, ngươi nói ngươi bằng lòng!"
"Ha ha ha, Lão tử đã nói rồi, Lão tử đẹp trai thế này, trên đời này làm sao có bà nương nào từ chối được sự hấp dẫn về tông sinh Tể Tể của ta chứ." Dương Vĩ cười lớn, hắn càng cười to lại càng ho khan lợi hại, rất nhiều nội tạng vỡ nát bị ho ra, máu tươi thấm ướt mặt đất mưa rơi.
Mưa trên cánh đồng hoang này, hình như cứ chợt mưa lớn như vậy.
Lạc Tâm Nhi nhìn gã đàn ông cô đơn cười to trong màn mưa, chợt, lại cảm thấy đau lòng.
Nhưng nàng mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
"Hừ," Dương Vĩ nhổ một búng máu.
"Con mẹ nó, nằm chờ chết không phải phong cách của Lão tử."
"Cho nên, nhất định phải làm lại lần nữa, lần cuối cùng."
"FYM, dù đốt hết thần hồn, không được luân hồi, Lão tử cũng phải kéo theo mấy thằng đệm lưng."
"Ha ha ha, lũ tiểu tể tử, đại đao của Lão tử sớm đã đói khát không chịu nổi, đưa cổ ra đây, nhận lấy vinh quang tử vong mà ta ban cho đi." Dương Vĩ nắm chặt thanh đại đao vỡ nát, ngửa mặt lên trời thét dài.
Giờ phút này, hắn muốn thiêu đốt sinh mệnh, bùng nổ ra một kích cuối cùng, cũng là một kích mạnh mẽ nhất đời mình.
Tự bạo!
Nhắm vào một địch nhân, xông lên, ôm chặt lấy hắn, thân mật hai cái, phát ra từng tràng cười lạnh "khặc khặc" của đại phản phái, sau đó tự bạo thần hồn, cùng kẻ địch đồng quy vu tận.
"Không ổn, hắn muốn tự bạo, mau tản ra!" Có người đột nhiên quát lên, thân hình trong nháy mắt lùi lại trăm dặm, tế ra một món pháp bảo, ánh sáng toàn thân lưu chuyển, tạo thành một vòng phòng ngự dày đặc, bảo vệ nghiêm ngặt bản thân.
Tự bạo của tu sĩ Nguyên Anh cảnh, không phải là trò đùa.
Sơ ý một chút, sẽ bị đối phương đồng quy vu tận.
"Ai... cần gì chứ?" Lạc Tâm Nhi thở dài một tiếng, nhìn đạo thân ảnh quyết tuyệt kiên định kia, trong lòng chợt trào lên nỗi áy náy vô hạn.
Hắn vốn là thánh tử Cửu Dương thánh tông, thiên phú tuyệt luân, bối cảnh thâm hậu, hoàn toàn có thể tiêu dao tự tại, vậy mà giờ đây, chỉ vì mình, một người như thế này, lại muốn tan hết tu vi mấy trăm năm khổ luyện, cùng với hoài bão cả đời, hồn phách tiêu tán, không vào luân hồi.
Nàng, một kẻ tội nhân hại chết sư môn này, có đức hạnh gì a.
Khóe mắt nàng, một giọt nước mắt lăn xuống.
Bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ vươn ra, lau sạch nước mắt trên khóe mắt nàng.
Lạc Tâm Nhi cúi đầu nhìn nàng, lẩm bẩm nói: "Thật xin lỗi..."
"Ha ha ha, cái tên ái nam ái nữ kia, là ngươi, cùng Lão tử lên đường a!" Dương Vĩ nhắm ngay một kẻ ngay từ đầu đã nói sư phụ mình xấu, còn dẫn người đến đây, lao tới, muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị tự bạo, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên giữa màn mưa.
"Người trẻ tuổi, không cần nóng vội như vậy!"
Một tiếng "ông", hư không nổi gợn sóng, một bóng người bạch y hơn cả nguyệt hoa bước ra. Hắn vừa xuất hiện, mưa to như trút nước dường như trong nháy mắt dừng lại. Từng giọt mưa lơ lửng giữa không trung, như bị người đó gánh trên vai.
Cùng lúc đó, Tần Thú vung tay áo nhẹ, một cơn gió mát lướt qua, thân thể sắp tự bạo của Dương Vĩ ngay lập tức trở lại bình tĩnh, toàn bộ năng lượng sắp tràn lan đều bị ép trở về.
"Tiền... Tiền bối...!" Lạc Tâm Nhi vốn đã tâm tư quyết chí, lúc này lại như hồi quang phản chiếu, con ngươi đột nhiên mở to.
Giờ phút này, ký ức xa xưa của nàng như tàn tro bốc cháy, điên cuồng lóe lên trong đầu.
Trên bậc thềm núi Lạc Thủy tông, nàng kéo cánh tay tiên nhân trên trời xuống, gọi một tiếng sư tôn thân thiết, mà cứ mỗi lần kêu, nàng lại nhặt được một món bảo vật trên bậc thềm.
Khi ấy, nàng chỉ là một tiểu tài mê, mắt to cong vút, hạnh phúc vô cùng.
Mà lần đầu tiên nàng nhìn thấy người này, trong mắt chỉ có một chữ "đẹp trai", lần thứ hai là, người này giàu có, rất giàu có, rất rất giàu có...
Năm xưa sư tỷ cứu Ôn tỷ tỷ một mạng, sau này Ôn tỷ tỷ mang theo sư tôn nàng đến bái sơn, tặng cho Lạc Thủy tông vô số bảo vật, nhờ đó Lạc Thủy tông mới huy hoàng cả trăm năm.
Khi rời đi, hắn còn tặng sư tôn một ngọc giản, nói rằng đến ngày Lạc Thủy tông gặp khó, có thể bóp nát ngọc giản, nếu cảm ứng được hắn sẽ tới, giúp Lạc Thủy tông vượt qua kiếp nạn.
Bây giờ đã hơn một trăm năm trôi qua, nàng không ngờ, hắn thật sự đến.
Hắn đến, thực hiện lời hứa!
"Ai... ta dường như, đến hơi muộn." Tần Thú liếc nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở nữ tử hấp hối bên dưới.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua đã thấu rõ tình hình của nàng lúc này, linh hồn đã cạn, chỉ nhờ vào món linh bảo trên người, miễn cưỡng duy trì hơi tàn đến bây giờ thôi.
"Tiểu nha đầu, sao ngươi không sớm bóp nát ngọc giản kia chứ?" Tần Thú thân hình lóe lên, xuất hiện bên cạnh Lạc Tâm Nhi, hỗn độn khí toàn thân lưu chuyển, cưỡng ép kéo lại hơi tàn sắp tan rã của nàng.
"Tiền bối, ngài đã đến!" Giờ phút này, hốc mắt Lạc Tâm Nhi đỏ hoe, nàng muốn cất tiếng khóc lớn, nhưng lại không thể, một chút chao đảo trong lòng thôi, cũng có thể khiến nàng trong nháy mắt tiêu tan.
"Ta đến." Tần Thú gật đầu.
"Tiền bối, đây là con gái ta, nó trúng độc của rết Nguyên Anh cảnh, may nhờ một viên đan... đan dược, khụ khụ, bảo vệ tâm mạch, nhưng sắp không chịu nổi nữa, ngài có thể mau cứu nó... cầu xin ngài, mau cứu nó." Nước mắt im lặng tràn ra khóe mắt thiếu nữ, theo gò má, hòa với máu trượt xuống.
"Ngươi yên tâm, nó sẽ không sao." Tần Thú nghiêm nghị nói với Lạc Tâm Nhi.
Nghe câu này, trong lòng Lạc Tâm Nhi như được uống một viên thuốc an thần, lồng ngực phập phồng bất an cũng từ từ bình ổn lại.
"Tiền bối, ngài có thể mang nó đi không?" Lạc Tâm Nhi khẩn cầu nhìn Tần Thú.
"Ngươi muốn ta mang nó đi đâu?" Tần Thú hỏi.
Lạc Tâm Nhi khẽ nhúc nhích ngón tay, từng chút một dịch đến chân Tần Thú, sau đó nắm chặt lấy ống quần hắn, giọng nói run rẩy: "Ta... Ta muốn nó sống sót."
"Tiền bối, ngài có thể đem nó đến nơi ngài sinh sống được không?"
"Hoặc là, nếu ngài sợ phiền phức thì đưa nó đến một nhà dân bình thường, để nó quên hết mọi chuyện, sống bình an qua ngày."
"Tiền bối, ta cầu ngài, có được không?" Giờ phút này Lạc Tâm Nhi đã sớm khóc không thành tiếng.
Nàng kiêu ngạo cả đời, là một tiểu công chúa được sủng ái, nhưng giờ đây, lại hại chết sư môn, mà ngay cả con gái ruột cũng không cứu được. Nó còn nhỏ như vậy a.
"Được, ta đồng ý với ngươi." Tần Thú chậm rãi ngồi xuống, nhặt bàn tay dính đầy máu tươi, thậm chí máu thịt be bét chỉ còn một đôi bạch cốt của thiếu nữ dưới đất, siết chặt trong tay, trịnh trọng nói: "Nếu đây là tâm nguyện cuối cùng của ngươi, ta sẽ đưa nó về núi, chỉ cần nó không xuống núi, ta có thể bảo hộ nó một đời bình an."
"Ô... Ô ô..." Lạc Tâm Nhi nghẹn ngào khóc.
"Tiền bối, nếu nó trưởng thành, muốn báo thù, xin ngài chuyển lời đến nó, mẹ nó chỉ mong nó được bình an vui vẻ sống cả đời, đừng để thù hận che mờ mắt."
"Ta biết rồi." Tần Thú nhẹ giọng nói.
"A a, cảm ơn tiền bối." Khóe miệng Lạc Tâm Nhi khó khăn nở một nụ cười.
Giờ phút này, nàng xem như an lòng.
Nhưng nàng sẽ không thể mỉm cười ở nơi chín suối. Bởi vì nàng là tội nhân của tông môn, có lẽ chỉ có thể đến địa ngục chuộc tội.
"Sư tôn, Tâm Nhi thật xin lỗi ngài..."
"Các trưởng bối đã che chở cho ta lớn lên, là ta đã hại mọi người, kiếp này, ta không thể báo thù cho mọi người, kiếp sau, ta xin làm trâu làm ngựa để chuộc tội." Lạc Tâm Nhi ngửa đầu, nhìn màn mưa lại một lần nữa bay tán loạn trên bầu trời, ánh mắt trong đôi mắt bỗng nhiên kịch liệt phóng đại, lại đột nhiên thu nhỏ, chỉ thấy bàn tay sớm đã chỉ còn bạch cốt, đột ngột nắm lấy mặt đất, nửa người nhổm lên, hét lớn lên trời: "Nam Cung Chính, ta nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp, chết không yên lành!"
Phanh!
Nói xong câu đó, nàng lại nằm xuống đất, ánh sáng trong mắt triệt để ảm đạm.
"Tỷ tỷ tiên nữ, ta nhớ kỹ dáng vẻ của tỷ nha..."
"A! Ngài muốn nhận ta làm đồ đệ sao?"
"Đồ nhi bái kiến sư tôn, hi hi ha ha..."
"Sư tôn, con muốn ăn cái này, sư tôn, con muốn ăn cái kia.... Hừ hừ, sư tôn, con là đồ nhi của người, sao người nỡ bỏ đói con chứ... Ha ha ha, cảm ơn sư tôn, sư tôn tốt quá, sư tôn đẹp quá, sư tôn là người tốt nhất trên thế gian này..."
"A, con còn có một sư tỷ a!"
"Sư tôn, sư tỷ của con có đẹp không?"
"Sư tôn, sư tỷ có đáng yêu bằng con không... "
"Sư... Vị, sư tỷ sẽ giành đồ ăn vặt của con chứ?"
"Oa! Sư tỷ, tỷ đẹp quá a, con là sư muội của tỷ, con tên là Lạc Tâm Nhi, tỷ cứ gọi con là Tâm Nhi nhé."
"Sư tỷ, sư tỷ, cây kia cao quá, con hái không tới trái cây, tỷ giúp con hái một trái nhé...."
"Ha ha ha, sư tỷ tốt nhất, như vậy về sau con sẽ có trái cây ăn không hết."
"Sư tỷ, chúng ta chơi trò chơi đi... A, tỷ không muốn chơi hả..."
"Ha ha ha, sư tỷ, chúng ta bay nào!"
"Sư tỷ tỷ lợi hại quá!"
"Sư tỷ, con không muốn tu luyện với sư tôn, nàng ghét bỏ con ngốc, tỷ dạy con tu luyện có được không, hi hi ha ha...."
"Oa! Tết được nhận quà, đây là đại trưởng lão, đây là nhị trưởng lão, đây là tam trưởng lão, ân, đây là sư tỷ, con phải cất giữ cẩn thận, còn đây là sư tôn, vậy cất giữ cùng chỗ với sư tỷ nhé...."
"........"
"Uy, ngươi tên gì?"
"A, ngươi tên Nam Cung Chính à?"
"Ha ha, ngươi hỏi ta à, bản tiểu thư là nữ tử như mặt trời vậy đó, ngươi có thể gọi ta là nữ thần mặt trời."
"Tại sao... tại sao ngươi lại muốn đồ sát sư môn của ta, tại sao ngươi lại hại ta như vậy.... Nàng là con ngươi mà...."
"....."
Cả bầu trời mưa gió chứng kiến, Nam Cung Chính, ta nguyền rủa ngươi, đời đời kiếp kiếp, không được chết yên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận